Cô Nàng Xinh Đẹp Của Bá Tước

Chương 45: Đám cháy vô tình




Trên thế giới này, có rất nhiều người cần trợ giúp, giống như trước đó cũng có rất nhiều người nguyện ý đưa tay giúp người. Muốn đạt được trợ giúp của người khác, đầu tiên phải xác định rõ mình muốn thay đổi, để cho người khác xác định được ngươi cần sự giúp đỡ của hắn. Nói đơn giản, ngươi phải vươn tay trước, tự cứu mình, như vậy người khác mới có thể trợ giúp ngươi tốt hơn.

Nếu cả nguyện vọng mong được trợ giúp cũng không biểu hiện ra, mặc dù có người nóng lòng muốn giúp, cũng sẽ khó xử.

Liên Mạn Nhi vẫn cảm thấy, mấy cô bé đồng lứa với nàng trong Liên gia, có hai mặt cực đoan tách biệt vô cùng lợi hại. Trong đó một cái cực đoan là hai tỷ muội Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi, các nàng quá mức ích kỷ, chỉ biết mình, mình muốn như thế nào thì dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy, căn bản không thèm để ý sẽ làm tổn hại đến người khác.

Mà đổi thành một cái cực đoan khác, là Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi, cũng bao gồm Liên Nha Nhi mấy nữ hài tử còn lại.

Mấy nữ hài tử này, ở giữa gia đình không được coi trọng. Mẹ của các nàng hoặc là mềm yếu, ngu hiếu, hoặc là ngu xuẩn, ích kỷ, hoàn cảnh ảnh hưởng cộng thêm tính chất đặc biệt, mấy nữ hài tử này hoàn toàn như không có tồn tại. Các nàng không có mục tiêu, chỉ biết lao động, không biết tranh thủ, người khác không cần biết tốt xấu, các nàng đều yên lặng tiếp nhận.

Nữ tử như thế dễ chăm sóc, sẽ không tăng thêm phiền toái cho người nhà, căn bản cũng không cần người nhà quan tâm gì cả.

Mà ở cái niên đại này, cô gái như thế không phải là chỉ ở Liên gia mới có. Đại đa số đều không được chú ý, nữ tử ở dưới quan niệm nam tôn nữ ti lớn lên hoặc nhiều hoặc ít đều có những thứ đặc điểm này trên người.

Liên gia bởi vì có chút nguyên nhân đặc thù, ở phương diện này đặc biệt càng nổi trội. Dĩ nhiên, giờ tình huống như vậy đã xảy ra cải biến cực lớn.

Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi đã không giống như cô bé gặp cảnh khốn cùng trong quá khứ, chỉ có Liên Nha Nhi là biến hóa không lớn. Liên Nha Nhi như vậy, Liên Mạn Nhi muốn giúp nàng, có thể giúp được cũng rất ít. Bởi vì chính Liên Nha Nhi cũng không biết mình muốn cái gì. Liên Mạn Nhi có thể giúp Liên Diệp Nhi. Là bởi vì Liên Diệp Nhi biết rất rõ ràng nàng muốn cái gì, hơn nữa nguyện ý vì mục tiêu mà cố gắng, thậm chí đánh cược cả tính mạng.

Liên Nha Nhi cũng đáng thương, nhưng không có đáng giá bằng Liên Diệp Nhi. Tình cảm Liên Mạn Nhi đối với các nàng dĩ nhiên không giống nhau.

Hiện tại Liên Nha Nhi lựa chọn muốn đi theo Chu thị, bất kể đây có phải một lựa chọn tốt hay không, có thể đưa ra lựa chọn, đối với Liên Nha Nhi mà nói đã là tiến bộ cực lớn.

“Cha, ta phái quản sự đi qua xem một chút đi. Đừng làm cho bọn họ đem chuyện náo loạn quá lớn.” Liên Mạn Nhi liền hướng Liên Thủ Tín nói.

“Đi.” Liên Thủ Tín gật đầu. Liền kêu một quản sự đi vào, Liên Mạn Nhi dặn dò hai câu, thì phái quản sự đi nhà cũ.

Quản sự đi rồi. Rất nhanh đã trở lại, bẩm báo chuyện đã nói xong, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đồng ý để lại Liên Nha Nhi cho Chu thị, nhưng từ giờ hàng năm Chu thị phải cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hai xâu tiền.

“Thật ra là Nhị lão gia muốn nhiều hơn, là tiểu nhân đi đến. Nói ý tứ của lão gia, thái thái, đại gia cùng cô nương, để cho bọn họ giữ chút ít thể diện, mọi người cũng giúp đỡ hoà giải, Nhị lão gia mới bằng lòng hai xâu tiền xong mọi sự. . . . . . . Lão thái thái ôm Nha Nhi cô nương khóc lớn, nói thật không nhẫn tâm đem Nha Nhi cô nương cho Nhị lão gia bọn họ mang đi chịu tội, thà rằng mình ăn mặc tiết kiệm. Cũng phải đem Nha Nhi cô nương lưu lại.”

Liên Mạn Nhi khóe miệng không khỏi co quắp run rẩy, nghĩ thầm chuyện này coi như là một tin lạ. Cũng may nhà cũ Liên gia quái sự liên tục , mọi người đã sớm không còn kinh dị khi thấy chuyện lạ rồi.

Cho quản sự lui xuống xog, Trương thị thở dài.

“Xem ra, bất kể nói thế nào, thì tim của bà cũng vẫn mềm yếu. Lão thái thái đối với Nha Nhi hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tình cảm.” Trương thị nói.

“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu.

Liên Mạn Nhi lại không muốn nói nhiều về cái đề tài này.

“Đại Nữu Nữu nói cái gì với Nha Nhi, muội một chút cũng không nghe thấy?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi nói.

“Muội không có để ý quá. Hai nàng giọng nói cũng nhỏ, đúng thật là không nghe thấy gì.” Liên Diệp Nhi chỉ lắc đầu nói.

“Nhất định là nói gì rồi, nếu không, Liên Nha Nhi vốn nhút nhát, căn bản không dám tìm lão thái thái nói chuyện, chỉ nói mấy câu cùng Đại Nữu Nữu liền đi phòng chính tìm lão thái thái nói chuyện. Hai người bọn họ nhất định là nói gì đó.” Liên Mạn Nhi nói, hơn nữa khả năng rất lớn là Đại Nữu Nữu nói cái gì, mới trực tiếp đưa đến kết quả như thế.

Đại Nữu Nữu mặc dù nhỏ tuổi hơn so với Liên Nha Nhi, nhưng thông minh hơn Liên Nha Nhi rất nhiều. Bởi vì có Tưởng thị che chở, nàng cũng không nhát gan giống mấy nữ hài tử Liên gia.

Nhưng dù vậy, đúng thực là Đại Nữu Nữu đã ở đó nói chuyện, rốt cuộc nàng cùng Liên Nha Nhi nói cái gì đây? Cái nghi vấn này, phải qua mấy ngày, Liên Mạn Nhi mới biết được đáp án.

Đại Nữu Nữu biết Liên Nha Nhi bị mang đi, thì có phần luyến tiếc. Đại Nữu Nữu liền nói cho Liên Nha Nhi, nàng không nỡ xa Liên Nha Nhi, người nhà này cũng không nỡ để Liên Nha Nhi đi. Liên Nha Nhi liền hỏi Chu thị cũng không nỡ xa nàng ư, Đại Nữu Nữu không chút nghĩ ngợi đáp đúng vậy, Chu thị không nỡ xa nàng. Đại Nữu Nữu nhìn ra Liên Nha Nhi cũng không nỡ đi, tiểu cô nương liền đề nghị để Liên Nha Nhi nói chuyện với Chu thị một chút, van xin Chu thị giữ nàng lại.

Tiểu cô nương tuổi tuy nhỏ, lại biết trong cái nhà này là Chu thị định đoạt.

Chính là trong lúc tiểu hài tử nói mấy câu, đã cho Liên Nha Nhi dũng khí. Thế sự thường thường như vậy, một chút chuyện bé nhỏ không đáng kể cuối cùng lại dẫn phát ra bước chuyển ngoặt lớn, làm cho người ta chuẩn bị không kịp.

Bất kể như thế nào, Liên Nha Nhi ở lại, Chu thị, Liên Nha Nhi, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, ai cũng đều vui vẻ.

. . .

Ba gian Đông sương phòng dỡ vô cùng mau, thời điểm gần tối liền tháo dỡ xong, Chu thị mang theo Tưởng thị, Liên Nha Nhi cùng Đại Nữu Nữu chuẩn bị thức ăn, giữ người giúp đỡ lại ăn một bữa cơm.

Sau khi ăn xong, người giúp đỡ tự động giải tán, Nhị Lang từ huyện thành trở về gấp đã ở lại đây.

Phòng ốc đã dỡ, chỗ ở buổi tối của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lại thành vấn đề. Chu thị đương nhiên không muốn để cho đôi này đến phòng chính ở, nhưng chỉ vì hai người này ngay lập tức sẽ phải rời đi, hơn nữa Liên Nha Nhi cũng lưu lại. Chu thị cũng đồng ý phân phát một chút thiện tâm, cho phép đôi này ở tạm một đêm bên Tây Sương phòng.

Nhưng Liên Thủ Nghĩa lại không lĩnh tình. Hắn nói với Chu thị, hắn cũng có mặt mũi, Chu thị không thích hắn như vậy, hắn cũng không muốn mang mặt dày ở lại.

“Rời khỏi mẹ, ta sẽ sống tốt hơn. Mẹ đừng thấy mẹ như bây giờ là tốt, cuộc sống chịu tội còn ở phía sau kìa. Nhi tử và khuê nữ, cũng bị người ta hành hạ đến mức phải nói đoạn tuyệt. Từ nay về sau mẹ chỉ hướng về bọn họ( chỉ Liên Thủ Nhân ) một nhà kia đều là người tốt? Người ta không thẳng tính giống như chúng ta, có gì nói đó, mẹ đấu không lại người ta đâu. Là mẹ nói muốn cùng ta đoạn tuyệt, đến lúc đó mẹ đừng cầu xin ta!”

Liên Thủ Nghĩa không ở Tây Sương phòng, nói muốn về nhà Nhị Lang ở.

“Lập tức sẽ phải xây phòng ốc, ở như vậy tới tới lui lui rất xa, cũng không thuật tiện.” Đây là lời mở đầu của Liên Thủ Nghĩa.

Hà thị cũng ước gì lập tức liền đến ở nhà Nhị Lang đây, đích thực làm mẹ chồng dễ dàng sai phái con dâu hầu hạ.

Hai năm qua Nhị Lang và La Tiểu Ưng cho thuê xe ngựa, hai người làm quen nên tiền công cũng dần tăng. Hơn nữa một nhà Liên Mạn Nhi thỉnh thoảng cũng trợ giúp, hiện tại cuộc sống của La gia rất tốt .

Mặc dù như thế, La gia cũng chưa sửa chữa phòng ốc. Bây giờ phòng ở của La gia, so với Đông sương phòng ở nhà cũ kém rất nhiều, hơn nữa cũng không rộng rãi hơn.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị biết rõ như thế, nhưng vẫn nói muốn dời đi qua ở tạm. Hai người này đều là người hết ăn lại nằm, thích hưởng phúc không muốn chịu khổ, làm như vậy đơn giản chỉ vì ở trong lòng có tính toán nhỏ nhặt.

” Hai năm qua lão La gia lấy không ít ích lợi của lão Liên gia, Nhị Lang làm trâu làm ngựa cho bọn họ, so sánh với nhi tử của họ còn có cống hiến lớn hơn. Phúc này vốn là của chúng ta , La Tiểu Yến cũng nên hầu hạ chúng ta. Giờ ta qua đó ở, để cho lão La gia bọn họ biết quy củ. . . . . . . Sau này a, La gia bọn họ, đều phải ở dưới tay ta ăn cơm.” Liên Thủ Nghĩa lén lút nói cùng Hà thị.

“Đúng, ta qua ở đi. Đừng nói La Tiểu Yến, chính là vợ chồng thông gia, cũng nên phục vụ chúng ta, thay khuê nữ bọn họ trả nợ.” Hà thị đối với lần này là vô cùng đồng ý.

Nhị Lang và La Tiểu Yến không biết Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã bí mật tính toán, nhưng hai người muốn qua ở, bọn họ cũng không nói cái gì, liền gật đầu đáp ứng.

Ban đầu Nhị Lang đi theo La Tiểu Yến đến La gia thôn sống, trước đó có nói, bọn họ sẽ không đùn đẩy trách nhiệm làm con trai cùng con dâu trưởng.

Lục Lang không có đi theo Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, một mình hắn cõng chăn chiếu của hắn, tiến vào trong học đường của nhà Liên Mạn Nhi.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị dọn đến La gia thôn, ngày thứ hai liền đem vật liệu gỗ, gạch đá từ phòng ốc nhà cũ dỡ ra, chuồng heo cùng vườn rau xanh dùng xe kéo đến La gia thôn, nối tiếp nhà bên cạnh La Tiểu Yến, đào đất dựng nền móng bắt đầu đắp phòng.

Trong lúc nhất thời, nhà cũ liền yên tĩnh lại, La gia thôn nhà La Tiểu Yến thì náo nhiệt.

Liên Thủ Nghĩa muốn đắp phòng, một nhà La Tiểu Yến đều công việc lu bù lên, La Tiểu Ưng xin nghỉ giúp hai ngày công, sau lại trở về làm việc, còn Nhị Lang nghỉ dài hạn ở chỗ cho thuê xe ngựa. Ngày thứ hai Liên Thủ Nghĩa và Hà thị dọn đi La gia thôn, Nhị Lang cùng La Tiểu Yến liền đi tới nhà Liên Mạn Nhi.

Nhị Lang khuôn mặt u sầu, La Tiểu Yến ôm Nhị Nữu Nữu, trên mặt tựa hồ cũng có chút lo sợ bất an.

“. . . . . . Nói muốn xây năm phòng, còn muốn học nhà Tứ thúc, muốn dùng cửa sổ thủy tinh gì chứ. Cháu hỏi cha tiền có đủ hay không, cha nói cha không có tiền, bảo cháu bỏ tiền, nói là phòng ốc kia sau này sẽ là của cháu.” Nhị Lang ngồi ở đó nói chuyện cùng Liên Thủ Tín, hai bả vai có chút cúi đi xuống.

Đông sương phòng của Liên Thủ Nghĩa ở nhà cũ là ba gian, hơn nữa chuồng heo cùng tường gạch đá dung để xây lại vườn rau xanh và một khu nhà ba gian phòng thì vật liệu cũng tạm đủ rồi, nếu muốn nữa sẽ rất có hạn . Nhưng nếu muốn xây năm phòng, còn muốn xa hoa phô trương, vậy đòi hỏi cần rất nhiều tiền.

Hai năm qua, Nhị Lang đương nhiên cũng tích cóp chút ít tiền, nhưng đều ở trong tay La Tiểu Yến. Số tiền kia tính toán để La gia sửa chữa phòng ốc, cho La Tiểu Ưng cưới vợ mà dùng.

“Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cháu liền nói, hay là trước đắp ba gian, dù sao cũng ở đủ. Chờ sau này tiền dư dả rồi liền xây nhiều hơn. Cháu nói thế, cha và mẹ cháu đem cháu mắng đủ tồi tệ.” Nhị Lang vừa nói chuyện, dứt khoát đầu cũng cúi xuống.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị mắng hắn mắng vô cùng ác, trong đó dĩ nhiên cũng tiện thể mắng La Tiểu Yến cùng với La gia, nói La gia và La Tiểu Yến che giấu tiền Nhị Lang kiếm được. La gia có nhi tử của mình, lại để cho con rể nuôi thật không có đạo lý. La Tiểu Yến vì chiếu cố gia đình mình mà bóc lột nam nhân, càng không có đạo lý.

Mấy người của La gia bị mắng máu chó xối đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.