Cô Nàng Xinh Đẹp Của Bá Tước

Chương 18: Cô dâu mất tích ( trung )




Tưởng thị không thể không phát hiện ra Liên Đóa Nhi mất tích, trước tiên tới báo cho Liên Thủ Tín, bởi vì không thể thấy Liên Đóa Nhi mất tích mà không quản, mà muốn tìm kiếm Liên Đóa Nhi về, nhất định phải có Liên Thủ Tín cung cấp nhân lực thì mới có thể tìm được. Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Mặc dù Liên Đóa Nhi là con gái của Liên Thủ Nhân, nhưng nhà cũ bên kia bao gồm Liên Thủ Nhân ở bên trong, đối với việc xử trí Liên Đóa Nhi, cũng đều muốn xem ý tứ của Liên Thủ Tín. Liên Đóa Nhi vốn bị nhốt một chỗ để trông coi, hiện tại, người không thấy lại để cho nàng trốn thoát rồi, dĩ nhiên Tưởng thị phải nói cho Liên Thủ Tín biết đầu tiên, để cho Liên Thủ Tín dễ dàng ứng phó.

Quyết định muốn tìm Liên Đóa Nhi, đầu tiên Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Liên Thủ Tín đi đến nhà cũ, còn Liên Diệp Nhi thì đi về nhà, nàng muốn nói chuyện này nói cho Liên Thủ Lễ và Triệu thị biết, đi một lúc cũng đến khu nhà cũ, mọi người cùng thương lượng xem tìm kiếm Liên Đóa Nhi như thế nào?

Nhà cũ im ắng vậy, đám tang Liên lão gia tử dựng lều, tiền giấy, giấy trát các loại mảnh vụn đã sớm có người thu thập sạch sẽ rồi.

Đám tang Liên lão gia tử đã lo liệu xong, trong quá trình đám tang cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay đi vào khu nhà cũ lần nữa, nhất là đi vào thượng phòng, nhìn thấy trên giường gạch chỉ có một mình Chu thị ngồi xếp bằng ở đó, trước đây Liên lão gia tử ngồi ở vị trí kia nhưng bây giờ ở đó đã trống không, Liên Mạn Nhi mới nhận thức rõ ràng rằng Liên lão gia tử đã không còn.

Rõ ràng cảm nhận của Liên Thủ Tín còn sâu sắc hơn Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang, vừa vào nhà vành mắt của hắn đã có chút đỏ lên. Liên Thủ Tín giả vờ lau mặt loạn xạ để che dấu cảm xúc trong lòng.

Cả nhà chào hỏi Chu thị, Chu thị trầm mặt, cố ý thờ ơ đáp một tiếng.

Mọi người đã quen với điệu bộ này của Chu thị, cũng không để ở trong lòng, liền đi vào trong phòng ngồi xuống

“Các ngươi tới đây vì chuyện của Liên Đóa Nhi sao?” Chu thị lên tiếng trước.

“Vâng.” Liên Thủ Tín gật đầu: “Vừa rồi vợ Kế Tổ đi qua nói cho chúng con biết, chúng con liền tới đây luôn.”

“Cái tiểu nha đầu kia, không biết chạy chốn cùng ai. Tốn công tốn sức tìm nó làm gì. Nó thích đi đâu thì để nó đi. Tâm tư nàng đã buông thả từ lâu rồi, ngươi không biết đầu, bình thường nó dùng ánh mắt như thế nào nhìn ta. . . . . . . giống như Tứ Lang, một lũ sói con, đi càng xa càng tốt. Không cần tìm nó!” Chu thị vung tay giống như đuổi con ruồi vậy.

Liên Thủ Tín liền mơ hồ ồ một tiếng. Hôm nay trong lòng hắn cũng rõ ràng, không có cách nào nói chuyện chính sự với Chu thị, lời của Chu thị cũng chỉ có thể nghe như vậy, không thể tin tưởng. Nếu quả thật đều làm theo lời nói của Chu thị thì cuộc sống nhất định sẽ hỏng bét.

“Đại tẩu. Tẩu nhìn kỹ một chút, quần áo, đồ đạc của Liên Đóa Nhi còn ở đó hay không?” Liên Mạn Nhi để cho Tưởng thị lại đi xem xét lần nữa, đồ dùng của Liên Đóa Nhi còn ở đó hay không?

Tưởng thị đi ra ngoài, rất nhanh đã trở lại rồi. Từ Thái Thương trở về, tất cả mọi người nhà cũ chỉ mang theo quần áo. Về sau, tài chính quyền hành đều ở trong tay Liên lão gia tử và Chu thị, đương nhiên sẽ không đặt mua cái gì cho Liên Đóa Nhi nữa. Vì vậy, đồ đạc của Liên Đóa Nhi cũng ít đến đáng thương.

“. . . . . . Đều không còn, chỉ còn một đôi giày bị thủng lỗ còn chưa vá lại, còn có một cái áo choàng ngắn bị rách.” Tưởng thị nói cho Liên Mạn Nhi.

“Đúng là chạy mất!” Chu thị dường như bắt được cái gì lập tức nói.”Cái thứ không biết xấu hổ, lão Liên gia không có người như vậy. Nó giống mẹ nó, các ngươi không biết đâu, hồi đó thời điểm nói về mẹ nó, giống như diễn kịch. Ta cũng không có vừa mắt nó, nếu lão gia tử không làm chủ áp đặt xuống. Nhìn xem hai khuê nữ nàng sinh được này, Hoa nhi cũng chẳng tốt lành gì!”

Cho dù hai người cũng đã chết nhưng có thể đạp một đạp. Chu thị cũng vô cùng vui lòng.

Rất nhanh Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp nhi đã đến. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng từ bên ngoài trở lại, đương nhiên là không tìm được Liên Đóa Nhi.

Cả nhà Liên Thủ Tín tới khu nhà cũ, trên đường cũng gặp người cùng thôn, lúc này tin tức Liên Đóa Nhi đã mất tích cũng truyền ra, liền có những người hàng xóm tới hỏi thăm, hỏi thăm được tin tức Liên Thủ Tín muốn tìm Liên Đóa Nhi, đều xung phong nhận việc muốn giúp đỡ.

Giống như thời điểm Liên Đóa Nhi mất tích lần đầu tiên. Nhưng lần trước mọi người phần lớn là nể mặt mũi Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân, mà hôm nay mọi người lại là vì mặt mũi của Liên Thủ Tín, Ngũ Lang rồi.

Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang vừa mới thương lượng một phen, đã có chắc chú ý.

Các hương thân muốn giúp đỡ, đương nhiên thịnh tình không thể chối từ. Người cùng thôn người, được chia làm hai tổ. Do Liên Thủ Lễ dẫn một tổ người, hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế tổ dẫn một tổ khác tổ, chia ra hướng đông là phương hướng Lưu thôn, cùng với hướng nam là phương hướng Tiểu Trầm Truân đi tìm.

Chờ mọi người hai tổ đi ra ngoài tìm, Liên Mạn Nhi liền cho tụ tập hạ nhân, tiểu nhị, đứa ở, còn có hộ nông dân ở thôn trang La gia, tất cả cũng tụ tập ở cửa . Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, huynh đệ Lục Bính Võ cũng tới.

Những người này cũng bị chia làm hai tổ, một tổ do Liên Thủ Tín dẫn tìm kiếm ở hướng tây, hai cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng đi cùng, một tổ khác thì có Ngũ Lang dẫn, có huynh đệ Lục Bính Võ cùng đi, hướng Bắc cũng chính là phương hướng đến huyện thành Cẩm Dương tìm kiếm.

Liên Thủ Tín cỡi La, Ngũ Lang thì cỡi Đại Hắc Mã của Liên Mạn Nhi, đi theo hai người còn có hai cha con Ngô Gia, huynh đệ Lục Gia tất cả đều cỡi La, còn lại quản sự, bọn tiểu nhị cũng có người cưỡi La cũng có người đi bộ theo đấy.

Trước khi đi Liên Mạn Nhi đương nhiên cũng dặn dò những điều cần thiết.

Mình là chính tìm người là phụ, tự mình phải chú ý an toàn. Sau đó nếu tìm được người phải làm như thế nào, cái này cũng chỉ có Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, cha con Ngô gia và huynh đệ Lục gia, còn có mấy quản sự tâm phúc biết thôi.

Trương thị ở nhà cũng biết Liên Thủ Tín và Ngũ Lang phải ra ngoài tìm người, nên vội vàng sai người mang quần áo dày đến. An bài thỏa đáng, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang liền mang theo người lên đường.

Liên Mạn Nhi cũng rời khu nhà cũ đi về nhà mình.

Biết Liên Đóa Nhi mất tích, Ngô Vương thị mang theo Liên Chi Nhi, còn có Trương Thải Vân đều đã tới, bởi vì Liên Chi Nhi có chút không thoải mái, Ngô Vương thị trước mang Liên Chi Nhi đi, khi Liên Mạn Nhi về đến nhà, chỉ có Trương Thải Vân ở cùng Trương thị. Tất cả mọi người đều không để cho tiểu Thất ra ngoài, bắt hắn ở trong thư phòng do Khúc tiên sinh trông coi, cùng tiểu Long, tiểu Hổ cùng nhau đọc sách.

“Cha con và anh con bọn họ đều đi rồi hả? Con có nhìn thấy bọn họ mặc quần áo mẹ đưa đi qua không?” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi trở lại, liền vội vàng hỏi.

“Mới vừa đi, con nhìn tận mắt bọn họ đều mặc quần áo dày vào mới để cho bọn họ đi đấy.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Trương thị vẫn có chút không yên lòng.

” Một lát nữa trời đã tối, tối như bưng đó, trái tim này của mẹ vẫn còn treo ở cổ họng.”

“Mẹ, không có việc gì.” Liên Mạn Nhi cũng có chút lo lắng, nhưng muốn an ủi Trương thị, “Đã mang nhiều người theo, hơn nữa bên cạnh cha và ca con đều có người có thể tin được. Khi trời tối, họ sẽ đốt đuốc lên thôi, không có việc gì . Hơn nữa còn có Gia Hưng ca, Bính Võ ca bọn họ cũng đi theo, nhấy định không có chuyện gì.”

Bởi vì trước khi kết thân cùng Ngô gia và Lục gia, nhà nàng có giao tình cùng họ, vì vậy đôi khi Ngũ Lang còn gọi Ngô Gia Hưng và Lục Bính Võ là ca, mà không phải tỷ phu.

“Có bọn họ đi theo, mẹ ít nhiều cũng có thể yên tâm hơn.” Trương thị liền nói, “Chẳng qua trời mùa đông lạnh lẽo, lại tối như bưng, người ta còn phải đi theo vất vả tìm kiếm, chịu tội nữa.”

“Cô cả, cô cũng đừng nói như vậy.” Trương thái Vân vội vàng nói, “Đi theo cũng không phải là người ngoài. Chuyện này bọn họ không giúp thì giúp ai chứ. Cho dù tìm kiếm vất vả, chịu tội, đó cũng là bọn họ vui vẻ nguyện ý.”

“Mạn Nhi, Bính Võ ca của muội đi cùng với ai? Muội không có bảo bọn hắn đi theo Ngũ Lang sao? Hắn đều quên thuộc đường xung quanh đây, đi ban đêm không thường, đánh xe, thét gia súc cái gì , hai huynh đệ bọn hắn thành thạo nhất.” Trương Thải Vân lại hỏi Liên Mạn Nhi.

” Huynh đệ Bính Võ ca đều đi theo ca muôi. Muội cũng nghĩ như vậy, nên muốn bọn họ chiếu cố ca muội nhiều một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Thực sự giống như lời của Trương Thải Vân, huynh đệ Lục gia quen thuộc đường chung quanh, cũng quen đi đường ban đêm nên dễ dàng có thể chiếu cố an toàn của Ngũ Lang. Mà Liên Thủ Tín bên kia đi cùng cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng, gặp chuyện gì xử trí cũng nắm chắc hơn mấy phần.

Ba người ngồi nói chuyện ở trên giường gạch, liền nói ra sắp xếp tìm kiếm người như thế nào. Trương Thải Vân không phải người ngoài, Liên Mạn Nhi cũng không có giấu diếm, đều nói ra lo nghĩ của nàng.

“. . . . . . Người đi hướng Tây và hướng Bắc là dễ dàng bắt gặp nhất, hướng phía Bắc vẫn có khả năng chạm mặt nhiều hơn phía Tây . . . . .”

Đây là Liên Mạn Nhi căn cứ hỏi thăm đến tình huống mà phán đoán ra.

Về phần phía Đông và phía Nam, thì khả năng tương đối nhỏ. Cho nên nàng và Ngũ Lang mới có thể để cho hương thân hỗ trợ đi tìm kiếm hai hướng đó.

Dĩ nhiên người trong nhà tìm được Liên Đóa Nhi thì tốt hơn, bởi vì điều này còn liên quan đến xử trí sau này. Lần này phái đi theo Liên Thủ Tín và Ngũ Lang tìm người, đều là những quản sự đã trải qua chọn lựa một phen, họ đều là người lão thành, thận trọng.

“Con mới vừa ở khu nhà cũ, thượng phòng có mấy người, lão thái thái thì trong lòng đều mong chờ Liên Đóa Nhi cứ như vậy mất tích luôn, đừng có trở về là tốt nhất.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị và Trương Thải Vân.

“Vậy nếu tìm được Liên Đóa Nhi về, thì nàng ở khu nhà cũ càng không có cách nào sống sao?” Trương Thải Vân liền nói.

“Nàng lúc này tuổi cũng lớn rồi, nếu thật sự bỏ chốn theo người khác, đoán chừng lão thái thái là người đầu tiên không thể giữ nàng.” Trương thị liền nói, “. . . . . . Cũng không thể giữ.”

Liên Mạn Nhi không nói gì, nhưng trong lòng sớm có chủ ý rồi. Cân nhắc đến những điều này một chút, nàng và Ngũ Lang mới có thể ở phương diện tìm người sắp xếp như vậy.

“Một nhà Nhị đương gia kia, lúc mọi người đi, bọn họ không có giúp đỡ tìm kiếm sao?” Trương thị liền hỏi Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi chỉ lắc đầu. Bọn họ đi nhà cũ, cửa Đông sương phòng vẫn đóng kín, căn bản không thấy được người đi ra ngoài.

“Cha con cũng không có sai người đi gọi bọn họ, bên ngoài nói chuyện ầm ĩ lớn tiếng như vậy, nếu bọn hắn có lòng dạ muốn giúp thì đã sớm mình đi ra. Cha nói nhiều người như vậy, cũng không thiếu một hai người bọn họ. Miễn cưỡng mang theo bọn họ, cũng không biết sẽ thêm bao nhiêu việc xảy ra.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Liên Mạn Nhi nhìn thời giờ không còn sớm, liền cho phòng bếp bày cơm lên, giữ Trương Thải Vân ở lại ăn. Sau khi ăn xong, thì an bài dưới bếp chuẩn bị canh nóng cơm nóng, chuẩn bị cho mấy người Ngũ Lang lúc trở lại có thể kịp thời được ăn thức ăn và cơm nóng.

“Mạn Nhi, mọi người tính toán sẽ xử trí Liên Đóa Nhi như thế nào?” Trương Thải Vân ở lại sắp xếp thu dọn, thấy không có người nào ở đây, Trương Thải Vân mới nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.