Có Một Ngày, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 65




Phòng cấp cứu bệnh viện XX.

Một người đàn ông lớn lên xấu xí vóc người cao gầy như trúc xông đến trước mặt người ta mệnh lệnh nói: “Vũ Thần! Vừa rồi mới tới một bộ dụng cụ chữa bệnh, cậu mau đi hỗ trợ dọn dẹp một chút.”

“Ờ…” Vũ Thần ứng tiếng một chút, đợi đến sau khi người đàn ông ấy quay lưng qua, sắc mặt Vũ Thần đã trở nên xanh cứng rồi, ngũ quan cũng hoàn toàn cứng ngắc luôn. MD, sao lại bảo tôi đi làm cu li, phòng cấp cứu này không có nổi một công nhân vận chuyển sao? Tôi chính là y tá a! Có y tá nào ở bệnh viện kiêm chức công nhân vận chuyển không? Nam y tá thì không phải y tá a? Nam y tá thì phải làm cu li chắc!! Làm một chủ nhiệm thì giỏi chắc, muội ngươi! Vũ Thần phát tiết vô hạn bất mãn đối với bệnh viện, trong lòng tức giận chỉ kém cầm lấy túi huyết tương trên tay vê nát thôi.

Đừng khinh người ta, nam y tá cũng là hộ lý chăm sóc người bị thương, Vũ Thần sau khi treo túi huyết tương lên cho bệnh nhân, tạm thời ngăn lại xung động muốn mắng chửi liền chạy ra ngoài dọn bàn dụng cụ điều trị.

Đừng tưởng rằng y tá đều là nữ, toàn quốc đăng kí y tá trong nam y tá chính là chiếm tỷ lệ một phần trăm, không sai, Vũ Thần chính là một thành viên trong một phần trăm ấy.

Vũ Thần sinh ra trong gia đình có truyền thống y học, sở dĩ lúc ba hắn tự cho hắn kê khai chí nguyện thì đã báo danh vào viện y học của đại học XX tại thành phố này rồi, lúc đó ba hắn đều cho rằng lấy điểm của hắn có thể ổn thỏa vào bộ môn XX của viện y học ấy, ai ngờ được điểm của hắn hết lần này tới lần khác kém một chút như vậy mới đạt tới điểm trúng tuyển của khoa ấy, cuối cùng đã bị điều chỉnh tới khoa hộ lý.

Lúc thư thông báo trúng tuyển tới, ba Vũ Thần cho hắn hai lựa chọn, hoặc đi học, hoặc học lại.

Khi đó Vũ Thần chính là vào độ tuổi xung động, nhìn nhận vấn đề vô cùng phiến diện, hắn một lòng chỉ nghĩ trong hệ hộ lý mỹ nữ như mây, nếu như đi vào tự nhiên là diễm phúc không cạn, hơn nữa mọi chuyện không cần lo lắng. Cho nên Vũ Thần ôm mỹ nữ y tá huyễn tưởng dứt khoát kiên quyết chọn lựa cái đi học.

Đợi tới khi hắn tới trường mới biết mình sai rồi, hơn nữa là sai vô cùng luôn, viện y học XX ấy bản thân chính là đại học trọng điểm, cho dù là khoa hộ lý điểm yêu cầu cũng không thấp, cho nên nữ sinh có thể thi vào khoa hộ lý của viện y học XX hơn phân nửa là con mọt sách, tướng mạo và vóc dáng thật sự là không vào được mắt hắn. Hắn nghĩ đến cũng không thể nửa đường bỏ cuộc được, đơn giản hạ thấp yêu cầu tìm một nữ sinh lớn lên tạm được thông qua vậy. Hắn theo đuổi nữ sinh nửa học kỳ, nữ sinh ấy làm sao cũng không đáp ứng hắn, hắn hỏi nữ sinh ấy vì sao, kết quả người ta nói: “Muốn tìm cũng tìm chuyên ngành XX, con trai làm y tá không có tiền đồ.” Khi Vũ Thần nghe được câu ấy xong, trong nháy mắt hóa đá, hắn thế mới biết nữ sinh trong hệ vẫn đều chướng mắt nam sinh học hộ lý. Hắn liền tiêu phá hết không thèm tìm nữa, con mẹ nó hắn không tin kỳ lạ lúc công tác lại không tìm được bạn gái, vì vậy Vũ Thần bốn năm bó buộc trong đống nữ nhân tốt nghiệp xong vẫn là một xử nam không hơn không kém.

Sau khi tốt nghiệp thì tới bệnh viện hiện tại này. Lúc Vũ Thần mới vừa vào bệnh viện này là ôm theo bầu nhiệt huyết ngập tràn, hắn cho rằng đi vào xã hội rồi lên làm y tá chính thức tất cả đều phải có chỗ chuyển biết tốt đẹp, thế nhưng hắn lại một lần bi kịch phát hiện những ngày tháng làm nam y tá càng thêm khổ sở bức bách, lấy toàn bộ là tiêu chuẩn tiền lương thích nhất lại làm công việc siêu tiêu tốn sức lao động nhất, cứ như vậy vốn và tinh lực hắn còn tìm cái rắm đối tượng gì a! Nữ y tá độc thân trong phòng đều phải tìm y sĩ chủ trì, phòng chủ nhiệm gì gì đó làm đối tượng, đâu để ý tới Vũ Thần không có tiếng tăm gì làm y tá còn kiêm cu li.

Vũ Thần đem từng thứ từng thứ dụng cụ dọn vào phòng cấp cứu, thời tiết vốn khô nóng không thôi, hắn đội lên ánh nắng tươi đẹp làm cu li trong lòng không nhịn được chửi bới, MD, bệnh viện này bóc lột đến mức này cùng với “Chu Bái Bì”(1) có cái quái gì khác nhau, vẫn cùng với đầy tớ có cái gì khác nhau chứ, Lưu chủ nhiệm kia lớn lên cái mặt khỉ thì tốt lắm sao? Có thể đối hắn khoa tay múa chân sao? TMD, ông đây nếu như năm ấy thi lại một lần vào khoa XX, bây giờ không chừng dẫm nát, túm tóc trên đầu ngươi rồi a!

Làm cái giống hiếm có trong sự nghiệp chữa bệnh công cộngg, Vũ Thần vốn đang nghĩ mình có thể phát huy ưu thế về mặt thể lực vì người bệnh phục vụ, lại không nghĩ rằng thể lực này là phát huy lại hơn phân nửa là dùng làm công nhân vận chuyển mệt chết người không đền mạng.

Sau khi Vũ Thần dọn xong dụng cụ chữa bệnh, hắn đến các phòng bệnh đi một vòng không phát hiện vấn đề gì thì đi khỏi phòng cấp cứu muốn chạy trốn khỏi trong cái phòng đầy mùi cồn và nước tiêu độc này, lại chạy tới bên ngoài sưởi ấm hóng gió.

Một bà bà tuổi tác đã cao lưng cõng một cô bé ba bốn tuổi đến gần Vũ Thần

Hắn đang chợp mắt, phát giác có người đi tới hướng hắn, liền mở mắt ra, thấy bà bà ấy vẻ mặt bất lực mê man, hẳn là lạc đường ở bệnh viện này rồi, Vũ Thần nghĩ vậy liền đứng dậy đi hướng bà bà.

“Có chuyện gì cần giúp đỡ không ạ?”

“Xin hỏi một chút khoa nhi đi như thế nào, cháu gái tôi bị bệnh.” Giọng bà bà có chút lo lắng, thấy Vũ Thần mặc áo dài trắng tựa hồ như bắt được người cứu mạng ấy.

“Cháu mang bà đi.” Vũ Thần ôm lấy cô bé trên lưng cụ già, “Theo cháu đi thôi.”

“Thực sự là cám ơn cháu quá, tôi vào bệnh viện tìm khoa nhi đã lâu mà không có thấy, may mà gặp được quý nhân.” Cụ già vẻ mặt lo lắng không còn, đối với sự giúp đỡ của Vũ Thần biểu thị cảm kích.

“Không cần, đứa nhỏ sao vậy?” Thấy cô bé sắc mặt có chút tái nhợt Vũ Thần không khỏi hỏi cụ già.

“Cảm lạnh rồi, mấy ngày trước thì chỉ ho khan không ngừng, tôi nghĩ không thể kéo dài thêm, vội nhanh đưa nó đến bệnh viện kê thuốc.” Cụ già vừa mới nói xong, cô bé nhỏ liền đã ho khan.

Vũ Thần nghe thấy tình huống cụ già nói thì liền nhanh bước chân thêm đi về hướng khoa nhi.

“Ở đây chính là khoa nhi ạ, mang đứa nhỏ vào xem bệnh đi.” Vũ Thần nói xong thì buông cô bé ra.

Cụ già dắt tay cháu gái: “Bé con, tới, cảm ơn bác sĩ đi.”

Chiếc áo dài trắng này mặc ở trên người vẫn gọi không ít hiểu lầm tới, mỗi ngày đều phải hướng người ta giải thích vấn đề này thực sự là phiền phức, nhưng Vũ Thần lúc đối mặt với cụ già vẫn là bảo trì mỉm cười nói: “Thật ngại quá, cháu không phải bác sĩ, cháu là y tá.” Vũ Thần ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu cô bé nhỏ, nháy mắt một chút: “Anh là anh y tá nha!”

“Anh y tá, anh thật tốt. Anh so với chị y tá còn muốn đẹp hơn nga!” Cô bé nhỏ vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn (mầm hủ tương lai =]]). Vũ Thần hai mắt tựa như hoa đào con người màu nâu nhạt lộ ra linh khí, lại phối với chiếc mũi xinh xắn và làn môi mỏng, và với dáng dấp sáng láng thanh tú ấy cũng khó trách cô bé nhỏ lại nói ra lời ấy. Có điều cô bé nhỏ nếu như biết anh y tá xinh đẹp thích nói tục chửi bậy nhất định sẽ bị dọa đến khóc nhè mất thôi. Cô bé nhỏ kéo tay áo Vũ Thần, nâng cao âm lượng: “Cảm tạ anh y tá!”

Vũ Thần nghe thấy cô bé nhỏ nói hắn xinh đẹp chỉ cảm thấy đây là lời trẻ con mà thôi, cũng không cố kỵ không cần tính toán nhiều, hơn nữa hắn không thừa nhận không được, hắn lớn lên thật là thiên về thanh tú một chút.

“Không cần cảm tạ anh, lần sau bé con không cần trở lại bệnh viện coi bệnh nữa, nhưng mà có thể đến thăm anh nga! Mau cùng bà bà đi tới chỗ bác sĩ khám bệnh đi.” Vũ Thần phất tay với cô bé nhỏ tạm biệt rồi lập tức trở về, hắn rất xa còn nghe thấy cô bé nhỏ hô gọi anh y tá.

Anh y tá nghe lên cũng không tệ lắm, nghĩ tới đây tâm tình Vũ Thần coi như thoải mái một chút, vì vậy không nhanh không chậm mà về tới phòng cấp cứu.

“Vũ Thần cậu đi đâu vậy? Ở đây một đống việc cần hoàn thành cậu còn đi chơi lung tung, mau! Bên kia cáng cứu thương dọn dẹp một chút, dọn vào gian tạp vật đi.” Y tá trưởng thấy Vũ Thần trở về, lập tức chỉ vào cáng cứu thương một bên quát hắn.

MD, có để cho người ta sống không, ông đây tâm tình vừa tốt một chút đã phải làm cu li rồi, cái lão xử nữ phì này muốn chết không nói, trát phấn như hòa sơn ấy, đừng tưởng rằng trát phấn vào thì tôi nhìn không thấy cái bộ mặt như hòa cồn iốt nhá, thực sự có thể cùng chủ nhiệm mặt khỉ ghép thành đôi, cả ngày luân phiên chèn ép tôi, cáng cứu thương cái mẹ nhà ngươi ấy… Vũ Thần thầm mắng không biết mấy nghìn lần, nhưng cuối cùng hắn vẫn đem cáng cứu thương dọn tới gian tạp vật.

… ….

Lúc tan tầm, Vũ Thần cưỡi xe điện về nhà, kéo thân thể mệt mỏi mở cửa có chút chán chường hô lên với người trong nhà: “Ba, con về rồi.”

.:End 1:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.