Cô Nàng Ngốc Nghếch Và Anh Chàng Đẹp Trai

Chương 24: Làm quỷ hồ đồ đi (1)




Không thể phủ nhận, Cố An Kỳ với cách ăn mặc này khiến cho phong cách tính tình lúc đầu của cô có bị thay đổi chút ít, rất có bóng dáng của Ôn Bội Quân, nhưng Diệp Y Dung vẫn như trước cảm thấy Cố An Kỳ là nhờ vào quần áo trang phục, trang sức lóng lánh, bộ lễ phục tinh tế mới có cảm giác của Ôn Bội Quân.

Cô ta, chẳng qua là một diễn viên hạng ba dựa vào đạo cụ trang phục mà thôi. Nghĩ như vậy, Diệp Y Dung có chút xem thường Cố An Kỳ.

Diệp Y Dung trông thấy đám người vây quanh Cố An Kỳ không ngừng khen ngợi cô ta, trong lòng bỗng xuất hiện vị giấm, hạ giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là dựa vào áo quần trang sức mới tạo hình được sao, có gì hay ho chứ? Lúc ở ‘Giải Trí Châu Á’ chẳng phải là một bình hoa vô dụng phí tiền sao?”

Âm thanh tuy không lớn, nhưng cô lại đứng quá gần Cố An Kỳ khiến những gì cô vừa nói Cô An Kỳ đều nghe rõ. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt, mà Đào Tiểu Mễ ở bên cạnh Cố An Kỳ cũng không nhịn được mà bĩu môi, giả trang cái quỷ cô.

Dùng trang sức phụ kiện đúng là có thể giúp diễn viên nhập vai nhanh hơn, lại càng dễ cho bọn họ xem mình như là nhân vật đó. Đây cũng là Đây là lý do tại sao nhân vật khác nhau tại các thời điểm khác nhau lại có trang điểm khác nhau. Nhưng chính là nếu không có kịch bản phim, thì tất cả đều chỉ là công cốc mà thôi, nhìn qua lại thấy buồn cười.

Diệp Y Dung chỉ thấy trang phục của Cố An Kỳ rất giống với thân phận của Ôn Bội Quân tiểu thư, nhưng lại không thể biết rằng Cố An Kỳ “Ôn Bội Quân” không chỉ diễn đạt mặt ngoài, mà là xâm nhập đến tận xương tủy.

Diễn nhập tâm, là phải diễn nhập vào tận trong tâm, như thế mới gọi là diễn nhập tâm.

Có lẽ Diệp Y Dung không hiểu chuyện, nhưng người đại diện của cô là Tống Văn Tường lại nhíu mày, không thể không nói, lúc Cố An Kỳ cười khiến anh không thoải mái tí nào.

Thông thường mà nói, khi mọi người nghe thấy người ta châm chọc mình, trong lòng đều không khỏi có chút buồn bực, cho dù là không nổi cáu lên với đối phương, thì trong lòng cũng sẽ âm thầm ghi nhớ, tích lũy dần dần, nhưng vẻ mặt của Cố An Kỳ đối với Diệp Y Dung khiến Tống Văn Tường cảm thấy cô không hề xem trọng Diệp Y Dung, thậm chí còn cho rằng cô ấy là tôm tép nhãi nhép.

Cố An Kỳ này, không phải là một người dễ đối phó.

Diệp Y Dung trông thấy Cố An Kỳ được mọi người hâm mộ, trong lòng cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng khó xem.

Tống Văn Tường thản nhiên nhìn cô một cái: “Lát nữa chạy máy rồi nếu cô muốn giữ nguyên bộ mặt đấy để lên màn hình thì tôi không ngăn cản đâu.”

Diệp Y Dung nghe vậy, bĩu môi, quay đầu sửa lại đồ hóa trang của mình, không lộ sắc mặt nữa, ngược lại bắt đầu chuẩn bị diễn.

Cố An Kỳ đứng ở vị trí, ôn lại một chút những gì cần diễn. Cô nhìn vẻ mặt của Diệp Y Dung, hai mắt híp lại, xem ra nếu muốn một lần đã qua thì không đơn giản chút nào.

“Chuẩn bị quay!”

“Action!” Thư kí trường quay giơ clapperboard lên.

“Bội Quân, nghe nói hôm nay vị hôn phu Calvin của cậu sẽ đến tham dự tiệc?” Một tiểu thư xinh đẹp đứng bên cạnh Ôn Bội Quân nói.

“Đúng thì thế sao? Không đúng thì sao?” Ôn Bội Quân chậm rãi nâng ly rượu lên, lười nhác nhấp một ngụm, tựa hồ không thèm để ý.

“…” Đối phương ngẹn họng, hình như không biết nên nói gì cho phải, xấu hổ nâng ly lên, đứng một bên.

Tống Vũ Trạch đứng ở bên máy nhắm, cau mày nhìn Cố An Kỳ trên màn hình. Anh không biết gì nhiều về quay chụp phim, tuy nhiên có thể nhìn ra kĩ xảo biểu diễn xuất chúng của Cố An Kỳ. Cô mặt không chút thay đổi nhìn buổi vũ hội lúc nhúc người, tuy nói cô đứng ở trong đại sảnh, nhưng lại có cảm giác ngăn cách. Lạnh lùng quét mắt qua những vị thiếu gia tiểu thư trong buổi vũ hội, tựa như là khán giả đang đứng xem diễn.

Diệp Y Dung, kĩ thuật diễn của cô ta có thể chống lại Cố An Kỳ không, không sợ bị cô ấy “làm thịt” sao?

Không đợi Tống Vũ Trạch có ý nghĩ này, Cố An Kỳ liền quay đầu, thoáng thấy một bóng người còn đang leo trèo ở phía ngoài phòng. Cô cau mày, chậm rãi cất từng bước đi đến hành lang.

Đương lúc Lưu Chân Chân còn đang khổ sở thì bắt gặp bộ quần áo của Ôn Bội Quân, Ôn Bội Quân liếc xéo cô một cái, thật sự Lưu Chân Chân không biết là nên tiến hay nên lui, cúi thấp đồng.

“Dì Tống, không phải đã bảo dì canh gác cẩn thận các cửa sổ rồi sao? Nếu như có một tên trộm bò vào… thì chẳng phải sẽ quấy nhiễu đến cả sảnh đường sao?”

Bà Tống sắm vai quản gia ngẩn cả người, cái đấy và trên kịch bản không giống nhau.

“Sao? Đã có người thứ nhất rồi, còn muốn để thêm người thứ ha vào?” Ôn Bội Quân lạnh lùng liếc bà Tống, ý bảo bà nói tiếp.

“Rất xin lỗi, đại tiểu thư.” Bà kích động cúi người, nhanh chóng đi về phía sau, “Tôi phải đi canh giữ.”

“Lưu Chân Chân, không phải cô nhân cơ hội này làm thân chứ… quần áo tham dự tiệc rất đặc biệt, tranh thủ sự chú ý của mọi người sao. Cô không tham dự tiệc cũng không ai ép cô, co muốn làm Lưu gia mất mặt, tôi cũng không xen vào, nhưng nếu muốn làm Ôn gia mất mặt thì…” Ôn Bội Quân kéo dài từ cuối rồi bỏ lửng, ý vị sâu xa nhìn Lưu Chân Chân.

“Chân Chân, còn không mau lên lầu thay quần áo!” Bà Lưu chặn ánh mắt của Ôn Bội Quân.

“‘Lưu’ phu nhân, đây là vũ hội của đứa con yêu quí của bà ư?” Ôn Bội Quân không để tâm đùa ý cái găng tay trắng của mình, thản nhiên nói, trong lời nói ít nhiều ám chỉ trực tiếp.

“Bội Quân, cô biết cháu không thích cô, nhưng cháu không thể không hiểu chuyện mà vu tội cho cô.” Bà Lưu cương trực đứng ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi, ngay cả Lưu Chân Chân cũng dừng bước.

“A? Không phải ‘Lưu’ phu nhân đang chuẩn bị đem Lưu tiểu thư đóng gói đưa ra ngoài sao?” Ôn bội quân dừng một chút, giọng nói có vài phần khinh bỉ, “Cũng giống như lúc trước đưa bà vào nhà tôi vậy.”

“Cô!”

“Lưu Chân Chân tiểu thư, không định đổi lễ phục của mình sao?” Ôn Bội Quân cười cười quay đầu nhìn Diệp Y Dung, “À, đúng rồi, lần trước không phải cô đã đụng vào bộ lễ phục màu đỏ kia của tôi sao? Thấy cô cũng không có quần áo gì ra hồn, thôi thì bộ lễ phục kia bố thí cho cô vậy, dù sao tôi vẫn có thể đặt may bên Paris, ở đấy tốt hơn.”

Trong kịch bản không có câu này! Diệp Y Dung sửng sốt. Cố An Kỳ! Cô… Cô dám! Cô ra rõ ràng là thầm mắng mình đi cướp của cô ta! Diệp Y Dung giận không kiềm chế được, nếu không phải là đang diễn, thì cô đã bước lên tát cho cô ta một cái rồi. KHông được, Lưu Chân Chân của cô là phải dịu dàng ngoan ngoãn, khiến người ta yêu thương. Diệp Y Dung cắn môi, cúi đầu xuống, nhưng bả vai run run của cô đã tiết lộ cô rất tức giận.

Ôn Bội Quân nhìn thấy hai người đứng sừng sững ở kia, tâm tình có vẻ rất tốt, nhếch mép quay người nghênh ngang rời đi.

“Cắt! Cảnh tiếp theo!”

“Lâm đ*o diễn, cảnh này không cần quay lại sao? Diệp Y Dung do dự hỏi, cô biết vừa rồi cảm xúc của mình không đúng, tuy nói đã che dấu nhưng vẫn để lộ ra ngoài.

“Không cần, Cố An Kỳ sửa đổi nhưng hiệu quả khá tốt, không cần quay lại.” Lâm Hạc Quần nghĩ rằng Diệp Y Dung muốn nói Cố An Kỳ tự sửa đổi kịch bản, đổi một chi tiết nhỏ. Tiểu nha đầu Cố An Kỳ này thật đúng là quỷ, thậm chí ngay cả tập trước không nói gì cũng làm ẩu, nhưng nếu không phải cô làm ẩu như vậy, thì xem ra diễn viên khác cũng khó phối hợp ăn ý một lần là qua.

“Cô đã biểu hiện đúng một Lưu Chân Chân, cứ nhớ rõ lần sau diễn như vậy.” Tâm trạng của Lâm Hạc Quần hiếm thấy tốt như vậy, thuận miệng nói một câu.

Cô đã biểu hiện đúng một Lưu Chân Chân? Diệp Y Dung ngẩn người, vừa rồi cô tức giận bừa là đúng? Tại sao?

Tống Văn Tường nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Diệp Y Dung, thở dài một hơi.

Anh đi theo Diệp Y Dung có xem qua mấy cảnh quay của Cố An Kỳ, mỗi động tác của Cố An Kỳ đều ngấm vào tư tưởng người xem, giống như một Ôn Bội Quân ngạo mạn, đôi khi còn có thói quen vân vê thứ đồ trong tay thỏa đáng, cũng chẳng phạm sai lầm gì, bộ dáng thuần thục như vậy thật giống như những thứ đó là của cô vậy. Anh có thể nhìn ra, Cố An Kỳ diễn rất nhập tâm, nhân vật chính là cô, cô chính là nhân vật, cho nên diễn xuất mới làm rung động người khác như thế.

Tống Văn Tường vốn tưởng rằng với việc lúc nãy chẳng qua là hiểu rõ nhân vật mới thêm thắt vào, thật không ngờ ngay đến cả phản ứng của Diệp Y Dung đều nằm trong tính toán của cô.

Vốn dĩ theo như kịch bản Diệp Y Dung phải diễn xuất tỏ ra là một Lưu Chân Chân yếu đuối, bị xem thường mà không dám phản kháng, nhưng cô lại xem nhẹ lòng tự trọng của Lưu Chân Chân. Có thật là Lưu Chân Chân không tức giận, không có kiêu ngạo của bản thân? Nếu không có, thì sao phải lén lút đi làm thêm, cố rắng rời khỏi cái nhà này? Nội tâm của cô cứng cỏi, kiên cường, nếu như Diệp Y Dung diễn theo kịch bản, thì có lẽ sức hút của cá tính nhân vật đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Y Dung ơi là Diệp Y Dung, cô vẫn là quá non nớt, nhanh chóng bước lên “thảm đỏ” nhưng lại không rõ mình cần phải làm gì. Chả trách anh trai Tống Văn Trạch muốn mình đi theo Diệp Y Dung, là để tránh phải cô ta gây chuyện gì.

Cố An Kỳ, Tống Vũ Trạch nhìn theo bóng lưng của Cố An Kỳ, có chút mơ hồ, nhân tài như vậy tại sao lúc trước “Giải Trí Châu Á” lại dễ dàng bỏ qua như thế? Xem ra anh phải ngẫm lại kế hoạch làm thế nào để kéo Cố An Kỳ về lại “Giải Trí Châu Á”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.