Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc

Chương 26: Kết thúc trò chơi




– *tin….tin…tin……*

Chỉ có tiếng của nhịp tim đang yếu dần, hơi thở nhẹ như sắp ngừng lại. Trong phòng Cấp Cứu, tiếng la hét của bác sĩ và những bước chân chạy phát ra tiếng động mạnh!

– Kích nhịp tim

– ” Rầm …. Rầm ”

– Lên nữa

– ” rầm …. Rầm”

– Lên nữa

– ” rầm…. Rầm ”

– ” TINGGGGGGGGGG ”

Nhịp tim trên bảng đo đang yếu dần!

– truyền oxy đi, nhanh lên

– Lên tới mức cao nhất đi

– ” RẦM …. RẦM …..RẦM”

-” Ting….Ting….ting….ting…… ”

Nhịp tim đã đập trở lại, các bác sĩ đang chạy điên cuồng trong phòng cấp cứu. Họ đang kích nhịp tim cho 1 người con gái với mái tóc bạch kim xoã dài, làn da trắng bệch, nụ cười nhẹ luôn nở trên môi.

Nó đang mơ, nó mơ thấy hắn và nó đang cùng nhau đi trên con đường đầy hoa hồng trắng. Hắn nắm tay nó kéo đi về phía có chiếc ghế gỗ. Nó hạnh phúc cùng hắn, nó cùng hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ và nụ cười luôn trên môi. Nhưng trong phút chốc ở áo nó có thứ gì đó đang chảy ra, là máu. Máu thấm đẫm chiếc đầm trắng, nó đứng lên và nhìn hắn. Hắn đang cùng Quỳnh ngồi trên chiếc ghế. Nó khóc, những giọt nước lăn dài trên khuôn mặt, kh phải là nước mà là máu. Nước mắt nó có màu đỏ, lăn dài rồi rớt xuống. Nó đang mỉm cười, nhìn hắn với nụ cười đầy đau thương, con đường hoa hồng trắng như đã thấm máu của nó, đều trở thành màu đỏ, màu đỏ thẫm. Hắn phút chốc đứng lên và bước tới nó, à kh phải bước tới mà là bước ngang. Nó với tay và nói:

– M hạnh phúc kh?

– Ừ, t rất hạnh phúc

– V thì được rồi

Nó nói rồi bước tới cánh đồng hoa hồng trắng, nó nhìn hắn lần cuối rồi vẫn giữ nụ cười trên môi, ngả người về phía sau. Thân thể nó nằm đè lên những bông hồng, chúng dần chuyển thành màu đỏ, như 1 bức tranh. 1 cô gái nằm trên cánh đồng hoa hồng trắng, chỗ nó nằm hoa hồng là màu đỏ, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, mái tóc bạch kim xoã lên hoa hồng, chiếc đầm nó mặc màu trắng lấm lem máu. Vùng ngực trái thấm đẫm máu, gai của hoa hồng đâm vào tay nó, máu tuôn ra. Vẫn là nụ cười nhẹ nhàng trên môi, là 1 Thiên Sứ đang thấm đẫm máu! Đôi mắt tím buồn nhìn lên bầu trời trong xanh, như đang chờ đợi 1 thứ gì đó! Đôi mắt tím buồn vẫn còn lắng đọng những giọt nước mắt màu đỏ! Chỉ cần hắn hạnh phúc, nó sẽ ra đi:)! Đó là thứ nó suy nghĩ cuối cùng trong đầu rồi dần nhắm mắt lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong căn phòng VIP, chỉ có tiếng nhịp tim kéo dài, bầu không khí im lặng. Nó đang được truyền máu và oxy. Nhịp tim và hơi thở yếu đi so với người thường. Các vị bác sĩ vẫn đang kiểm tra, có 1 chàng trai đang ngồi trên ghế nhìn vào nó. Khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, chàng trai đó vẫn bên nó từ lúc ở phòng cấp cứu đến giờ. Chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ từ đằng xa quan sát nó!

Từ ngoài cửa phòng, tiếng bước chân vội vã bước vào, là Ken! Sau khi Anh giải quyết xong việc ở bang thì liền gọi cho nó nhưng kh ai bắt máy. Nỗi lo càng tăng lên, lúc này Anh nhận được điện thoại từ bệnh viện thông báo là nó đang cấp cứu! Anh chạy như bay tới đây, khuôn mặt hoàn hảo kia lấm tấm mồ hôi. Anh nhanh chóng tìm ra được phòng và chạy vào.

Anh thở hổn hển, đưa mắt quan sát, cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ có các vị trưởng khoa đang bước ra, anh chặn họ lại:

– Sao rồi hả? Rốt cuộc là chuyện gì?

– Cô bé bị mắc 1 căn bệnh hiếm, là bệnh mất cảm giác, bệnh này rất ít người mắc phải!

– Bệnh mất cảm giác? – Anh nhìn vị trưởng khoa già

– đúng, bệnh này rất hiếm. Nó sẽ làm người ta kh có cảm giác gì ngoài việc đau tim. Dù rằng kh có nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu cơn đau tim kéo dài và kh uống thuốc thì người mắc bệnh sẽ tự ói ra máu. Điều đặc biệt là họ kh chịu được lạnh, nếu lạnh quá mức có thể thì cũng sẽ bị ói ra máu

– Kh có thuốc chữa à?

– Hiện tại vẫn còn đang nghiên cứu, đã có thuốc dừng cơn đau tim, chúng tôi sẽ cố gắng nghiên cứu để tìm ra thuốc giải.

Anh như chết lặng, từ phía sau có tiếng bước chân tiến tới, 1 bàn tay đặt lên vai Anh. Là Key, Key đã đến từ lúc nào và nghe hết cuộc nói chuyện. Key đưa mắt nhìn vào các vị trưởng khoa:

– Mong mọi người cố gắng tìm ra thuốc giải!

Key nói rồi cuối đầu, các vị trưởng khoa đều nhìn Key

– chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mong mọi người cố gắng hợp tác. Do sau vụ tai nạn, tâm trạng của cô bé vẫn bất ổn nên mọi người cố gắng đừng để cô bé bị kích động!

– vâng, chúng tôi biết rồi, mong các vị giúp đỡ

Các vị trưởng khoa nhẹ nhàng gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh, Key vỗ vào vai Ken:

– Đừng đứng đó, vào xem sao đi – Key nói rồi bước vào bên trong

Ken cũng bước vào, nó đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là các loại máy móc hiện đại, nó vẫn thở oxy, tay được truyền máu. Lúc này 1 giọng nói từ phía chiếc ghế sofa vang lên:

– này 2 tên chó điên kia! Ông mày về mà kh thèm chào 1 tiếng à?

Ken và Key quay lại, kh ai biết là Ken và Key đã từng chơi chung rất thân ngoại trừ 1 người, là tên thứ 3. Ken và Key sững sờ nhìn người trên chiếc ghế, tướng ngồi ngạo mạn, giọng nói lạnh lùng, đanh thép, khuôn mặt lạnh còn hơn băng tuyết, kiêu ngạo. Key mấp máy môi:

– Là ma kìa!

– Ừ … Ừ…. Mấy năm nay t vs m kh đi cúng, chắc nó giận lắm nên mới quay về

Ken và Key nói với nhau mặt kệ biểu hiện của con người đang ngồi ở đó

– T đá tụi bây à! Giỡn với ông đấy à?

– Cách nói y chang, chắc là về thiệt rồi m ơi – Key nói rồi đưa mắt nhìn Ken

– Yun ơi Yun, tụi tao xin lỗi mà, mấy năm nay t vs Key kh chơi chung nữa nên kh đi thăm m, m tha lỗi cho tụi tao đi – Ken nói rồi đưa 2 tay lên lạy

– chết mẹ 2 đứa bây rồi!!!CHAP 27.2

Chàng trai được gọi là Yun cầm mấy cái gối trên ghế chọi vào Ken và Key:

– cái lũ chết tiệt tụi m, chỉ vì mấy cái băng nhóm đó mà tách nhau ra. Chắc cũng có ngày 2 đứa m chém giết lẫn nhau quá – Yun hét lên vẻ mặt mất bình tĩnh

– Bớt nóng, m hỏi nó đó t nói là đặt tên Evil nó kh chịu – Ken nói rồi chỉ qua Key

– Thế tên Angel cũng đẹp v – Key trừng mắt nhìn hắn

– Evil

– Angel

– …..

Thế là 2 người họ đứng cãi nhau mà chẳng để ý đến con quái vật đang chuẩn bị xổng chuồn:

– Này …. Đừng nói với tao là 2 đứa m kh đi với nhau nữa là vì thế nhé – Yun bẻ tay nghe rốp rốp

– có thể cho là v – Key gật gật đầu nói

Yun thở dài, xoa thái dương. Kh ngờ đến giờ Yun vẫn chơi được với 2 tên này.

– T sẽ nói chuyện với 2 đứa m sau về việc đó. Giờ vào chủ đề chính, ai đó? – Yun nói rồi chỉ vào nó đang nằm bất động

– E gái T – Key và Ken đồng thanh trả lời

– E gái? – Yun hỏi

– Ùm, nó A3 còn tao là A2 – Ken nói rồi giải thích

– tao nhớ thằng Ken chỉ có 1 thằng em trai, còn Key là con một mà?

– Anh Em kết nghĩa thôi

– À~~~~~

Yun gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu vấn đề, lúc này nó khẽ hé mắt, ánh sáng của bóng đèn khiến nó nheo mắt. Nó cảm thấy cơ thể như bị liệt, kh cử động nổi, nó vẫn còn phải thở oxy nên kh mở miệng được. Ngón tay nó khẽ động đậy, Yun đã nhìn thấy và bước tới giường bệnh

Yun chỉnh chiếc giường nâng cao lên, mở ống oxy ra cho nó rồi đưa tay lên sờ trán. Hành động đó khiến Ken và Key ngỡ ngàng, 1 người như Yun lại quan tâm đến 1 đứa con gái sao? 2 đứa đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười gian tà! Nụ cười đó đã bị Yun nhìn thấy:

– Đừng có ở đó mà suy nghĩ lung tung, tao chưa xử tụi m đó! – Yun vừa nói vừa nhìn vào bịch máu đang được truyền cho nó

Nó nhìn Yun khó hiểu, cử chỉ quan tâm lo lắng. Nó nhìn vào từng cử chỉ, hành động đều rất dịu dàng và cẩn thận. Yun bất ngờ quay lại nhìn nó và bắt gặp ánh mắt:

– Có chuyện gì? – Yun nói rồi nhìn vào bảng hiển thị nhịp tim của nó

– sao anh lại chăm…….sóc cho tôi? – nó nói nhỏ chỉ đủ Yun nghe, hơi thở của nó đang yếu nên kh thể nói to

Yun quay lại nhìn nó rồi đưa sát mặt vào mặt nó:

– bởi vì e thiếu tôi 1 món nợ – Yun nói rồi quay bước đi

Câu nói của Yun khiến nó nheo mắt lại, nợ sao? Nó từng gặp Yun à! Yun đã ra khỏi phòng, Ken và Key bước tới chỗ nó:

– E kh sao chứ, là lỗi của 2, 2 xin lỗi em – Ken nói rồi đưa tay sờ trán nó

– sao e kh gọi cho A? Nếu có anh thì đâu xảy ra chuyện như vầy? – Key nói rồi nắm lấy bàn tay phải của nó

Nó mỉm cười, nó thật may mắn khi có 2 người Anh quan tâm và yêu thương mình

– E kh sao rồi! – nó cười, nụ cười hạnh phúc

Ken và Key mỉm cười, chỉ bên nó, họ mới có thể vui vẻ và ấm áp!

Lúc này Yun từ bên ngoài bước vào với 1 chai nước biển và dụng cụ sơ cứu! Yun bước tới rồi tháo bịch máu được treo trên cây inox xuống.

– Sao mày có mấy thứ này thế? – Ken ngạc nhiên hỏi Yun, chẳng phải chỉ có y tá mới có sao

– Đi lấy chứ đâu – Yun nói rồi tháo lớp băng keo được dán ở tay nó

– Họ cho m lấy à, mà sao kh để họ làm đi? – Lần này là Key hỏi

– Cái lũ đó, nhắc tới là t muốn giết chết hết, mẹ kiếp – Yun nói rồi tháo mạnh lớp băng keo cuối cùng trên tay nó

Do Yun tháo mạnh nên chỗ đó đã chảy máu ra! Điều kì lạ là nó chẳng có cảm giác gì

– chuyện gì mà m bực quá v? – Ken nhăn mặt

– là vầy ……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.