Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc

Chương 14: Lừa gạt




-Số 76, 5 vạn 1000 đồng vàng!

Đúng lúc phu nhân Hoa Hồng đang muốn hô lên lời thứ ba theo quy định thì rốt cuộc cũng có người ra giá, người ra giá này chính là Hàn Phi.

Tuy rằng nói lưu lại thì Hàn Phi vẫn có thể lấy được năm vạn đồng vàng. Thế nhưng lúc trước cạnh tranh kịch liệt, thế mà tới vật phẩm của hắn lại không ai cạnh tranh làm cho trong lòng hắn thực sự rất khó chịu. Đơn giản bỏ thêm vào đó một nghìn đồng vàng, cùng lắm thì ít đi một nghìn đồng vàng cũng không sao cả.

Hắn cũng là giận dỗi mà thôi, nhưng là không ngờ thị nữa vừa dứt lời, bên trong đại sảnh chợt có người ra giá:

-Số 21, 5 vạn 2000 đồng vàng!

Hàn Phi ra giá đã tác động tới thần kinh những người vừa trầm mặc, một người lại một người liên tiếp hô giá!

-Số 8, 5 vạn 7000 đồng vàng!

-Số 10, 6 vạn đồng vàng!



-Hiện tại là số 76 ra giá 6 vạn 5000 đồng vàng, còn có người nào ra giá cao hơn không? linh tinh cùng hạt châu của tứ giai linh thú Xích Mục Độc Cự Hạt có phẩm chất hoàn mỹ!

Kết thúc tẻ ngắt, thanh âm của phu nhân Hoa Hồng lần nữa xướng lên:

-6 vạn 5000 đồng vàng!

-Số 8, 6 vạn 6 ngàn đồng vàng!

Hàn Phi không nhịn được mà nhu nhu cái mũi, tuy rằng nói vô luận ở kiếp trước hay kiếp này thì hắn cũng không có kinh nghiệm tham gia bán đấu giá. Nhưng mà tình cảnh trước mắt làm cho hắn hiểu được, hai đồ vật này cũng không phải không có ai muốn, mà là người mua khôn khéo muốn chờ tới cuối cùng mới một giá định càn khôn à!

Mà khi hắn giận dỗi quát giá lên cũng chính là một phát súng mở đầu chân chính, coi như là vô tâm cắm liễu đi!

Dần dần, linh tinh cùng hạt châu được số 8 cùng số 76 cạnh tranh, bọn họ phân cao thấp với nhau. Ngươi ra một nghìn ta ra một nghìn, làm cho giá cả từ năm vạn ban đầu lên tới gần 10 vạn.

-Số 76, 9 vạn 7000 đồng vàng!

Trong đại sảnh rốt cuộc cũng trầm mặc xuống, số 8 vẫn hùng hổ nãy giờ không có lên tiếng động.

Cái giá này cũng làm cho Hàn Phi thỏa mãn không gì sánh được rồi, nguyên bản hắn dự tính bán ra được bảy tám vạn đồng vàng là không tồi rồi, giá cả gần 10 vạn quả nhiên là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi.

-9 vạn 7000 đồng vàng, lần đầu tiên, còn có người nào ra giá cao hơn không?

Làm người chủ đấu giá hội, giá cả cao tới đâu cũng không là phu nhân Hoa Hồng thỏa mãn:

-9 vạn 7000 đồng vàng, lần thứ hai, chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng rồi!

-Số 10, 12 vạn đồng vàng!

Một thanh âm đột nhiên vang lên, số 10 từ lúc ra giá quy định cho tới giờ cũng chưa một lần tăng giá, nào ngờ lần đầu tiên đã hô lên tới cái giá 12 vạn đồng vàng rồi!

Người có thể tham gia đấu giá hội phần lớn đều là người có thực lực của cải hùng hậu. Thế nhưng không ý nghĩa bọn họ sẽ mua một kiện đồ vật không có ý nghĩa với một cái giá cao. Linh tinh cùng hạt châu của XÍch Mục Độc Cự Hạt tuy rằng trân quý, thế nhưng 10 vạn đã là quá cao rồi.

Cái giá này cao hơn giá của số 76 tới 2 vạn ba nghìn đồng vàng, thể hiện ra khí thế của người cạnh tranh, toàn trường nhất thời lặng yên như tờ.

12 vạn đồng vàng giải quyết dứt khoát, linh tinh cùng hạt châu cũng về số 10, làm cho Hàn Phi ngực như nở hoa!

Có số tiền này, hắn có thể chọn thêm nhiều đấu kỹ, còn có thể mua được bản vẽ linh vũ khí cấp bạch ngân cùng hoàng kim, có thể nâng cao tài nghệ của mình rồi.

Ho cảm thấy mỹ mãn khi chùy được gõ xuống định giá, các loại vật phẩm được cạnh tranh khác hắn cũng không thèm quan tâm, Bởi vì dựa theo quy của của hội đấu giá không thể rời đi giữa chừng bởi vậy hắn lại có thời gian ngồi nghiên cứu tư liệu về liên minh thích khách.

Buổi đấu giá của đạo tặc công hội này tiến hành tới hơn bốn giờ đồng hồ. Một trăm kiện vật phẩm được bán ra toàn bộ làm cho Hàn Phi kiến thức thực lực của đạo tặc công hội và cái gì gọi là người có tiền. Một trăm kiện vật phẩm, kiện áp trục cuối cùng là một linh vũ trọng kiếm cấp truyền kỳ không thể nghi ngờ đã bán được cái giá 127 vạn đồng vàng.

Sau khi đấu giá hội chấm dứt, Hàn Phi từ phu nhân Hoa Hồng lấy được số tiền hàng của hắn, từ thông đạo bí mật quay trở về Hồng Ma phường.

Lúc này đêm đã rất khuya, trên con đường rộng lớn đã không còn một bóng người, hai bên chỉ có cửa hàng đã đóng từ lâu. Chỉ có vài ngọn đèn nhàn nhạt vẫn như cũ chiếu sáng từ trên cao. Duy nhất náo nhiệt cả đêm cũng chỉ có mấy quán rượu chuyên kinh doanh đêm mà thôi.

Hàn Phi cũng không có đi theo hướng về võ đường, bởi vì dựa theo quy củ của võ đường, cửa lớn sẽ đóng lại lúc nửa đêm. Võ sĩ đệ tử không thể tùy tiện ra vào được, len lén trèo tường vào càng là tối kỵ, các võ sĩ tuần tra võ đường có quyền giết bất luận người nào lén xông vào võ đường.

Bởi vậy những võ sĩ đệ tử của võ đường nếu như về trễ, thì thẳng thắn ngủ lại một quán trọ ở gần đấy, sáng mai quay trở về cũng không muốn. Hàn Phi thật ra cũng biết một phòng trọ ngay ở gần đó.

Gió đêm thổi qua, cuộn lên vài chiếc lá rụng, trên con đường vắng vẻ thực sự rất yên tĩnh, các đó không xa mơ hồ truyền tới tiếng chó sủa đêm, cả thành thị đang say trong giấc ngủ.

Tuy rằng mới trải qua một thời gian ngắn từ lần ám sát lần trước, nhưng thích khách liên minh cũng không thể quá mức thần thông quảng đại mà nắm giữ được hành tung của hắn một cách dễ dàng được. Thế nhưng Hàn Phi cũng không có quá mức phớt lờ, thần thức của hắn hoàn toàn buông ra chung quanh. Phạm vi mấy trăm dặm chung quanh hắn tất cả động tĩnh đều nằm trong lòng bàn tay Hàn Phi, dò một cọng cỏ lay động do gió thổi hắn cũng có thể phát hiện ra.

Một đường yên tĩnh, dựa vào trí nhớ của mình Hàn Phi đi tới một con đường khác, nếu như hắn nhớ không lầm, cái quán trọ này nằm ở ngay chỗ rẽ con đường này.

Hắn vừa mới đi được một trăm bước, bỗng nhiên có tiếng bánh xe nghiền xuống đường truyền tới, hình như có vài cỗ xe ngựa đang đi trên con đường này.

Hàn Phi nhìn lại chỉ thấy hai cỗ xe ngựa xa hoa cùng với sáu bảy tên kỵ sĩ đang hộ vệ, từ đằng sau hắn nhanh chóng chạy tới.

Con đường này cũng không phải quá rộng, một chiếc xe ngựa cùng một kỵ sĩ song song chạy với nhau như vậy đã chiếm tới ba phần tư con đường. Thế nhưng vô luận là xa phu hay kỵ sĩ đều không bởi vì nhìn thấy có người trước mặt mà đi chậm lại. Nhìn thái độ cùng khí thế kiêu ngạo ngang ngược không coi ai ra gì như vậy đã biết là quý tộc nào đó ở trong thành rồi.

Hàn Phi nhíu nhíu mày, chủ động lui ra một bên, tên kỵ sỹ lướt qua mặt lạnh lùng liếc nhìn Hàn Phi, trong ánh mắt hiện ra một tia khinh thường.

Lúc này, Hàn Phi ăn mặc chỉ là trang phục võ sĩ phổ thông, huy chương võ giai cũng không có đeo ở trên ngực, còn đang giấu ở trong chiếc nhẫn nạp vật. Nhìn qua lúc này hắn chỉ như một tiểu võ sĩ, tự nhiên sẽ không được đối phương để vào mắt.

Chiếc xe ngựa thứ nhất cùng vài tên kỵ sĩ đi sát qua người hắn, nhưng mà chiếc xe ngựa thứ hai lúc đi qua người hắn lại có một chút ngoài ý muốn. Một bánh xe vừa vặn đụng phải một khối đá trên đường, nhất thời nhảy xóc lên một cái mãnh liệt.

Rầm rầm!

Chỉ nghe thấy một thanh âm nhất thanh muộn hưởng, thùng xe phía sau xe ngựa bị mở ra, một bóng người trắng như tuyết lao xuống, vừa vặn rơi vào phía trước Hàn Phi, khoảnh cách với hắn cũng không được nửa thước.

Hàn Phi nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn phát hiện ra người rơi từ trên xe ngựa xuống chính là kiện vật phẩm thứ nhất được bán đấu giá ở đấu giá hội, ngư nhân thiếu nữ!

Dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt trắng nõn ướt sũng của nàng tản mát ra hương thơm mê người, mái tóc vàng xõa xuống vai, đuôi cá màu hồng vỗ xuống mặt đất tạo thành những tiếng âm hưởng lạch cạch, khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập nước, không biết là nước hay là lệ của nàng.

Để cho Hàn Phi cảm thấy ngạc nhiên chính là, đuôi cá của ngư nhân thiếu nữ này dùng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường mà co rút biến hóa tới, vẩy cá màu hồng nhất thời biến mất, mơ hồ hiện ra đôi chân thon dài!

Truyền thuyết không ngờ là thật!

Mà thiếu nữ ngư nhân nhìn thấy Hàn Phi, tròng mắt xanh lam của nàng lộ ra thần sắc cầu xin, vươn bàn tay nhỏ bé run rẩy nói rằng:

-Van cầu ngươi, cứu, cứu…ta…

Ngôn ngữ thông dụng của nàng phi thường trúc trắc, dù nghe không hiểu, nhưng thấy dáng vẻ của nàng Hàn Phi cũng đoán được nàng đang nói gì.

Lúc này, xe ngựa vừa tiến qua chậm rãi dừng lại, vài tên kỵ sĩ đi đầu cưỡi ngựa vòng lại, còn có người lớn tiếng trách mắng:

-Còn làm cái gì nữa? bắt người trở lại đi!

Vài tên kỵ sĩ tới rất nhanh, trong đó có người vung roi quất vào người Hàn Phi:

-Rác rưởi ở đâu tới, cút!

Tên kỵ sĩ này tuyệt đối là cực kỳ xúc phạm, không nói gì lập tức công kích Hàn Phi. Cái roi ngựa đen nhánh bám theo tiếng gió phát lên những tiếng rít ghê người, một roi này quật trúng tróc da bóc thịt là chuyện đương nhiên, hạ thủ rõ ràng rất tàn nhẫn.

Hàn Phi lùi về phía sau một bước, cây roi hầu như quất xẹt qua đầu hắn.

Một kích thất bại kỵ sĩ ngây người ra một lúc, mà một đồng bạn khác của hắn “keng” một tiếng rút kỵ sĩ kiếm ra quát:

-Muốn chết!

Lập tức hắn phóng ngựa tới, trường kiếm chặt vào đầu Hàn Phi!

Vương đô Tắc Ân ngọa hổ tàng long, là căn cơ của các đại gia tộc, trong đó quý tộc cự phú nhiều hơn so với các nơi khác nhiều. Hàn Phi đương nhiên có thể nhìn ra thân phận của chủ nhân bọn kỵ sĩ này khá cao quý. Bằng không cũng không thể dùng cái giá trên trời đó mà mua một thiếu nữ ngư nhân, càng không thể có kỵ sĩ bưu hãn làm hộ vệ.

Cho nên lúc thiếu nữ ngư nhân cầu cứu hắn, Hàn Phi mặc dù có đồng tình nhưng cũng không nhiệt huyết xung động tới mức muốn lập tức làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ai biết được thực lực của các kỵ sĩ này thế nào, hơn nữa thế giới này đám nô lệ đáng thương có rất nhiều, hắn không thể gặp một người cứu một người được?

Thế nhưng đối phương kiêu ngạo hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, vừa tới đã đánh, giờ lại muốn hắn đi vào chỗ chết, lúc này Hàn Phi đã không thể nhịn được nữa!

-Muốn chết sao?

Hàn Phi liếc mắt, hung quang chợt lóe, nghiêng người linh hoạt tránh một chém của đối phương, bỗng nhiên một cước nặng nề đá vào chân ngựa!

Răng rắc! chân ngựa tương đối yếu đuối bị một cước đá làm hai đoạn, đầu ngựa lập tức tê thảm một tiếng quỳ về phía trước. Kỵ sĩ trên lưng ngựa nhất thời bất ngờ lập tức rơi xuống khỏi lưng ngựa.

Thế nhưng kỵ sĩ còn không có rơi xuống đất, một kiếm quang mãnh liệt đã xẹt qua người của hắn. Kiếm mang màu vàng xuyên tới hộ giáp hộ thân của hắn như xuyên qua đậu hũ vậy, thấu qua thân thể ra tận đằng sau.

A!

Tiếng kêu thảm thiết mới qua một nửa, thi thể của kỵ sĩ này đã bị chia làm hai đoạn rơi xuống trên mặt đất. Nội tạng cùng máu huyết chảy ra ngoài, cái chết vô cùng thê thảm!

Mà hắn tử vong, cũng chỉ là bắt đầu của một hồi giết chóc mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.