Cô Nàng Lười Biếng

Chương 12




London

Mùa đông, 1821

Lá tám rô đã hủy hoại đời anh.

Nếu nó là con sáu, anh còn có thể cứu lấy mình. Hoặc giả như nó là con bảy, anh sẽ ra khỏi nơi đó với tài sản nhân ba.

Nhưng nó lại là con tám.

Hầu tước Bourne trẻ tuổi nhìn lá bài bay qua tấm vải len xanh lá và lướt đến chỗ kế bên lá bảy chuồn nằm lật ngửa trên bàn, như đang trêu tức anh. Mắt anh đã nhắm lại từ lúc nào, luồng không khí hết sức khó chịu ồ ạt thoát khỏi căn phòng.

Hai mươi hai.

Hơn một điểm so với hai mươi mốt mà anh đặt cược.

Nhưng anh đã đặt cược mọi thứ.

Những tiếng thở gấp trong phòng vang lên khi anh vẫn giữ nguyên chuyển động của lá bài bằng một đầu ngón tay – trong lúc những người ngoài cuộc đứng xem nỗi kinh hoàng với vẻ thích thú mãnh liệt hiện rõ trên mặt những kẻ vừa thoát chết trong gang tấc.

Tiếng xì xào bắt đầu vang lên.

“Ngài ấy cược hết à?”

“Tất cả những thứ không nằm trong quyền thừa kế.”

“Trẻ quá nên mới hành động thiếu khôn ngoan như vậy.”

“Đủ chín chắn rồi chứ, không gì khiến một người đàn ông trưởng thành nhanh hơn việc này.”

“Cậu ta thật sự mất toàn bộ mọi thứ sao?”

“Mất hết.”

Anh mở mắt ra, tập trung vào người đàn ông ngồi phía bên kia bàn, bắt gặp cái nhìn u tối, lạnh lẽo anh đã biết từ lâu. Tử tước Langford từng là một người bạn và hàng xóm của cha anh – Hầu tước Bourne đời trước. Ông ta được cha anh cẩn thận lựa chọn làm người giám hộ cho đứa con trai và người thừa tự duy nhất của mình. Sau cái chết của cha mẹ anh, Langford chính là người đã bảo vệ danh vị của Hầu tước Bourne, làm cho tài sản của anh tăng lên gấp mười lần, và bảo đảm cho nó phát triển thịnh vượng.

Rồi chiếm lấy nó.

Hàng xóm thì có thể. Bạn thì đừng hòng.

Cảm giác bị phản bội chạy vụt qua chàng hầu tước trẻ. “Ông cố tình làm thế.” Lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm, anh nghe thấy giọng mình có phần trẻ người non dạ. Và anh ghét điều đó.

Đối thủ của anh cầm tờ giấy có chữ ký ở chính giữa bàn lên, mặt không chút cảm xúc. Bourne kìm nén thôi thúc muốn cau mày trước nét ký nguệch ngoạc một cách kiêu ngạo của mình ở bên kia trang giấy trắng – bằng chứng cho thấy anh đã mất tất cả.

“Đó là lựa chọn của cậu. Cậu đã chọn đặt cược nhiều hơn khả năng thua cuộc của mình.”

Anh đã bị lừa. Langford dồn ép anh hết lần này đến lần khác, thúc ép anh nhiều và nhiều hơn nữa, để anh thắng cho đến khi anh không thể hình dung được có lúc mình sẽ thua cuộc. Đó là một mánh khóe cũ rích, nhưng Bourne còn quá trẻ, nên không thể nhận ra. Quá hăm hở. Bourne ngước lên nhìn chằm chằm Langford, vẻ tức giận và bực bội làm anh nghẹn lời. “Và ông chọn cách đoạt lấy nó.”

“Không có ta thì đừng mơ có gì để chiếm đoạt”, người đàn ông lớn tuổi nói.

“Cha ơi”, Thomas Allens, con trai của tử tước và là bạn lâu năm nhất của Bourne bước tới, giọng run run, “Đừng làm thế”.

Langford ung dung gấp tờ giấy có chữ ký lại và đứng lên khỏi bàn, phớt lờ con trai mình. Thay vào đó, ông ta phóng cái nhìn lạnh lùng về phía Bourne. “Cậu nên cảm ơn ta vì đã dạy cho cậu một bài học đáng giá khi ở độ tuổi còn trẻ như vậy. Thật không may là bây giờ cậu chẳng còn gì ngoài bộ quần áo trên người và một trang viên trống rỗng.”

Tử tước liếc nhìn chồng tiền trên bàn – phần còn lại của số tiền thắng cuộc từ buổi chiều tối. “Thế này nhé, ta sẽ để lại cho cậu số tiền kia, được không? Một món quà từ biệt, nếu cậu muốn. Xét cho cùng, cha của cậu sẽ nói sao nếu ta bỏ đi mà không để lại gì cho cậu?”

Bourne bật dậy khỏi ghế, đẩy nó lùi ra sau. “Ông không đủ tư cách để nói về cha tôi.”

Langford nhướng một bên mày trước việc biểu lộ cảm xúc không kiềm chế ấy, và để sự im lặng bao trùm một lúc lâu. “Cậu biết đấy, ta tin rằng rốt cuộc thì mình sẽ lấy số tiền đó thôi. Và cả tư cách hội viên của cậu ở câu lạc bộ này. Đến lúc cậu phải rời đi rồi.”

Má Bourne đỏ bừng khi thấm thía từng từ ngữ kia. Tư cách thành viên câu lạc bộ của anh. Đất đai, người hầu, ngựa, quần áo của anh, tất cả mọi thứ. Toàn bộ ngoại trừ một căn nhà, vài mẫu đất, và một tước hiệu.

Một tước hiệu giờ đây trở thành nỗi nhục nhã.

Tử tước nhếch mép cười nhạo báng và búng một đồng ghi-nê qua không trung về phía Bourne. Theo bản năng, anh vươn tay ra bắt lấy đồng tiền vàng khi nó lóe lên trong ánh đèn sáng rực của căn phòng đánh bài ở White. “Hãy chi tiêu một cách khôn ngoan nhé chàng trai. Nó là thứ cuối cùng cậu có được từ ta.”

“Cha à”, Tommy thử lần nữa.

Langford chĩa mũi dùi sang cậu. “Không nói thêm một lời nào nữa. Ta sẽ không để ngươi cầu xin cho nó.”

Người bạn lâu năm nhất của Bourne nhìn anh buồn bã, giơ bàn tay ra dấu lực bất tòng tâm. Tommy cần cha của mình. Cần tiền của ông ta. Sự chu cấp của ông ta.

Bourne đã không còn những thứ đó cho riêng mình.

Lòng căm thù bùng lên mãnh liệt và dữ dội trong giây phút ngắn ngủi, trước khi nó biến mất và bị dập tắt bởi vẻ kiên quyết lạnh lùng, Bourne bỏ đồng tiền vào túi rồi quay lưng lại với giới quý tộc của anh, câu lạc bộ của anh, thế giới của anh, và cuộc sống mà anh đã luôn quen thuộc.

Thề sẽ báo thù.

***

Đầu tháng Giêng, 1831

Bourne không nhúc nhích khi nghe tiếng cánh cửa dẫn vào phòng riêng lặng lẽ mở ra rồi đóng lại.

Anh đứng trong khoảng tối, rọi bóng cánh cửa sổ sơn màu nhìn về căn phòng chính của sòng bạc hạng sang độc nhất London. Nhìn từ tầng trệt của câu lạc bộ, cửa sổ chỉ trông như một tác phẩm nghệ thuật lộng lẫy – một tấm kính màu đồ sộ mô tả thất bại của Lucifer. Trong những sắc màu rực rỡ, vị thiên sứ to lớn – gấp sáu lần kích cỡ người thường – ngã nhào xuống sàn, bị Đội quân của Thượng đế đánh đuổi vào trong những góc khuất tăm tối của thành phố London.

Thiên Thần Sa Ngã.

Đó là một lời nhắc nhở, không chỉ là cái tên của câu lạc bộ, mà còn là rủi ro những người bước vào đây sẽ phải gánh chịu khi đặt dấu chữ ký lên tấm vải lông nhung sang trọng, khi bốc quân xúc xắc bằng ngà lên và xem bánh xe rulet xoay tròn trong bóng dáng lờ mờ của màu sắc cùng sự cám dỗ.

Và khi Thiên Thần thắng, tấm kính luôn luôn nhắc những kẻ thua nhớ rằng họ đã sa đà đến mức nào.

Bourne liếc nhanh về hướng bàn chơi bài pikê[1] ở tít cuối sòng bạc. “Croix muốn tăng mức cược điểm của hắn.”

[1] Một kiểu chơi bài bắt nguồn từ đầu thế kỷ XVI, một bộ bài gồm ba mươi hai quân và dành cho hai người chơi.

Viên quản lý sòng bạc không rời khỏi chỗ đứng ngay bên trong cửa vào dãy phòng của các chủ sòng bài. “Vâng.”

“Hắn nợ nhiều hơn số tiền mà hắn có thể trả.”

“Vâng.”

Bourne ngoảnh lại, nhìn vào ánh mắt khuất bóng của nhân viên mình tín nhiệm nhất. “Hắn sẵn sàng đặt cái gì để đổi lấy mức cược tăng?”

“Hai trăm mẫu ở Wales.”

Bourne quan sát quý ngài đang được nói đến, lúc này anh ta đang toát mồ hôi và bồn chồn co rúm người lại trong lúc đợi phán quyết được đưa ra.

“Tăng mức cược. Khi hắn thua thì tiễn ra cửa. Hủy bỏ tư cách hội viên của hắn luôn.”

Quyết định của anh hiếm khi bị nghi ngờ, và nhân viên của Thiên Thần cũng chẳng bao giờ làm thế. Người đàn ông kia tiến tới cửa nhanh hệt như lúc bước vào. Trước khi anh ta có thể rời đi, Bourne lên tiếng, “Justin”.

Im lặng.

“Mảnh đất trước đã.”

Tiếng lách cách nhẹ nhàng của cánh cửa va vào khung là dấu hiệu duy nhất cho thấy viên quản lý vẫn ở đó nãy giờ.

Lát sau, Justin hiện ra trong tầm mắt phía bên dưới và Bourne quan sát viên quản lý truyền tín hiệu sang người chia bài. Anh theo dõi ông ta chia xấp bài, khi bá tước thua cuộc. Một lần nữa.

Và lần nữa.

Và lại thêm một lần nữa.

Có những người không hiểu được.

Đó là những người chưa cá cược – họ chưa cảm nhận được cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú khi thắng cuộc, những người chưa đấu tranh nội tâm để quyết định chơi thêm một vòng, thêm một ván, thêm một cơ may nữa, chỉ đến khi anh ta đạt đến một trăm, một nghìn, mười nghìn…

Đó là những người chưa trải qua cảm giác ngọt ngào, phấn khích vô song khi biết rằng họ có cả đêm bên một bàn đánh bạc sôi nổi phấn khích, mà chỉ với một quân bài, mọi thứ có thể thay đổi.

Họ sẽ không bao giờ hiểu được điều gì giữ Bá tước Croix ngồi lỳ trên ghế, đánh cược hết lần này đến lần khác, nhanh như chớp, cho đến khi anh ta mất tất cả. Một lần nữa. Như thể ngay từ đầu, những thứ mà anh ta đặt cược chưa bao giờ thuộc quyền sở hữu của mình.

Bourne thì hiểu.

Justin đến gần Croix và thận trọng nói vào tai người đàn ông vừa phá sản. Gã quý tộc lảo đảo vụt đứng dậy, cảm giác bị xúc phạm hằn lên trán trong khi cơn giận dữ và bối rối đẩy anh ta về phía viên quản lý.

Một sai lầm.

Bourne không thể nghe được gì. Anh không cần làm thế. Trước đây, anh đã nghe điều đó cả trăm lần, đã đứng quan sát một danh sách dài ngoằng những người đàn ông thua hết tiền bạc của mình, rồi lại mất bình tĩnh với Thiên Thần. Và với anh.

Anh theo dõi Justin tiến về phía trước, giơ tay lên ra hiệu cảnh cáo. Theo dõi môi của viên quản lý cử động, nỗ lực rồi thất bại trong việc làm nguôi cơn giận và cố giữ bình tĩnh. Theo dõi những tay chơi bài khác chú ý đến tình trạng náo động xung quanh và quan sát Temple, đối tác cao to của mình, đi tới chỗ đang xung đột, nôn nóng muốn ẩu đả.

Lúc đó Bourne mới di chuyển, đi đến bức tường và kéo một thanh ghi, kích hoạt một tổ hợp phức tạp gồm các ròng rọc và đòn bẩy, để khởi động một cái chuông nhỏ bên dưới bàn chơi pikê, điều này thu hút sự chú ý của người chia bài.

Báo cho anh ta biết là Temple sẽ không được đánh nhau tối nay.

Bourne sẽ là người ra tay.

Người chia bài ngăn sức mạnh kinh người của Temple lại bằng một từ và một cái gật đầu hướng về bức tường nơi Bourne và Lucifer đang quan sát, mỗi người đều đang sẵn sàng đương đầu với bất kể điều gì sắp xảy đến.

Cái nhìn u ám của Temple đáp xuống tấm kính, và anh gật đầu, chỉ một lần trước khi dẫn Croix đi qua đám đông phía dưới.

Bourne đi xuống từ dãy phòng của các chủ sòng bài để gặp họ trong một phòng chờ nhỏ, biệt lập với khu vực chính của câu lạc bộ. Croix đang chửi thề như một thủy thủ ở bến cảng khi Bourne mở cửa bước vào trong. Anh ta bất ngờ quay sang tấn công Bourne, ánh nhìn nheo lại chất chứa nỗi căm hận.

“Đồ khốn. Ngươi không thể làm thế với ta. Không thể lấy đi những gì là của ta.”

Bourne ngả lưng dựa vào cánh cửa dày bằng gỗ sồi, khoanh tay lại. “Ngài tự đào mồ chôn mình thôi. Về nhà đi. Hãy biết ơn vì tôi không lấy nhiều hơn khoản mà tôi được hưởng.”

Croix bất thình lình lao qua căn phòng nhỏ trước khi kịp có cơ hội cân nhắc lại, và Bourne di chuyển với tốc độ nhanh bất ngờ, siết chặt một cánh tay của vị bá tước và vặn xoắn đến khi mặt anh ta bị ấn chặt vào cửa. Bourne lắc người đàn ông gầy gò ấy một lần rồi hai lần trước khi nói, “Hãy suy nghĩ thật kỹ về hành động tiếp theo của ngài đi. Tôi cảm thấy mình sẽ không cao thượng như hồi nãy đâu”.

“Tôi muốn gặp Chase.” Lời nói bị bóp nghẹt vào tấm gỗ sồi.

“Thay vào đó, ngài sẽ gặp chúng tôi.”

“Tôi là thành viên của Thiên Thần từ lúc mới thành lập. Các người nợ tôi. Hắn nợ tôi.”

“Trái lại, ngài mới chính là người nợ chúng tôi.”

“Tôi đã trả đủ tiền cho nơi này…”

“Ngài thật hào phóng. Chúng tôi sẽ cho người lấy sổ sách ra để xem thử ngài còn nợ bao nhiêu nhé?”

Croix nín thinh.

“À. Tôi thấy ngài bắt đầu hiểu rồi đó. Mảnh đất giờ đây thuộc về chúng tôi. Ngài hãy cử luật sư đến cùng với chứng thư trong vòng buổi sáng, hoặc chính tôi sẽ đến tìm ngài. Rõ chưa?” Bourne không đợi câu trả lời, thay vì thế, anh lùi lại và thả bá tước ra. “Cút đi.”

Croix quay lại nhìn họ, ánh mắt chất chứa nỗi hoảng loạn. “Cứ giữ mảnh đất đi, Bourne. Nhưng không phải tư cách hội viên… Đừng lấy mất nó. Chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là tôi kết hôn rồi. Của hồi môn của cô ta sẽ đủ trang trải hết chỗ thua lỗ của tôi và hơn thế nữa. Đừng tước mất tư cách hội viên của tôi.”

Bourne ghét kiểu nài xin thê lương, chất chứa nỗi lo lắng trong lời nói. Anh biết Croix không thể cưỡng lại ham muốn cá cược. Sức cám dỗ của việc thắng cuộc.

Nếu cảm thấy có một chút thương cảm dành cho anh ta, Bourne sẽ thấy tiếc thay cho cô gái không hề biết mình sắp gặp phải chuyện gì.

Nhưng lòng trắc ẩn không phải là kiểu tính cách mà Bourne muốn có.

Croix giương mắt nhìn Temple, “Temple. Làm ơn đi”.

Một bên chân mày đen nhánh của Temple nhướng lên khi anh khoanh hai cánh tay to lớn trước vòm ngực rộng. “Với một khoản hồi môn hậu hĩnh như vậy, tôi chắc một trong những sòng bạc bậc thấp hơn sẽ chào đón ngài.”

Dĩ nhiên là như thế rồi. Các sòng bạc hạ đẳng – đầy những kẻ sát nhân và lừa đảo – sẽ niềm nở đón tiếp đồ sâu bọ này và vận may kinh khủng của anh ta.

“Sòng bạc hạ đẳng khỉ gió”, Croix khạc nhổ. “Người ta sẽ nghĩ gì? Mấy người muốn bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi… gấp ba luôn. Cô ta có nhiều tiền lắm.”

Bourne rất có đầu óc kinh doanh. “Ngài cưới cô gái đó và trả nợ cả gốc lẫn lãi, rồi chúng tôi sẽ phục hồi tư cách hội viên của ngài.”

“Từ giờ đến lúc đó tôi biết làm gì đây?”, gã bá tước rên rỉ khó chịu.

“Ngài có thể thử cai rượu”, Temple tình cờ đề nghị.

Vẻ nhẹ nhõm làm Croix tỏ ra ngu ngốc. “Xem ai nói kìa. Mọi người đều biết anh đã làm gì.”

Temple đứng yên, giọng đầy đe dọa, “Nói vậy là sao?”.

Nỗi khiếp sợ khiến bá tước đánh mất một phần nhỏ bản tính khôn ngoan, và thụi một quả đấm vào Temple. Temple chộp lấy cú đấm chỉ bằng một nắm tay to lớn rồi kéo người đàn ông nhỏ con về phía mình với ý định nguy hiểm.

Anh lặp lại. “Nói vậy là sao?”.

Gã bá tước bắt đầu thút thít như con nít. “Kh… không có gì. Tôi xin lỗi. Tôi không có ý như thế. Xin đừng làm đau tôi. Xin đừng giết tôi. Tôi sẽ đi. Ngay bây giờ. Tôi thề. Làm ơn… đ… đừng hại tôi.”

Temple thở dài, “Ngươi không đáng để ta tổn hao năng lượng” rồi thả bá tước ra.

“Cút ngay”, Bourne nói, “trước khi tôi quyết định rằng ngài đáng để tôi bỏ sức đấy”.

Gã bá tước vụt chạy ra khỏi phòng.

Bourne nhìn anh ta chạy biến đi trước khi chỉnh trang lại nếp áo ghi-lê và áo choàng dài cho phẳng phiu. “Tôi cứ tưởng hắn sẽ sợ són cả ra quần khi cậu bắt lấy hắn chứ.”

“Hắn sẽ không phải là người đầu tiên đâu.” Temple ngồi xuống chiếc ghế thấp và duỗi chân ra trước mặt, bắt chéo đôi chân đang đi giày ống. “Tôi thắc mắc không biết mất bao lâu thì cậu làm xong.”

Bourne đưa một tay vuốt khắp đoạn măng sét bằng vải lanh dài nửa phân lòi ra ngoài tay áo choàng, đảm bảo miếng vải trắng sẽ phẳng lỳ trước khi hướng sự chú ý trở lại Temple và giả vờ không hiểu câu hỏi. “Làm gì?”

“Lấy lại vẻ hoàn mỹ cho quần áo của cậu.” Một bên miệng của Temple co rúm lại thành nụ cười chế nhạo. “Cậu cứ như đàn bà.”

Bourne chiếu tia nhìn vào gã đàn ông to lớn. “Một người đàn bà với cú móc phải phi thường.”

Nụ cười mỉm trở thành điệu cười toe toét, biểu cảm đó khiến chiếc mũi của Temple hằn rõ ba vết gãy đang dần lành lại. “Không phải cậu đang thật lòng ám chỉ rằng cậu có thể đánh bại tôi trong trận đấu sao?”

Bourne vừa đánh giá tình trạng chiếc cà vạt của mình qua tấm gương gần đó vừa nói, “Chính xác là thế”.

“Tôi có thể mời cậu vào võ đài chứ?”

“Bất cứ khi nào.”

“Không ai vào võ đài hết. Chắc chắn không vào với Temple.” Bourne và Temple quay về hướng phát ra giọng nói – một cánh cửa bị che khuất ở tít cuối căn phòng, nơi Chase, đối tác thứ ba của Thiên Thần Sa Ngã, đang quan sát họ.

Temple bật cười trước lời nói đó và quay sang nhìn Bourne. “Thấy chưa? Chase đủ hiểu biết để nhìn nhận rằng cậu không phải là đối thủ của tôi.”

Chase rót một cốc rượu scotch từ chiếc bình thon cổ trên bàn buffet gần đó. “Việc này không dính dáng gì đến Bourne. Cậu có tầm vóc như một pháo đài bằng đá. Chẳng ai có thể là đối thủ của cậu hết.” Lời nói trở nên châm biếm. “Không ai ngoài tôi.”

Temple ngả người ra sau ghế. “Bất kể khi nào cậu muốn gặp tôi trong võ đài, Chase, tôi sẽ sắp xếp thời gian biểu của mình.”

Chase quay sang Bourne. “Cậu vừa vét sạch túi của Croix.”

Anh đi lòng vòng quanh phòng một cách hùng dũng. “Dễ như ăn kẹo.”

“Kinh doanh năm năm trời mà tôi vẫn ngạc nhiên bởi những quý ông này và khuyết điểm của họ.”

“Không phải khuyết điểm. ‘Chứng bệnh’ mới đúng. Khao khát thắng cuộc là một cơn sốt.”

Chase nhướng mày trước phép ẩn dụ, “Temple nói có lý. Cậu đúng là đàn bà”.

Temple bật cười ha hả rồi nâng cả cơ thể cao gần hai mét đứng dậy. “Tôi phải trở lại khu vực chính thôi.”

Chase dõi theo Temple băng qua căn phòng, hướng về cánh cửa. “Tối nay cậu chưa xử được ai à?”

Temple lắc đầu, “Bourne nẫng tay trên rồi”.

“Vẫn còn thời gian mà.”

“Một người đàn ông có thể hy vọng chứ.” Temple ra khỏi phòng, đóng thật chặt cánh cửa lại sau lưng, còn Chase đi rót thêm một cốc rượu scotch, cầm nó đến chỗ Bourne đang đứng nhìn chăm chú vào lò sưởi. Bourne nhận lấy cốc rượu, uống một ngụm lớn chất lỏng màu vàng, tận hưởng cảm giác cổ họng bị đốt cháy.

“Tôi có tin tức cho cậu đây”, Bourne ngoảnh mặt lại, chờ đợi, “Tin về Langford”.

Lời nói đó dội vào người anh. Đây chính là giây phút anh đã chờ đợi suốt chín năm ròng, cho dù Chase sắp sửa phun ra bất cứ điều gì. Chín năm qua, anh vẫn chờ đợi tin tức về người đàn ông đã tước đoạt quá khứ của anh, quyền thừa kế của anh.

Cuộc sống trước đây của anh.

Mọi thứ.

Tối hôm đó Langford đã cướp hết, toàn bộ đất đai, tiền bạc, tất cả… ngoại trừ một trang viên trống không và vài mẫu đất ở chính giữa khu điền trang lớn – Falconwell. Khi nhìn mọi thứ tuột khỏi tầm tay, Bourne không hiểu động cơ của lão ta là gì, không biết được niềm vui thích của việc biến một điền trang thành một thứ sinh động, lý thú. Không hiểu cảm giác đau đớn nhiều thế nào khi chuyển giao quyền sở hữu cho một đứa trẻ con.

Giờ đây, sau một thập kỷ, anh cũng không quan tâm.

Anh muốn trả được thù.

Cuộc trả thù mà anh luôn mong đợi.

Bourne phải mất đến chín năm để xây dựng lại gia sản của mình – nhân đôi nó lên. Số tiền từ quan hệ đối tác ở Thiên Thần, cùng một vài khoản đầu tư sinh lợi, đã cho anh cơ hội xây một điền trang có thể sánh ngang với những điền trang xa hoa nhất nước Anh.

Nhưng anh chưa bao giờ có thể lấy lại những gì đã mất. Langford vẫn ôm khư khư tất cả, không chịu bán đi, cho dù được đề nghị mức giá thế nào, bất kể người ra giá có quyền thế lớn cỡ nào chăng nữa. Và nhiều người rất có quyền có thế đã ra giá.

Cho đến lúc này.

“Nói tôi nghe.”

“Chuyện phức tạp lắm.”

Bourne quay lại lò sưởi. “Luôn là vậy.” Nhưng anh không làm việc mỗi ngày để tạo ra của cải vì đất đai ở Wales, Scotland, Devonshire và London.

Anh làm thế vì Falconwell.

Một nghìn mẫu đất màu mỡ, tươi tốt với cây cỏ căng tràn nhựa sống, một thời từng là niềm kiêu hãnh của các đời Hầu tước Bourne. Đó là mảnh đất mà cha ông anh đã tích góp xung quanh khu trang viên, và được truyền từ đời hầu tước này sang đời hầu tước khác.

“Sao?” Anh thấy đáp án trong mắt Chase trước cả khi nhận đượ câu trả lời, rồi chửi thề một tiếng, dài và xấu xa. “Lão đã làm gì nó?”

Chase ngập ngừng.

“Nếu lão biến nó trở nên bất khả, tôi sẽ giết lão.”

Như tôi đáng lẽ phải làm nhiều năm trước.

“Bourne…”

“Không.” Anh vung một tay qua không trung. “Tôi đã đợi việc này chín năm trời. Lão đã lấy hết mọi thứ của tôi. Mọi thứ. Cậu không hiểu được đâu.”

Chase nhìn vào mắt anh. “Tôi hiểu rõ chứ.”

Bourne ngừng lại ngay lúc nhận ra vẻ thông cảm trong lời nói. Nhận ra sự thật trong đó. Chase chính là người đã vực anh dậy, kéo anh ra khỏi khoảng thời gian tồi tệ nhất. Chase đã đón anh vào ở chung, cho anh việc làm. Chase là người đã cứu vớt anh.

Hoặc ít ra là người đã cố gắng cứu vớt anh.

“Bourne”, Chase bắt đầu nói, ngôn từ hết sức cẩn trọng, “Lão không giữ nó”.

“Langford không còn sở hữu mảnh đất ở Surrey nữa.”

Anh lắc đầu ra chiều ép mình cố hiểu. “Ai đang sở hữu nó?”

“Hầu tước Needham và Dolby.”

Cái tên chợt gợi nhớ đến ký ức hơn mười năm về trước – một người đàn ông đẫy đà, tay cầm khẩu súng trường, bước hiên ngang khắp cánh đồng lầy lội ở Surrey, bị đám con gái ồn ào, có tầm vóc theo thứ tự từ nhỏ đến nhỏ nhất của mình kéo lê, đứa dẫn đầu có ánh mắt xanh biếc nhất mà Bourne từng thấy.

Họ là những người hàng xóm thời thơ ấu của anh, gia đình thứ ba trong Chúa ba ngôi[2] của hàng ngũ quý tộc ở Surrey.

[2] Chúa ba ngôi: Bao gồm sự kết hợp của Đức chúa cha, Đức chúa con và Đức chúa thánh thần (theo Cơ Đốc giáo).

“Needham sở hữu đất của tôi? Làm sao ông ta có được nó?”

“Trong một ván bài, thật trớ trêu thay.”

Bourne không thể thấy chuyện này có gì khôi hài. Thật ra, ý nghĩ Falconwell tình cờ lại được đem ra cá cược và bị thua trong một ván bài – một lần nữa – khiến anh phát bực.

“Mang ông ta đến đây. Trò của Needham là bài các-tê[3]. Falconwell sẽ là của tôi.”

[3] Bài xuất xứ từ Pháp, rất phổ biến vào thế kỷ XIX, gồm ba mươi hai lá, mỗi bộ đã bị lấy ra lá 2 đến 6, thứ tự xếp từ cao đến thấp là K Q J A 10 9 8 7.

Chase bật ngửa, ngạc nhiên, “Cậu sẽ đánh cược vì nó sao?”.

Bourne trả lời ngay tức khắc, “Tôi sẽ làm bất cứ việc gì cần thiết vì nó”.

“Bất cứ việc gì cần thiết ư?”

Bourne lập tức nghi ngờ, “Cậu còn biết điều gì mà tôi không biết nào?”.

Lông mày Chase đột ngột nhướng lên, “Sao cậu lại nghĩ thế?”.

“Lúc nào cậu cũng biết nhiều hơn tôi. Cậu đắc chí vì điều đó.”

“Tôi chỉ chú ý kỹ hơn thôi.”

Bourne nghiến răng, “Cho dù là vậy đi chăng nữa…”.

Người sáng lập Thiên Thần Sa Ngã giả bộ quan tâm đến một vết bẩn trên ống tay áo. “Mảnh đất trước kia từng là một phần của Falconwell…”

“Đất của tôi.”

Chase tảng lờ việc bị ngắt lời. “Cậu không thể đơn giản chỉ lấy lại nó đâu.”

“Tại sao không?”

Chase ngập ngừng, “Nó được gắn với… thứ khác”.

Lòng căm giận lạnh băng chạy xuyên qua Bourne. Anh đã đợi cả thập kỷ cho đến lúc này đây – khoảnh khắc mà rốt cuộc anh cũng gắn kết lại trang viên Falconwell với đất đai của nó. “Gắn với cái gì?”

“Với ai thì đúng hơn.”

“Tôi không có hứng thú với những câu nói bí ẩn của cậu đâu.”

“Needham vừa loan báo rằng đất đai cũ của Falconwell được gộp vào phần hồi môn cho con gái lớn của ông ta.”

Cú sốc làm Bourne sửng sốt, choáng váng, “Penelope ư?”.

“Cậu biết tiểu thư đó à?”

“Đã lâu lắm rồi tôi không gặp cô ấy – lần cuối cùng cách đây gần hai mươi năm.”

Mười sáu năm trước. Cô đã ở đó vào ngày anh rời khỏi Surrey lần cuối cùng, sau lễ an táng cha mẹ anh, lúc ấy anh mười lăm tuổi và bị gửi trở lại một thế giới mới – không còn gia đình. Cô đã dõi theo lúc anh trèo vào xe ngựa, và ánh mắt xanh biếc của cô không dao động khi nhìn theo chiếc xe ngựa đi khuất dần trên con đường dài, rời xa Falconwell.

Cô không ngoảnh mặt đi cho đến khi anh ra tới đường chính.

Anh biết vì anh cũng dõi theo cô.

Cô từng là bạn của anh.

Khi anh vẫn còn tin tưởng vào những người bạn.

Cô còn là con gái đầu lòng của cặp vợ chồng hầu tước có của cải nhiều hơn cả khoản tiền mà một người có thể chi tiêu cả đời. Không có lý do gì khiến cô lại độc thân lâu như thế. Đáng lẽ cô đã kết hôn và đang chăm lo một lũ nhóc quý tộc rồi chứ.

“Sao Penelope lại cần Falconwell làm của hồi môn?”, anh ngưng một chút. “Tại sao đến giờ này mà cô ấy vẫn chưa kết hôn?”

Chase thở dài. “Sẽ rất có ích cho tôi nếu bất cứ ai trong số các cậu chịu quan tâm đến xã hội thượng lưu nói chung hơn là những thành viên nghèo nàn của chúng ta.”

“Số thành viên nghèo nàn của chúng ta có hơn năm trăm người. Mỗi người bọn họ có một tập hồ sơ dày cỡ ngón tay cái của tôi, trong đó đầy rẫy thông tin, toàn nhờ vào các đối tác của cậu đấy.”

“Tuy vậy, tôi có nhiều việc hay ho để làm vào mỗi buổi tối hơn là chỉ dạy cho cậu về thế giới nơi cậu được sinh ra.”

Mắt Bourne nheo lại. Anh không hề biết Chase làm gì mỗi tối ngoài việc ở một mình. “Những việc gì?”

Chase tảng lờ câu hỏi và tu tiếp một hơi rượu scotch. “Mấy năm trước, tiểu thư Penelope kiếm được một đám nổi trội nhất mùa vũ hội.”

“Rồi sao nữa?”

“Việc đính hôn đã bị cuộc hôn nhân vì tình yêu của vị hôn phu mà cô ấy chọn hủy hoại.”

Đó là một câu chuyện cũ rích mà Bourne đã nghe không biết bao nhiêu lần, thế nhưng anh vẫn có một cảm giác rất lạ khi nghĩ về cô gái mà mình còn nhớ có thể bị chuyện hủy hôn làm tổn thương. “Hôn nhân vì tình yêu”, anh nhạo báng. “Đúng ra là một ứng cử viên xinh đẹp hơn hoặc giàu có hơn. Và thế là hết à?”

“Tôi nghe được là sau đó, cũng có vài người muốn cầu hôn và theo đuổi cô ấy trong nhiều năm. Nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn độc thân.” Chase có vẻ mất hứng với câu chuyện, tiếp tục thở dài chán chường. “Mặc dù tôi cho là không lâu nữa đâu, Falconwell sẽ khiến hũ mật ong trở nên ngọt ngào hơn. Cám dỗ đó sẽ thu hút những người cầu hôn ùn ùn kéo đến.”

“Họ sẽ muốn có cơ hội được lên mặt với tôi.”

“Có thể. Cậu không ở vị trí cao trong danh sách các quý tộc được yêu thích nhất đâu.”

“Tôi không có chỗ trong danh sách các quý tộc được yêu thích nhất. Tuy thế, tôi sẽ có được mảnh đất.”

“Và cậu sẵn lòng làm bất cứ việc gì cần thiết để đoạt được nó?”, Chase trông có vẻ thích thú.

Bourne thừa hiểu ý nghĩa trong lời nói của người bạn đối tác.

Một ảo ảnh chợt ùa về, nàng Penelope trẻ tuổi, nhân hậu – trái ngược với anh. Với con người anh đã trở thành.

Anh gạt nó qua một bên. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt chín năm ròng. Mong chờ cơ hội khôi phục những gì từng là của anh.

Những gì từng được để lại cho anh.

Những gì mà anh đã đánh mất.

Anh đã đến rất gần với việc chuộc lỗi. Và không gì có thể cản đường anh được.

“Bất cứ việc gì.” Bourne đứng thẳng người và cẩn thận vuốt áo choàng cho phẳng phiu. “Nếu có một người vợ đi kèm, thì cứ vậy đi.”

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.

Chase nâng cốc chúc mừng âm thanh đó và nói với căn phòng trống. “Chúc mừng hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.