Có Một Ngày, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 6




Hôm nay, sau mấy ngày mưa tầm tã, cuối cùng ông mặt trời cũng chịu thò khuôn mặt cười chói lóa của mình ra.

Thế là tui vội vàng chạy ra ngoài, hít sâu một hơi luồng không khí tươi mới. Không khí trong lành từ mũi luồn xuống phổi, thoải mái quáđi~

“Cục cưng! Mau ra đây hít thở không khí trong lành đi!” Gọi cục cưng trong phòng.

Câu trả lời là cái giẻ lau…

“Chỉ biết chạy ra ngoài! Lâu lắm có một ngày nắng để phơi chăn dọn dẹp nhà! Ai có thời gian ra đó thở!” Cục cưng rống từ trong phòng.

Ai~ Tui bất đắc dĩ kéo cái giẻ lâu trên mặt xuống, bước nhanh vào phòng, dè dặt nói với cục cưng”

“Ai~ Cái đó, cục cưng à, hôm nay thời tiết đẹp, đừng dọn dẹp nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo, một lát nữa rồi làm được không?”

Vút! Một cây châm bay sát mặt tui ra ngoài, thành công làm mồ hôi lạnh của tui túa ra, lá gan của tui cũng túa theo luôn…

Tui làm còn không được sao~ Sao phải dùng tới châm chứ~ Nếu trúng là hủy dung đó~

Thế là, tui cầm cái giẻ, đi thẳng tới mục tiêu của tui: cái bàn.

Lau lau, lau lau, lau đến sáng bóng luôn! Lau lau lau, đột nhiên nhớ lại, trước đây tui và cục cưng từng thế này thế kia trên cái bàn này, khi đó cục cưng xxx biết bao nhiêu, tui xxx biết bao nhiêu, sau đó tụi tui lại xxx, hí hí hí hí~~ í nước miếng~~

Chát!

“Ngươi lại đang nghĩ bậy bạ gì rồi có phải không? Có lau không?!” Tiếng rống của cục cưng lại vang lên.

Tui lau tiếp…

Lúc nhìn thấy thành quả lao động sáng choang, tui rất là thỏa mãn~~ Choàng tay ôm vai cục cưng, tui vô cùng tự hào chỉ lên bàn khoe:

“Cục cưng à, xem thành quả lao động vinh quang của anh kìa!”

Cục cưng nhướng mày một cái, ngón tay thon dài chỉ một vòng quanh căn nhà sáng bóng, rồi chỉ cái bàn, sau đó nhìn tui đầy miệt thị.



“A! Cục cưng! Dọn dẹp xong rồi, chúng mình ra ngoài đi dạo đi! Thời tiết hôm nay đẹp chưa kìa!”

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cục cưng cũng chịu, thu dọn giẻ, đóng cửa, tụi tui tương thân tương ái đi tới rừng trúc cách đây không xa.

.

.

Rừng trúc xanh tốt rậm rạp đứng thẳng cạnh con đường, tui và cục cưng bước đi trên con đường ở giữa, nếu tui có thểôm cái eo dẻo dai mềm mại của cục cưng thì tốt quá rồi~ ai~ đáng tiếc~ đáng tiếc~

“Cục cưng~ Không khíởđây thật là trong lành~ Sau này chúng ta thường đến đây có được không~”

Vừa nói vừa lẳng lặng tiếp cận khuôn mặt của cục cưng.

“Được.”

Cục cưng đang đắm chìm trong màu xanh ởđây, hoàn toàn không chúýđến hành vi của tui.

“Í, hay là ngày mai, chúng ta ra đây ăn cơm ngoài trời đi.” Tay lẳng lặng đặt lên cái eo mê người của cục cưng: “Trời xanh, trúc biếc, phía trước còn có một cái đầm sâu, nếu ăn cơm ngoài này thì thích biết bao nhiêu!” Miệng tới gần tai của cục cưng, nhẹ nhàng thì thầm.

Cục cưng khép hờ mắt, lười biếng nhìn phía trước, nhưđang tưởng tượng cảnh tụi tui ăn cơm ởđây. Vẻ mặt mê người đó làm khí nóng xông thẳng xuống nửa người dưới của tui!

Tui kéo cục cưng một cái, tặng cho cái miệng nhỏ của em ấy một nụ hôn kiểu Pháp đúng chuẩn. Hôn cho trời long đất lở, sông cạn đá mòn! (khụ khụ, đừng có quan tâm tới cách dùng từ của tui, trình độ tui thấp)

Xì!

Tui ngồi xuống trước một cây trúc nghiên cứu tỉ mỉ coi nó có mấy đốt…

Trong lúc tui oán than cho mấy ngày sống thanh đạm gần đây của tui thìđột nhiên nghe được một âm thanh khe khẽ.

Ô? Mèo con ởđâu vậy?

Âm thanh nho nhỏ như tiếng mèo đang kêu, tui ngạc nhiên nhìn quanh, tìm xem mèo ởđâu.

Ngay lúc ấy, đột nhiên cục cưng bay sang con đường nhỏ bên trái, khụ khụ, biết khinh công thiệt là tốt~ Ngày nào đó tui học được khinh công rồi cũng sẽ bay…

Bay một lúc thì cục cưng dừng lại trước một cây trúc không nhúc nhích nữa, tui chạy ngay tới, nhìn theo hướng cục cưng nhìn.

!!

Đây là cái chi?!

Cái, cái thứ mềm nhũn trắng tươi có mấy cái tay nhỏ chân nhỏđang quơ quào trong không trung giống em bé quáđi~

Tui lập tức quay lại nói với cục cưng: “Cục cưng, con mèo con này giống em bé quá!”

Cục cưng tát một cái trả lời tui…

Xem ra cục cưng không thích cái này…

“Dường như là em bé bị bỏ rơi.” Sau khi quan sát kĩ càng, tui kết luận.

Cục cưng không thèm đểý tới tui, chỉ nhìn chằm chằm đứa bé phía trước, không nói tiếng nào.

Tui sờ cằm, đột nhiên nhớ ra trước đây cục cưng từng nhắc tới, ngày trước em ấy bị cha mẹ bỏ trong núi một mình được sư phụđi ngang qua tìm thấy sau đó nhặt về nuôi lớn.

Nghĩ đến đây, tui đi tới bế em bé kia lên, kéo cục cưng vẫn chưa nói tiếng nào đi thẳng vềổ.

Cục cưng giãy dụa vài cái, sau đó cũng theo tui về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.