Cô Nàng Xinh Đẹp Của Môn Chủ

Chương 39




Ba ngày sau khi tẩm cung hoàng đế bốc cháy, văn chương mệnh đề Bộc Nghị của Viên Vĩ đã ra lò, không hồ danh cây bút số một Đại Minh, văn chương vừa như hoa gấm, lại còn chặt chẽ lô gic, chứng cứ vững vàng, làm phái phản đối không tìm ra được sơ hở nào.

Ông ta trọng điểm miêu ta V ương Khuê ban đầu kiên trì cho rằng Anh Tông nên gọi Bộc vương là "hoàng bá", về sau chuyển sang đồng ý gọi là "hoàng khảo", quá trình thay đổi đó, cho rằng vì Vương Khuê về sau hối hận, mới khiến Bộc nghị chi tranh kết thúc.

Sau đó tổng kết cuộc đời Vương Khuê, nói tới văn chương tự lập thành một phái của ông ta, nh ưng mười lăm năm nắm quyền không hề có đóng góp gì, còn bị đặt cho danh xưng " Tam Chỉ tướng công".

Cho nên Viên Vĩ kết luận, từ thụy hiệu là đánh giá khách quan với cả đời một viên quan, có thể thấy V ương Khuê là người cao quý nhưng tầm thường.

Nh ưng trong cuộc đời chính trị của Vương Khuê, giai đoạn gập ghềnh nhất là Bộc nghị chi tranh không thể không suy nghĩ, ông ta có quan điểm đối lập với hoàng đế, vì sao lại bị nói là bảo sao nghe vậy?
Bộc Nghị chi tranh lắng lại là vì Anh Tông hứa cho V ương Khuê chấp chưởng tế tướng, khiến ông ta thay đổi thái độ, chuyển sang ủng hộ Anh Tông.
Vì lợi ích chính trị cá nhân, nh ưng vứt bỏ đạo nghĩa đúng sai, nhân cách Vương tướng công không phải bình luận nữa rồi.

Cuối cùng chỉ rõ: "Nếu nh ư quan viên đời Tống đều cho rằng Vương Khuê biết sai nên sửa, vậy phe còn lại là Anh Tông bệ hạ đương nhiên làm thế là chính xác!"
Văn chương tới đó là dừng, nh ưng ý nghĩa của nó đã rõ ràng.
Đó là, nếu Tống Anh Tông truy phong thân phụ hoàng khảo là chính xác, vậy thì đương kim thanh thượng kính tiên hiền cũng không có gì để dị nghị.

Bài văn tới muộn 20 năm này mang lại an ủi tâm lý cực lớn của Gia Tĩnh, cũng chặn đứng khả năng tương lai có kẻ muốn lật lại chuyện này. Gia Tĩnh đế hiển nhiên là rất sảng khoái, lệnh ng ười sai nó treo tạm trong Tử Quang các, đồng thời công cáo thiên hạ, cho bách quan thoải mái dâng sớ thảo luận.

Làm phần th ưởng, Gia Tĩnh chỉ ý có Từ Giai bắt đầu thao tác chuyện Viên Vĩ nhập các. Tức thì triều đình ai nấy trố mắt nhìn Viên bộ đường thăng tiến mạnh mẽ.
Có điều đánh giá của quan viên về Viên Vĩ lại không tốt, thực ra ông ta cũng chẳng làm gì quá đáng, chỉ vì ng ười ta thấy ông ta dựa vào một bài văn vỗ mông mà được liệt vào hàng tướng phụ, tâm lý mất cân bằng mà thôi.
Thế là có ng ười dựa vào Bộc Nghị mà ông ta viết, đặt cho ông ta danh hiệu "Văn Cung công", châm chọc ông ta nhờ vỗ mông ngựa mà tiến chức.

Ng ười đặt danh hiệu đó cho ông ta cực kỳ đểu giả, vì "Văn Cung công" đồng âm với "Văn công công", cực kỳ sỉ nhục văn nhân.

Nh ưng tâm tình Viên Vĩ rất tốt, thản nhiên mà nhận, tự an ủi bản thân là chỉ kẻ tầm thường mới không bị người ta ghen ghét, không thấy lưỡng tướng nội các đều có ngoại hiệu sao?
Nghiêm Tung ngoại hiệu là "Đạo đồng tể tướng", Từ Giai có ngoại hiệu là "Cam thảo quốc lão", mà có thấy ai dám không nể mặt hai ng ười họ đâu.

Đương nhiên Viên Vĩ biết, càng vào những lúc nh ư thế, càng phải cần mẫn làm việc, khiêm tốn làm người.
Vì thế đích thân tới Thứ Thường quán, chủ trì khảo thí thứ cát sĩ khóa này. Ông ta là chủ khảo thi hội khóa này, cũng là tọa s ư của tất cả khảo sinh, làm thế là có ý đồ cả.

Quả nhiên các tân khoa thủ t ướng tỏ ra cực kỳ kính trọng với vị tể tướng tương lai quyền thế cực thịnh này, đúng là mặt mày tươi cười thái độ ân cần, chỉ lo tọa sư cảm thấy mình không đủ chân thành, làm lỡ dở tiền đồ.

Nh ưng lòng ta hướng về ánh trắng, mà ánh trăng soi cống rãnh, Viên Vĩ đường đường là thượng thư nhị phẩm, các lão dự bị, sao có thể thân thiện như Thẩm Mặc được? Thực tế, không chỉ Viên Vĩ, gần như tất cả quan viên cao cấp đều không để ý tới đám tân khoa tiễn sĩ này.

Thấy ủy khuất à? Thấy mình đã trở thành đại quan nhân rồi, người ta phải bợ đỡ, phải tôn kính ngươi ư?
Nằm m ơ đi, phóng mắt nhìn khắp kinh thành xem, mấy nghìn quan viên có ai không phải xuất thân tiến sĩ?
Đại đa số tân khoa tiến sĩ đều sẽ bị phân ra ngoài, cả đời cũng không quay lại kinh thành, cả đời chẳng gặp lại nhau, các vị đại nhân sao lãng phí cảm tỉnh trên ng ười ngươi được?

Cho dù ng ươi có thi trúng thứ cát sĩ, trở thành tinh anh trong tiến sĩ, mấy năm sau cũng chỉ là một viên quan hàn lâm bình thường, rất có khả năng thanh nhàn cả đời rồi nghỉ hưu.
Chỉ có nắm bắt được cơ hội, mới có thể vươn lên, phải trải qua vố cuộc tranh đấu, khảo nghiệm sinh tử, nếu như không bị chặt đầu, lưu đầy, biếm quan, mới có khả năng thành quan lớn trong triều, tới khi đó mới có tư cách tương giao với các vị đại nhân khác.

Nói cho cùng thì trong con mắt đại đa số mọi người, thực lực tương đương mới có tư cách tương giao, người hạ mình kết giao nh ư Thẩm Mặc, thường thường bị coi là mất thể thống.
Chỉ có điều y còn trẻ tuổi, cho nên mọi ng ười đều thấy bình thường, nên không ai tham tấu y mà thôi.

Nh ưng quan viên trung niên cổ hủ như Viên Vĩ, tuyệt đối sẽ không có thái độ hiền từ thân thiện với các tân tiến sĩ, ông ta chỉ cười khẽ là dần dần làm tiếng ôn ào lắng xuống, thong dong đi tới đài, dùng lời lẽ ân cần rất kịch khích lễ các tiến sĩ thi cử tốt, tranh thủ trở thành thứ cát sĩ ....
Thật ra ai cũng biết tuyển thứ cát sĩ dựa vào thành tích thi Điện, nếu như không phải văn tài đặc biệt xuất chúng, người cấp bậc ở sau khó được tuyển vào Thứ Th ường quán ...
Dù sao thứ bậc là do hoàng th ượng khâm định, ai dám tùy tiện thay đổi.

Nh ưng trình tự thì vẫn phải làm, Viên Vĩ nói một hồi lời sáo rỗng, liền tuyên bố khảo thí bắt đầu, quan viên lễ bộ phát đề thi, còn tân khoa tiến sĩ không hiểu chân tướng, đều hết sức khẩn trương ....

Các khảo sinh bắt đầu làm bài, Viên Vĩ ung dung rời tr ường thi, ra sân quan viên tới khảo sát cùng ông ta nói nhỏ:
- Đại nhân, ngài thấy lát nữa có thể đối đãi với những cử nhân kia nhiệt tình một chút không? Kiến lập tình cảm sớm h ưởng lợi sớm mà.

- Bằng đám măng non đó mà có thể che mát cho lão phu à?
Viên Vĩ sắc mặt lãnh đạm:
- Hiện giờ nói nhiều với những kẻ này hoàn toàn là lãng phí cảm tình, đợi khi nào thứ cát sĩ bắt đầu lên lớp học rồi, có thời gian ta tới nói chuyện với bọn chúng.

Nh ưng ngưới bên cạnh nhỏ giọng nhắc:
- Nghe nói Trạng Nguyên và Bảng Nhãn của khóa này đều là học sinh của Thẩm Mặc, mà Thám Hoa lại là đồng hương của y, đại nhân nên sớm ra tay thì h ơn, tránh cho mầm non lớn rồi trái ngọt kẻ khác hưởng.

Vừa nghe thấy cái tên Thẩm Mặc, vẻ mặt dửng d ưng của Viên Vĩ hoàn toàn biến mất, thở dài:
- Ài, lão phu bị y ch ơi cho một vố.

Tr ước đó Thẩm Mặc tìm ông ta, thỉnh cầu trì hoãn điều tra Từ Thời Hành, khi ấy Viên Vĩ ngại có nhược điểm nằm trong tay y, không kịp suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Ai ngờ tên Từ Thời Hành đó lại thành Trạng Nguyên. Mỗi lần nghĩ tới đó Viên Vĩ có cảm giác nh ư bị người ta trộm mất đào, trong lòng cực kỳ khó chịu, bảo tả hữu:
- Mời ba ng ười đầu nhất giáp, nhị giáp tới nhà lão phu làm khách.

Mệnh lệnh mau chóng truyền đi, đám Từ Thời Hành, V ương Tích Tước liền nhận được thiếp mời.

- Có đi không?
V ương Tích Tước giơ thiếp mời lên hỏi Từ Thời Hành.

- Không đi.
Từ Thời Hành kiên quyết lắc đầu:
- Dù sao ta cũng không đi.

- Ăn một bữa cơm thì có làm sao? Ta thấy nên đi.

- Sư phụ đã nói rồi, đừng qua lại quá gần với Viên Vĩ, hiện giờ chúng ta không biết gì cả, nghe lời sư phụ an toàn hơn.

- Lần này đừng nghe, nên đi vẫn phải đi.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Mặc xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, từ sau khi thi Điện xong, hai người họ chuyển khỏi hội quán, tới tiền viện nhà Thẩm Mặc làm khách.

Hai người vội đứng dậy hành lễ.

Thẩm Mặc ra hiệu bọn họ ngồi xuống:
- Cứ nên đi đi, nếu không với tính cách hẹp hòi của Viên Vĩ, khó tránh khỏi sẽ hận ta.

- Sư phụ còn sợ ông ta sao?
Vương Tích Tước hỏi.

- Sợ thì không sợ, nhưng với tình hình hiện nay, không thể để sinh rắc rối không đáng có.
Thẩm Mặc cười:
- Hôm nay kinh thành khả năng có biến cố lớn, các ngươi phải chú ý cho kỹ, có thể học được không ít thứ.

- Chuyện gì thế à?
Hai con chim non mới gia nhập giang hồ hào hứng hỏi.

- Ha ha ha, ta đang muốn khảo nghiệm các ngươi đây.

Hai người biết sư phụ đang chỉ điểm cho mình trưởng thành, đều cúi đầu suy nghĩ, một lát sau Vương Tích Tước hỏi:
- Có phải liên quan tới việc Ngọc Hi cung hỏa hoạn?

Thẩm Mặc gật đầu:
- Đương nhiên có liên quan, nói tiếp đi.

- Nghe nói Nghiêm các lão bảo hoàng thường về đại nội, tới Nam Cung, khiến hoàng thượng rất không vui. Mà Từ các lão lại đề xuất, dùng vật liệu dư của tam điện, xây dựng lại Ngọc Hi cung, còn nói ba tháng có thể thành, làm long nhan mừng rỡ, đem công trình giao cho công tử Từ các lão.

- Khá đấy, biết không ít đâu Nguyên Ngự.
Thẩm Mặc khen.

- Đều là do Nhữ Mặc nói cho học sinh, đừng thấy tên gia hỏa này lầm lì ít nói, nhưng rất biết nghe ngóng tìm hiểu đấy ạ.

Từ Thời Hành cười ngượng ngùng:
- Nguyên Ngự sao nói ta như thế? Tại những kẻ kia suốt ngày vây quanh ta nói hết cái này tới cái khác, cho nên ta mới đành phải nghe thôi.
Hiện giờ hắn đã thành trạng nguyên, khác hẳn rồi, những kẻ trước kia coi thường hắn, không thèm để ý tới hắn đều quay ngoắt lại nịnh nọt lấy lòng hắn.
Nói rồi hắn trừng mắt nhìn Vương Tích Tước:
- Lúc đó huynh cũng có mặt, sao về sau còn bắt ta nói cho huynh.

- Lúc đó đông người ồn ào, nghe câu đầu chẳng rõ câu sao, sao biết bọn họ nói cái gì.
Vương Tích Tước cười:
- Được rồi, được rồi ta không bằng huynh , ta nhận.

- Ý ta không phải như thế.
Từ Thời Hành vội nói.

- Thôi, đừng đánh võ miệng nữa.
Thẩm Mặc cắt ngang:
- Nếu như đã lựa chọn con đường sĩ đồ này, thì lòng phải linh hoạt, miệng phải kín đáo. Nguyên Ngự đúng là phải học theo Nhữ Mặc.
Hai người vâng lời, y nói tiếp:
- Các ngươi nếu như đã biết nguồn cơn chuyện này, vậy có đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không?

- Chuyện này...
Hai người nhìn nhau, cùng lắc đầu:
- Nhìn không ra, không phải là Nghiêm các lão sẽ cáo lão hoàn hương, từ nay về sau thiên hạ sẽ thái bình chứ ạ?

- Mơ đấy à?
Thẩm Mặc chắp tay sau lưng, thong thả nói:
- Người ta ở lỳ tới năm 83 tuổi còn chưa chịu đi, lại hi vọng người ta chủ động nhượng hiền. Chỉ có đuổi lão ta xuống đài, mới có thể hoàn thành lấy mới đổi cũ, ngoài ra không còn cách nào khác.

- Nghe ý tứ của sư phụ thì trong đề nghị của Từ các lão có ẩn chứa sát chiêu?
Từ Thời Hành trầm ngâm nói.

- Không tệ.
Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng:
- Từ các lão mưu thâm kế hiểm, giống như cao thủ thái cực, chiêu thức dùng mãi không hết, không đánh chết đối thủ cũng làm hắn mệt chết.

Hai học sinh toát mồ hôi, đó đâu phải là Thái Cực quyền, rõ ràng là Vương Bát quyền.

Nhưng bất kể là thứ quyền gì, chỉ cần đánh chết đối thủ đều tốt cả.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này, Từ Phan, đại công tử của Từ Giai đang ở trong kho chứa vật liệu xây dựng tam điện, lồng lộn quát tháo:
- Đâu rồi, vật liệu còn thừa đâu? Sao trong kho lại trống rỗng thế này?

Quan viên công bộ ở bên nói:
- Đều dùng ở tam điện rồi, nếu đại nhân muốn trong kho có vật liệu, chỉ có cách rỡ tam điện ra mà thôi.

- Nói láo.
Từ Phan tức giận:
- Trước khi ta tới đã xem giấy tờ rồi, trước kia nội các rõ ràng là phê duyệt dư ba phần tiền công trình, đầu tháng công bộ giao sổ sách cho nội các, không trả lời một đồng, nói là đã mua hết vật liệu.
Hắn chỉ mặt quan viên vừa trả lời:
- Hiện giờ ngươi nói với ta đã dùng hết, ngươi dám chịu trách nhiệm với câu này không? Chúng ta lập tức tới nội các lý luận.

Quan viên đó sắc mặt biến đổi mấy lượt, ấp úng nói:
- Từ đại nhân bớt giận, có lẽ là có nguyên nhân khác, nhưng hạ quan chỉ là người coi kho, chỉ biết vào bao nhiêu vật liệu, ra bao nhiêu vật liệu, kết quả xuất nhập tương đương, liền cho là dùng hết rồi...

Tư Giai nhìn những tên khác, tên nào tên nấy rụt cổ lại, hỏi tới kẻ nào là phủi trách nhiệm sạch sành sanh, không biết không nghe không thấy. Làm Từ Phan tức tới thiếu chút nữa bốc khói, hầm hừ quẳng lại một câu:
- Ta không trị nổi các ngươi, thế nào cũng có người trị được.
Nói xong phất tay rời đi.

Đám quan viên đưa mặt nhìn nhau, thầm nghĩ xem ra là đi tìm cha hắn rồi, chúng ta cũng không nhàn rỗi được, nhanh chóng đi tìm cha chúng ta hỏi xem làm thế nào .

Lại nói Từ Giai hầm hầm tức giận quay về Tây Uyển, đám thị vệ nhận ra công tử Từ các lão nên không ngăn cản, để cho hắn thuận lợi vào tới Vô Dật Điện.

Trong trị phòng thứ phụ, Từ Giai đang vùi đầu xử lý tấu chương, đột nhiên cửa bị đẩy ra, làm ông ta giật mình thiếu chút nữa làm rơi tấu sớ, liền thấy nhi tử mặt đầy tức giận đứng đó.

Nhìn rõ người tới, mặt Từ Giai tức thì xầm xuống, quát:
- Đi ra.

- Cha ...
Từ Phan tới tìm cha kể khổ, nhưng bị Từ Giai đuổi ra ngoài, tất nhiên tủi thân vô cùng.

- Ta bảo ngươi đi ra.
Từ Giai vỗ bàn:
- Ngươi thân là hạ quan xông vào trị phòng của thượng quan thế à?

"Trước nay toàn vậy còn gì ..." Từ Phan làu bàu trong lòng, nhưng không nghĩ người ta nể mặt Từ các lão nên mới không thèm chấp, nhưng tới chỗ cha hắn còn mong được nể mặt hay sao?

Hắn đành ra ngoài gõ cửa, vào lại.

Từ Giai nhìn hắn một lúc mới cho vào.

- Cha...
Từ Phan nhìn thấy cái ghế trước mặt Từ Giai, định ngồi xuống.

Nhưng Từ Giai nói:
- Đứng mà nói.

Từ Phan chỉ đành đứng lầm bầm:
- Hài nhi vừa phải chịu khổ sao tới cho cha vẫn còn bị thiệt thòi.

- Ngươi khổ cái gì?
Từ Giai trầm giọng nói:
- Trước kia ngươi không như thế, thay đổi nhanh quá nhỉ, làm quan lớn được vài ngày, đã học Nghiêm Đông Lâu rồi.

- Đâu có, hài nhìn chỉ vì sốt ruột, không phải là cố ý.
Từ Giai cúi đầu xuống, lí nhí nói.

- Mong là như thế, đừng có giống đám tiểu nhân đắc chí, ném hết thứ tốt đẹp đi.
Từ Giai giáo huấn xong, liền hỏi:
- Tới đây có việc gì.

Từ Phan ủy khuất nói:
- Cha, chuyện là thế này .. À, thưa các lão , tam điện không còn vật liệu dư để dùng, thợ không bắt tay vào việc được, cá lão bảo phải làm sao bây giờ?

Từ Giai sắc mặt cổ quái nói:
- Sao có thể như thế đươc? Dự toán dư tới hơn ba thành, đi đâu hết cả rồi.

- Hạ quan hỏi quan coi kho, nhưng bọn họ nói không biết.

- Hơn hai trăm vạn lượng đấy, không thể nói không biết là xong được.
Từ Giai mặt xót của, nghĩ một lúc rồi bảo Từ Phan:
- Chuyện này ngươi không cần lo nữa, trước tiên về nhà nghỉ đi.

Từ Phan đi rồi, Từ Giai sắc mặt trở lại bình thường, tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương, cho tới khi làm xong toàn bộ công việc trong ngày mới vặn lưng, duỗi mình, hỏi :
- Trương Thái Nhạc đã tới chưa?

- Đã đợi ở bên ngoài lâu rồi ạ.
Thư bạn đáp.

- Mau bảo hắn vào.
Từ Giai vừa nói vừa nhìn đồng hồ tây ở góc tường, đã cuối giờ Thân, liền sửa lời:
- Thôi, lão phu cùng hắn tan ca vậy.

Khi nhìn thấy Từ các lão mặt mày nghiêm túc, Trương Cư Chính vội đứng dậy, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.