Có Một Ngày, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 7




Tui nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt, rồi nhìn nhìn cục cưng đang như miếng lá cây bị sau khi bị sóng dập, cảm giác muốn cười to xông tới.

Nhưng tui không dám cười, vì tui sợ bịđánh…

Căn nhà gọn gàng sạch sẽ trước đây bây giờ lộn xộn như mới bị bão quét, trên trần dưới sàn, ởđâu cũng toàn tã lót, trên mặt đất đầt nước, thì ra cái chăn thẳng thớm trên giường cũng có thể bị hành hạđến độ này…

Nhìn nhìn viên thịt tròn vo đang ngủ ngoan trong cái nôi tự chế bằng dây mây treo trong cái băng ghế lật ngửa, rồi nhìn nhìn cục cưng đang ngẩn người, tui lập tức chia sẻ lòng ngực vững chãi to lớn của mình, ôm cục cưng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, nhân cơ hội hôn môi em ấy vài cái, cục cưng thì như không cảm giác được tui đang hôn, nếu là trước đây, nhất định đã xì tui, xem a, cục cưng bị viên thịt kia dằn vặt rất tội.

Tui xác định được nhược điểm của cục cưng một lần nữa: em ấy hoàn toàn không có sức chống cự với những sinh vật như viên thịt này!

Nhớ tới khi mới bế Viên Thịt về (Viên Thịt là tên của em bé, tui đặt đó, nghe hay không?), đúng là long trời lởđất~~ Viên Thịt khóc một cái là cục cưng lại luống cuống tay chân như trời sắp sập, nhưng lại không dám bế Viên Thịt, Viên Thịt khóc to hơn, cục cưng cũng hoảng loạn hơn, mắt cũng đỏ lên, dáng vẻ bất lực không biết làm sao làm tui đau lòng muốn chết, thế là bưng Viên Thịt lên dỗ.

Không phải tui nói khoác đâu, trước đây khi thực tập tui từng làm việc trong khoa nhi, từ con nít lớn tới em bé nhỏ xíu tui đều thuần hóa được hết, khi đó cho dù là một anh vạm vỡ tui cũng xử lýđược, huống chi một viên thịt như vầy?

Thấy chưa, Viên Thịt bị tui thuần hóa rồi, cho dù khóc la thế nào, vào tay tui là ngoan ngoãn cười, nước mắt y như bốc hơi, đôi mắt to tròn xoe nhìn tui cười, đáng yêu chết!

Vì vậy, tui biểu diễn cho cục cưng xem một lúc, kết quả là cục cưng lấy một bó ngân châm ra thuần hóa cho tui không dám nhúc nhích.

“Nói! Đây có phải con rơi ngươi đi đâu ngoại tình mang về không?! Nếu không sao lại nghe lời ngươi như vậy?!”

Vừa nói vừa lấy thêm một bó ngân châm nữa, nhắm chuẩn vào tui đang bị ghim trên tường, sẵn sàng tiến hành tra khảo thân mật.



Từđó tui đã học được một bài học: ngàn vạn lần không được ra vẻ trước mặt cục cưng… Nếu không sẽ chết đó… T_T

Thế là, dưới tình cảnh như vậy, tui đi vào làng xin nghỉ, trước khi cục cưng học được cách chăm em bé sẽ không đến dạy. Cục cưng cũng lên tiếng nói với người trong làng là gần đây có việc bận không thể khám bệnh.

Một người đâu thể chăm sóc Viên Thịt nổi, phải có hai người thay phiên, cho nên tui phải dạy cục cưng.

Nếu như giao cho người trong làng, vậy thì không biết phải nói sao về lai lịch của Viên Thịt, nói là lòi ra lúc đi hẹn hò với cục cưng?



Ô? Cách này không tệđâu nha, í? Cục cưng à, anh chỉ nói vậy thôi, nói vậy thôi mà, ha ha~

Trải qua mấy ngày cố gắng, công sức giáo dục của tui đã mang về thành công lớn, cục cưng dần dần từ sợ hãi ban đầu chuyển thành càng lúc càng quen tay, rất là lợi hại nha, làm tui rất có cảm giác thành tựu!

Nhưng mà, cũng có chút phản ứng phụ, chính là, từ sau khi cục cưng học được cách chăm sóc Viên Thịt rồi thì cũng nghiện luôn, đặt Viên Thịt lên vị tríđầu tiền, tui bịđẩy ra vị trí thứ hai…



Từ khi Viên Thịt đến đây đã mấy tuần tui không được đụng vô cục cưng rồi… =.=

Tui sắp khô héo rồi…

Tui muốn được tưới…

Tui…

“Cục cưng, Viên Thịt ngủ rồi, chúng mình cũng nghỉđi~?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.