Có Một Tên Công PAYLAK Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 17




“Sau khi cô ta nhìn thấy anh thì có phản ứng gì không?”

“Cô ta... đang cười... Cô ta cười với tôi... Oẹ oẹ... Cô ta nói là cảm thấy rất vui vì tôi đã về nhà, trên tay còn cầm theo... cầm theo tờ giấy... tờ giấy in... Trên tờ giấy in hình người tuyết... Cô ta hỏi tôi thích mẫu người tuyết nào... Tôi... Tôi đột nhiên... Cô ta bước lại gần tôi, trên tay cầm theo con dao... tôi liền...”

“Lúc anh tấn công cô ta, cô ta làm gì?”

“Cô ta hình như có phản kháng... Tôi không biết... Lúc đó trong đầu tôi hỗn loạn lắm...”

“Trong số những đồ dùng mà cô ta mang theo, ngoại trừ tờ giấy in hình người tuyết ra thì còn có thứ gì khác không?”

“Tôi không biết... Hức hức... Tôi thật sự không biết gì cả...”

...

“Những vật chứng nằm ở bên này.”

“Đội trưởng Lý đã lựa chọn phối hợp với chúng tôi rồi sao?”

“Tôi còn có lựa chọn nào khác sao?”

“Nếu như ông có lựa chọn khác thì chúng tôi cũng chỉ tốn thêm chút sức lực để điều tra thôi.”

...

“Chính là những thứ này. Hành lí của cô ta đều ở đây hết, đã kiểm tra qua rồi, không phát hiện có vật gì kì lạ. Tờ giấy in hình người tuyết mà Giản Dương nhắc đến lúc nãy cũng đã được tìm thấy ở hiện trường vụ án, nhưng trên tờ giấy đó đã bị nhuốm đầy máu tươi rồi. Chính là tờ giấy này.”

“Không nhìn ra được bên trên có cái gì.”

“Đúng thế.”

“Những thứ khác cũng đều rất sạch sẽ, sạch sẽ giống như thi thể của Hà Tiểu Khê vậy.”

“Các cậu định điều tra chuyện này như thế nào?”

“Có thể sẽ phải đi đến nước A để điều tra.”

“Nước A?”

“Đúng vậy, hai người họ đều công tác ở nước ngoài, khoảng thời gian trước, ngay trong khu nhà mà hai người họ sinh sống cũng đã từng xảy ra vụ án giết người, thi thể của nạn nhân bị làm thành người tuyết.”

“À, thì ra là vậy. Nếu là như vậy thì chúng ta phải báo lại với cấp trên, để họ liên lạc với bên phía cảnh sát ở nước A.”

“Ừ.”

...

“Chào đội trưởng Lý.”

“Ừm. Tôi đến để xem qua hiện trường vụ án.”

“... À vâng... Chúng tôi cũng đã điều tra gần xong rồi, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.”

“Các cậu cứ làm việc của các cậu đi.”

...

“Sao rồi?”

“Không nhìn ra gì cả.”

...

Sau khi xem qua nơi ở của người uỷ thác, bản thân người uỷ thác, thi thể Hà Tiểu Khê và những vật dụng của cô ta đều không phát hiện có gì bất thường.

Ngày 21 tháng 1 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 02920060120G.wav.

“...Tờ giấy in hình người tuyết mà Giản Dương nhắc đến lúc nãy cũng đã được tìm thấy ở hiện trường vụ án, nhưng trên tờ giấy đó đã nhuốm đầy máu tươi. Chính là tờ giấy này... Thế nào?...”

“Vẫn không nghe ra được gì cả. Xem ra các cậu phải đi công tác rồi.”

“Ừ.”

Ngày 22 tháng 1 năm 2006, điều tra được nơi ở của người uỷ thác không phải là thành phố Mandeldi mà là thành phố Connery ở tỉnh C nước A.

Ngày 22 tháng 1 năm 2006, nhận được cuộc gọi từ Lý Tinh Phương. File ghi âm cuộc gọi 200601221254.mp3.

“Chào đội trưởng Lý.”

“Các cậu có điều tra qua những chuyện liên quan đến Giản Dương chưa?”

“Chúng tôi vừa mới điều tra được một chút, những gì mà cậu ta nói với chúng tôi không đúng sự thật.”

“Phù...”

“Đội trưởng Lý, ông đã nằm mơ thấy chuyện gì sao?”

“Tối qua tôi nằm mơ thấy Hà Tiểu Khê... Cô ta dẫn tôi đến trại tạm giam gặp Giản Dương...”

“Nếu vậy thì rất có thể những gì mà Giản Dương nói đều là giả.”

“Đúng vậy, nhưng chuyện này... tôi cũng có nói qua chuyện này với đồng trí cảnh sát thẩm án, Giản Dương không chịu hợp tác với phía cảnh sát, cậu ta vẫn là cái dạng kia...”

“Ông đang nghi ngờ anh ta giả khùng giả điên sao?”

“Đúng.”

“Về điểm này, chúng tôi chỉ sợ cũng không thể giúp gì được cho ông cả. Những thông tin này phần lớn đều là do Giản Dương cung cấp cho chúng tôi. Những gì mà bây giờ chúng tôi có thể điều tra được, chỉ có địa chỉ sinh sống ở nước ngoài mà anh ta cung cấp cho chúng tôi là giả, còn vụ án giết người đó là có thật.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Ngày 24 tháng 1 năm 2006, người uỷ thác được bảo lãnh ra đợi ngày xét xử, cậu ta đi cùng với luật sư đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 02920060124.wav.

“Chào anh Giản. Đây là...”

“Tôi là luật sư biện hộ của anh Giản, tôi họ Khổng.”

“Chào luật sư Khổng, mời ngồi.”

“À, là thế này...”

“...”

“Tôi không có nói dối...”

“Hả? Anh Giản, ý anh là chỉ chuyện gì?”

“Toàn bộ! Toàn bộ những chuyện này! Tôi không có nói dối! Tôi nhớ tôi thật sự sống ở thành phố Mandeldi mà, không phải thành phố Connery! Bạn gái tôi thật sự có vấn đề! Cô ấy giết chết cha mẹ tôi, lại còn muốn giết cả tôi nữa! Tôi nhìn thấy! Tôi đã tận mắt nhìn thấy! Người tuyết cũng là thật! Giấc mơ đó cũng có thật! Tôi thật sự không có nói dối... Thật sự không có...”

“Anh Giản, anh hãy bình tĩnh lại đã. Các anh cũng đã nhìn thấy rồi đó, trạng thái tâm lí của anh Giản không được tốt lắm. Trước khi xảy ra án mạng, anh Giản từng đến đây tìm các cậu, ở chỗ các cậu cũng có ghi âm lại toàn bộ những cuộc nói chuyện. Chúng tôi đang muốn mời các cậu làm nhân chứng. Sau này, lúc bệnh viện tiến hành kiểm tra trạng thái tinh thần cho anh Giản, họ cũng sẽ hỏi các cậu một vài vấn đề...”

“Tôi không có bị điên! Tôi đã nói rồi, tôi không hề bị điên!”

“Anh Giản...”

“Các anh hãy tin tôi đi, tôi không có bị điên! Chuyện này thật sự có vấn đề! Đây rõ ràng là một hiện tượng quái dị mà. Đây chính là hiện tượng quái dị mà các anh nói!”

“Anh Giản...”

“Anh Giản, xin anh hãy ngồi xuống từ từ nói. Vừa đúng lúc chúng tôi cũng có một vài câu hỏi muốn hỏi anh.”

“Phù... Phù... Các anh... Các anh muốn hỏi gì?”

“Anh từng nói nơi mà anh sinh sống không phải ở thành phố Connery mà là ở thành phố Mandeldi, nơi đó từng xảy ra vụ án giết người giấu xác trong người tuyết, đúng vậy không?”

“Đúng vậy.”

“Đây là những thông tin mà chúng tôi điều tra được.”

Xoạt... Xoạt... Xoạt... Xoạt...

“Nơi làm việc, nơi ở của anh, còn có những thông tin trên vé máy bay lúc anh về nước...”

“Phù... Làm sao... Làm sao có thể...”

“Dựa theo những thông tin này, nơi anh sinh sống không phải là thành phố Mandeldi mà là thành phố Connery.”

“Không thể nào... Điều này làm sao có thể...”

“Còn có bạn gái của anh. Nơi làm việc và nơi ở của cô ấy, ngoài ra còn có những ghi chép liên quan đến việc đặt mua vé máy bay...”

“Không... Không thể nào... Hức...”

“Nếu như không có gì bất tiện thì chúng tôi muốn liên lạc với đồng nghiệp, bạn bè ở nước A của anh. Trong số những người còn sống thì họ có lẽ là những người hiểu rõ anh nhất, cũng sẽ biết được anh sinh sống ở thành phố nào.”

“Tôi...”

“Anh có thông tin liên lạc của những người đó không?”

“Có... Có chứ...”

Xoạt... Xoạt... Xoạt... Xoạt...

“Được rồi, tôi đã ghi lại hết rồi. Vậy thì anh Giản, bây giờ anh có thể nhớ lại những chuyện đã xảy ra không? Sau khi anh gọi điện thoại cho chúng tôi xong thì anh liền quay về nhà đúng không?”

“Đúng...”

“Sau khi về nhà, anh đã nhìn thấy những gì?”

“Tôi nhìn thấy cha mẹ tôi... Cha mẹ tôi chết rồi... Còn cô ta thì đang chặt xác cha mẹ tôi... Cửa tủ lạnh để mở, thức ăn rơi vương vãi trên đất... còn có một vật gì đó màu đỏ tươi... Chắc là... Chắc là tay, để ở trong tủ lạnh... Cả người cô ta nhuốm đầy máu, cô ta vừa cười vừa bước về phía tôi, với tay lấy tờ giấy trên bàn, rồi sau đó hỏi tôi có thích mẫu người tuyết in trong tờ giấy đó không… Tôi... Sau đó hai bên giằng co với nhau...”

“Ừm. Cũng có nghĩa là, kí ức của anh là như thế này.”

“Tôi không có nói dối. Tôi nhìn thấy chính là như thế!”

“Tôi hiểu rồi.”

“Khụ! Chuyện đó, lúc nãy tôi cũng có nói, về việc làm nhân chứng...”

“Tôi không có bị điên, anh nghe có hiểu không vậy? Tôi không có bị điên. Nếu anh mà tiếp tục như vậy, tôi sẽ thuê luật sư khác!”

“Anh Giản, cho dù anh không bị điên, nhưng dựa theo tình hình trước mắt thì dùng lí do thần kinh của anh có vấn đề để biện hộ cho anh là lựa chọn tốt nhất.”

“Tôi! Không! Có! Bị! Điên! Tôi sẽ không tiến hành kiểm tra thần kinh gì cả.”

“Anh như vậy...”

“Hai anh, nếu như là những chuyện liên quan đến việc xét xử vụ án này, vậy thì không có liên quan đến phòng nghiên cứu chúng tôi.”

Ngày 25 tháng 1 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 02920060124G.wav.

“... Thật sự có vấn đề. Đây rõ ràng là một hiện tượng quái dị mà, đây chính là hiện tượng quái dị mà các anh nói đó!...”

“Chậc, vẫn không nghe ra được có tiếng động gì bất thường cả. Tôi nói này, người này có phải bị điên thật rồi không?”

“Không biết, chúng ta cũng đâu phải là bác sĩ.”

Ngày 28 tháng 1 năm 2006, liên lạc với đồng nghiệp của người uỷ thác, xác nhận thông tin anh ta sinh sống và làm việc ở thành phố Connery đã nhiều năm rồi, bạn gái của anh ta - Hà Tiểu Khê dọn về sống chung với anh ta được hai năm. Sau khi thành phố Mandeldi xảy ra vụ án giết người giấu xác trong người tuyết, thì trạng thái hoảng loạn của người ủy thác được thể hiện rõ ràng, ngôn ngữ hành động của anh ta có chút kì lạ. Kèm bản in bưu phẩm.

Ngày 30 tháng 1 năm 2006, trong khu nhà mà người uỷ thác đang sinh sống bỗng xuất hiện một người tuyết, bộ phận của người tuyết được tạo thành từ bộ phận cơ thể người, phát hiện bên trong người tuyết có giấu xác của một người đàn ông, xác định thân phận nạn nhân chính là Giản Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.