Cô Nàng Mafia, Em Yêu Anh Nhé?

Chương 39: Bộ 3 tiểu quỷ (2)




Tiểu Ngư tỉnh táo lại, không có cách nào đối mặt với bản thân mình như vậy, càng không có cách nào đối mặt với gương mặt đối diện kia, lại cho rằng mình không thể chạy trốn (bạn Cá vẫn tưởng mình đang bị điểm huyệt ^o^), không còn cách nào khác đành ôm lấy thắt lưng hắn, chôn chặt gương mặt trong lòng hắn, coi ngực hắn như một tấm màn lớn, cũng coi chính mình như một con đà điểu.

Lúc này nàng đã hoàn toàn xác định được ngày đó trong phòng mình từng nghi ngờ gặp được ảo giác kia, tuyệt đối là thật.

Khi đó nàng uống xong canh tỉnh rượu, hắn đã tới, đồng thời canh giữ bên giường nàng, dịu dàng yêu thương nhìn nàng, chân tình trong ánh mắt đó, nàng còn nhớ rõ.

Nhưng vấn đề là, sự yêu thích này, là do tự nhiên hấp dẫn, hay là vì sự lớn mật đêm đó của nàng mà sinh ra di chứng? Dù sao nàng còn trẻ tuổi, cũng coi như xinh đẹp, quan trọng hơn là nàng… nàng vẫn còn là một cô bé.. Mà hắn.. cũng là một cậu nhóc.

Phải biết rằng, đối với một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, dễ dàng xúc động mà nói, nếu đột nhiên bị một cô gái dùng “nụ hôn kiểu Pháp” nóng bỏng triền miên như vậy câu dẫn, sẽ nhanh chóng và mạnh mẽ sinh ra cảm giác khác thường với đối phương, logic này là điều hiển nhiên.

Chỉ là cảm xúc sinh ra dưới sự hỗn loạn đó, rốt cuộc có phải là tình yêu không? Có mấy phần chân thực? Lại có mấy phần là khát vọng từ nội tâm? Điều này cũng không ai có thể xác định.

Chí ít, hiện giờ nàng không có cách nào xác định được, hơn nữa, nàng nghĩ hắn cũng không thể nào xác định.

Mà cho dù nàng thật sự động tâm với thiếu niên này, theo cách tính tuổi của nàng, đây cũng là tỷ đệ luyến – Thứ tình yêu bi kịch nàng chưa từng xem trọng, cho rằng nó rất ngắn ngủi khó có thể kéo dài.

“Đinh Triệt..” Khi hơi thở dần ổn định lại, Tiểu Ngư khó khăn cất tiếng.

“Uh..” Một tiếng đáp lại rất dịu dàng, Tiểu Ngư cảm nhận được thân thể mềm nhũn của mình được hạ xuống bằng một cái ôm dịu dàng, sau đó, dưới mông là một tấm nệm bằng thịt ấm áp.

“Xin lỗi..” Cái ôm của hắn rất ấm áp, nhưng Tiểu Ngư cảm thấy có chút vô vọng và bi thương, nghèn nghẹn nói.

“Cái gì?” Thân thể Đinh Triệt thoáng chốc trở nên nhạy cảm, hai tay đỡ đầu vai nàng, muốn đẩy ra nhìn rõ sắc mặt nàng.

Tiểu Ngư nhắm chặt mắt lại, mặc hắn nhẹ nhàng đẩy mình ra, hít sâu một hơi, đôi mắt rõ ràng mở ra nhìn hắn: “Xin lỗi!”

“Xin lỗi ta điều gì?” Đinh Triệt dự cảm được điều nàng sắp nói nhất định không phải điều mình muốn nghe, nhưng hắn không thể không nghe, vì hắn phải hiểu được suy nghĩ thật của nàng.

“Vì tôi uống say..” Tiểu Ngư gian nan tìm từ ngữ, “Tất cả những hành động và lời nói khi đó.. Xin lỗi.. nếu như..”

“Nếu như thế nào?” Giọng Đinh Triệt cũng trầm xuống.

Tiểu Ngư khẽ vùng người, muốn lùi lại một chút, không ngờ mình có thể cử động, hơi ngẩn ra, liền muốn nhanh chóng rời khỏi hắn trước.

“Cứ thế này nói đi. Nếu như thế nào?” Đinh Triệt một tay trượt xuống, quấn chặt eo nàng, ánh mắt yên lặng trói chặt nàng.

“Nếu như có thể, cậu hãy quên những điều đó đi, được không?” Tiểu Ngư cụp mí mắt, cứ ngồi như vậy trong lòng người ta, lại nói với người ta những lời tàn nhẫn, nàng có phải quá nhẫn tâm rồi không? Nhưng nếu không nhẫn tâm, không chừng sau này thương tổn lại càng thêm lớn.

“Ngay cả hôm nay cũng quên đi? Ngay lúc này cũng quên đi?” Giọng Đinh Triệt nhẹ nhàng lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc gì.

Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, ép buộc mình gật đầu.

“Như vậy.. Vừa rồi là nàng bù đắp ta?” Đinh Triệt nhìn rèm mi dày của nàng, bàn tay giữ đầu vai nàng bất giác siết chặt.

Tiểu Ngư biết hắn muốn nói đến sự đáp lại của nàng lúc sau, giọng nói càng thêm khó khăn, trong lòng như trở nên đau đớn: “Nếu như cậu muốn, có thể cho rằng như vậy.”

“Không, ta không muốn.” Đinh Triệt bình tĩnh nói, “Nàng nghĩ bù đắp ta như vậy, có phải quá đơn giản rồi không?”

“Vậy cậu muốn thế nào?” Tiểu Ngư rốt cuộc ngước mắt nhìn hắn, nàng biết mình đuối lý, nhưng vừa rồi không phải nàng đã bị hắn phi lễ ngược trở lại hay sao?

“Cho ta cái này.” Đinh Triệt chỉ vào ngực nàng.

Tiểu Ngư sắc mặt nhất thời xấu hổ lúc đỏ lúc trắng: “Là cái gì? Cậu muốn thân thể tôi, hay là trái tim tôi?”

“Thân thể nàng?” Cất lên câu nghi vấn, ánh mắt thăm thẳm của Đinh Triệt thoáng hiện ý cười. “Ta không ngại nàng đem cho ta, chỉ là..”

Hắn cố ý ngừng lại, quả nhiên liền thấy tức giận trong mắt Tiểu Ngư, “Chỉ là cái gì?”

Đinh Triệt mỉm cười, cánh tay siết chặt lại, chậm rãi nói: “Chỉ là ta muốn chiếm được trái tim này trước, sau đó mới danh chính ngôn thuận trong đêm động phòng hoa chúc, hoàn toàn chiếm lấy nó.”

Mặt Tiểu Ngư thoắt đỏ rực, cố sức giãy dụa khỏi lồng ngực hắn, nói: “Cậu nói bậy gì đó? Chúng ta không thể.”

“Vì sao không thể?” Đinh Triệt híp mắt, ngón tay đặt trên lưng nàng lập tức cong lên, “Nếu nàng không nói rõ, ta sẽ điểm huyệt đạo của nàng.”

Vừa nói, ánh mắt hắn lại cố ý nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng.

Tiểu Ngư nhất thời cứng đờ, cười khổ thở dài: “Cậu buông ra trước, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”

“Không, nàng cứ thế nói đi, nếu như ta buông nàng ra bây giờ, sợ rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa.” Đinh Triệt kiên quyết từ chối, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn.

“Hòa thượng chạy thì còn miếu mà. Cậu biết tôi sẽ không bỏ rơi người nhà, cậu thả tôi ra, tôi có thể chạy đi đâu chứ?” Tiểu Ngư cắn môi, lại cảm giác đau đớn từ môi truyền đến.

“Đừng cắn..” Đinh Triệt lập tức giữ chặt cằm nàng, ngón cái khẽ phớt ra dấu răng nàng cắn để lại ở môi dưới, lúc này vẫn đang sưng đỏ, lại bị cắn hơi thấm ra máu tiếp, không chút nghĩ ngợi, liền cúi xuống dịu dàng mút lấy.

“Đinh Triệt..” Tiểu Ngư run giọng, bỗng nhiên thật muốn khóc.

“Ta thật lòng thích nàng.” Đinh Triệt hơi lùi lại, để nàng thấy rõ đôi mắt mình, dịu dàng mà nghiêm trang nói, “Thực ra, ta đã sớm phát hiện ra ta thích nàng, chỉ là sự kiêu ngạo của ta không cho phép nói ra. Từ lần đầu tiên gặp mặt đó, tuy rằng nàng là bình dân, ta là đệ tử thế gia, nhưng từ đầu nàng đã chiếm thượng phong, trêu chọc đùa giỡn ta, còn khiến ta cam tâm tình nguyện mua Nhạc Nhạc với giá đắt.”

“Tôi..” Tiểu Ngư không ngờ hắn lại biểu lộ như vậy.

“Không, nàng đừng nói gì, trước tiên hãy nghe ta nói xong đã.” Đinh Triệt đưa ngón tay che lại miệng nàng, dịu dàng nói: “Ta rất cảm tạ lần đó, vì sau đó, Nhạc Nhạc làm bạn với ta sáu năm, bất luận ta vui vẻ, khổ sở, đắc ý, mất mát, sợ hãi, thống khổ, nó cũng vẫn ở bên ta, giúp ta không cô đơn. Ta từng nói với nàng, khi còn nhỏ, cha mẹ ta rất ít khi ở bên cạnh, phần lớn thời gian ta đi theo ông nội. Nhưng ông nội ta say mê danh lợi quan trường, rất ít khi thật sự quan tâm ta. Bọn người dưới chỉ biết nịnh hót ta, không có mấy người như nhũ mẫu thật lòng đối tốt với ta. Hơn nữa, thân là đệ tử thế gia, anh em họ hàng rất đông, từ nhỏ ta đã có danh thần đồng, khó tránh khỏi có người đố kỵ. Cha mẹ không ở bên cạnh, luôn có những người muốn hại ta, ta chỉ có thể càng bắt chính mình trở nên cao ngạo, làm bộ như xem thường tất cả. Sau đó ông nội ta bị miễn quan, giáng chức tới Nhai Châu, đem ta nhờ cậy ông ngoại. Về phần ông ngoại ta, nàng cũng từng gặp, chắc hẳn biết tính tình ông ấy, nếu không phải ta không thể ở nổi tại Tiền phủ, cũng sẽ không một mình đi tìm cha mẹ. Không ngờ ta vừa lên thuyền đã bị chủ thuyền thâm hiểm trộm hết lộ phí, còn bị bọn họ coi như trâu ngựa bắt nạt. Mấy ngày đó, ta nếm trải cái gì là đau đớn, là đói khát. May mắn Nhạc Nhạc vẫn ở bên cạnh ta, sau đó ta gặp lại nàng.”

Nói đến đây, Đinh Triệt cười khẽ, nhẹ nắm tay nàng, ánh mắt càng nhu hòa: “Khi đó tuy rằng nàng cố ý chọc ta tức giận, khiến ta té ngã mất mặt, dùng phép khích tướng bức ta lên thuyền, làm bộ như lạnh lùng muốn đuổi ta đi nhưng lại giúp ta bán y phục, còn gập gọn gàng rồi mới bán, lấy ngọc bội làm mồi dụ. Khi đó ta tỏ vẻ không muốn nhận ân tình của nàng, nhưng trong lòng đều hiểu, kỳ thực nàng đều vì tốt cho ta. Nàng là người ngoài thứ hai sau nhũ mẫu thật sự tốt với ta. À, đương nhiên, còn có người nhà nàng nữa, bọn họ cũng vậy.”

“Khi đó tôi thật sự không nghĩ tới sẽ giúp đỡ cậu.” Tiểu Ngư ngượng ngùng xen miệng, trong lòng lại vì tự thuật của hắn mà sinh ra ngọt ngào, thân thể bất giác mềm mại xuống.

“Ta biết, vì khi đó nhà nàng cũng đang gặp phiền phức nhiều.” Đinh Triệt kéo nàng vào lòng, cằm tựa trên đình đầu nàng, “Nàng đừng nói dối rằng mình máu lạnh, nếu nàng thật sự máu lạnh, thì đã không bất chấp tính mạng tới cứu ta.”

“Đó là vì tôi nắm chắc.” Tiểu Ngư lại phiền muộn nói.

“Cho dù nắm chắc, nhưng vẫn là sinh tử trong chớp mắt, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, vạn nhất mọi người đánh giá nhầm sự lợi hại của bọn chúng thì sao?” Đinh Triệt bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng, cúi đầu nói: “Khi đó dù sao nàng mới mười ba tuổi.”

“Là cậu coi thường tôi thôi.” Tiểu Ngư rúc trong lòng hắn, nghe hơi thở nam tính nhẹ nhàng thanh sảng, trong lòng mặc dù còn chút không được tự nhiên khó nói ra, lại bất giác thấy an tâm, sự chống cự cũng bất giác yếu đi nhiều.

“Bất luận thế nào, trong tình huống đó, sự cơ trí và quyết đoán không phải người nào cũng có. Ta cũng từ lúc ấy, mới thật sự chú ý đến nàng, để ý nàng, đồng thời mong muốn bản thân mình cũng có được bản lĩnh như nàng. Sau đó, nàng cũng biết ta từng muốn bái Nhị thúc nàng làm thầy, nỗ lực luyện võ, cố gắng vượt lên trước nàng. Thế nhưng ta không được như nguyện, trái lại tình cờ bái sư phụ làm thầy, càng không ngờ lại vì vậy mà bỏ qua cuộc sống cẩm y ngọc thực đi theo lão nhân gia lưu lạc khắp nơi. Nói thực, khi mới bắt đầu thật sự rất khổ, mấy lần ta đã muốn buông tha, lén trở lại kinh thành. Nhưng mỗi lần nghĩ phải luyện võ giỏi hơn nàng, mạnh hơn nàng, thì đều nhịn xuống tất cả. Cho đến lần này sư phụ có việc phải trở lại kinh thành, ta nhất quyết theo tới, vốn chỉ cho rằng muốn cùng nàng phân cao thấp rửa nhục, lại không hiểu cảm giác của mình đối với nàng, thực ra là yêu thích.”

“Vậy hiện giờ sao cậu có thể xác định được cậu thật sự thích tôi? Vốn khi cậu mới trở về, chúng ta vẫn thường tranh cãi nhau kia mà.” Nghe những lời kể của hắn, Tiểu Ngư rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu hỏi câu mình quan tâm nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.