Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta

Chương 34




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Tiểu phượng hoàng chi nghi?

Thái tử cùng Dương tướng quân bên người vẫn là lần đầu nghe được cách nói như vậy.

Tiểu phượng hoàng là phượng hoàng ấu điểu. Dáng điệu không chỉ đơn thuần là bề ngoài, mà là khí chất, tướng mạo, mệnh tướng tống hợp lại cùng nhau tạo nên mệnh cách.

Phật Soái khi còn trung niên, đã từng có được một bản dị thư tàn quyển. Nội dung bên trong thư tuy rằng không còn toàn vẹn, nhưng cũng đủ để làm hắn trở thành bậc thầy về thuật xem tướng người.

Quan sát người, không những nhìn tướng mạo mà còn phải liên quan đến suy đoán mệnh cách, hai bên cùng chung một nhịp thở, cũng cùng tu vi khí chất của người có liên hệ.

Mới vừa Ngô Minh cùng hắn đối mặt, một loại khí chất dung mạo tổ hợp hiếm thấy, khiến cho hắn bỗng nhiên nhớ tới bên trong tàn thư đã từng đề cập qua một loại tướng mạo.

Năm đó lúc nhìn thấy cái bộ phận ghi chép về tướng mạo này, hắn còn muốn xem nhẹ. Cho rằng nữ tử có mệnh cách hiếm như thế, phỏng chừng một đời đều không gặp được.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay ở lúc chính mình đang suy yếu nhất thời, dĩ nhiên gặp được nữ tử tuyệt thế hiếm thấy, lúc tái kiến thế tử cuống cuồng nỗ lực muốn nói chuyện này ra khỏi miệng.

Phật Soái là nóng nảy sốt ruột, chỉ lo thân thể mình không chịu nổi không thể nói cho thế tử sự tình then chốt. Hơn nữa bên người đều là tùy tùng thân mật bên trong Thiên Ba Phủ do thế tử phái tới chăm sóc Phật Soái, làm sao có thể không phải người tin cậy? Tự nhiên không lo sẽ để lộ bí mật.

Lần này Phật Soái đối bên ngoài tuyên bố là sinh bệnh, nhưng người biết chuyện cũng hiểu được. Lấy công lực đạt đến nguyệt giai của Phật Soái, từ lâu đã nằm ngoài phạm vi ngũ hành phong hỏa bất xâm, có thể mắc bệnh chứng gì mà làm hắn chật vật đến mức độ như vậy?

Phật Soái là vì cùng một kẻ thù lớn của sư môn giải quyết ân oán cũ, tuy rằng toàn lực giết đối thủ, nhưng mình cũng trúng rồi một loại kỳ độc khó giải!

Loại kịch độc này được xưng là cương độc không có thuốc nào chữa được, không ai biết được phương pháp phối chế. Chỉ có cực kỳ ngẫu nhiên ở bên trong cổ mộ hiệp khách mới có thể tìm được thành phẩm, vì thế mấy chục năm đều khó gặp. Không nghĩ địch thủ làm sao lại có được, ở trước khi chết vung ra một trận yên vụ.

Công lực của kẻ thù cùng Phật Soái tương đương, đang lúc tâm mạch bị Phật Soái trong nháy mắt đập vỡ tan, liều mạng dù bản thân có nhiễm độc cũng không ngớt cười khẩy, tát ra phấn độc dính khắp cả mặt mũi Phật Soái.

Phật Soái lập tức bỏ chạy, nhưng ở phụ cận Tề đô ngã ở trên đường khó lòng duy trì. May là thế tử thận trọng, ngày hôm trước dặn thủ hạ đi nghênh đón. Vừa vặn cứu trở về.

Không hổ là kịch độc được xưng vô phương giải. Người trúng độc tứ chi dần dần mất đi cảm giác, tiến tới run rẩy, kế đó lại co giật, cuối cùng cả người sẽ giống như cương thi vậy không thể cử động hay nhúc nhích, nên mới có tên là cương độc.

Hơn nữa người trúng độc thần trí cũng sẽ dần trở nên mơ hồ, không ngừng thoái hóa, cuối cùng trở thành ngây dại như người chết.

Thế tử suốt đêm triệu tập toàn bộ thầy thuốc Tề đô. Tất cả đều bó tay toàn tập. Bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm tông chủ.

Tông chủ ở bên trong Thiên Ba Phủ lấy Tự Tại Thần Công chí cao vô thượng, cũng là hư thoát tiêu hao một đêm công lực cũng không trừ được độc. Chỉ có thể vì đó bảo vệ không ít tâm mạch, trì hoãn độc tính phát triển, nhưng hiệu quả vẫn là yếu ớt.

Vị đại hòa thượng mập này được gọi là Phật Soái, độc tính trong thân thể đã phát triển đến giai đoạn hai. Không cách nào khống chế tứ chi run rẩy không ngừng. Hiện tại nỗ lực nói xong một câu, khó mà nói ra lời tiếp theo, chỉ có thể trợn tròn cặp mắt nhìn người hầu cận bên người.

Người hầu cận hiểu ý, vội vã lấy tới một túi cá nhân nhỏ, móc ra một viên đan dược.

Bảy vị ngưng khí đan. Là viên đan dược điều dưỡng vừa nãy tông chủ tặng cho Phật Soái. Tuy rằng không thể nhổ độc căn, nhưng nhất thời tẩm bổ tâm mạch hòa hoãn độc tính vẫn là còn có hiệu quả.

Thuốc này tuy quý giá, nhưng Phật Soái lúc này nóng lòng muốn nói. Hơn nữa chính mình cũng không biết cầm cự được bao lâu, cũng là không lo được đan dược có quý trọng hay không.

Viên thuốc vào miệng, dược tính tan ra, Phật Soái thở dài thậm thượt, khí tức dần đều đặn: “Tuy rằng hòa thượng ta trúng độc hai ngày thần trí mơ hồ không rõ, lại có thể vào lúc này phát hiện cô gái ấy, đã có thể thấy được ông trời rũ lòng thương.”

Thế tử vội vã khuyên: “Phật Soái thân độc chưa giải, không nên nói thêm nữa.”

“Thế tử. Chuyện khác có thể không đề cập tới, nhưng nữ tử này nhất định phải nói rõ ràng.” Phật Soái lắc cái đầu mập mạp nói: “Trượng Kiếm Tông ngưng khí đan tuy hảo, nhưng dược hiệu sẽ càng dùng càng kém. Lúc này độc ngày càng ăn mòn thần trí, nói không chừng lúc nào đó hòa thượng ta liền mất đi ý thức, chỉ sợ sẽ làm lỡ đại sự.”

Nói, rồi hắn đem cánh tay vẫn còn run rẩy giơ lên đến, ngón tay hướng về giá sách bên trong phòng mình: “Hàng thứ hai cuốn thứ ba thư đếm từ bên tay trái lên. Bên trong có huyền cơ.”

Thế tử vội vàng đến xem.

Lấy ra quyển sách này sau, thế tử cẩn thận kiểm tra, phát hiện bên trong thư dường như có đồ vật.

Ở dưới sự chỉ dẫn của Phật Soái, trên sống sách bên trong quả nhiên phát hiện một chỗ phong khẩu* bé xíu. Xé mở ra lại có một quyển sách nhỏ thật mỏng. (*chỉ miệng chỗ cất giấu đồ vật)

“Đây là ta từ nhỏ được đến một quyển dị thư, chỉ là tàn quyển, thế tử xin hãy trân trọng thu vào.”

Thế tử liếc mắt nhìn cái quyển sách mỏng manh chỉ có mấy chục trang này. Quyển sác đã cũ kỹ, chỉ có bộ phận tàn trang, còn lại dĩ nhiên vì một loại ăn mòn nào đó mà tổn hại.

Bởi vì trang sách không còn toàn vẹn, mà ngay cả tên sách cũng không biết.

Phật Soái lấy sức lực thều thào nói: “Ở trang cuối cùng, liền có ghi chép phẩm chất mệnh cách của loại nữ tử này.”

Dương tướng quân cùng Thu Buồn ông lão đi theo ở bên người thế tử tự giác lui về phía sau vài bước.

Thế tử nói: “Đều là thân tín của ta, không cần cấm kỵ.”

Hai người chắp tay cảm tạ, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định ở ngoài.

Thế tử rõ ràng bọn họ duy trì kính trọng đúng mực đối với Phật Soái, liền mở ra dị thư, trực tiếp xem trang cuối cùng. Chỉ thấy nét chữ bên trên loang lổ, nhưng miễn cưỡng có thể đọc được: ( nữ tướng năm mươi hai bài, cốt trọng bảy lạng hai tiền. Sinh nhật không, bát tự khó đoán.)

Hả? Thế tử vừa nhìn liền cảm thấy có chút hứng thú. Đoán mệnh thông thường cần ngày sinh tháng đẻ, làm sao trang tướng mệnh nữ này, liền chỉ có nói đến cốt trọng, nhưng không có phương pháp tính toán bát tự?

Xuống chút nữa xem, chính là dựa vào đặc điểm khuôn mặt mà đoán chừng.

( Diện vô điểm chí, phấn giáp tinh phu. Phượng nhãn hữu lộ, hàm nhi bất thổ. Tú tị tiêm lương, ẩn dực bất mộ. Mi phiêu bán triển, mị nhi bất độ. Cửu âm ngưng tụ, bách điểu vương sồ.)

( Còn hành tung nam phong rất nặng, trong lúc vung tay nhấc chân phun ra nuốt vào hào khí thiên hạ, này tương gọi là tiểu phượng hoàng chi nghi.)

Rất nhiều thuật ngữ chuyên môn xem tướng, thế tử cũng không hiểu lắm, nhưng cũng có thể đại khái phán đoán là khá phù hợp với vẻ ngoài của Tiêu Nhược Dao.

( Nữ vừa trưởng thành, tình huống khác thường chưa tỏ tường. Sau kỳ ngậm nụ mười bốn, mới toả ra. Hoặc có lực mê hoặc, hoặc có cơ hội khó lường, hoặc có khả năng thông Thiên, hoặc có tuyệt thế chi ngộ.)

Thế tử trong lòng rung mạnh, cái này nhưng là cực kỳ giống, coi quả thật là cùng tình huống của cái Tiêu Nhược Dao kia nhất trí.

Nguyên bản nàng xuất thân Thanh Lĩnh, nửa điểm thanh danh cũng không có. Nhưng mười bốn tuổi trắc thí vào tông môn sau, một tiếng hót lên làm kinh người, khả năng thiên tài chấn nhiếp thế nhân.

Thế tử gấp nhìn xuống: ( này tương chủ cửu ngũ sơ bao hàm chi cách, mệnh toán vận thế, không phải hoàng tức vương. Như mặc cho phát triển, tinh ép tử vi, lâu tất là mối họa. Vương giả gặp được nữ tử này, nên kiên quyết giết chết.) (dịch nghĩa: nữ tử mang tướng mệnh này, không phải tướng đế vương nhưng để lâu sẽ uy hiếp đến hoàng quyền, đế vương nếu gặp nên giết)

Thế tử trong lòng căng thẳng. Nhưng kế tiếp liền có phương pháp phá giải:

( Hoặc, lấy đó mà dùng, vương giả khả thú. Nạp mà thu chi, đắc kỳ sơ hồng. Chuyển vương hoàng chi mệnh, tẩm bổ bản thân, tự vi trợ ích. Thì bản mệnh khả cố, đế hoàng vận hoành, tộc thịnh quốc xương, có hi vọng làm nên bá nghiệp.) (dịch nghĩa: hoặc lấy nàng làm vợ, đem tướng mệnh của nàng tẩm bổ cho mình, thì có thể gia cố bản mệnh, con đường hoàng quyền rộng mở, quốc gia hưng thịnh, có hi vọng hùng bá thiên hạ)

Là muốn nạp nàng làm phi? Thế tử trong lòng có chút mờ mịt.

( Nhiên nạp kỳ vi dụng chi đồ, hữu nhất cẩn thận tu tri. Đắc kỳ sơ hồng giả mệnh hoăng thì, ứng tương chi tịnh sát. Dữ vương đồng huyệt, tẩm vu địa hạ, tắc vương hoàng mạch tục. Bất sát, nghi thành soán vị chi mệnh. Thiết thiết.) (dịch nghĩa: nếu đã chọn lấy dùng cho mình, nên biết, nếu đế vương không còn, nên đem nàng cùng giết, cùng đế vương đồng huyệt, chôn sâu xuống đất, củng cố long mạch cho con cháu đời sau, nếu không giết mà để nàng sống tất sinh họa soán ngôi. Nên chú ý)

( hoặc…)

Nhưng sau cái chữ [ hoặc ] cuối cùng, trang sách đã bị ăn mòn, không nhìn ra mặt sau viết cái gì.

Thế tử đem ghi chép trong dị thư cẩn thận đọc lại một lần, chỉ cảm thấy sau lưng một luồng hơi lạnh bay lên.

Nếu như không đem nên nữ nạp làm thiếp thất, liền phải giết?

Hơn nữa mặc dù nạp làm thiếp thất, ở thời điểm phu quân chết, cũng phải đem nàng giết chết chôn cùng?

Không phải vậy nàng sẽ soán quyền đoạt ngôi?!

Dĩ nhiên thật có phương pháp đoán mệnh như thế?

Thế tử trong lòng loạn tưởng, nhưng lại không biết bên trong một thế giới khác, có một vị nữ trung hào kiệt* liền thuộc về loại mệnh cách này. (*ý ở đây đang nhắc đến Võ Tắc Thiên)

Vị nữ hoàng đoạt vương vị Đại Đường! Nhật nguyệt giữa trời, Võ Chiếu, Võ Tắc Thiên!

Có tham sử ghi chép, ban đầu Đường Thái Tông có từng biết Võ thị tất sẽ là hậu hoạn, liền từng tìm cớ, tru diệt tướng lĩnh có liên quan đến chữ Võ trong thiên hạ.

Sau đắc đạo cao nhân Lý Thuần Phong cảnh cáo, có nữ tử mang mầm họa lật đổ Đại Đường đang ẩn nấp ở trong cung.

Đường Thái Tông kinh hãi, dục lập tức giết chết.

Lý Thuần Phong nói, nữ nhân này vẫn còn sồ (chưa đủ lông cách), hiện tại nếu giết chết, tất sẽ đổi vận tái sinh, thì lại e rằng lòng dạ càng tăng lên gây họa tới con cháu. Tốt hơn là nên thu nạp, coi là nuôi dưỡng. Vì thế đem phương pháp [ thu nạp ] dạy cho Đường Thái Tông, cũng dặn dò thu làm phi, trước khi băng hà cần giết chết, bằng không tất có mối họa.

Đường Thái Tông suy nghĩ, thu ở bên cạnh người làm nữ quan, sau giao phó cho thái tử Lý Trì.

Cùng Lý Trì kế vị, nạp Võ Tắc Thiên làm phi. Hấp thu nữ hoàng mệnh cách, giúp chính mình nắm vững giang sơn, công lao thậm chí vượt qua cả Đường Thái Tông, thành tựu Đại Đường mở rộng bản đồ một cõi, được phong hào [ Thiên Hoàng Đại Đế ].

Đáng tiếc Đường Cao Tông sau lúc tráng niên thì bệnh tật quấn quanh người, quyền bính dần cho Võ thị nắm giữ. Mà tính cách Đường Cao Tông trời sinh quá mức thiện lương, đến thời khắc băng hà lại vẫn chưa nhẫn tâm giết Võ thị chôn cùng, sau liền dẫn đến nữ hoàng mệnh cách của Võ Tắc Thiên, tôn hào [ Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Đế ].

Thế tử không biết sự tình đó, giờ khắc này trong lòng chưa nổi lên nửa phần sát niệm. Lại thoáng lật xem bộ phận còn lại của dị thư, đều là phương pháp xem tướng mệnh người.

Không trách Phật Soái dùng thuật xem tướng người hiếm có sai lầm, vì đã có bộ sách này hiệp trợ.

Phật Soái nhìn ra thế tử đại thể đan nghĩ gì, nói thẳng: “Thế tử mệnh cách, ở bên trong thư đây cũng có ghi chép. Chỉ cần chăm lo việc nước, liền có vương hoàng mệnh cách vận thế có hi vọng.”

Thế tử nói: “Câu chuyện về mệnh cách, có thể là cổ vũ, có thể là cảnh giới, nhưng không thể quá tin.”

Kỳ thực, bất luận cái long ngạo thiên xuyên qua nào, đều sẽ là mối uy hiếp lớn cho hoàng quyền đương triều.

Bất quá Ngô Minh loại long ngạo kiều đây, còn có cái con đường thu làm phi này…

“Không phải vậy, thà rằng tin có, không thể tin là không có!” Phật Soái thấy thế tử không chịu nhẫn tâm, gấp đến độ cao giọng hô to.

Nhưng cao giọng hô một câu này, càng khiến hắn khí tức không đều, một trận khổ cực khục khặc sau, tinh khí thần không ngờ uể oải xuống.

Thế tử thấy Phật Soái lại bị cương độc làm cho khốn khổ, trong lòng không khỏi đại bi.

Chẳng lẽ Phật Soái cánh tay phải đắc lực của mình, cuối cùng lại bị cương độc cướp đi?

Một bên khác, Ngô Minh ở thiên nội đường chờ đợi tông chủ triệu kiến.

Phục Linh trưởng lão ở bên cạnh liên tiếp đùa giỡn nàng, thậm chí còn hỏi: “Thấy tông chủ nhưng là chuyện lớn, có rửa ráy qua không?”

Thậm chí hỏi: “Chỗ bên dưới đã rửa chưa?”

“Chỗ đó đấy?”

Ngô Minh biết nàng đang trêu đùa mình, thẳng thắn hai mắt khẽ đảo không phản ứng nàng.

Phục Linh trưởng lão cảm thấy nàng lúng túng, đắc ý cười đến không ngậm miệng lại được.

Kỳ thực lúng túng chính là Lý đạo trưởng, hắn tu vi huyền khí không thấp ở bên cạnh nghe được cực kỳ rõ ràng.

Trong lòng hắn không khỏi thầm kêu không nghĩ tới Phục Linh trưởng lão còn có ham muốn đùa giỡn nữ đệ tử, thật là nhìn không ra a thật là nhìn không ra.

Ngô Minh nhìn Phục Linh trưởng lão chơi vui vẻ, trong lòng không khỏi thầm hừ: Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhất định phải tìm một cơ hội hạ uy phong của ngươi cái ái trang điểm bán lão dược nương này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.