Có Một Ngày, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 69




Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, Dịch An vừa đi vừa nghe điện thoại, Dịch Vân đầu kia điện thoại tựa hồ cũng bề bộn công việc, giọng điệu có chút sốt ruột: “Anh? Chuyện gì?”

“Anh không phải đã giới thiệu một người tới chỗ em làm việc sao? Cậu ấy đã tới làm rồi, sao em không nói cho anh biết?” Giọng Dịch An mang theo chút chất vấn nho nhỏ, hơi nhíu mày khó chịu.

“Em bận như thế này làm sao nhớ kỹ việc lông gà vỏ tỏi như thế, người nọ có phải tên Vũ Thần không?”

“Chính là cậu ấy, em quan tâm cậu ấy một chút nhé, nếu cậu ấy có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết.” Dịch An căn dặn Dịch Vân.

Dịch Vân bị lời anh trai khiến cho hồ đồ, cô chẳng hiểu ra làm sao cả: “Vũ Thần này là gì của anh? Trước vì tình riêng đã để cậu ta tới làm, giờ còn muốn em quan tâm cậu ta.” Dịch Vân chính là người nghĩ gì nói nấy, ăn nói với Dịch An chẳng cấm kỵ gì, lời này cứ tự nhiên mà thốt ra.

“Chuyện của anh không cần em xen vào, trước cứ vậy đã.” Dịch An lạnh giọng nói xong rồi trực tiếp cúp điện thoại, sau đó trở lại phòng làm việc.

Dịch Vân bị treo điện thoại cũng thấy tự mình mất mặt, hơn nữa cô vẫn cảm thấy anh cô là một người vui giận thất thường, thấy vậy cũng không thể trách cứ gì. Ngược lại người tên Vũ Thần lại hấp dẫn lực chú ý của cô, trong ấn tượng của cô Dịch An làm việc luôn công chính nghiêm minh, mà đoạn thời gian trước Dịch An đặc biệt để ý vì chuyện Vũ Thần mà tới tìm cô. Bởi vì bằng vào tư chất của Vũ Thần hiện nay không vào được khu phòng bệnh cao cấp, cho nên cô còn đang ngờ Vũ Thần là một nữ sinh ra làm sao như thế nào mà có thể khiến anh trai cô lo lót, nhưng hôm đó vừa thấy mới biết thì ra Vũ Thần là một nam sinh, điều này khiến cho Dịch Vân rất là giật mình. Bây giờ nghe xong cuộc gọi này lại cảm thấy Vũ Thần đối với anh trai cô mà nói tựa hồ rất đặc biệt, chí ít Dịch An còn chưa quan tâm quá mức đối với chuyện của cô như vậy.

Qua thật lâu Dịch Vân mới phản ứng lại phát hiện thì ra mình đã thất thần, tiếp tục nghĩ nữa, thế nhưng trong lòng nghĩ đến người tên Vũ Thần này.

… ….

Vũ Thần tìm thấy Vương Linh trong phòng trực ban, lúc nhìn thấy cô, uyển chuyển nói ra suy nghĩ bản thân muốn đổi một phòng bệnh khác. Vương Linh biết Vũ Thần có thể là còn chưa thích ứng với hoàn cảnh công tác, thế nhưng phòng bệnh khác đều đã được sắp xếp cả rồi, hơn nữa rất nhiều y tá phòng bệnh đều đã chiếu cố những bệnh nhân này một thời gian dài rồi, nếu lại đổi, nhân viên cả tổ lại cần phân phối lại lần nữa, đây là việc tương đối phiền phức.

“Tôi biết tình huống cậu nói, cậu cảm thấy ngài Phương cậu đang phụ trách quá mức xảo quyệt, thế nhưng cậu đổi một phòng bệnh khác, tình huống có khả năng sẽ không thay đổi bao nhiêu cả.” Vương Linh lời ít mà ý thì nhiều trấn an Vũ Thần.

Lời tổ trưởng Vũ Thần không phải không rõ, đây chỉ có điều là trả lời đang biến tướng nói rằng đổi là không có khả năng. Hắn cũng đã từng lo lắng qua rằng bệnh nhân khác khả năng cũng sẽ khó thương lượng, thế nhưng việc cấp bách hắn cần làm giờ đây là rời xa Phương Trạch, hắn cũng không muốn mỗi ngày đi làm đều thấy tên đểu cáng ấy.

Thế nhưng tổ trưởng đã nói như vậy rồi, Vũ Thần không thể mặt dày kiên trì nói muốn đổi, Vương Linh ngược lại cũng hiểu tiếng lòng Vũ Thần, dù sao bệnh nhân của phòng bệnh cao cấp cũng thật khó hầu hạ.

“Tự cậu chậm rãi thích ứng đi, chưa tới quá mức thì đừng từ bỏ.” Vương Linh với vẻ mặt điềm đạm khiến cơn tức của Vũ Thần cũng dần biến mất hết.

“Vậy cảm ơn tổ trưởng, đã làm phiền cô rồi.” Vũ Thần vừa tới nơi này cũng không muốn gây phiền thêm cho tổ trưởng, nghĩ thầm tự mình xử lý vậy, đồ đểu kia không phải người có tiền khinh người sao, nơi này là bệnh viện xem y có thể kiêu ngạo tới mức nào. Vừa đi làm thì đã chọn đông lựa tây cũng không hợp tình hợp lý lắm. Vũ Thần vẫn không tin mình không đối phó được Phương Trạch.

Sau đó Vương Linh đưa cho Vũ Thần một phần bảng thay ca, bởi vì một tuần có bốn buổi tối là phải ở phòng bệnh chăm sóc bệnh nhân, Vương Linh liền muốn Vũ Thần tra thời gian luân phiên của hắn, để tránh lầm việc.

Vũ Thần nhìn một chút thời gian ca đêm của hắn, cách một ngày phải chăm sóc một buổi tối, kể ra cũng hợp lý.

“Tổ trưởng, ngài Phương tôi phụ trách không phải không có bệnh nặng gì sao? Vậy tôi còn cần chăm sóc theo lẽ thường không?”

“Tuy rằng là nói thế, thế nhưng đừng phá hủy quy củ, phần việc của cậu làm tốt thì được rồi, chuyện của bệnh nhân chúng ta không cần quản nhiều.” Vương Linh không quên nhắc nhở chuyện cấm kỵ nơi làm việc này, rồi lại miệng hùm gan báo thầm nghĩ: “Hơn nữa, ngài Phương vẫn là muốn cắt bỏ phần u lành tính đau dạ dày, chuyện sau khi giải phẫu đã tới rồi. Còn sợ cậu không phải săn sóc sao?”

“Đã biết, cảm ơn tổ trưởng, tôi sẽ chậm rãi học hỏi.” Vũ Thần cũng không đành quấy rầy Vương Linh nữa, không thể làm gì khác hơn là rời bước.

… ….

Y tá tư nhân ở khu phòng bệnh cao cấp ngoại trừ đúng giờ kiểm tra cho bệnh nhân ra còn phải phụ trách đưa cơm cũng bảo đảm bệnh nhân có thể ăn cơm đúng giờ đúng khẩu phần.

Vì vậy Vũ Thần bưng cơm tới phòng bệnh, hắn thấy ở cửa phòng bệnh có một người mặc đồ đen đang đứng, còn duy trì một dáng đứng thẳng tăm tắp.

Vũ Thần nhìn người vệ sĩ này ai ai cũng đều cao to khỏe mạnh chắn hết cả cửa, bưng cơm nước tới trước mặt bọn họ rồi nói: “Tôi đưa cơm tới cho ngài Phương.”

Tôi thao, tư thế của xã hội đen mà cũng bày ra cả, ở chỗ ôn hòa như bệnh viện mà cũng diễn bộ dáng này không phải muốn làm người ta cười sái quai hàm sao, người tên Phương Trạch này thật đúng là có bệnh. Một loạt tây trang màu đen hệt màu mực tàu thật là khiến người ta chướng mắt, lại còn là giữa ban ngày ban mặt còn muốn mặc tây trang che rôm sẩy, lại khiến Vũ Thần đồng tình với bọn họ.

“Phiền ngài chờ ở bên ngoài một lát, tổng giám đốc Phương bây giờ không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.” Một người vệ sĩ nói thế, hoàn toàn không có ý mở cửa cho vào.

Vũ Thần hoài nghi hắn có phải người máy không nữa, phát âm từng lời rất nặng.

Vũ Thần thầm oán giận vài tiếng, tuy rằng chẳng cam lòng, nhưng vẫn chờ ở ngoài cửa.

Mười lăm phút trôi qua, trong phòng nửa chút tin tức cũng chẳng có. Giữa buổi trưa Vũ Thần chưa ăn gì cả, cảm giác bụng đói kêu vang khiến hắn không nhịn nổi, lại hỏi: “Tổng giám đốc Phương của các anh còn chưa rảnh sao? Vậy dù sao anh cũng giúp tôi đánh tiếng với ngài ấy rằng tôi mang cơm tới.” Nhanh chóng đưa cơm xong rồi ông đây sẽ cảm tạ ông trời.

“Tổng giám đốc Phương phân phó rằng bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.” Vệ sĩ kia vẫn giữa cửa như cũ, “Ngài vẫn chờ một lát đi.”

“Bây giờ tôi phải đảm bảo rằng ngài Phương ăn cơm đúng giờ đúng khẩu phần, ngài Phương không có lý do gì mà đem cả vệ sĩ cũng giữ ngoài cửa chứ?” Vũ Thần lời ngay lẽ thẳng nói ra, còn không quên bày ra dáng điệu của nhân viên y tế.

Khí chất của Vũ Thần khiến mấy người vệ sĩ kia liếc qua liếc lại nhìn nhau một hồi, phân vân có nên để cậu ta đi vào hay không.

Ngay trước khi Vũ Thần định mở miệng lần thứ hai, cửa đã mở ra.

Phương Trạch đứng trước cửa, quần áo trên người không ngay ngắn lắm, tóc cũng có chút lộn xộn.

Vũ Thần cũng chẳng nhìn y nhiều, chỉ nghĩ đưa cơm xong hoàn thành nhiệm vụ: “Ngài Phương, cơm trưa đã tới giờ dùng rồi, tôi tới đưa cơm.”

“Vậy trước bưng vào đi.” Sắc mặt Phương Trạch rất khó coi, mày nhăn tít lại, giọng nói cũng nghe ra vẻ khó chịu chẳng nhẫn nổi rồi.

“A Trạch, là ai vậy?” Từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng nói cắt ngang lời Vũ Thần, sau đó chủ nhân của nó cũng đi ra, là một người con trai mặt mũi cực lẳng lơ, nửa thân trên còn để trần, đường cong vóc người cực kỳ gợi cảm.

Vũ Thần theo tiếng lần tới người thì suýt nhảy dựng lên. Một người con trai! Tôi thao, con mẹ nó sao lớn lên hệt như gay vậy! Chẳng ra nam cũng không ra nữ là sao! Còn không mặc quần áo! Sẽ không phải… Lúc này đầu óc Vũ Thần xoay tròn, lẽ nào Phương Trạch có thị hiếu này chăng?! Đồng tính luyến ái?! Thực là ưa thích quái gở! Người này cũng quá đồng bóng đi? Nghĩ tới đây trong lòng hắn nổi lên sự

chán ghét.

“Evan, ở lại trong đó đi, mau đi vào.” Phương Trạch phất tay muốn người con trai kia trở lại phòng ngủ.

Người tên Evan kia hoàn toàn không theo ý tứ Phương Trạch, mà là đi ra đằng sau còn ôm lấy Phương Trạch: “Cậu ta là ai vậy?” Evan nhìn chằm chằm Vũ Thần hỏi.

Hai người thật là gian phu *** phu a, lại còn dính vào một chỗ, tôi thao, ở bệnh viện mà cũng làm loạn!? Vũ Thần thấy hình ảnh hai người đàn ông tình chàng ý thiếp mà da đầu tê rần.

“Y tá.” Phương Trạch nửa cười nửa không trả lời.

“Y tá nam?” Evan tựa như phát hiện ra đại lục mới, mắt trừng to đùng, bộ dáng rất chi là khó hiểu.

Nhìn cái quái gì mà nhìn chứ, không thấy qua anh đẹp trai nào sán lạn như ánh mặt trời thế này sao?! Mắt lớn như vậy là có bệnh à!

Vũ Thần bị Evan nhìn chằm chặp cả người không được tự nhiên, lại nhìn không quen cánh tay trần trùi trụi của Evan xấu tính ôm ôm ấp ấp Phương Trạch, âm trầm một mặt nhìn về phía Phương Trạch, giọng nói xoa dịu một chút: “Ngài Phương, xin mời dùng cơm.” Nhưng nhìn thấy người con trai kia còn đang ôm Phương Trạch, da gà nổi lên rớt đầy đất, thầm nghĩ để Phương Trạch mau ăn xong, mình còn dễ đi nữa.

“Ừm, Evan, em về trước đi, có rảnh tôi sẽ gọi cho em.” Phương Trạch lập tức cầm tay Evan ra, muốn cậu ta đi về trước.

“A Trạch, sao em lại đi chứ, em không đi!” Evan mang vẻ mặt tủi thân mà nói.

“Tự em tới nơ này, tôi không có trách em thì đã tốt lắm rồi, đừng nói lời vô ích nữa, em biết tính tôi mà.” Phương Trạch thoát khỏi cánh tay khoát lên người y, mắt lạnh nhìn qua, giọng điệu cương quyết đến khiến người ta tuyệt đối không thể không theo.

Evan vốn còn muốn giãi bày nữa cơ, song khí chất mạnh mẽ của Phương Trạch khiến cậu ta không dám mở miệng nửa. Cậu mặc xong quần áo, vội dọn dẹp đồ đạc xong thì đi ra ngoài.

Vũ Thần đứng ở một bên hệt như đang xem diễn trò, nghĩ dáng kinh ngạc của tên gay kia rất là buồn cười

“Phụt…” Vừa nghe tiếng đóng cửa xong, Vũ Thần lại không khống chế nổi, cười ra tiếng, thiếu chút thì hắn nghẹn đến nội thương rồi.

Chờ hắn lấy lại tinh thần thì thấy ánh mắt Phương Trạch nhìn chăm chăm vào hắn.

Vũ Thần tựa hồ cũng ý thức được mình cười có chút dở hơi, chớp mắt nghiêm mặt lại nói: “Ngài Phương, phiền ngài nhanh dùng cơm chút.”

“Ừm.”

Phương Trạch ngồi xuống nhận lấy chiếc đũa Vũ Thần đưa qua, mỗi món chỉ ăn một miếng nhỏ, xong rồi buông đũa xuống.

Vũ Thần cho rằng y không ăn nữa, nghĩ thầm rốt cục có thể thu dọn đồ đi ăn rồi, không nghĩ tới Phương Trạch “bổ” cho hắn một câu: “Nguội quá rồi, đổi cho tôi một phần nóng.”

Nóng ư? Giữa thời tiết nóng bức này còn muốn ăn nóng? Hơn nữa không phải ở bên ngoài đợi lâu như vậy, cơm nước đến mức nguội lạnh sao? Vũ Thần nghe câu ấy mà nổi trận lôi đình, toàn bộ cơn tức đều dâng đầy, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tức giận đỏ bừng, từ trong miệng khó khăn nói ra hai chữ: “Nóng ư?”

Phương Trạch không nhanh không chậm gật đầu, đáp trả nhẹ nhàng như mây gió: “Ừ.”

“Đổi ư?!”

Phương Trạch rất là bình tĩnh mắt nhìn Vũ Thần nghiêm trang nói: “Vậy để tôi rung chuông, kêu tổ trưởng Vương tự mình đưa qua cũng được.”

“Tôi chưa nói là không đổi! Chờ đã…” Vũ Thần cuối cùng cũng phải đem cơm nước nguội lạnh đi đổi.

Vũ Thần cơ hồ chán nản, nghĩ đến vẻ khó ưa của Phương Trạch thì càng thêm buồn bực chán ngán. Xem như y lợi hại, lại dùng tổ trưởng tới áp tôi! Khó dễ người ta cũng không cần thế chứ?!

==========

Lời tác giả:

Evan kia là một người qua đường(1)… Hắc hắc, Vũ Thần là vua mạnh miệng(2)!

(1)nguyên văn là 打酱油, đây là một từ được lưu hành rộng rãi trong internet, chỉ người đi ngang qua, không liên quan tới truyện nhiều lắm.

(2)nguyên văn là 吐槽君 thổ tào quân, ở đây thổ tào chỉ người mà ở trước mặt người khác luôn mạnh miệng, chẳng giữ gìn ý tứ cho người khác gì cả, ở nước mình hay gọi là người phổi bò ấy.

 

.:End 6:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.