Cô Nàng Xinh Đẹp Của Môn Chủ

Chương 3: Hì, nói nhảm




Trầm Khiêm cũng không nguyện ý đến nơi nhận chức của đại lão gia. Mặc dù, hắn biết, Đại lão gia và đại thái thái là cha mẹ ruột của hắn, thế nhưng, từ nhỏ, hắn đối với bọn họ không thân cận. Hiện tại, bất kể đại lão gia và đại thái thái luôn ân cần với hắn thế nào, một khi ở gần bọn họ, hắn luôn không được tự nhiên. So với việc đến chỗ nhận chức cùng đại lão gia, thì hắn tình nguyện ở cùng Thạch thái y.

Trầm Khiêm cũng biết, lục ca chắc chắn sẽ không đồng ý để hắn đến ở cùng Thạch thái y.

Dĩ nhiên, lựa chọn tốt nhất, là được ở lại phủ thành. Hắn nguyện ý ở cùng với lục ca, hơn nữa nơi này còn có nhiều bằng hữu của hắn.

Trầm Khiêm đã nói với Trầm Lục, hắn không muốn đi.

“Trong nhà có Lục ca, còn có các trưởng bối khác, cùng Vũ tiên sinh nữa, ta ở nhà rất tốt, không cần thiết phải đi xa đến chỗ đại lão gia tìm nơi nương tựa. . . . . . Đại bá cùng đại bá mẫu.” Lúc ấy, Trầm Khiêm đã nói như vậy với Trầm Lục.

Bình thường, khi hắn nhắc tới cha mẹ ruột thịt, hắn cũng gọi là đại lão gia, đại thái thái, vừa tôn trọng, lại cũng không thân cận. Mà lúc này, hắn cố ý gọi bọn họ là đại bá và đại bá mẫu, còn đem tâm tình biểu đạt rõ ràng. Hơn nữa, lời của hắn, về tình về lý, đều là có đạo lý cả.

Nếu như đại lão gia và đại thái thái là cha mẹ hắn, chuyện hắn đi theo thì không phải bàn. Nhưng hôm nay, bọn họ chẳng qua chỉ là bá phụ, bá mẫu, mà ở phủ thành này, còn có các bá phụ, bá mẫu, thúc thúc, thím, các huynh đệ, so với kia bá phụ bá mẫu quan hệ cũng không xa hơn. Hắn có lý do để ở lại đây, mà không phải đến phía nam xa xôi cùng hai người kia đoàn tụ.

Lúc đó Trầm Lục không nói gì, chỉ chuyển đề tài, còn nhắc đến Liên Mạn Nhi. Mặc dù chưa chính thức đính hôn, nhưng Liên Mạn Nhi trở thành lục tẩu của hắn, là chuyện ván đã đóng thuyền. Bởi vì tình nghĩa từ nhỏ, mặc dù không có thay đổi lớn, nhưng kính trọng cùng lễ số vẫn không thể thiếu.

Trong lòng Trầm Khiêm biết rõ, hắn vẫn thích Liên Mạn Nhi như cũ. Liên Mạn Nhi cũng thích hắn. Hắn nhìn ra được, tất nhiên, không phải giống như thích lục ca hắn… Thích, giống như đối với Tiểu Thất… chỉ là thích.

Sau này hắn và Tiểu Thất vẫn sẽ là bạn tốt, mà Liên Mạn Nhi thì gả đến nhà hắn . Như vậy, cũng rất tốt, mọi người vẫn có thể ở chung một chỗ lâu dài.

Muốn hắn theo Tiểu Thất gọi Liên Mạn Nhi là tỷ tỷ, thật ra cũng không khó khăn đến vậy. Hắn đã thương lượng qua với Sở tiên sinh, để Sở tiên sinh hỗ trợ nói chuyện, giúp hắn ở lại. Hắn cũng định một hồi sẽ nói một chút cùng Liên Mạn Nhi.

Nếu như, Liên Mạn Nhi có thể ở trước mặt lục ca nói giúp hắn một câu, lục ca có thể không đáp ứng sao.? Nhất định sẽ đáp ứng. Trầm Khiêm âm thầm nghĩ.

“Chỗ Sở tiên sinh không cần đi học, vậy còn chỗ sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung, cũng cho ngươi nghỉ sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Tỷ, hôm nay chúng ta không có khóa cưỡi ngựa bắn cung. Ngày mai mới có, ngày mai chúng ta khẳng định sẽ chăm chỉ học.” Tiểu Thất vội nói.”Tỷ, chúng ta mệt mỏi nhiều ngày rồi, vất vả mới được nghỉ một ngày cho thật quá sảng khoái mà.”

“Được rồi, được rồi, ta cái gì cũng không nói.” Liên Mạn Nhi thấy Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt năn nỉ. Trầm Khiêm cũng mang bộ mặt hề hề, liền không nhịn được bật cười. Nàng dĩ nhiên biết, mỗi ngày Tiểu Thất và Trầm Khiêm đều có không ít công khóa. Khó có lúc rảnh rỗi, chơi một chút cũng không có cái gì.

“. . . . . . Ta nói nhà chúng ta có nhiều loại hoa đẹp mắt, nên mang Tiểu Cửu ca đi ngắm một chút.” Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi buông tha, lập tức càng thoải mái nhẹ nhõm, cười hì hì nói.

“Tiểu Cửu ca. Ca nhìn xem thích bồn nào, ta liền tặng ca.” Tiếp theo. Tiểu Thất hăm hở hướng Trầm Khiêm nói.

Trầm Khiêm quả thật đi theo Tiểu Thất ngắm các loại hoa và cây cảnh được chăm sóc trong noãn phòng. Đại đa số hoa và cây cảnh ở đây hắn đều biết, chỉ có mấy bồn đã kết trái tròn tròn màu đỏ cùng vài cây ớt nhỏ ở trong góc, Trầm Khiêm nhìn có chút hiếm lạ.

“Đó là táo nhân và ớt, chúng ta mang từ nông thôn đến .” Tiểu Thất nói cho Trầm Khiêm.

“Quả nhiên trông giống táo đỏ và cây ớt.” Trầm Khiêm liền nói, “Chỉ có thể nhìn, có thể ăn được không?”

“Đúng, chỉ có thể ngắm, không thể ăn.” Tiểu Thất gật đầu nói, “Tiểu Cửu ca, mấy bồn này rất đẹp, nếu ca thích bồn kia, đều tặng ca.”

Mấy bồn táo nhân và ớt trong noãn phòng này, đều là loại thượng đẳng nhất , trải qua một quá trình tỉ mỉ chăm sóc, nhìn qua vừa có sức sống vừa vui vẻ, làm cho cảnh đẹp ý vui. Ở trong phòng Trương Thị và Liên Mạn Nhi, cũng bày biện mấy bồn tương tự.

Quan hệ giữa Trầm Khiêm và Tiểu Thất, cũng không có khách khí sáo rỗng, liền chọn lấy hai bồn, Tiểu Thất phân phó đi xuống, để cho người thu thập xong, sẽ đưa đến Trầm phủ.

Lúc này Liên Mạn Nhi đã chọn lấy hai bồn hồng toan một đỏ một trắng, bảo người mang đến phòng mình. Hoa hồng toan này cũng là một loại hoa hồng, đóa hoa so với các giống hoa hồng khác nhỏ hơn một chút, mùi hoa thì ngọt ngào.

“Tiểu Cửu lát nữa đừng trở về ngay, ở thôn trang vừa mới tặng chút rau xanh tươi, vừa lúc có thể nếm thử.” Liên Mạn Nhi tươi cười nói với Trầm Khiêm, “Muốn ăn cái gì thì nói cho ta biết, ta bảo phòng bếp làm cho ngươi.”

Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi như vậy, trong lòng một mặt ấm áp , một mặt lại có chút xấu hổ vì cảm thấy được đối xử như tiểu hài tử. Tiểu Thất ở bên cạnh, cười hì hì, hiển nhiên đang rất vui vẻ.

“Tỷ, bảo phòng bếp làm nhiều một chút. . . . . . .” Tiểu Thất không đợi Trầm Khiêm nói tiếp, đã cướp lời nói, “Tiểu Cửu ca cả ngày nay đều ở nhà chúng ta, buổi tối ăn xong cơm mới trở về.”

“Được.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu, để Tiểu Thất phụng bồi Trầm Khiêm, chính nàng dẫn người trở về phòng.

Trở lại hậu viện, Liên Mạn Nhi trước hết đến trong phòng Trương thị. Trương thị đang cùng mấy nha đầu thêu thùa may vá, thấy Liên Mạn Nhi tới, mới đặt kim chỉ xuống.

“Cửu gia tới, gặp ta xong, rồi cùng Tiểu Thất đi dạo trong vườn. Con có gặp không?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi.

“Mới vừa gặp ở phòng trồng hoa.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Con giữ hắn ở lại ăn cơm.”

“Con làm đúng rồi, ta cũng đã giữ lại.” Trương thị liền nói, “Lát nữa cha con cùng anh của con trở về, cùng ăn với bọn họ.”

“Người tới chỗ lục gia, còn có Tần gia tặng đồ đã trở lại, Lục gia tặng lại chúng ta sọt Bạch phục linh, nghe nói còn có phục thần thượng đẳng. Còn có hai sọt dưa cáp mật (dưa Ha Mi), nói là gần đây được . . . . . . . Tần gia bên kia tặng chúng ta cái hộp táo sợi, còn có ít bánh quả hồng, mứt, nói là do thôn trang nhà họ mang tới.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.

Tiểu nha đầu mang đáp lễ của hai nhà tới, để Liên Mạn Nhi xem qua.

“Đều là thứ tốt.” Liên Mạn Nhi nhìn một chút, liền nói, “Nương, phục thần này cho người mài thành phấn, người và cha con lúc nào đau khớp có thể dùng, là thích hợp nhất.”

(*)Bạch phục linh hay có tên gọi khác là Bạch linh hoặc Phục linh, là một loại nấm mọc hoại sinh trên rễ cây thông, nằm sâu dưới mặt đất khoảng 20-30 cm. Quả thể nấm có tác dụng lợi tiểu, an thần, mất ngủ. Ngoài ra, còn còn giúp chữa đầy hơi, chướng bụng, tỳ hư ít ăn…

Hai mẹ con nói một hồi, mắt thấy đã tới gần trưa, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang lần lượt từ bên ngoài trở lại. Liên Mạn Nhi phân phó người đi xuống dọn cơm. Trên bàn đặt trước lò sưởi đã dọn sẵn một bàn tiệc, chiêu đãi Trầm Khiêm. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang cùng tiếp khách.

Liên Mạn Nhi và Trương thị dùng cơm trong nhà.

Trên bàn ăn, chỉ là chút thức ăn quen thuộc thường ngày, nhưng cũng đều là những món mà hai mẹ con thích ăn.

Món chính có cơm gạo tẻ, cùng bánh nướng hành, còn có chén mì sợi nhỏ, phía trên rắc mầm đậu phụ xanh nhạt. Món rau trộn dùng dầu vừng trộn lẫn hành lá đậu hủ, đậu hủ non trắng nộn, lại thêm hành lá xanh nhạt rắc ở trên, nhìn qua cũng làm cho khẩu vị tăng lên. Món ăn nóng thiên về đồ ăn thanh nhã, cuối cùng còn một món súp cũng là canh nấu loãng, còn nóng hổi nấu từ cây thanh hao.

… Những món ăn này đều là mùi thơm ngát nhìn thật ngon miệng, mà ở trong mùa đông lạnh giá lại càng khó thấy được.

Một bàn thức ăn này, đều quen thuộc với Trương thị, chỉ có một món hải sâm được tạm coi là sơn trân hải vị.

Hải sâm ở gần biển phủ Liêu Đông khá nổi danh, người trong phủ thành tới mùa đông đều thịnh hành ăn hải sâm. Một nhà Liên Mạn Nhi nhập gia tùy tục, cho nên trên bàn cơm cũng thường có món này.

“Mấy thứ khác ta ăn cũng chán rồi, chỉ có mấy món ăn bình dị này, nhiều người sẽ thấy lạ miệng nên ăn không ngán.” Cơm xong, Trương thị liền nói.

Bởi vì thức ăn lạ miệng, Trương thị còn ăn thêm hơn nửa bát mì con.

“Mấy thứ này, chỉ sợ khắp phủ thành, bàn cơm nhà ai cũng không có … đâu.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Ta nghe cha con nói, những thứ rau quả này, trừ để cho nhà mình ra, sẽ dùng để cung cấp cho vài toà tửu lâu nhà chúng ta đúng không?” Trương thị lại hỏi.

“Vâng, là suy tính như vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói. Hiện tại ở thôn trang dựng lều ấm trồng rau xanh, cũng chỉ đủ để nhà các nàng ăn, cho…người làm thêm ít nữa, lượng cung cấp cho tửu lâu không nhiều được như vậy. Tuy nhiên vật quý vì hiếm, một chút rau xanh tươi mới này, cũng đủ để giúp cho tửu lâu kéo đến càng nhiều khách nhân và mối làm ăn.

“Hai ngày nữa, con đi thôn trang xem một chút. Có lẽ sẽ dựng thêm…hai tòa noãn rạp nữa, như vậy, rau xanh nhiều hơn, cũng có thể bán đi một chút, cũng coi như thêm tiền thu cho thôn trang.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Mấy người các con thương lượng ra sao rồi? Nghe nói xây noãn rạp kia chi phí cũng không ít.” Trương thị liền nói.

“Vâng, ” Liên Mạn Nhi gật đầu, chuyện giá cả cùng tiền lời được tính toán là có lãi, mới có thể bắt tay vào làm.

Ngày này, Trầm Khiêm quả thật ở nhà Liên Mạn Nhi đến đêm, ăn xong cơm tối, Liên Thủ Tín tự mình an bài đưa Trầm Khiêm trở về.

Tiễn Trầm Khiêm xong, Tiểu Thất đến chỗ Liên Mạn Nhi. Tiểu Thất đầu tiên dùng một đống lớn những lời hữu ích khen ngợi Trầm Khiêm, tiếp theo còn nói hắn và Trầm Khiêm kết giao bằng hữu tốt như thế nào.

“. . . . . . Có Tiểu Cửu ca ở đây, đệ đọc sách cũng có bạn, có gì không hiểu lắm, hỏi Tiểu Cửu ca một chút, có đôi khi so với hỏi tiên sinh còn hiểu hơn. . . . . .”

“Lảm nhảm một hồi, đệ còn muốn nói Tiểu Cửu ca tốt đẹp đến cỡ nào nữa hả?” Liên Mạn Nhi nhìn Tiểu Thất một cái, “Có gì, cứ nói thẳng đi.”

Tiểu Thất thấy tâm tư bị Liên Mạn Nhi nhìn thấu, liền hì hì cười hai tiếng, lại đến bên cạnh Liên Mạn Nhi đụng đụng, còn lấy lòng tự mình rót cho Liên Mạn Nhi một chén trà nóng.

Liên Mạn Nhi có chút buồn cười nhìn Tiểu Thất.

“. . . . . . Đại lão gia cùng đại thái thái Trầm gia muốn Tiểu Cửu ca đi tới bên kia ở cùng bọn họ, Tiểu Cửu ca không muốn đi.” Tiểu Thất bận việc xong, lúc này mới cười nói với Liên Mạn Nhi.

“Vậy sao?” Liên Mạn Nhi nhíu mày, “Chuyện này, chúng ta có thể nói gì đây?”

“Chỉ cần Lục gia nói Tiểu Cửu ca không cần đi, Đại lão gia và đại thái thái cũng không còn biện pháp.” Tiểu Thất nhanh nhảu nói.

“Chỗ lục gia, chẳng lẽ ta nói gì liền có thể như vậy sao?” Liên Mạn Nhi cố ý nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói.

“Không phải, không phải ý đó. . . . . .” Tiểu Thất đau khổ nhăn mặt, gãi gãi đầu.

“Có phải Tiểu Cửu bảo đệ tìm ta nói cái này không?” Liên Mạn Nhi hỏi tiếp, “Đừng nhìn hăn tuổi không lớn, còn rất biết cách đi cửa sau nha. Hắn vì sao không đích thân nói chuyện này với ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.