Có Một Loại Yêu Ai Dám Nói

Chương 15




Đang ngồi đấu láo với đám lính canh Lê Hào chợt thấy vị quan cai quản ngục thất đứng nơi cửa vẩy y.

- Thượng quan có việc chi sai bảo?

Vị chúa ngục thấp giọng:

- Đoàn do thám muốn ta giam một tù nhân đặc biệt vào tử ngục. Họ nói tên tử tù này rất giỏi võ và nguy hiểm lắm cho nên ta phải giao việc canh giữ cho ngươi vì ta biết ngươi cũng giỏi võ nghệ. Vậy ngươi nên cẩn thận đừng để sổng tù nghe chưa...

Lê Hào cười rè:

- Thượng quan an tâm... Hắn lạng quạng tôi bẻ ống quyển của hắn liền...

Vị chúa ngục cười xòa bảo Lê Hào theo lão ta lên gặp hai nhân viên do thám. Như được lệnh riêng họ cùng Lê Hào khiêng tù nhân vào tận phòng giam và đợi cho Lê Hào khóa cửa xong họ mới chịu bỏ đi. Trời xế chiều trong lúc đưa cơm Lê Hào nói nhỏ với Nhất Tướng:

- Tôi gặp y rồi... Y bị giam cách tiền bối một phòng ...

Nhất Tướng thì thầm:

- Chú em muốn nói tới kẻ cầm sổ giang hồ...

Gật đầu Lê Hào tiếp:

- Y bị thương mê man... Nếu tôi không có mặt ở quanh đây tiền bối hãy để mắt trông chừng y. Tối nay tới phiên canh nên tôi sẽ gặp lại tiền bối...

Nhất Tướng gật đầu ngồi im. Lê Hào bỏ đi cho tới chiều mới trở lại. Mở cửa bước vào phòng y thấy kẻ cầm sổ giang hồ đang nằm im trên chiếc giường tre cũ kỷ ngó mông ra khung cửa sổ.

- Huynh đài khỏe không?

Kẻ cầm sổ giang hồ hơi nhếch môi cười khi thấy Nghịch Cước Lê Hào đang đứng trước mặt mình. Hơi cựa mình y hỏi nhỏ:

- Tôi đang ở đâu?

- Tử ngục Hoa Lư...

Nghịch Cước Lê Hào đáp gọn. Kẻ cầm sổ giang hồ thấp giọng:

-Lê huynh có tìm thấy điều gì trong lời trối trăn của Đỗ Hậu không?

Lắc đầu Lê Hào từ từ nói:

- Chẳng thấy gì hết.Tôi đã lục lạo hết mọi phòng giam bỏ trống... Tôi nghĩ Đỗ Hậu nói năng lộn xộn...

Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ thở dài:

- Tôi cũng nghĩ như vậy...

Gật đầu Lê Hào hỏi nhanh:

- Huynh đài bị thương nặng không?

Kẻ cầm sổ giang hồ cười gượng:

- Khá nặng... Tôi bị trúng độc rồi bị lão Hữu Danh Vô Thực đả thương...

Lê Hào nhăn mặt khi nghe kẻ cầm sổ giang hồ nói.

- Huynh muốn tôi giúp chuyện gì?

Trầm ngâm suy nghĩ giây lát kẻ cầm sổ giang hồ nói:

- Tôi cần ba ngày để vận dụng nội lực chữa trị thương thế. Trong ba ngày đó Lê huynh cố gắng tìm kiếm một lần cuối xem có thấy gì không. Nếu không tìm được điều gì chúng ta sẽ rời Hoa Lư...

Gục gặt đầu Lê Hào cười nói một cách vui vẻ:

- Dù không tìm thấy điều mà Đỗ Hậu trối trăn song cuộc mạo hiểm vào tử ngục Hoa Lư cũng không uổng công. Tôi đã gặp Nhất Tướng, người anh cả của nhóm Thiên Long Bát Tướng. Ông ta bị giam trong ngục Hoa Lư hơn một năm rồi...

Nét mừng rỡ hiện trên mặt kẻ cầm sổ nói nhanh:

- Thế ư... Tôi muốn gặp ông ta để hỏi vài điều...

- Dễ ợt... Ông ta ở cách phòng của huynh...

Giọng nói khàn đặc và già nua vang lên nơi cửa:

- Lão phu hân hạnh được gặp túc hạ...

Kẻ cầm sổ giang hồ nhìn đăm đăm vào một lão già tóc hoa râm đang ngồi phệt trên sàn đá. Lão trông có vẽ già nua, bệnh hoạn và ốm yếu. Biết hai người cần nói chuyện nên Lê Hào đứng lên:

- Để tôi ra canh cửa cho nhị vị chuyện trò...

Nhìn người đối diện giây lát Nhất Tướng cất giọng khàn khàn:

- Túc hạ là nhân vật tự xưng danh kẻ cầm sổ giang hồ?

Gật đầu xác nhận xong kẻ cầm sổ giang hồ hỏi lại:

- Theo tiên đế bình loạn mười hai sứ chắc tiền bối biết tín hiệu này?

Kẻ cầm sổ giang hồ dùng ngón tay trỏ vẽ chầm chậm trên nền đá. Thoạt đầu y vẽ một vòng tròn kế đó hình vuông nằm trong vòng tròn rồi sau cùng hình tam giác nằm trong hình vuông. Nhất Tướng thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy dấu hiệu này.

- Làm sao túc hạ biết được tín hiệu này?

Kẻ cầm sổ giang hồ mĩm cười:

- Trong lúc rỗi rảnh sư phụ thường hay nhắc lại thời hào hùng và oanh liệt khi theo tiên đế bình loạn mười hai sứ...

Nhất Tướng cũng mĩm cười song nụ cười tắt nhanh cùng lúc giọng nói khàn đặc cất lên trong căn phòng im vắng của buổi chiều tắt nắng:

- Khi nào gặp lại xin túc hạ chuyển lời vấn an của lão phu tới quân sư. Chắc người vẫn được khang an ...?

Kẻ cầm sổ giang hồ thở dài:

- Sư phụ đau yếu luôn... Tại hạ e người chẳng sống lâu...

Nhất Tướng nói trong tiếng thở dài hắt hiu:

- Lão phu biết điều đó. Một bậc tuấn kiệt như quân sư mà tiếc thay lại không được sống dai... Ôi đúng là tài mệnh tương đố...

Người anh cả của nhóm Thiên Long Bát Tướng dứt lời bằng tiếng thở dài. Ông ta nhìn đăm đăm vào khoảng trời nhỏ hẹp của khung cửa sổ với ánh mắt đăm chiêu, mơ màng như nhớ lại quãng đời hào hùng xưa cũ. Căn phòng giam chìm vào im lặng, tịch mịch và buồn bã...

- Vâng lệnh sư phụ tại hạ nhập giang hồ với mục đích điều tra về cái chết đầy bí ẩn của tiên đế...

Kẻ cầm sổ giang hồ ngừng nói. Cúi nhìn xuống sàn đá Nhất Tướng nói trong tiếng thở dài:

- Không biết một kẻ tàn phế như lão phu có giúp ích gì cho túc hạ không...

Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười:

- Có chứ... Là người chịu trách nhiệm bảo vệ sinh mạng của tiên đế tại hạ nghĩ ít nhiều gì tiền bối cũng biết tin tức đưa dẫn tới cái chết của người...

Nhất Tướng lắc đầu chầm chậm lên tiếng:

-Lão phu bị giam cầm trước khi tiên đế băng hơn một năm cho nên nguyên nhân gây ra cái chết của người lão phu cũng mù mờ không rõ trắng đen. Phần Nhị Tướng cũng chết trước khi lão phu vào tù cho nên chỉ có người em thứ ba của lão phu là Tam Tướng may ra mới biết được nguyên nhân cùng thủ phạm đã hành thích tiên đế... Tuy nhiên không biết bây giờ y đang ở đâu, còn sống hay đã chết...

Kẻ cầm sổ giang hồ thở dài thất vọng. Càng dấn sâu vào vụ án tiên đế y càng gặp nhiều trắc trở bởi vì vụ án thoạt trông giản dị song càng lúc càng trở nên nhiêu khê và phức tạp. Sở dĩ y tình nguyện làm tù nhân của đoàn do thám vì hai lý do là muốn cứu mạng cho Hồ phu nhân và Hồ Phong đồng thời lợi dụng cơ hội để vào tận ngục thất Hoa Lư tìm kiếm manh mối về lời trối trăn của Đỗ Hậu. Dù bị đầu độc bởi đoàn do thám và bị Hữu Danh Vô Thực đả thương một cách trầm trọng mà rốt cuộc y cũng không tìm ra điều mình muốn biết. Lúc chưa hội ngộ nhóm Thiên Long Bát Tướng y tưởng họ biết nhiều về vụ án tiên đế nhưng nay gặp được Nhất Tướng y mới biết rằng họ cũng chỉ biết mù mờ hoặc biết được những điều mà y đã biết.

- Túc hạ bị thương nên cần phải nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ bàn chuyện sau...

Nói xong Nhất Tướng lui ra khỏi phòng. Kẻ cầm sổ giang hồ nằm trên giường ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Y biết mình cần phải vận dụng nội lực để chữa trị thương thế và chất độc đang tiềm tàng trong cơ thể. Y muốn ngồi để tham thiền nhập định song cảm thấy thân thể dường như không còn chút súc lực nào nên đành phải nằm trên giường theo cách ngọa công. Hít thở hồi lâu y thấy tạp niệm tan dần đồng thời kinh mạch bắt đầu điều hòa và khí huyết tạm thời lưu thông chỉ thỉnh thoảng mới bị trắc trở đôi chút. Suốt đêm đó thỉnh thoảng qua thăm chừng Lê Hào và Nhất Tướng thấy kẻ cầm sổ giang hồ vẫn nằm im trên giường luyện công.

Cuộc họp mặt xảy ra trong một căn phòng nhỏ chỉ có ba người tham dự là Hữu Danh Vô Thực, Bách Diện Thư Sinh và Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành. Nhìn hai thuộc hạ giây lát vị thủ lĩnh đoàn do thám hắng giọng:

- Trong cuộc hội họp ngày hôm qua quan Thập Đạo đã khuyến cáo lão phu nên có hành động cứng rắn đối với những người nào tham dự vào cuộc điều tra về cái chết của tiên đế...

Ngừng lại nhấp ngụm trà xong vị thủ lĩnh đoàn do thám từ từ tiếp:

- Quan Thập Đạo cũng cho biết thêm là người không muốn bận tâm về vụ án tiên đế vì còn có nhiều việc quan trong hơn phải đối phó. Người ra lệnh cho lão phu hãy thanh toán hết những người nào liên hệ vào vụ án tiên đế hầu tập trung mọi nỗ lực đối phó với sự xâm lăng của nhà Tống sẽ xảy ra trong tương lai rất gần. Kẻ tử thù của đoàn do thám Hoa Lư chính là phân đoàn do thám viễn chinh Lưỡng Quảng của Tống triều. Không những xuất hiện ở Lạng Giang nhân viên do thám Tống triều còn hiện diện ở mạn trung du và nhất là vùng duyên hải của trấn Triều Dương...

Bách Diện Thư Sinh vuốt râu cười:

- Hữu huynh muốn nói tới chuyện hạ sát kẻ cầm sổ giang hồ ...

Gật đầu như xác nhận Hữu Danh Vô Thực quay sang nói với Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành:

-Lão phu muốn Trần trưởng ban điều động thủ hạ tới tử ngục Hoa Lư hạ sát kẻ cầm sổ giang hồ...

Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành cười nói:

- Hắn bị trúng độc lại thêm bị thủ lĩnh đả thương trầm trọng nên việc hạ sát hắn cũng không khó khăn gì. Thuộc chức sẽ ra lệnh cho Tứ Sát tới ngục thất thanh toán hắn liền...

Quay sang Bách Diện Thư Sinh Hữu Danh Vô Thực nói bằng giọng nghiêm nghị:

- Bách phó thủ lĩnh hãy truyền lệnh cho tất cả nhân viên do thám kể từ ngày hôm nay nếu gặp bất cứ vũ sĩ giang hồ nào cứ việc hạ sát mà không cần phải bắt giữ nữa. Đoàn do thám sẽ mở cuộc khủng bố thứ nhì vào giới giang hồ hầu đập tan mầm mống chống đối của họ đối với triều đình ...

Hữu Danh Vô Thực ngừng nói. Hiểu ý Bách Diện Thư Sinh và Tuyệt Mệnh Quyền Trần Hành lẳng lặng rút lui đi lo công chuyện.

Đang lui cui lục lọi trong một phòng giam bỏ trống Lê Hào thấy tên lính hầu của vị chúa ngục bước vào nói:

- Thượng quan có lệnh gọi Lê huynh tới gặp người ngay...

Không hiểu chuyện gì Lê Hào hỏi:

- Huynh biết thượng quan muốn gặp tôi có chuyện gì không?

Tên lính hầu lắc đầu nói:

- Tôi không biết song thấy có bốn nhân viên do thám tới tìm rồi người sai tôi đi gọi Lê huynh...

- Huynh thấy bốn nhân viên do thám mặc áo màu gì, đỏ hay đen?

- Đỏ...Họ mặc sắc phục màu đỏ. Tôi nghe họ xưng danh là Tứ Sát gì đó...

Tuy không lộ ra mặt song Lê Hào lo thầm. Y nghĩ có lẽ hành tung của y đã bị bại lộ nên đoàn do thám phái nhân viên tới bắt giữ. Nhét cây thước sắt vào lưng quần xong Lê Hào lẳng lặng theo tên quân hầu. Bước vào phòng vị chúa ngục y hỏi nhanh:

- Thượng quan cho vời tôi có chuyện chi dạy bảo?

Vị chúa ngục tươi cười thốt:

- Ngươi giam tên tù đặc biệt vào phòng số mấy?

- Trình thượng quan phòng số bốn...

- Tốt lắm... Ngươi hãy hướng dẫn bốn vị đây tới phòng số bốn để họ thi hành nhiệm vụ...

Lê Hào lãnh lệnh đi trước. Vừa đi y vừa quay đầu lại hỏi:

- Bốn vị tới gặp tên tù số bốn có chuyện gì?

Một giọng nói trầm lạnh vang lên:

- Tứ Sát ta lãnh lệnh thủ lĩnh tới hạ sát tên tù số bốn ...

Lê Hào cười rè:

- Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thời dễ ợt tôi làm cũng được. Không biết y bị bệnh gì mà ngủ li bì suốt ngày. Cơm nước của tôi đưa vào y chỉ ăn lấy lệ...

Tứ Sát làm thinh không trả lời. Lê Hào im lặng dẫn đường. Lát sau y dừng lại trước cửa phòng giam số bốn.

- Chư vị muốn vào trước hay để tôi vào trước...

Người đứng đầu của nhóm Tứ Sát hắng giọng:

- Ngươi mở cửa xong để mặc bọn ta đối phó với hắn...

Tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa cùng với giọng nói của Lê Hào vang lên nơi cửa:

- Tôi đứng ngoài cửa chờ khi nào chư vị giết y xong tôi sẽ vào nhặt xác của y để đem chôn ...

Nói câu trên Lê Hào ngầm thông báo cho tù nhân đang ở trong phòng. Kẻ cầm sổ giang hồ hé mắt nhìn. Qua ánh sáng mờ mờ trong phòng giam y trông thấy bốn nhân viên do thám đứng nơi cửa. Bốn người đều mặc sắc phục màu đỏ và mang vũ khí tùy thân.

- Tứ đệ và tam đệ đứng ngoài cửa ngăn không cho ai vào phòng, phần ta và nhị đệ lãnh phần thanh toán hắn...

Tứ Sát là bốn anh em ruột thụ nghiệp cùng một thầy với nhau. Người anh cả tên Nguyễn Hào kế đến là Hùng, Anh, Kiệt. Nhất Sát Nguyễn Hào và Nhị Sát Nguyễn Hùng khoa chân từ từ bước vào phòng giam. Đứng quan sát tù nhân nằm im không cục cựa trên chiếc giường tre giây lát hai nhân viên thuộc ban ám sát chầm chậm bước tới. Còn cách ba bước cả hai tách thành hai hướng tả hữu. Mặc dù tù nhân nằm ngủ say như chết song hai cao thủ của ban ám sát thuộc đoàn do thám Hoa Lư lại hành động một cách cẩn thận như biết tù nhân là một kẻ vô cùng nguy hiểm.

Nhất Sát Nguyễn Anh động thủ trước tiên. Rẹt... Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên. Mũi kiếm xanh rờn vút tới ngực của tù nhân. Tốc độ của đường kiếm khoan hòa, chậm rải và không nhằm đâm vào huyệt đạo hoặc bộ vị nào trên thân thể đối thủ. Dĩ nhiên chiêu thức đầu tiên chỉ là một chiêu pha trộn thực hư nhằm ý định thăm dò phản ứng của đối phương. Ít nhiều gì hắn cũng nghe đồn đại và bàn tán về thứ kiếm thuật giết ruồi độc địa của kẻ cầm sổ giang hồ do đó chiêu thức khởi đầu lại thủ nhiều hơn công .

Mũi kiếm còn cách ngực gang tấc mà tù nhân vẫn bất động Nhất Sát Nguyễn Hào yên chí trổ ngay sát thủ. Hắn rung nhẹ cổ tay và mũi kiếm nhọn hoắt xẹt tới huyệt nhũ trung lanh hơn điện chớp. Tuy nhiên ngay lúc rung nhẹ cổ tay Nhất Sát Nguyễn Hào thoáng thấy một vệt đen ngòm xẹt tới yết hầu của mình. Hắn thấy mà tránh không kịp vì khoảng cách quá gần và nhất là thủ pháp của đối phương nhanh khủng khiếp. Bựt... Âm thanh giết người vang khô gọn. Nấc tiếng nhỏ Nhất Sát Nguyễn Hào đổ nhào xuống sàn đá như thân cây chuối bị đốn ngọt .

Nhị Sát Nguyễn Hùng chới với trước diễn biến đột ngột. Chưa kịp có hành động nào hắn thoáng thấy bàn tay của đối phương khẽ nhích động cùng với mũi kiếm đen ngòm chập chờn nơi yết hầu của mình. Không kịp suy nghĩ Nguyễn Hùng thoái bộ nửa bước. Chân đứng chảo mã tấn, kiếm án ngay ngực hắn nhìn lom lom đối thủ. Kẻ cầm sổ giang hồ nằm ngửa, mắt nhắm nghiền và bàn tay của y nắm lấy chiếc nan giường bằng tre. Bất cứ vật gì trong tay một cao thủ giang hồ đều có thể trở thành vũ khí giết người một cách nhanh chóng, dễ dàng và hữu hiệu. Chuyện đó không lạ lùng gì với Nhị Sát Nguyễn Hùng. Hắn từng nghe sư phụ nói tới thủ thuật Trích Diệp Phi Hoa, bẻ lá cây để làm ám khí của vũ sĩ giang hồ song hắn không thể tưởng kẻ cầm sổ lại có khả năng biến thanh nan giường bằng tre mục nát và mỏng manh thành thanh kiếm giết chết người anh cả của mình .

Nhìn đối phương đang đứng trước mặt kẻ cầm sổ giang hồ không nói tiếng nào ngoại trừ vành môi hơi nhếch thành nụ cười khinh bạc. Đúng ra y hầu như không còn đủ sức để nói chuyện sau khi thi triển kiếm thuật giết ruồi đâm chết Nguyễn Hào. Y không nói vì sợ đối thủ biết mình không còn hơi sức để nói huống hồ gì thi triển vũ thuật. Nằm trên giường y nghe loáng thoáng tiếng Lê Hào và Nhất Tướng hò la cùng với vũ khí chạm nhau chát chúa. Y biết mình không có nhiều thời giờ và sức lực để giao đấu dằng dai.Nếu lệnh báo động được thông báo y không thể nào trốn thoát khỏi Hoa Lư .

Nhị Sát Nguyễn Hùng đạp bộ. Cùng với cái đạp bộ này hắn thọc nhanh mũi kiếm vào ngay đan điền, một tử huyệt đồng thời cũng là nơi trống trải và khó che chở nhất đối với kẻ địch. Sau khi hạ sát Nguyễn Hào kẻ cầm sổ giang hồ âm thầm vận dụng nội lực chờ đợi.Y biết phải đâm chết đối thủ bằng một chiêu bởi vì y không còn đủ sức để đánh chiêu thứ nhì. Sống hoặc chết cũng do một chiêu kiếm thôi.

Ngay lúc mũi kiếm của đối phương xẹt tới đan điền y khẽ rung tay. Rét... Chiếc nan giường bằng tre xẹt ra tợ ánh chớp. Nhị Sát Nguyễn Hùng cảm thấy tia kình khí nhỏ rức hơn mũi kim đâm vào huyệt thiên đột của mình. Lảo đảo lùi lại, tay mặt cầm thanh kiếm chống xuống đất lấy đà, hắn mở đôi mắt lạc thần nhìn trân trân. Hắn nhìn song không thấy được gì hết ngoại trừ một hố đen sâu thăm thẳm. Phịch... Nhị Sát Nguyễn Hùng ngã úp mặt xuống sàn đá lạnh tanh.

Kẻ cầm sổ giang hồ chống tay gượng ngồi dậy. Dường như y không còn chút sức lực nào vì đã phải vận dụng hết nội lực để thi triển hai chiêu kiếm giết người. Tiếng nói của Lê Hào vọng vào:

- Huynh đài có bị thương không?

- Không... Nhị vị thế nào?

Kẻ cầm sổ giang hồ hỏi và Lê Hào cười ha hả:

- Tôi nhờ huynh giúp để ra khỏi chỗ này...

Kẻ cầm sổ giang hồ bước xuống giường. Ra tới cửa y thấy Thiên Long Nhất Tướng đang giao đấu kịch liệt với một nhân viên còn Lê Hào thi triển cây thước sắt cố gắng chống trả những đòn tấn công dữ dội của một nhân viên do thám trẻ tuổi. Trông thấy tù nhân bước ra khỏi phòng giam Tam Sát và Tứ Sát biết hai người anh của mình đã vọng mang. Chúng không còn đường nào hơn là chạy. Ầm... Viên đại pháo nổ thành tiếng cực lớn đồng thời thân ảnh của chúng biến mất trong vầng khói đen mịt mờ. Lê Hào nói lớn:

- Tôi biết đường vậy để tôi đi trước ...

Còi báo động rúc lanh lãnh hòa lẫn với tiếng người la hét và tiếng chân chạy rầm rập. Toán quân canh tù xuất hiện. Vung thước sắt Lê Hào nhảy xổ vào vòng chiến. Rốp... Rốp... Tiếng vũ khí và quyền cước chạm nhau chát chúa. Bị tấn công bất ngờ và dồn dập bởi Lê Hào toán quân canh tù lùi dần ra cửa chính.Lê Hào khựng lại liền khi thấy hàng trăm nhân viên do thám mặc sắc phục ba màu đen, đỏ và trắng đứng xếp hàng trên khoảng đất rộng trước cửa chính của nhà giam. Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ:

-Nhân viên ba ban truy tầm, tin tức và ám sát có mặt ở đây thời sớm muộn gì hai lão Bách Diện Thư Sinh và Hữu Danh Vô Thực cũng xuất hiện ...

Lê Hào lùi về phía sau khi nghe nhắc tới tên hai nhân vật sừng sỏ này. Kẻ cầm sổ giang hồ đi trước mở đường.Y đi tới đâu nhân viên do thám lùi tới đó. Họ lùi song vẫn xếp hàng thành ba nhóm riêng biệt bao vây đối phương vào giữa. Gươm đao lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mấy trăm nhân viên do thám trang bị đủ loại khí giới đứng im không tấn công song sự im lặng bốc ngùn ngụt sát khí.

- Ha... ha... ha... Đúng như lời giang hồ đồn đại túc hạ không phải là kẻ dễ chết ...

Nghe tiếng nói này, kẻ cầm sổ giang hồ, Thiên Long Nhất Tướng và Nghịch Cước Lê Hào đều biết lão thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư đã xuất hiện. Thoạt trông ai ai cũng đều nghĩ lão là một vị viên ngoại giàu có, phong lưu hơn là một nhân vật sừng sỏ nhất trong giới giang hồ Đại Việt.

Đủng đỉnh bước vào đấu trường tới đứng đối diện với kẻ địch Hữu Danh Vô Thực khẽ nghiêng mình ôm quyền thi lễ. Thái độ của lão từ tốn, lễ độ như đối với một người quen hơn là kẻ thù địch.Kẻ cầm sổ giang hồ cũng vòng tay chào trả lễ.

- Sở dĩ lão phu cạn tàu ráo máng với túc hạ cũng chỉ vì lệnh trên sai bảo. Thật ra lão phu rất mến mộ phong cách của túc hạ bởi thế muốn mời túc hạ lưu lại tổng đàn đôi ngày rồi sau đó túc hạ đi đâu mặc ý...

Ngay cả con nít cũng không tin vào lời hứa hẹn của Hữu Danh Vô Thực hưông hồ gì kẻ cầm sổ giang hồ. Vành môi hơi nhếch thành nụ cười khinh bạc tay kiếm giết người lạnh giọng:

- Đa tạ Hữu thủ lĩnh có lòng cầm cọng tuy nhiên tại hạ vì bận chuyện riêng tư đành phải phụ lòng. Khi nào rổi rảnh tại hạ hứa sẽ trở lại quấy rầy Hữu thủ lĩnh một phen...

Vị thủ lĩnh đoàn do thám cười hực. Đối phương hứa hẹn sẽ trở lại kiếm lão để trả thù. Lão biết đoàn do thám có quá nhiều kẻ thù cho nên thêm một kẻ thù cũng không làm lão quan tâm lắm dù là kẻ thù nguy hiểm nhất. Liếc một vòng thủ hạ như ngầm ra lệnh lão cao giọng:

- Thừa lệnh triều đình và lệnh riêng của quan Thập Đạo lão phu đành phải thất lễ cùng túc hạ...

Kẻ cầm sổ giang hồ cười lớn:

- Tại hạ biết trước sau gì chúng ta cũng phải dùng tới đao kiếm. Tuy chỉ có thanh kiếm tre song tại hạ xin mời Hữu thủ lĩnh xuất chiêu...

Hữu Danh Vô Thực cười lạt khi nghe đối thủ mời giao đấu. Hơn ai hết lão biết thanh nan giường bằng tre trong tay của kẻ cầm sổ giang hồ có thể biến thành thứ vũ khí giết người độc địa. Dù bản lĩnh trùm thiên hạ song lão không dám tự tin là mình có thể giải được chiêu kiếm giết ruồi nổi tiếng nhất giang hồ hiện nay. Lão cũng không ngu dại gì đem sinh mạng ra để mua chút hư danh là người đã hóa giải được chiêu kiếm giết người của kẻ cầm sổ giang hồ.

- Túc hạ chỉ có ba người thời lão phu đâu cần phải nhọc sức...

- Ai bảo y chỉ có ba người...

Giọng nói trầm hùng vang lên rồi ba bóng người từ trên mái nhà lao xuống đấu trường. Thoạt trông thấy ba người này Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh hơi động dung. Từng biết nhau trong quá khứ lúc còn là nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư; Hữu Danh Vô Thực nào xa lạ gì với bộ ba lẫy lừng nhất của Thập Đại Hiền Trang là Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa, Vô Hình Đao Tôn Nhật và Tử Cước Lê Hùng. Khi Hồ Vũ Hoa còn nhận chức phó thủ lĩnh thời Hữu Danh Vô Thực lại là trưởng ban truy tầm của đoàn do thám. Đa số nhân viên kỳ cựu hiện diện ở đây đều biết mặt Hồ Vũ Hoa, Tôn Nhật và Lê Hùng. Có người từng là thuộc hạ của họ nữa.

- Lâu lắm mới gặp lại ba huynh...

Vòng tay thi lễ Hữu Danh Vô Thực cười nói câu trên. Hồ Vũ Hoa liếc một vòng nhân viên do thám. Nhiều người cúi đầu không dám nhìn ông ta. Vị trang chủ lừng danh chiếu ánh mắt băng lạnh vào hai nhân vật chỉ huy đoàn do thám cùng với giọng nói nghiêm nghị vang lên:

- Hơn mấy tháng nay lão phu muốn gặp mặt để hỏi Hữu thủ lĩnh vì cớ gì mà đoàn do thám lại thiêu hủy đồng thời hạ sát toàn thể người của Hồ gia trang cũng như mấy chục gia trang lớn nhỏ thuộc giới giang hồ Đại Việt?

Hữu Danh Vô Thực cười cười thản nhiên đáp:

- Hồ huynh cũng biết là tôi nói riêng và đoàn do thám nói chung chỉ vâng lệnh của triều đình...

Giọng nói của Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa chợt cao vút lên:

- Triều đình... Các hạ đừng đem cái triều đình mục nát ở Hoa Lư để chạy tội cho mình và Lê Hoàn. Bá tánh trong nước không ai không biết Lê Hoàn chuyên quyền làm nhiều điều sằng bậy, tạo bè lập đảng, mượn tiếng triều đình để bành trướng thế lực của mình...

Hữu Danh Vô Thực giận đỏ mặt vì những lời nói của Hồ Vũ Hoa. Lão chưa kịp lên tiếng đối đáp vị lão trang chủ của Hồ gia trang bỗng ngửa mặt lên trời cười dài. Ông ta đã phổ kình lực vào tiếng cười biến nó thành chuỗi âm thanh rền hơn sấm nổ và kéo dài liên miên. Hội ý Vô Hình Đao Tôn Nhật và Tử Cước Lê Hùng cũng ngửa mặt lên trời cất tiếng cười phụ họa với Hồ Vũ Hoa. Âm thanh hàm chứa kình lực khủng khiếp của ba đại cao thủ rền rền ngàn cây nội cỏ, dội vào màng nhĩ của người đứng tại đấu trường nghe o o đồng thời làm xôn xao bá tánh sinh sống trong thành Hoa Lư và các vùng lân cận.

Vừa dứt tiếng cười Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa đạp bộ nửa bước. Rẻng... Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vừa bật lên Hữu Danh Vô Thực thoáng thấy mũi kiếm nhọn hoắt chập chờn trước mặt. Biết rõ thuật xử kiếm điêu luyện của Hồ Vũ Hoa, Hữu Danh Vô Thực vội vả tạt bộ né tránh. Chưa kịp phản đòn lão lại thấy mũi kiếm lập lòe trước mặt. Lần nữa vị thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư phải thối lui để tránh né. Rẹt... Rẹt... Hồ Vũ Hoa đâm liền hai kiếm. Hai nhân viên do thám rú tiếng lớn vì bị trúng thương .

- Tránh đường...

Vị trang chủ lừng danh miền duyên hải nạt nhỏ. Hoa kiếm nở đầy trời. Hàng loạt tiếng rú nổi lên trong đám nhân viên do thám. Tuy nhiên với kỷ luật sắt và được huấn luyện thuần thục họ không hề rối loạn hàng ngũ. Người nào bị thương không giao đấu được đều có kẻ khác thế chỗ.

- Hồ huynh kiếm thuật trác tuyệt ...

Lồng trong câu nói trên Hữu Danh Vô Thực lạng mình vào vòng đấu. Trên tay lão cầm thanh nhị côn khúc. Đây là loại vũ khí hiếm thấy trong giới giang hồ Đại Việt gồm có hai thanh đoản côn dài năm tấc được nối lại với nhau bằng giây tơ hoặc xích sắt tùy theo người xử dụng.

Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa bật cười sang sãng:

- Hay lắm... Lâu lắm rồi ta mới thấy lại nhị côn khúc của các hạ...

Phằng... Thanh kiếm trong tay Hồ Vũ Hoa biến thành tia sáng xanh lè vút tới mục tiêu. Hữu Danh Vô Thực rung tay. Nhị côn khúc biến thành trường côn xẹt ra. Chát... Hai thứ vũ khí chạm nhau tóe lửa. Song phương đình thủ. Cảm thấy lòng bàn tay nóng ran vì sức va chạm quá mạnh hai người đều hiểu rằng mình đụng phải đại địch mà muốn phân thắng bại họ phải đánh nhau tới chết. Dĩ nhiên hai người không có ý định đánh nhau chí tử. Hồ Vũ Hoa chỉ muốn kiếm đường chạy trốn còn Hữu Danh Vô Thực cũng chỉ tìm cách cầm chân địch thủ mà thôi.

Nạt tiếng trầm trầm Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa rung tay. Bóng kiếm chợt tắt chợt hiện, thoắt biến thoắt ẩn mịt mờ giăng mắc khắp nơi. Hữu Danh Vô Thực cũng không chịu kém. Nhị côn khúc của lão khi gấp lại thành hai khúc lúc bung ra thẳng băng nào chỉa chọc, đâm quất, gạt đỡ tạo thành vầng hắc quang trùm phủ lấy thân thể khít khao kín mít như tường đồng vách sắt. Đứng ngoài làm khán giả giây lát Vô Hình Đao Tôn Nhật nói với Bách Diện Thư Sinh:

- Lão phu mời các hạ mấy chiêu...

Tay đao hạng nhất nước Nam vung tay chém sả một đòn. Cú chém bằng tay không hàm chứa kình lực chính là chiêu thức khởi đầu của Triệt Thủ Đao, một tuyệt kỹ đắc ý mà Tôn Nhật đã phải khổ luyện mười mấy năm ròng rã mới thành tựu được. Triệt thủ đao vỏn vẹn có tám chiêu song mỗi chiêu có tới tám thế, mỗi thế có tám thức và mỗi thức lại có tám đòn cho nên cực kỳ phức tạp và biến ảo.

Đối thủ vừa chém dứ một đòn bằng tay không vị thư sinh trăm mặt cảm thấy kình phong lấn tới mát mặt cùng với bóng tay hiển hiện đầy đặc trong không khí. Vị thủ lĩnh phe hắc đạo lừng danh mấy chục năm trong giới giang hồ Đại Việt giật mình kinh ngạc. Tuy nghe danh song lão chưa từng đụng chạm với Tôn Nhật lần nào vì so về vai vế và tuổi tác họ Tôn thuộc lớp cao thủ nổi tiếng sau lão hơn mười năm. Không khinh địch Bách Diện Thư Sinh nhẹ lắc mình. Khiếp thay cho Bách Biến Ảo Bộ của vị thư sinh trăm mặt. Vô Hình Đao Tôn Nhật chợt thấy trăm nghìn bóng ảnh hiện lên, thực hư chân giả vô lường. Hình pha với bóng, bóng trộn với ảnh và ảnh che lấp người thực tạo thành vầng hắc quang bay lượn chập chờn tựa bướm vờn hoa khiến cho đối thủ nếu không có công phu trầm tịnh thâm sâu và nhãn lực tinh tường sẽ bị rối loạn thị tuyến không tài nào phân biệt đâu là thực hư chân giả .

Đứng quan sát cuộc so tài giữa Hữu Danh Vô Thực với Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa và Bách Diện Thư Sinh với Vô Hình Đao Tôn Nhật giây lát xong Tữ Cước Lê Hùng quay qua nói với Thiên Long Nhất Tướng:

- Hơn mười năm không gặp ta nào ngờ Nhất huynh lại ra nông nổi này...

Cười buồn Thiên Long Nhất Tướng từ từ thốt:

- Âu cũng là phần số của tôi... Lê huynh tới Hoa Lư chắc cũng vì cái chết của tiên đế?

Tữ Cước Lê Hùng chợt buông tiếng thở dài cùng với giọng nói pha nhiều bực tức và phẩn hận vang lên:

- Mười mấy năm trước đây ta theo tiên đế bình loạn mười hai sứ chỉ vì bổn phận " kiến nghĩa bất vi vô dũng giả " của một vũ sĩ giang hồ. Trong thời gian dài nguy biến và khổ sở tiên đế đã đãi ngộ ta và toàn thể vũ sĩ giang hồ như bằng hữu sinh tử có nhau. Rồi sau khi lên ngôi tôn tiên đế đã không quên tới công lao hãn mã của ta. Người cho ta chức tước, tiền bạc, điền thổ và bỗng lộc không biết bao nhiêu mà kể. Ta sở dĩ được sống thảnh thơi, giàu sang cũng do lòng ưu ái của tiên đế. Nay người lại bị chết một cách bất minh thì thử hỏi nếu ta không làm sáng tỏ cái chết của người đồng thời vạch mặt hung thủ ra trước công luận thời ta còn mặt mũi nào dám nhìn tiên đế nơi suối vàng...

Ngừng lại giây lát Tữ Cước Lê Hùng đảo mắt nhìn vào trận chiến trở nên gay cấn và ác liệt của hai người bạn thiết với kẻ địch rồi ông ta từ từ tiếp:

- Cái chết của tiên đế kéo theo thảm họa của Lê gia trang. Cũng may thằng bất hiếu tử Lê Hào nó trốn nhà đi giang hồ nên tránh được họa sát thân...

Lê Hùng chỉ vào Nghịch Cước Lê Hào đang đứng bên cạnh kẻ cầm sổ giang hồ chăm chú nhìn vào đấu trường. Từ khi phụ thân đột ngột xuất hiện Lê Hào mừng rỡ lẫn lo âu. Y lo vì biết thế nào cũng bị cha già la mắng, còn mừng vì được thêm người giúp đỡ để chống lại nhân viên do thám.

- Cũng nhờ lén trốn nhà đi lưu lạc giang hồ mà nó tránh được cái chết khi đoàn do thám Hoa Lư thiêu hủy Lê gia trang...

Thiên Long Nhất Tướng thở dài:

- Lê huynh là một trong những người sáng lập ra đoàn do thám nào ngờ bây giờ nó trở mặt sát hại thê nhi của Lê huynh...

Lê Hùng lắc đầu trầm giọng:

- Nhất huynh cũng biết bây giờ đoàn do thám trở thành một công cụ phục vụ cho Lê Hoàn. Theo chỗ ta được biết Lê Hoàn là kẻ đứng đầu trong danh sách hung thủ giết tiên đế...

Thiên Long Nhất Tướng im lìm rồi lát sau cất giọng khàn đặc:

- Nhất Tướng tôi trở thành kẻ tàn phế cũng do thủ đoạn của Lê Hoàn. Hắn không từ một hành đông bất lương, độc ác nào để thực hiện mộng làm vua Đại Việt...

Tữ Cước Lê Hùng nhìn Thiên Long Nhất Tướng. Ông ta thấy ánh mắt của người bạn hai mươi năm rực sáng vẻ phẫn nộ và thù hận.

- Tôi...

Thiên Long Nhất Tướng chợt ngừng nói. Tất cả người hiện diện đều nghe tiếng vó ngựa nện rầm rập trên mặt đường. Chốc sau tiếng kèn, tiếng trống thúc quân vang rền rồi một đạo kỵ binh tinh kỳ phất phới xuất hiện. Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh lạng mình ra khỏi vòng đấu khi nghe tiếng trống thúc quân nổi lên.

Lúc đoàn kỵ binh tới gần Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa, Vô Hình Đao Tôn Nhật, Tữ Cước Lê Hùng và Thiên Long Nhất Tướng nhìn nhau. Bốn người đều không dấu được nét lo âu hiện trên mặt. Họ biết quân Hoa Lư thiện chiến tới mức độ nào. Kỷ luật, can đảm, được huấn luyện thuần thục về võ nghệ và trận pháp cho nên quân Hoa Lư trở thành đạo tinh binh đánh đâu thắng đó. Bởi thế Đinh Bộ Lĩnh mới được tôn làm Vạn Thắng Vương còn quân Hoa Lư được gọi là vạn thắng quân. Đang trẩy đi như gió cuốn chợt kèn lệnh rúc lên và đạo kỵ binh tức khắc dừng lại. Hơn mấy ngàn người và ngựa đứng im như tượng trong bầu trời trưa nắng gắt. Tuy họ chưa xung trận song khí thế mạnh hơn cuồng phong bảo tố.

Tử Cước Lê Hùng chép miệng nói:

- Quân Hoa Lư quả là tinh binh. Tịnh thời vững hơn tường đồng vách sắt còn động lại nhanh tựa bảo cuốn...

Hai con ngựa chiến rẽ vòng vây từ từ tiến vào đấu trường. Mọi người trông thấy hai vị đại tướng khôi giáp rở ràng ngồi trên lưng hai con chiến mã cao lớn. Vô Hình Đao Tôn Nhật hắng giọng:

- Lê Hoàn... Hơn mười năm không gặp ta trông hắn thay đổi nhiều lắm... Ủa còn vị đại tướng trẻ tuổi đi cạnh Lê Hoàn là ai mà ta không biết mặt...

Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa ứng tiếng:

- Y tên là Từ Mục, tướng dưới quyền của Lê Hoàn...

Giọng nói trầm trầm của kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm cất lên:

- Chư vị chắc chưa biết tin là Đinh Điền và Nguyễn Bặc bị giết?

- Làm sao túc hạ biết Đinh Điền và Nguyễn Bặc đã chết?

Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa quay sang nhìn kẻ cầm sổ giang hồ đăm đăm khi hỏi câu trên.

- Tuy không mục kích cái chết của họ nhưng tại hạ nghe Lê Hoàn bàn luận việc thủ tiêu Đinh Điền, Nguyễn Bặc và Phạm Hạp với hai lão Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh. Tại hạ lẻn theo họ vào tận hoàng cung...

Nói tới đó kẻ cầm sổ giang hồ dừng lại. Y hơi mĩm cười khi thấy Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh cung kính thi lễ cùng Lê Hoàn và Từ Mục.

- Trình quan Thập Đạo... Thuộc hạ ...

Lê Hoàn cười ngắt lời:

- Hữu thủ lĩnh không cần phải nói ta cũng biết... Ta nào xa lạ gì với họ...

Hướng về sáu vũ sĩ giang hồ đang đứng giữa vòng vây Lê Hoàn cao giọng:

- Hồ trang chủ, Tôn trang chủ và Lê trang chủ. Lê Hoàn tôi rất tiếc phải gặp gỡ ba vị trong tình trạng thù địch như thế này...

Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa vuốt râu cười sang sãng:

- Lão phu cũng thế... Gà nhà bôi mặt đá nhau thời ngẫm ra cũng hổ thẹn lắm song lão phu không còn cách nào hơn...

Quét mắt một vòng quân Lê Hoàn tiếp:

- Nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ Lê Hoàn tôi sẽ nhường cho ba vị một sinh lộ...

Hồ Vũ Hoa cười nhẹ nghiêng mình:

- Đa tạ Lê tướng quân...

Nụ cười nhạt thếch nở trên vành môi của vị đại tướng họ Lê:

- Ai trong chư vị cũng được ra đi trừ hai người là kẻ cầm sổ giang hồ và Thiên Long Nhất Tướng. Lê Hoàn tôi chưa thanh toán xong công chuyện với họ...

Lê Hoàn quả tay đáo để. Lớn tiếng nhường cho kẻ địch một đường sống nhưng thật tình y chẳng chừa cho họ một sinh lộ nào hết bởi vì y chỉ cho bốn người đi mà giữ lại hai người. Y biết hạng vũ sĩ giang hồ như Hồ Vũ Hoa, Tôn Nhật và Lê Hùng là những kẻ giàu lòng nghĩa hiệp và nhất là tham sinh húy tử. Họ không thể nào bỏ rơi bằng hữu, người quen để mưu cầu sự sống cho riêng mình.

Kẻ cầm sổ giang hồ thấp giọng:

- Chư vị hãy rời khỏi nơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt. Tính mạng của tại hạ sẽ không bị đe dọa đâu...

Thiên Long Nhất Tướng cũng phụ họa:

- Ba huynh và cháu Lê Hào nên đi đi. Tôi đã già lại thêm tàn phế thời chết cũng không có gì đáng quan tâm...

Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa quay nhìn kẻ cầm sổ giang hồ:

- Lão phu không thể bỏ đi chỉ vì hai lý do. Thứ nhất lão phu không tin vào lời hứa của Lê Hoàn. Hắn là một kẻ nham hiểm, thủ đoạn và cơ mưu cho nên lão phu ngu dại gì tin vào lời hứa hẹn vu vơ của hắn. Lý do thứ nhì là túc hạ với lão phu có tình quen lớn do vậy lão phu không thể để cho túc hạ chết...

- Đa tạ thâm tình của Hồ lão trang chủ, tuy nhiên...

Hồ Vũ Hoa ngắt lời liền:

- Lão phu đã quyết định rồi ...

Hướng về Lê Hoàn Hồ Vũ Hoa cao giọng:

- Lê tướng quân... Nếu tướng quân không vị tình lão phu mở cho một sinh lộ thời hôm nay hai chúng ta sẽ có chuyện xô xát rồi...

Lê Hoàn cười hực :

- Lê Hoàn tôi đã cạn lời mà chư vị không nghe vậy chớ trách Lê tôi sao lại hạ thủ bất lưu tình...

Lê Hoàn láy mắt ra hiệu cho Từ Mục. Vị đại tướng phất tay. Hồi trống trận nổi lên. Đạo quân thiết kỵ thay đổi đội hình. Đang từ ba hướng khác nhau họ tế ngựa thành vòng tròn dày đặc và khít khao rồi từ từ thu nhỏ lại cách kẻ địch chừng mươi bước. Hồi trống lệnh lại nổi lên.Từ trong vách tường người ngựa đột nhiên xuất hiện một đội cung thủ.

- Xạ tiễn...

Tên bay đầy trời. Sáu vũ sĩ giang hồ múa vũ khí che chở. Có tiếng rú nổi lên. Thiên Long Nhất Tướng và Lê Hào bị trúng tên. Biết sắp chết nhưng sáu vũ sĩ giang hồ vẫn không chịu buông vũ khí đầu hàng. Họ biết sớm muộn gì cũng chết nên chẳng thà chết vinh còn hơn sống nhục. Giọng nói của Từ Mục chợt vang lên:

- Ba vị đại trang chủ. Tuy chưa từng gặp gỡ nhưng tôi rất mến mộ anh phong hào hiệp của ba vị. Từ tôi có một ngàn cung thủ, mỗi cung thủ có trăm mũi tên. Liệu chư vị chống cự được bao lâu?

Thiên Long Nhất Tướng đột nhiên cất tiếng cười rộ. Giọng cười của ông ta chứa đầy bi thương và phẫn nộ. Vù... Chống thanh trường côn xuống đất lấy đà thân hình người anh cả của nhóm Thiên Long Bát Tướng vọt chênh chếch lên trời cao xong rơi vùn vụt xuông đầu đám quân thiết kỵ. Hồ Vũ Hoa,Tôn Nhật và Lê Hùng cản không kịp. Họ biết hành động như thế là tự sát. Gươm đao kiếm kích bay đầy trời. Tiếng vũ khí hòa lẫn với tiếng người la ngựa hí rồi sau đó hoàn toàn im lặng.

- Xạ tiễn...

Từ Mục hét lớn. Tên bay tợ mưa rào. Lê Hào rú tiếng nhỏ. Chốc sau đến phiên kẻ cầm sổ giang hồ cũng bị trúng tên. Chỉ có ba đại cao thủ lừng danh chưa bị thương nhưng họ biết sớm muộn gì cũng sẽ tới phiên của họ. Loạt tên nữa bắn ra khiến Tôn Nhật bị trúng một mũi vào vai ngập tận chuôi.

Từ Mục lại phất tay. Hồi trống trận nổi rền hơn sấm nổ. Đạo quân thiết kỵ chầm chậm di chuyển. Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa, Vô Hình Đạo Tôn Nhật và Tử Cước Lê Hùng nhìn nhau. Trải thân chinh chiến trăm trận, từng vào sinh ra tử mấy chục lần song hôm nay họ biết đang lâm vào cảnh thế cùng lực kiệt và cái chết chắc chắn sẽ phải xảy ra. Cờ lệnh được phất lên. Đạo kỵ quân bắt đầu xung trận.

- Chặt chân ngựa...

Hồ Vũ Hoa chợt buông chuỗi cười lồng lộng. Lồng trong tiếng cười thân hình của vị trang chủ lừng danh giang hồ cuộn tròn tựa trái banh lăn lông lốc vào chân ngựa. Rẹt... Rẹt... Rẹt... Tiếng ngựa hí vang lừng. Bật cười sang sãng Vô Hình Đao Tôn Nhật lao vào vòng chiến. Đao là ngón nghề sở trường huống hồ gì ông ta còn xử địa đường đao pháp chuyên dùng để đối phó với kỵ binh. Thấy hai bằng hữu chí thân liều mạng Tử Cước Lê Hùng điểm thanh đoản côn lấy đà rồi thân hình xẹt vù vào đám kỵ binh hơi có vẻ lúng túng trước sự tấn công dồn dập của địch quân. Kẻ cầm sổ giang hồ đột nhiên chuyển bộ. Thoạt đầu y bước chậm nên ai ai cũng đều trông thấy những bước chân hằn sâu cả tấc trên mặt đất . Sau đó y bước nhanh hơn người ta chạy và bụi đất theo bước chân bốc lên rồi mỗi lúc một nhiều hơn và lan rộng ra. Càng chạy nhanh chừng nào kẻ cầm sổ giang hồ càng tiến gần tới vòng vây của quân thiết kỵ. Ánh kiếm lòe chớp cùng với âm thanh giết người nổi lên. Thây người nằm la liệt trên mặt đất .

Lê Hoàn hơi cau mày còn Từ Mục vẫn bình tịnh dường như không bối rối trước sự tấn công của địch quân. Hồi trống lệnh nổi lên. Đạo quân thiết kỵ lập tức thay đổi đội hình rồi đạo cung thủ lại xuất hiện. Tên bay tựa mưa rào. Hồi trống lệnh nổi lên. Quân Hoa Lư ngưng tấn công. Bụi đất lắng dần. Hàng ngàn người nhìn vào năm vũ sĩ giang hồ đứng trong vòng vây. Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa y phục dính đầy máu tươi. Vô Hình Đao Tôn Nhật hầu như không đứng vững được. Phần Tử Cước Lê Hùng còn thảm hại hơn. Tay cước hạng nhất của giới giang hồ Đại Việt khom người ho rũ rượi đoạn ụa ra bụm máu tươi. Chỉ có Nghịch Cước Lê Hào và kẻ cầm sổ giang hồ bị trúng tên vào vai thôi.

Quét mắt một vòng người ngựa kín mít Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa cất tiếng hú lồng lộng không gian. Đó là tiếng gầm phẫn nộ của con hùm thiêng bị sa cơ thất thế. Tiếng hú của ông ta chưa dứt đột nhiên có tiếng hú khác nổi lên cùng với hai bóng người từ trên nóc nhà giam vùn vụt rơi xuống chỗ Lê Hoàn và Từ Mục đang ngồi trên ngựa.

- Đánh...

Hồ Vũ Hoa hét lớn lao vào vòng quân. Âm thanh của quyền cước đao kiếm chạm nhau chát chúa rồi tắt lịm. Mọi người trông thấy một khách giang hồ mặc áo vàng đội chiếc mũ đi rừng rộng vành che khuất mặt mày. Thanh trường kiếm nhọn lểu của y án ngay cổ Thập Đạo Tướng Quân Lê Hoàn.

- Hà ... hà ... Tam Phương Nhất Quất Đoàn Chí Hạ tôi hân hạnh được hội ngộ cùng quan Thập Đạo... hà... hà...

Giọng cười của tay chúa tể lục lâm hào khách đầy vẻ ngang tàng, ngạo nghễ pha lẫn thống khoái. Đâu dễ gì kề gươm vào cổ một quan đại thần, một vị đại tướng nhiều uy quyền và hách dịch như Lê Hoàn. Bắt tướng để triệt binh. Hai tay chúa cướp đã làm đúng như sách vở dạy.Vốn là thủ lĩnh một phương từng chỉ huy mấy ngàn người do đó Đoàn Chí Hạ và Hạ Long Khách thấu hiểu hơn ai hết là nếu muốn giải binh họ phải bắt sống vị tướng chỉ huy. Đó là cách duy nhất bởi vì dù có đường hoàng xuất hiện họ cũng không thể đánh bại mấy ngàn quân sĩ hầu giải vây cho đồng bạn.Vì vậy tuy có mặt ngay từ lúc cuộc giao tranh bắt đầu họ cũng không hành động mà chờ tới lúc thuận tiện mới bất thình lình từ trên nóc nhà nhảy xuống bắt sống Lê Hoàn. Hai người đã bàn bạc với nhau trước khi hành động. Phần Đoàn Chí Hạ lo bắt người còn Hạ Long Khách lãnh việc ngăn cản Hữu Danh Vô Thực và Bách Diện Thư Sinh. Hai nhân viên cao cấp của đoàn do thám phần bất ngờ phần vướng bận đám quân hộ vệ nên không thể nào cứu viện kịp thời .

Thập Đạo Tướng Quân Lê Hoàn ngồi im trên lưng ngựa. Nét mặt hắn tái xanh vì bẽ bàng và giận dữ. Hắn không sợ chết vì biết đối phương sẽ không giết mình nhưng lần đầu tiên trong đời hắn mới bị một kẻ khác kề kiếm vào cổ. Điều này như cái tát vào mặt đồng thời va chạm nặng nề đến tự ái cùng sĩ diện của một vị đại tướng đầy quyền uy và kiêu ngạo.

Mấy ngàn binh sĩ nhìn trân trân cảnh hai khách giang hồ đứng ngạo nghễ giữa vòng binh. Người khách áo xanh khoanh tay đứng cạnh Từ Mục một bước. Tuy y không hành động song với khoảng cách ngắn này y muốn bắt sống hay hạ sát vị đại tướng lúc nào cũng được. Giọng nói của tay chúa tể đám hải tặc biển đông vang cao:

- Từ tướng quân... Tại hạ thật tình khâm phục tài điều binh khiển tướng của tướng quân lắm...

- Đa tạ...

Từ Mục nhếch môi buông gọn hai chữ trên.

- Tại hạ chỉ có mỗi một điều là yêu cầu tướng quân ra lệnh giải tán quân sĩ...

Họ Từ chần chờ chưa chịu ra lệnh. Hạ Long Khách trầm giọng:

- Sinh mạng của nhị vị tướng quân nằm trong tay tại hạ...

- Giết ta túc hạ cũng không sống sót được...

Từ Mục chầm chậm cất lời. Hạ Long Khách cười ha hả:

- Tại hạ biết điều đó. Tuy nhiên tại hạ thiết nghĩ sinh mạng của tướng quân giá trị hơn mạng sống của kẻ hèn này...

Cau mày suy nghĩ giây lát Từ Mục quay sang hỏi Lê Hoàn:

- Quan Thập Đạo nghĩ sao?

Dường như biết mình không còn cách nào hơn Lê Hoàn đáp nhanh:

- Tướng quân cứ hạ lịnh giải binh...

Từ Mục phất tay. Hồi trống lệnh nổi lên. Mấy ngàn binh sĩ im lặng và theo thứ tự rút lui chỉ còn lại mấy trăm nhân viên do thám.

- Hữu thủ lĩnh...

Hiểu ý Hữu Danh Vô Thực cười cười:

- Đoàn thủ lĩnh hãy thả người trước đi rồi lão phu sẽ giải tán nhân viên...

Đoàn Chí Hạ cười sang sãng:

- Sinh mạng của các bằng hữu đây rất quí giá cho nên tại hạ không dám phiêu lưu. Thú thật tại hạ không tin vào lời hứa của một kẻ nhiều thủ đoạn như Hữu thủ lĩnh...

Vị chúa tể đám lục lâm hào khách vùng biên thùy Việt Hoa nói thẳng cái ý của mình. Hữu Danh Vô Thực giận căm gan song làm thinh không nói. Đối phương đã chơi lão một vố quá nặng, đã làm lão bị mất mặt với Lê Hoàn. Không chừng lão sẽ bị mất chức thủ lĩnh.

- Tại hạ tạm thời mời Lê tướng quân cùng tại hạ rời Hoa Lư thời gian ngắn...

Đoàn Chí Hạ nói câu trên. Quay sang Hữu Danh Vô Thực và Từ Mục y nghiêm giọng:

-Tại hạ sẽ phóng thích Lê tướng quân cách Uy Viễn mười dặm. Nếu có ai theo dõi tại hạ mời Hữu thủ lĩnh tới lãnh xác Lê tướng quân về mai táng ... Đi...

Tay án hờ nơi hậu tâm của Lê Hoàn Đoàn Chí Hạ thúc ngựa dẫn đường. Hạ Long Khách, kẻ cầm sổ giang hồ, Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa, Vô Hình Đao Tôn Nhật và Lê Hào theo sau. Phần Tử Cước Lê Hùng nhặt lấy thi thể của Thiên Long Nhất Tướng rồi bước nhanh theo đoàn người ngựa chầm chậm rời khỏi thành Hoa Lư .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.