Có Một Ngày, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 67




Vũ Thần nhận ra cái người trong tấm ảnh chụp kia là đồ đểu cáng đã cản trở chỗ đỗ xe xong thì giật nảy người, ngập một trận phập phồng.

Khiếp sợ đồng thời là nghi hoặc không ngớt, hôm nay nhìn thấy đồ đểu này một chút đều không giống như là bệnh nhân, Vũ Thần từ khi thực tập ở bệnh viện XX đến khi làm việc chính thức đã gặp qua không hề ít bệnh nhân, mà tên đểu cáng này trên người một chút cảm giác bệnh trạng cũng không có.

Vì vậy hắn mau chóng lật xem qua hồ sơ bệnh án, trên báo cáo kiểm tra là ung thư dạ dày.

Vũ Thần xem xong bệnh án mà không khỏi rùng mình, con mẹ nó, đây không biết có phải cùng một người không? Nếu như người hôm nay Vũ Thần nhìn thấy thực sự bị ung thư ấy, Vũ Thần thực sự là trăm triệu lần không thể tin nổi. Một người mắc ung thư sao có thể có vẻ mặt tỏa sáng như thế, cho dù là giai đoạn đầu cũng không đến mức tinh thần trạng thái tốt đẹp như thế chứ. Vũ Thần trăm tư không được giải, hay chỉ là lớn lên giống nhau thôi nhỉ, khả năng không phải cùng một người.

Trước cứ tạm mặc kệ người kêu Phương Trạch này có phải đồ khoe của đi Porsche hay không, dù sao y cũng là người bệnh đầu tiên của Vũ Thần ở bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo này, Vũ Thần vẫn dứt bỏ tạp niệm rồi đem phần bệnh án ấy cẩn thận nghiên cứu lại một lần.

… ….

Vũ Thần đã dậy rất sớm muốn tới bệnh viện, muốn mau chóng thích ứng hoàn cảnh làm việc mới này.

Lúc hắn tới bệnh viện, tổ trưởng Vương đã đang làm việc rồi.

“Tổ trưởng, chào buổi sáng. Hôm qua chị cho tôi xem bệnh án tôi đã xem xong rồi, bệnh nhân kia đại khái lúc nào tới vậy?” Vũ Thần thuận tay đưa trả bệnh án lại cho Vương Linh, “Người bệnh nhân bị ung thư kia dự định cắt bỏ, hay là bảo hiểm trị liệu vậy?” Vũ Thần từ tối hôm qua đến giờ vẫn đối với người trên tấm ảnh tồn tại một chút nghi hoặc.

“Ung thư sao? Tôi lấy sai bệnh án rồi sao? Để tôi xem thử.” Vương Linh tiếp nhận bệnh án, nói ra lời khiến Vũ Thần có chút không hiểu ra sao cả.

Lấy nhầm bệnh án ư? Sai lầm đơn giản như vậy?! Thế nhưng người nhìn thấy hôm qua kia cũng không giống như là người mắc ung thư, chẳng lẽ là bệnh án xảy ra vấn đề gì.

Vũ Thần đứng ở nơi đó có hơi ù ù cạc cạc, tổ trưởng hẳn là sẽ không phạm sai lầm đơn giản như thế đâu nhỉ?

“Là tôi lầm rồi, hôm qua tôi không xem nội dung trong bệnh án đã đưa cho cậu xem, đây là phần mới.” Vương Linh cầm một phần bệnh án khác từ trong túi hồ sơ ra đưa cho Vũ Thần.

Vũ Thần nhận lấy bệnh án trên tay Vương Linh, mở mặt thứ nhất ra, tư liệu người bệnh cùng với phần của ngày hôm qua giống nhau như đúc, ảnh chụp cũng là cùng một tấm, thế nhưng trên báo cáo chẩn đoán bệnh lại là khối u lành tính.

Vũ Thần rất là kinh ngạc hỏi: “Đây là có chuyện gì? Sao nhoáng cái đã thành u lành tính rồi?”

“Là tôi hôm qua sơ sẩy không chú ý, đem bệnh án giả ngài Phương yêu cầu bác sĩ làm đưa cho cậu.”

“Bệnh án giả?!” Vũ Thần rất là kinh ngạc kêu lên.

“Đúng vậy, ngài Phương này bệnh tình không nghiêm trọng lắm, chẳng biết vì sao muốn làm một bệnh án giả chạy tới đây nằm viện.” Vương Linh cũng có chút không giải thích được, thế nhưng không hỏi thăm chuyện riêng của người bệnh là nguyên tắc của nhân viện y tế bọn họ.

“Cho nên đây là bệnh nhân tự yêu cầu muốn làm giả bệnh án?” Làm cái gì không làm đi làm giả bệnh án ung thư dạ dày, thảo nào hôm qua còn thấy y bộ dạng khỏe như vâm í chẳng có chút bệnh ung thư tẹo nào. Con bà nó chứ, làm mất nửa ngày té ra chỉ là u lành tính, Vũ Thần nghe được tổ trường vừa nói như vậy đã khắc sâu nhận thực người bệnh tên Phương Trạch này có tố chất thần kinh rồi

“Đúng vậy…” Tổ trưởng Vương giải thích cho Vũ Thần nửa ngày xong mới hiểu được nguyên do trong đó.

Cái người tên Phương Trạch này sẽ không phải đầu óc có bệnh chứ, hay là bị tiền làm hỏng đầu óc rồi, nhưng về phần vì sao cái người tâm thần này lại làm như vậy thì tổ trưởng cũng không rõ ràng lắm.

Vũ Thần nghĩ tới đây thì trở nên hậm hực, ngực đột nhiên cảm thấy một dự cảm không rõ, Phương Trạch này có khả năng chính là đồ đểu cáng ngày hôm qua. Không đợi hắn suy nghĩ thêm nữa, tổ trưởng Vương đã muốn hắn đi tới phòng bệnh của Phương Trạch kiểm tra một lần.

Kết cấu của phòng bệnh khu nội trú cao cấp đều là như nhau cả, một phòng một sảnh. Lắp đặt thiết bị trang nhã tươi mát, dụng cụ trong nhà thiết bị điện đầy đủ mọi thứ, mà phương tiện chữa bệnh trong phòng ngủ cũng là rất hoàn mỹ, một chiếc giường bệnh siêu lớn, bên cạnh còn đặt một chiếc giường ngủ cho nhân viên chăm sóc ngủ cùng. Mặt khác, vì tạo hoàn cảnh an tĩnh cho bệnh nhân thoải mái nên đều trải thảm. Vũ Thần nhìn phòng bệnh dành cho kẻ có tiền ở mà lòng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, kẻ có tiền hơi sinh bệnh đã cần hưởng thụ như thế, phòng bệnh hoàn toàn có thể coi như là áp dụng kinh tế vào rồi.

Vũ Thần bận việc nửa ngày đem ra giường vỏ chăn đổi mới toàn bộ. Cuối cùng kiểm tra một lần xong không có vấn đề gì lớn thì chuẩn bị đi ra ngoài, không nghĩ tới vừa mở cửa phòng bệnh ra, một đám người đứng ở bên ngoài.

Vũ Thần liếc mắt thì đã nhận ra Phương Trạch trong đám người đó, đôi mắt hoa đào của hắn gắt gao nhìn thẳng vào Phương Trạch, vẻ mặt thật là kinh ngạc.

Mà Phương Trạch tựa hồ cũng nhận ra người trước mắt.

“Ngài Phương, cậu ta chính là hộ lý riêng sau này của ngài.” Vương Linh bên cạnh Phương Trạch đánh vỡ sự yên lặng trong nháy mắt này, “Vũ Thần, đây chính là ngài Phương.”

Vũ Thần nghe thấy tổ trưởng nói như vậy, hoàn toàn không có lo lắng, con mẹ nó, thật là oan gia ngõ hẹp, người ông đây phải hầu hạ thật là đồ nhị thế tổ kia, này con mẹ nó cũng quá là khéo đi!

“Ngài Phương, xin chào, tôi chính là y tá riêng của ngài, Vũ Thần.” Vũ Thần ngoài cười nhưng trong không cười tự giới thiệu với Phương Trạch, thế nhưng nụ cười này so với khóc còn muốn xấu xí hơn.

Phương Trạch nhìn từ trên xuống dưới Vũ Thần, trong con mắt thâm thúy u ám nhìn không ra chút tâm tình nào, khóe miệng nhếch lên, độ cong khóe môi hiện ra một tia giảo hoạt.

“Y tá nam?” Phương Trạch nhìn chằm chặp Vũ Thần cả buổi thình lình bật ra ba chữ, trong giọng nói mang theo trào phúng nhàn nhạt.

Vũ Thần nghe thấy Phương Trạch bật ra lời như vậy, tức đến không nhẹ, khóe miệng mất tự nhiên co quắp chút ít. Con mẹ nó, coi thường y tá nam sao? Ông đây còn không muốn hầu hạ đấy, tưởng là tôi đây nợ tiền chắc!

“Cả thảy bộ của chúng tôi, y tá nam chỉ có một người này, cho nên cũng là tài nguyên rất hiếm có, phục vụ đảm bảo không thể kém hơn so với y tá nữ, ngài cứ yên tâm.” Dịch Vân rốt cục có mặt trong đám người, nghe thấy Phương Trạch nói vậy sợ Vũ Thần bị bẽ mặt, nên đứng ra đáp một câu như thế.

Không chờ Phương Trạch đáp lời, Dịch Vân lại nói tiếp: “Phương tổng, nhân viên chăm sóc và chữa bệnh ở chỗ chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo mật, hơn nữa bệnh án của ngài không phải cũng đã lấy rồi sao? Ngài còn lo lắng?”

Phương Trạch liếc nhìn Dịch Vân, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén: “Đó là tự nhiên. Dịch quản lý tự mình tới kiểm định, tôi tuyệt đối yên tâm.”

Phương Trạch đi vào gian phòng, một đám người sau y cũng tiến vào theo, Vũ Thần không thể làm gì khác hơn đành phải quay về phòng.

Ngoại trừ Vũ Thần, Dịch Vân, Vương Linh, đại khái còn có mười người tới, còn có ba bác sĩ, mấy người còn lại mặc tây trang đen hẳn là người bên cạnh Phương Trạch.

Vũ Thần nhìn người mặc tây trang này trong lòng buồn bực, mặc thành như vậy thật con mẹ nó khôi hài, bảo tiêu cũng không phải làm như vậy chứ, là sợ lộ ra một thân rôm sẩy sao? Thật là bệnh!

“Mấy bác sĩ lưu lại đi, tôi còn có việc muốn nói.” Nghe thấy Phương Trạch nói vậy, Vũ Thần cũng cùng với những người khác rời khỏi phòng.

“Chờ một chút, y tá nam cũng lưu lại đi. Cậu coi như là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, cho nên cùng nhau tới nghe ta nói chút.” Phương Trạch liếc nhìn Vũ Thần, ý bảo hắn không cần ra ngoài.

Vũ Thần nghe thấy Phương Trạch trực tiếp gọi hắn y tá nam, thì căm tức không nói nên lời. Con mẹ nó chứ! Đây là cái ánh mắt gì a? Coi thường y tá nam hả? Ông đây không phải có tên tuổi sao? Hôm qua chuyện đỗ xe còn chưa xong, bây giờ lại còn coi thường y tá nam sao?

Vũ Thần tuy rằng ngực không thoải mái, nhưng vẫn ở lại.

Sau khi Phương Trạch lời ít mà ý nhiều lướt qua bệnh tình của chính y xong, dừng lại một chút: “Nếu là có người hỏi hoặc là muốn điều tra bệnh tình của tôi, hi vọng mọi người có thể bảo mật. Mục đích của tôi mọi người không cần biết, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người.”

Phương Trạch chẳng qua là muốn bọn họ giấu diếm bệnh tình thực sự, lại làm ra biểu hiện mắc ung thư giả dối. Vũ Thần cũng không muốn biết mục đích của Phương Trạch, chỉ là cảm thấy hành vi này buồn cười cực kỳ.

“Nếu như đã nghe rõ rồi, có thể đi ra.”

Ba bác sĩ kia tỏ ý hiểu rồi đi ra khỏi phòng bệnh, Vũ Thần cũng như đã được đặc xá, chuẩn bị đi theo cùng bọn họ.

“Cậu lưu lại, tôi còn có lời muốn nói với cậu.” Vũ Thần đứng ở cửa quay đầu lại, nhìn Phương Trạch ngồi ở sô pha bắt chéo chân, vẻ mặt ngang ngược khiến Vũ Thần khiếp đảm, con mẹ nó sẽ không phải kêu ở lại chứ? Vũ Thần trong lòng còn đang nghi hoặc, Phương Trạch đã đứng lên đi tới bên người hắn.

Phương Trạch thuận tay đặt lên cửa phòng, giọng nam trầm thấp vang lên bên tai Vũ Thần: “Tôi chính là muốn cậu lưu lại, y tá nam.”

Lưu cái quái gì! Ông đây ở lại làm cái gì? Có phải coi thường người quá không vậy? Nhìn cái gì, không thấy qua nam y tá sao? Ngạc nhiên chắc!

Đúng là không coi ai ra gì cả? Hôm qua chuyện đỗ xe còn chưa nói rõ ràng, bây giờ lại muốn lưu ông đây lại làm cái gì chứ?

====

Lời tác giả:

Nếu như có thân ái nào học y phát hiện có BUG(chỗ hổng) nào liên quan tới khoa y thì chỉ ra cho ta…

… Nhìn trời.

.:End 4:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.