Có Một Ngày, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 81




Vũ Thần sáng sớm rời giường, cảm giác khó chịu tối hôm qua lại xuất hiện, lúc đánh răng thiếu chút nữa đã nôn thốc nôn tháo.

Hiện tại bụng trống trơn thì nôn thế nào đây, hơn nữa phòng vệ sinh cũng không có mùi khói dầu mà? Vũ Thần nghĩ đến mà có phần mệt mỏi, không biết nguyên nhân gì nên không dám uống thuốc lung tung, liền nghĩ đợi khi đi làm sẽ đến phòng khám bệnh lấy số để kiểm tra vậy.

Là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cho bệnh nhân nên Vũ Thần đối với ốm đau thực sự mẫn cảm, nếu thân thể thoáng khó chịu sẽ hiểu rằng nên làm kiểm tra rõ ràng, chú ý để mình khỏe mạnh cũng chính là thể hiện trách nhiệm với người bệnh.

Vũ Thần ra khỏi nhà thì đi tới ga tàu điện ngầm, nhìn đến dòng người đi lại tấp nập thì đại não có cảm giác choáng váng, vì thế cậu lập tức dẹp ngay ý nghĩ đi tàu điện ngầm mà bắt taxi đến bệnh viện.

Phòng khám bệnh so với khu phòng bệnh cao cấp thì náo nhiệt hơn, Vũ Thần lo lắng nhìn đám người nhốn nháo, làm nhân viên của bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo thì khi xem bệnh có cần thanh toán hay không. Bởi vì khu phòng bệnh cao cấp không do bệnh viện quản lý nên nếu bệnh không thanh toán thì khám cảm mạo cũng tốn mấy trăm đồng, chứ đừng nói đến cậu hiện tại còn không biết mình bị làm sao. Nếu kiểm tra đủ như đã nói thì không chừng tiền lương tháng này coi như trả lại cho bệnh viện a.

Vũ Thần nghĩ nghĩ, đang muốn gọi điện thoại hỏi tổ trưởng Vương một chút thì thấy Dịch An mặc áo blouse trắng đến gần, một thân áo blouse có vẻ giỏi giang kết hợp cùng gọng kính màu bạc càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng và nghiêm cẩn.

“Vũ Thần.” Dịch An gọi Vũ Thần vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt lại, “Bây giờ còn chưa đi làm sao? Đến lấy thuốc cho bệnh nhân à?”

“Hả?! Dịch An… Chờ lát nữa thì đến khu phòng bệnh nên bây giờ tôi muốn khám xem thế nào.” Vũ Thần vừa lúc có thể hỏi Dịch An, cũng khỏi phải làm phiền tổ trưởng nên thu di động lại.

“Lại chuyện gì thế? Thân thể không thoải mái sao?” Dịch An liền vội vàng hỏi, vẻ mặt có chút khẩn trương.

“Kiểm tra một chút thôi, từ tối qua tới giờ nôn nhiều quá. Phỏng chừng là có vấn đề về dạ dày, nhưng mà trước đây dạ dày của tôi chưa từng có vấn đề gì lớn cả. Cho nên muốn kiểm tra.” Vũ Thần đơn giản nói lại tình hình cho Dịch An, liền hỏi hắn  nhân viên y tế kiểm tra sức khỏe có phải thanh toán tiền khám bệnh hay không.

Dịch An nghe xong cảm thấy có chút bất an, liền chủ động mang Vũ Thần đi làm kiểm tra.

“Hôm  nay cậu ngồi khám bệnh không có vấn đề gì sao? Nếu như làm lỡ chuyện của cậu thì không tốt lắm.” Vũ Thần cho tới nay đều dùng thái độ ôn hòa đối đãi với Dịch An, bây giờ Dịch An chủ động muốn dẫn cậu đi làm kiểm tra khiến cậu rất chi là xấu hổ.

“Tôi không sao. Trong bệnh viện có khoản tiền cố định đảm bảo việc chi trả, vả lại còn có bảo hiểm y tế, cậu không cần lo lắng.” Dịch An cười tươi, hắn thật ra lại không ngại phiền toái. “Tôi giúp cậu làm phiếu xét nghiệm đã, chờ lấy được phiếu xét nghiệm rồi thì tới khoa nội, bác sĩ bên đó tôi đều quen.”

Dịch An liền mang Vũ Thần đi kiểm tra máu và nước tiểu. Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên người tới bệnh viện nhiều hơn so với bình thường, nên kết quả xét nghiệm không thể có ngay lập tức. Dịch An nhìn ra Vũ Thần đang lo lắng, liền nói: “Cậu về khu phòng bệnh trước đi, kết quả xét nghiệm không thể có nhanh được. Khi tôi lấy được thì sẽ gọi điện cho cậu, đến lúc đó cậu xin phép tổ trưởng là có thể đến đây. Như vậy cũng không hỏng việc.”

Vũ Thần không nghĩ tới Dịch An có thể sắp xếp chu toàn như vậy, trong lòng biết rằng đã làm phiền Dịch An, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. “Được rồi, tôi đi báo cáo cho tổ trưởng Vương một cái, khi nào có thì gọi điện cho tôi.” Vũ Thần nói xong thì vội vã đi về phía khu nằm viện.

Dịch An dựa vào sự tiện lợi của công việc trực tiếp đi vào phòng xét nghiệm máu để lấy được kết quả trước tiên.

Nhân viên làm xét nghiệm nhìn Dịch An với vẻ mặt tán thưởng; trừ bỏ Dịch An là chủ nhiệm khoa não, hắn còn là chủ tịch của công ty Hoàn Dịch chuyên về dụng cụ y tế; hơn nữa khu phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện cũng là do công ty Hoàn Dịch đầu tư cùng bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo thiết lập lên. Người ở bên ngoài nhìn vào, sẽ coi việc Dịch An làm tổng tài là do dính vào vinh quang của gia tộc, nhưng khi hắn ở vào vị trí của chủ nhiệm khoa não thì không ai dám nói một từ nào, bởi vì thành tích của Dịch An hoàn toàn là dựa vào thiên phú và thực lực của bản thân mà có được.

Nhân viên làm xét nghiệm muốn cùng Dịch An nói đôi ba câu, nên nhiều lời hỏi xem ai cần làm kiểm tra. Dịch An không phản ứng lại thái độ nịnh nọt kia, chỉ lẳng lặng ở một bên chờ giấy báo kết quả được đóng dấu rồi đi ra.

“Chủ nhiệm Dịch, giấy kiểm tra của anh viết sai rồi? Vũ Thần phải là một nữ nhân chứ? Cô ấy mang thai rồi…” Nhân viên xét nghiệm thấy chỗ điền giới tính là nam thì không hiểu ra sao cả.

Dịch An nghe đến đó thì mắt hơi trợn to lên, trong lòng sinh ngờ vực, chẳng lẽ kết quả thử máu sai rồi?

“Cho tôi xem…” Dịch An cầm lấy phiếu xét nghiệm, mắt vừa nhìn thấy thì đôi lông mày nhíu chặt lại, liền đứng lên vội vàng hỏi: “Có phải lấy sai mẫu máu rồi không?”

“Không có khả năng, chủ nhiệm Dịch tự mình giám sát tôi làm sao dám đi làm việc vặt chứ?!”

Dịch An có chút tức giận, nhưng thấy vẻ mặt kiên định của nhân viên xét nghiệm thì liền không nói cái gì nữa.

Nhìn giấy xét nghiệm, ngoại trừ số liệu máu HCG(1) đặc biệt chói mắt ra, thì chỉ là có chút thiếu máu.

(1)nồng độ HCG: Hormon gonadotropin được biết dưới tên là HCG (human chorionic gonadotropin), có thể xem thêm chi tiết ở đây

Kết quả kiểm tra máu cho thấy đúng là mang thai không sai. Dịch An trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ là máy móc xét nghiệm bị hỏng? Nhưng mà chính hắn kinh doanh dụng cụ y tế cơ mà, vì thế trong lòng rất nhanh phủ định nguyên nhân là do máy móc trục trặc.

Đợi một lúc, Dịch An lại lấy được phiếu xét nghiệm nước tiểu, lại nhìn đến kết quả dương tính khiến Dịch An ngẩn ngơ, mẫu máu bị sai, mẫu nước tiểu cũng sai sao? Dịch An tin rằng nhân viên xét nghiệm sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như thế này.

Dịch An vo tròn tờ danh sách trong tay, trầm tư thật lâu rồi mới bấm số điện thoại của Vũ Phong.

Vũ Phong vừa mới trở về từ phòng kiểm tra thì nhận được điện thoại của Dịch An, Dịch An liền đem chuyện Vũ Thần làm kiểm tra nói qua một lần cho Vũ Phong.

Vũ Phong nghe xong liền nóng vội hỏi tình huống thế nào, có phải đã xảy ra vấn đề gì lớn hay không mà gọi điện tới chỗ ông. Hơn nữa, Dịch An nói năng úp mở khiến Vũ Phong càng khẩn trương hơn.

“Rốt cuộc kết quả ra sao? Kiểm tra máu và nước tiểu bình thường vậy có thể kiểm tra ra vấn đề gì lớn đây? Tiểu Thần không có việc gì chứ?” Vũ Phong hận không thể từ điện thoại đến trước mặt Dịch An để hỏi cho rõ ràng.

“Bác trai, cháu muốn hỏi bác một chút xem có phải thân thể tiểu Thần không giống với người bình thường hay không?” Trong lòng Dịch An giằng co nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi ra. “Có phải song tính nhân hay không?”

(Sky: song tính nhân là người có cả bộ phận sinh dục của nam và nữ.)

“Cái gì? Cậu… Sao lại nói thế chứ? Rốt cuộc kết quả như thế nào…” Trái tim Vũ Phong như bị bóp nghẹt, nói chuyện cũng đứt quãng. “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Dịch An nghe được giọng của Vũ Phong ở đầu kia điện thoại có chút khác thường, liền hít sâu một hơi hỏi lại: “Chẳng lẽ cháu đoán không lầm?… Cậu ấy mang thai…”

“Không phải, kết quả kiểm tra có phải là có vấn đề gì đó hay không? Cậu xác nhận không có, sao có thể như vậy được…” Dựa theo giọng nói Vũ Phong thì có thể tưởng tượng được bộ dáng kích động của ông.

“Cháu chính là xác nhận kết quả xong mới quyết tâm gọi điện thoại cho bác…” Kết quả trên phiếu xét nghiệm đúng là không thể sai được, Dịch An lúc này mới bình tĩnh không ít.

“Điện thoại đầu kia im lặng thật lâu mới truyền tới giọng nói của Vũ Phong. “Giữ bí mật kết quả này giúp tôi, đừng nói cho Tiểu Thần. Còn có, nó không phải song tính nhân. Tiểu Thần không biết cái gì hết.”

Dịch An nghe xong không hiểu ra làm sao, Vũ Thần không biết là có ý gì? Thân thể của mình làm sao lại không biết được chứ. “Cháu biết cách nói với Tiểu Thần như thế nào, nhưng lời nói của bác làm cháu nghe không hiểu.”

“Ngàn vạn lần đừng đem chuyện này nói cho người khác biết, bằng không sẽ khiến Tiểu Thần suy sụp. Chúng ta gặp nhau đi, nhân tiện đem phiếu xét nghiệm cho tôi xem.” Vũ Phong bình tĩnh trở lại, liền hẹn Dịch An một chỗ gặp mặt.

Dịch An tâm tư kín đáo nên nhận thấy được sự việc không có khả năng đơn giản như vậy, liền gác công việc sang một bên, đi đến quán cà phê đã hẹn trước với Vũ Phong.

Vì Vũ Phong không muốn để cho Vũ Thần biết cậu mang thai nên Dịch An liền gọi điện cho Vũ Thần, nói với Vũ Thần là cậu vì mệt nhọc quá độ khiến cho dạ dày không khỏe, trừ bỏ hơi thiếu máu thì kết quả kiểm tra không có vấn đề gì lớn. Vũ Thần nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra, nói cảm ơn Dịch An rồi mới cúp điện thoại làm cho Dịch An không kịp dặn dò cậu chú ý nghỉ ngơi nhiều.



Lúc Dịch An về nước, hắn gặp lại Vũ Phong trong một hội nghị thảo luận và nghiên cứu y học. Lúc ấy, hắn thực sự kinh ngạc. Vũ Phong lại có thể còn có vẻ trẻ tuổi như vậy, dấu vết thời gian tựa như không hề lưu lại trên người ông nhiều lắm, không phải là người đàn ông trung niên bụng to mà lại có dáng người cao to mảnh khảnh, nếu trừ bỏ đi vết chân chim ở khóe mắt thì thoạt nhìn rất giống anh trai của Vũ Thần. Mà khuôn mặt của Vũ Thần thật đúng là giống ba như đúc.

Mà hiện tại, Dịch An nhìn Vũ Phong ngồi đối diện mang vẻ mặt chán nản cũng không nói gì. Vũ Phong uống một ngụm nước cho trôi cổ họng mới mở miệng nói: “Tiểu Dịch, việc cậu sắp xếp công việc cho tiểu Thần nhà tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu. Rồi lại xảy ra chuyện ngày hôm nay, lại làm phiền cậu. May mắn là cậu, nếu người khác mà biết thì tôi không dám tưởng tượng đến kết quả.”

Dịch An không hé răng mà đưa phiếu xét nghiệm cho Vũ Phong. Vũ Phong xem xong, ánh mắt càng thêm ảm đạm, giọng nói trầm trọng lên: “Nói cậu có thể không tin, nhưng là đàn ông trong gia tộc tôi có thể chất đặc thù, có thể mang thai. Kết quả xét nghiệm không sai.”

Dịch An sửng sốt, nâng mày kinh ngạc, nhưng hắn không cắt ngang lời Vũ Phong.

“Thân thể ở bên ngoài đều giống so với đàn ông bình thường, nếu cùng nam giới phát sinh quan hệ mà không mang bảo hiểm thì có thể thụ thai gần như 100%.”

Nghe đến đó, Dịch An cắt ngang lời Vũ Phong: “Thụ thai? Chẳng lẽ cũng có thời kỳ rụng trứng và tử cung?”

“Có tử cung nhưng không giống như phụ nữ, về phần thời kỳ rụng trứng thì rất khó nói. Việc đến nước này, tôi cũng không giấu cậu. Kỳ thật, Vũ Thần là do tôi sinh.”

(Sky: Gia tộc em Thần là thụ hết à? Tiểu thụ thế gia sao?)

Dịch An mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khó tin. “Bác sinh?”

“Đã dọa cậu rồi. Tôi khi mười chín tuổi học đại học vì sinh nó mà bảo lưu một năm. Nhưng là sau đó tôi kết hôn, sinh ra Nhung Nhung, em gái của tiểu Thần. Cậu hiểu chưa? Hai từ “sinh” này hoàn toàn khác nhau.”

Vũ Phong lại mờ mịt nói về quá trình sinh Vũ Thần, Dịch An nghe lời nói uyển chuyển của Vũ Phong thì đã hiểu được, nhưng mà làm hậu bối cũng không nên tiếp tục hỏi chi tiết chuyện này.

“Nói cách khác, cái này gọi là thể chất đặc thù, có tử cung có thể mang thai, còn nguyên nhân thụ thai lại không giải thích được sao?”

Dịch An vốn là bác sĩ nên tự nhiên cũng muốn tìm tòi nghiên cứu một phen, nhưng là Vũ Phong lắc đầu đáp lại hắn. “Tôi muốn giấu hết thảy vì muốn cho nó một cuộc sống bình thường, cứ như vậy kết hôn rồi sinh con, nhưng không nghĩ tới…” Vũ Phong không ngừng tự trách, tựa hồ cũng xúc động giống như đó cũng là nỗi đau của mình, thần sắc có chút tuyệt vọng.

Dịch An nghĩ đến việc Vũ Thần cùng người đàn ông khác xảy ra quan hệ, đáy lòng trở nên mềm yếu, đau đến tê tâm liệt phế. “Việc kia, đầu sỏ gây nên là ai? Tiểu Thần là cam tâm tình nguyện sao?”

“Tiểu Thần có chuyện gì luôn một mình gánh vác, không nói với bác. Ba của đứa bé là ai, bác làm sao mà biết chứ.”

Vũ Phong chỉ hi vọng con trai không dẫm vào vết xe đổ của ông, một người đàn ông mà sinh con nghe ra thật đáng buồn? Con trai ông không thể bị hủy hoại như vậy được.

Ánh mắt Vũ Phong đột nhiên trở nên kiên định, kiên quyết nói: “Đứa bé không thể lưu lại. Tiểu Dịch, tôi cần cậu giúp đỡ…” Nghĩ đến một sinh mệnh bé bỏng sẽ bị hủy trong tay mình, cảm giác tội lỗi trào lên trong lòng Vũ Phong, nhưng vì tương lai Vũ Thần nên ông không có lựa chọn nào khác.

“Bác trai, đem việc mang thai nói cho Vũ Thần đi. Nếu người đàn ông kia không thật lòng thích Vũ Thần thì đương nhiên cũng không muốn đứa bé này.” Dịch An tạm dừng một chút, ánh mắt ánh lên tia kiên định tuyệt đối, bình tĩnh nói tiếp: “Vậy thì cứ để cháu và Vũ Thần nuôi đứa bé đi…”

(Sky: Đọc tới đây, ta thấy thích Dịch An ca ca lắm, không biết sau này thế nào. Cơ mà anh ấy làm sao mà đọ được với anh Trạch. Nhể!)

.:End 18:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.