Có Muốn Tình Yêu Đích Thực Hay Không

Chương 19: Đại vương tiểu thuyết động vật




Không lâu sau, nó nhẹ nhàng thở dài một hơi, nó chỉ phán đoán như thế mà thôi, bởi vì từng nghe nói thiên Siêu thoát có khả năng ở cung điện Chí tôn, chứ không phải ở trong cổ điện Hỗn độn.

"Để lại bảo kinh!"

Kiến tử kim hét lớn, tóc tím sau khi nó nó thành hình người tung bay, vô cùng mạnh mẽ, trong miệng phun ra một cái búa nhỏ lưu chuyển ánh tím mờ ảo nện mạnh xuống, lực công kích kinh người.

Cùng lúc đó, Bích Cổ, Tuyên Minh cũng ra tay, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, bọn họ hi vọng có thể thừa cơ hội hỗn loạn mà đoạt lấy cốt thư rồi sau đó thoát khỏi nơi này.

Thạch Hạo quay đầu lại, cũng không có đánh giết về phía đám người này, mà nó đón lấy một chùm ánh xanh, bởi vì Lam long đang thiêu đốt tinh khí, nó đang âm thầm ra tay với Thạch Hạo.

Sức sống của Lam long vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt nó đã khôi phục lại như cũ, lần nữa đạt tới trạng thái đỉnh cao, thế nhưng cái cằm lại bị nát bấy, dù là Tôn giả thì trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục lại được.

"Gàoooooo..."

Nó thét dài, trong yết hầu hiện lên ánh lửa màu xanh nhưng không có nóng rực mà lại vô cùng đáng sợ.

"U hỏa địa ngục!" Tuyên Minh, Bích Cổ sợ hãi rồi nhanh chóng rút lui.

Ngọn lửa này rất đặc biệt, trong vẻ lạnh lẽo là vẻ âm trầm, như tới từ địa ngục, tương truyền ngọn lửa này có thể đốt cháy linh hồn của người khác, vô cùng đáng sợ, chẳng hề kém tinh hỏa Thái dương chút nào.

"Tha cho ngươi một mạng, còn không biết quý trọng." Thạch Hạo nói, tuy lực Luân hồi không thể triển khai ngay lập tức thế nhưng sau khi nó hợp nhất với Bất diệt kim thân thì sức chiến đầu cũng rất mạnh.

Nó diễn biến ra pháp môn Côn bằng chân chính, một quyền có kim quang ngập trời, một quyền lại có ánh đen lấp lánh, một bên lại là mặt trời màu vàng vụt ngang trời, một bên khác lại là đại dương màu đen cuồn cuộn.

Hai quyền này xuất ra, Thái âm và Thái dương chuyển giao lẫn nhau, bùng nổ ra uy thế không gì sánh nổi, hai quyền hợp nhất đánh thẳng về trước.

Ầm một tiếng, u hỏa kia bị đánh tan!

Lam long sợ hãi rút lui, miệng không ngừng phun máu. Thế nhưng Thạch Hạo cũng không đời nào buông tha cho nó, lòng tay phải lao ra một con chim Bằng màu vàng ngửa đầu hí dài, kim quang vô tận ập xuống.

Đồng thời, lòng tay trái lao ra một con Côn ngư màu đen, chí nhu chí âm, tạo nên sóng nước niêm phong hư không lại.

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi mà hai bên đã đấu tới chục lần, hư không bị chấn cho vặn vẹo, thân thể mạnh mẽ như Lam lòng mà cũng run chuyển không thôi, ánh sáng lộng lẫy từ từ lu mờ.

Lam long vẫy đuôi hòng phá vỡ vòng vây, kết quả lại gặp phải khói đen mênh mông của hắc ngư kia, lập tức cả người run lên bần bật, sức mạnh Thái âm nhập thể khiến nó không thể chịu nổi.

"Ầm!"

Sau đó, một vầng mặt trời ép xuống, con chim Bằng màu vàng lao tới, chỉ trong nháy mắt đã xé nát thân thể của nó, Lam long mất mạng.

"Không phải hình người, tên cũng có một chữ Long, đúng là vận may lớn mà." Thạch Hạo là một thiếu niên nên khi nở nụ cười trong vô cùng tuấn tú và rạng ngời.

Nhưng mà rơi vào trong mắt mọi người lại vô cùng ghê rợn, mạnh mẽ như Lam long mà lại đánh gục dễ dàng như thế?!

"Xoẹt!"

Túi càn khôn tỏa ra ráng lành, Thạch Hạo thu lấy thân thể khổng lồ của Lam long lại. Bên trong, Nguyệt Thiền tiên tử thất kinh, nhìn một con thụy thú có huyết thống cao quý lại trở thành chiến lợi phẩm của Thạch Hạo, cảm thấy nó càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

"Ta hình như thấy có người con gái trong đó." Bích Cổ nghi ngờ.

"Đừng nói là Nguyệt Thiền tiên tử mà ngươi thầm mong trộm nhớ?" Tuyên Minh thoáng liếc mắt, sau khi hạ giới bọn họ từng nhìn qua chân dung của Nguyệt Thiền, dù không gặp nhiều năm nhưng vẫn có thể nhận ra.

"Thạch Hạo, trong túi càn khôn của ngươi đang giam giữ một người à?" Bích Cổ hỏi.

Thạch Hạo lắc đầu thế nhưng chẳng hề nói gì, nó không muốn rắc rối thêm nữa.

Bích Cổ nghi ngờ, hắn hạ giới chính là muốn tìm Nguyệt Thiền tiên tử, hiện tại trong lòng lại nghi ngờ nên chẳng hề dễ chịu chút nào, tiên tử trong lòng của mình lại nằm trong túi càn khôn của người khác? Nghĩ tới việc này thì khiến hắn phát điên.

Hỗn chiến vẫn đang tiếp tục, một Tôn giả khác cũng đánh tới, hai bộ cốt thư đều bị người khác đoạt lấy lập tức phân thành hai chiến trường.

"Ai cũng không thể đi!" Một đạo nhân Kim ô như phát cuồng, tóc tai bù xù, không ngừng đánh loạn trong cung điện này, hắn đang mở ra các cấm chế có khả năng tồn tại ở nơi đây.

"Ầm!"

Quả nhiên, tinh hỏa Thái dương càng thêm mãnh liệt hơn, khắp nơi là ngọn lửa màu vàng bốc cháy hừng hực, cũng có một vài ký hiệu mà chỉ có tộc Kim ô mới có thể hiểu in dấu trong hư không.

"Đạo hữu của tộc Kim ô, nếu ngươi làm bậy thì đừng trách ta không khách khí!" Cổ thụ Thiết huyết quát lớn, nó là tôn giả hệ thực vật, mặc dù là một trong những người mạnh nhất nơi đây thế nhưng nó lại sợ lửa, là khắc chế trời sinh, nếu không có pháp trượng tổ truyền hộ thể thì sớm đã rời đi từ lâu rồi.

"Đây là bảo tàng của bộ tộc ta, các ngươi không thể động vào được!" Tôn giả của tộc Kim ô kêu lên.

"Tầm bậy, trong vô tận năm tháng trước, cổ điện Hỗn độn này vô chủ, nhưng mà tộc tổ của các ngươi chỉ tạm thời làm chủ một thời gian mà thôi." Một vị Tôn giả nói, bọn họ không còn đứng trên cùng một chiến tuyến nữa.

Đại chiến kịch liệt tiếp diễn, mọi người không ngừng đề phòng lẫn nhau, không ngừng huyết chiến.

Thạch Hạo nắm giữ một bộ cốt thư, tự nhiên là một trong hai người bị nhằm tới, chung quy lại nó cũng thể nào bỏ chạy được, bị chặn ở trong cung điện này.

"Hả, hình như không đúng!" Đột nhiên, Thạch Hạo phát hiện cốt thư trên người đang run lên như muốn rời khỏi thân thể. Lập tức nó nắm thật chặt, năm ngón tay dùng sức, cả người phát sáng giam cầm lại khối xương thô ráp này.

Xa xa, truyền tới tiếng kêu sợ hãi, hiển nhiên người đang giữ bộ kinh thư còn lại cũng gặp phải chuyện tương tự, hắn không thể trấn áp được bộ kinh thư đó như Thạch Hạo.

Một vệt sáng xẹt qua cổ điện, khối cốt thư đó bay lên rồi phóng về đạo đài hùng vĩ ở phá trên.

Nơi đó có một đóa hoa hoàng kim, tươi sáng rực rỡ, hào quang sáng chói mắt, nơi có có môt quả trứng, bên trong có một mỹ nhân tuyệt đại màu vàng óng.

Khối cốt thư này bay lên cao rồi tiến vào bên trong hoàng kim hoa!

"Không!" Mọi người kêu to, rất nhiều người ra sức kéo nó lại thế nhưng phát hiện ra thần lực cứ như đá chìm vào đáy biển, cơ bản đều vô dụng.

"Giết!"

Có người không kiềm chế nổi nữa, bên trong hoàng kim hoa này có thần dịch, còn có tiên kinh thế nhưng lại không đoạt được nên khiến người khác không cam tâm, mấy người này công kích vô cùng mãnh liệt, sau đó nhanh chóng né tránh.

"Xoẹt!"

Điều khiến người khác khiếp sợ chính là, có mấy món pháp khí tiến vào trong đóa hoa màu vàng kia thì bắt đầu tan chảy hóa thành thành một luồng tinh khí bản nguyên rồi bị nó hấp thu!

"Sức mạnh gì thế này?" Những người khác kinh hãi, không tự chủ mà rút lui, cảm giác vô cùng sợ hãi.

Hoàng kim hoa này thật đáng sợ, lẽ nào chính là ý chí do cổ thụ Thái dương sinh ra, tinh hồn của nó muốn thoát thai ra ngoài ư?

"Ha ha..." Tôn giả của tộc Kim ô cười to như điên.

Một đạo nhân Kim ô khác cũng kích động, nói: "Trời không diệt Kim ô ta, đời này chắc chắc sẽ hưng thịnh, nhất định Ô hoàng sẽ tái hiện, vực dậy huyết thống thần thánh vốn có!"

Mọi người biến sắc, nhìn quả trứng màu vàng kia thì cảm thấy không phải là không có khả năng.

Nên biết, vô tận năm tháng trước kia, tộc Kim ô xuất hiện một vị Thiên đế được cổ thụ Thái dương thai nghén ra!

Có người không tin nên lấy ra một bức tranh cấm kỵ, rồi đốt cháy hòng làm nổ tung hoàng kim hoa kia, nguồn sức mạnh này chắc chắn vượt qua cả Tôn giả.

Nhưng mà, bức tranh này bị phân giải rồi hóa thành tinh khí bản nguyên, bị hoàng kim hoa kia hấp thu cung cấp cho việc ấp nở quả trứng thần màu vàng kia.

Cũng trong lúc đó, nơi trung tâm đóa hoa bay ra một xích thần trật tự, bụp một tiếng, xuyên thủng Tôn giả vừa ra tay kia, giết chết ngay tại chỗ, như là một cảnh cáo cho đám người nơi đây.

Mọi người câm như hến!

Lúc này, Thạch Hạo gặp phải phiền phức rất lớn, cốt thư trong tay nó chấn động như muốn bay đi, nó mở ra thập đại Động thiên giam cầm hư không xung quanh thế nhưng rất khó giữ lại được.

Mọi người đều nhìn về phía nó, rất nhiều người lộ sát cơ, hai bộ cổ kinh giờ chỉ còn sót lại bộ này.

"Các ngươi cũng muốn bộ cổ kinh này bay đi à? Còn không mau tới giúp ta!" Thạch Hạo nói đồng thời xoay người rời đi.

Những người khác nhìn nhau, bị một thiếu niên quát lớn mà trước kia lại từng tử chiến với nhau cho nên sao cam tâm được chứ, thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, họ cũng rất sợ cổ kinh này bay đi.

Có thể trước rời khỏi nơi này, sau đó sẽ tranh đoạt lại sau, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất hiện tại!

"Thạch huynh, bên này nè, chúng ta giúp ngươi!" Thủy Nguyệt mở miệng, đám Lam Vũ, Bích Cổ cũng đồng loạt lao tới, dù nói gì đi nữa, mấy người bọn họ vẫn chưa đó vượt quá giới hạn, vẫn tính là có giao tình tốt với nhau nên hợp tác là lựa chọn không tồi.

"Đi, rời khỏi nơi này!" Một Tôn giả khác cũng lên tiếng, hiện tại hắn có chút sợ hãi, hoàng kim hoa kia quá thần bí và kinh khủng.

"Ai cũng không được đi!" Cường giả của tộc Kim ô hét lớn, khống chế tinh hỏa Thái dương, mở ra một vài trận pháp muốn nhốt tất cả mọi người nơi này.

"Muốn chết!" Cổ thụ Thiết huyết nổi cáu, toàn thân đỏ đậm, mỗi rễ cây chính là một cây huyết mâu vô cùng đáng sợ, bùng phát ra hàng loạt ký hiệu màu đỏ ngòm đâm thẳng tới.

"Bụp!"

Huyết quang bắn lên, Tôn giả của tộc Kim ô kêu thảm, giao phong chính diện thì hắn không địch lại cho nên né tránh chỗ yếu hại, thế nhưng nửa người vẫn bị xuyên thủng nên nổ tung, tiếp theo, một nửa khác cũng nổ tung theo.

Mọi người hít vào hơi khí lạnh, cổ thụ Thiết huyết thật sự quá mạnh!

"Trật tự!" Thạch Hạo hét lớn, vào lúc này nó cảm thấy cốt thư trong tay như bị nới lỏng, run rẩy dữ dội.

Nó không chỉ mở ra thập đại Động thiên mà còn vận chuyển cả lực Côn bằng, dùng cả hai tay nắm chặt muốn giữ lại bộ kinh văn này, thế nhưng đóa hoa trên đạo đài kia có sức mạnh bí ẩn khó lường muốn giựt lấy quyển kinh văn này từ trong tay Thạch Hạo.

"Ra tay!"

Đám Lam Vũ, Hồng Hoàng, Tuyên Minh, Bích Cổ ra tay chống lại luồng bí lực kia nhằm giúp đỡ Thạch Hạo, bởi vì lúc này giúp nó chính là đang giúp bọn họ.

"Nhanh, chặn lại nguồn sức mạnh này!" Những Tôn giả khác cũng ra tay, nếu như khối cốt này bay đi thì tất cả bọn họ đều vô duyên với bộ tiên kinh này.

Mọi người đều đồng loạt xuất thủ, tựa hồ tạm thời ổn định được cục diên.

Thạch Hạo nhanh chóng xông ra ngoài, đồng thời thần quang trong hai mắt tăng mạnh, khó khăn lắm mới phá tan được một tầng ánh sáng bên trên, nó muốn xem rốt cuộc thứ gì được khắc ở bên trên. Bởi vì, nó linh cảm được, hơn nửa không mang khối cốt này đi được.

"Các ngươi mang đi không được đâu, đây là do Thiên đế lưu lại, là vận may lớn của tộc ta, các ngươi không có huyết thống của Kim ô, không chiếm được cơ duyên này!" Một đạo nhân Kim ô quát lớn.

"Bắt lấy con Kim ô này rồi bắt nó mang theo cốt thư rời đi." Cổ thụ Thiết huyết cùng Kiến tử kim nhìn nhau, rồi âm thầm truyền âm với đám Tôn giả khác, sau đó đưa ra quyết định.

Cùng lúc đó, văn tự trên cốt thư xuất hiện trong mí mắt cảu Thạch Hạo, rốt cuộc nó cũng nhìn thấy đươc.

"Không tới trăm chữ?" Nó cau mày, quá ít, thế nhưng sau đó nó lại khiếp sợ, nhanh chóng nghiên cứu.

Bởi vì, mở đầu chính là một câu nói: Ta không có được vận may lớn kia.

Ký tên Thiên đế!

Mà ở phía sau thì có mấy chục ký hiệu quái lạ vô cùng thần bí, như đang nghi chép vận may nghịch thiên nào đó, có khí hỗn độn mờ mịt lưu chuyển.

Có ý gì đây? Thạch Hạo cẩn thận nghiền ngẫm, thế nhưng không cách nào hiểu rõ được ý nghĩa của mười mấy ký hiệu kia.

Nó chăm chú, cảm thấy mười mấy dấu ấn phù văn này chỉ về vận may lớn kia của Thiên đế, việc này khiến tim nó đập thình thịch không thôi.

Trên khối cốt thư này gộp lại cũng không tới trăm ký hiệu nhưng cũng không rườm ra phức tạp gì cả, cho nên Thạch Hạo nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ.

Một bên khác, cổ thụ Thiết huyết, Kiến tử kim liên thủ trấn áp đạo nhân của tộc Kim ô, dồn hắn về phía Thạch Hạo rồi nói: "Giao cốt thư cho hắn."

"Ầm!"

Đột nhiên, thời khắc này cả bầu trời run rẩy, cung điện rung dữu dội, một luồng khí tức chí chường tràn tới.

Trong lòng Thạch Hạo giật mình, cảm thấy khối cốt thư trong tay mình càng run dữ dội hơn, nó cảm thấy nguy hiểm vô cùng lớn đang giáng xuống nên nhanh chóng buông tay.

Rắn chín đầu dùng đuôi cuốn lấy cốt thư, thế nhưng nơi sâu trong cung điện, trên đạo đài kia có một chiếc bồ đoàn sáng rực lên, một bóng người nhàn nhạt xuất hiện, khí tức vô thượng khiếp người!

"Bụp!"

Không hề có tiếng động nào, cái đuôi của Rắn chín đầu nát bấy, nó kêu rào thảm thiết, còn khối cốt thư thì nhằm về nơi sâu trong cung điện rồi lơ lững trên bồ đoàn này.

Thạch Hạo nhanh chóng xông ra khỏi cung điện Hỗn độn này, mà những người khác cũng cảm thấy không ổn nên đồng loạt tháo chạy.

Đúng lúc này, cả cây cổ thụ Thái dương tỏa ra thần quang vô lượng, nâng núi Thế giới và cổ điện Hỗn độn kia từ từ vụt lên khỏi mặt đất, phá nát bầu trời.

"Ta sao lại... cảm nhận được khí tức của thượng giới!" Hồng Hoàng hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.