Có Một Loại Yêu Ai Dám Nói

Chương 10




Thành Hoa Lư nhỏ và ít dân chúng cư ngụ. Những người này đa số là gia đình của quân sĩ trong thành. Khu vực dành cho gia đình quân sĩ nằm về góc tây của thành nội.

Trong lốt một thanh niên nhà quê ăn mặc sạch sẽ Lê Hào theo chân tên lính canh tới nhà vị quan cai quản ngục thất Hoa Lư. Trước khi gặp gỡ y đã nhờ tên lính canh lo lót cho vị chúa ngục một lạng bạc để xin được thu dụng làm lính canh ngục. Hôm nay y tới nhà vị cai ngục để nhận việc. Quan sát vóc dáng Lê Hào giây lát vị chúa ngục mới hỏi:

- Ta trông anh trẻ tuổi, dáng dấp lanh lẹ và khỏe mạnh có thể làm lính đánh trận được, vậy cớ gì anh lại xin làm lính canh ngục...

Lê Hào gãi đầu ấp úng hồi lâu mới trả lời:

- Trình thượng quan. Cha mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là trai để nối dõi tông đường nên không muốn tôi chết sớm. Khắp nơi trong nước thiên ha đua nhau bàn tán chuyện nước ta sắp có đánh nhau...

Vị chúa ngục xì tiếng dài:

- Đó là tin đồn nhảm nhí. Ta ở tại kinh đô mà đâu có nghe ai nói về tin nước ta sắp đánh nhau. Mà đánh nhau với ai mới được chứ...

Lê Hào thấp giọng thì thầm như sợ có ai nghe được:

- Đánh nhau với Tàu thưa thượng quan. Sau khi tiên đế mất rồi vua Tàu biết vua nước ta còn nhỏ nên thế nào cũng đem quân qua đánh. Hể có giặc thời trai tráng khỏe mạnh như tôi sẽ bị xung làm lính đánh trận. Do đó cha mẹ tôi mới tính đường cho tôi xin vào làm lính canh ngục để khỏi bị chết trận. Nếu thượng quan thương tình thu dụng thời cha mẹ tôi xin biếu thêm một lạng bạc nữa...

Vị chúa ngục khó lòng từ chối trước số tiền quá lớn. Cả đời làm lụng lão cũng không thể dành dụm được số tiền nhỏ huống hồ gì hai lạng bạc. Thu nhận tiền xong lão hỏi:

- Được rồi. Ta bằng lòng nhận chú em làm lính canh ngục. Hiện nay ta còn thiếu một tên lính canh khu tử tù. Nếu chú em biết võ thời tiện lợi và dễ dàng lắm...

Lê Hào cười cười:

- Gì chứ thứ đó tôi cũng biết sơ sơ...

Dứt lời y bái tổ xong đạp bộ đi bài quyền gia truyền. Lão chúa ngục và tên lính canh trố mắt nhìn với vẻ kinh ngạc lẫn thán phục.

Dứt bài quyền Lê Hào hỏi:

- Thượng quan thấy thế nào ?

Vị chúa ngục gật đầu đáp liền:

- Võ nghệ cở chú em thời làm tướng đánh giặc cũng được chứ đừng nói làm lính canh ngục. Nếu chú em giỏi võ như vầy thời ta sẽ cho chú em canh giữ khu tử tù để trị những tên tù hung hăng và cứng đầu. Sáng mai chú em tới nhà rồi ta dẫn chú em vào ngục ...

Lê Hào nói vài lời cám ơn xong cùng tên lính canh rút lui. Giữ lời hứa y tặng cho tên lính canh năm đồng Thái Bình Hưng Bảo. Chỉ trong vòng hai ba ngày với cung cách hào phóng, tài ăn nói và làm lụng siêng năng, Lê Hào được lòng vị chúa ngục và tất cả lính canh trong ngục.

Ngày hai lần y mang thức ăn cho tù nhân. Trái với lính canh khác thường hay đưa thức ăn qua khung cửa nhỏ; Lê Hào mở toang cửa chính mang thức ăn vào rồi còn lân la trò chuyện với tù nhân. Khi rổi rảnh y vào các phòng bỏ trống dọn dẹp. Không ai để ý thấy y trong lúc dọn dẹp lại lục lạo, quan sát khắp nơi trong phòng giam từ vách đá, sàn nhà, giường chiếu hay mùng mền mà các tù nhân bỏ lại. Y chui xuống gầm giường như cố tình tìm kiếm vật gì.

Tuy nhiên gần tuần lễ trôi qua Lê Hào cũng không tìm thấy dòng chữ trối trăn của Đỗ Hậu. Y nghĩ trong lúc hấp hối tâm trí không được minh mẫn nên Đỗ Hậu nói năng hồ đồ và không rõ ràng. Y muốn bàn luận song không biết làm cách nào để gặp kẻ cầm sổ giang hồ. Hằng ngày y để ý xem có tù nhân nào mới vào ngục song cũng không thấy ai cả. Y vẫn đều đặn làm công việc canh tù và trò chuyện với các tù nhân. Trong đám tử tù y chú ý tới lão già bị liệt hai chân. Muốn đi lão phải lết trên trên sàn đá trông rất khổ sở và tội nghiệp.

Một buỗi trưa nhân lúc đưa cơm vào Lê Hào đứng nơi cửa tù quan sát lão già.

- Lão trượng ở tù bao lâu rồi?

Ngước nhìn Lê Hào thật nhanh rồi lão già đáp với giọng buồn rầu:

- Một năm, ba tháng và mười hai ngày...

Lê Hào cười hỏi tiếp:

- Lão trượng nhớ kỹ dữ. Lão trượng bị tội gì?

Lão già thở hơi dài áo não:

- Lão phu bị cáo buộc về tội hảm hiếp và giết người...

Hơi cau mày suy nghĩ xong Lê Hào hỏi tiếp:

- Lão trượng tên gì, quê quán ở đâu?

Giọng nói của người tử tù vang vang trong phòng giam chật hẹp và ẩm ướt:

- Chuyện dài dòng và phức tạp lắm ...

Ngừng lại giây lát lão già chợt buông câu hỏi mà nếu không có công phu trầm tịnh Lê Hào chắc phải nhảy nhỏm khi nghe câu hỏi này:

- Chú em là ai? Vào đây với mục đích gì?

Lê Hào ngần ngừ chưa đáp lão già tiếp liền:

- Mấy ngày nay ta để ý thấy chú em lục lạo khắp nơi trong khu tử tù như tìm kiếm cái gì. Điều đó khiến ta ngạc nhiên và tò mò nên thầm quan sát chú em. Ta biết chú em giỏi võ và phải khổ luyện vũ thuật ít nhất hai mươi năm ...

Vù... Không cử động báo trước thân hình lão già chợt bắn vù tới chỗ Lê Hào đứng cùng với hai cánh tay loáng động. Bàn tay tả khép lại thẳng băng chém tạt vào đầu gối bên phải, còn bàn tay hữu mở khoằm khoằm tựa vuốt chim chụp xuống khuỷu chân trái của đối thủ. Lê Hào hoàn toàn không ngờ lão già ốm yếu, bệnh hoạn và nhất là bị tê liệt lại có thể xuất chiêu một cách lanh lẹ, kỳ ảo và biến hóa như vậy. Đối thủ vừa ra tay y nghe kình phong dậy rạt rào cùng các yếu huyệt thuộc hai chân như trung ủy và dương đài nơi đầu gối, ngủ lý và phúc thổ ở đùi, dương tiền ở bắp chân, chiếu hải nơi bàn chân và nhất là huyệt hoàn khiên, một huyệt đạo quan trọng nhất đều nằm trong vùng khống chế của chiêu thức của lão già lạ mặt. Huyệt hoàn khiên nếu bị điểm trúng hai chân sẽ khụy xuống không đi đứng được rồi toàn thân sẽ bị tê liệt tức khắc.

Hơn hai mươi lăm năm khổ luyện tạo cho Lê Hào một trình độ vũ thuật nhập tâm mà mọi hành động trở thành thứ phản ứng cực kỳ bén nhạy, thích hợp và hữu hiệu. Ngay lúc bàn tay của đối phương chờn vờn nơi đầu gối, Lê Hào chợt dịch chân sang hữu nửa bước cùng với hai bàn chân bung ra. Chân tả nhằm đá vào khuỷu tay mặt còn chân hữu đá vào cườm tay tả của lão già. Cước pháp của y vô cùng kỳ lạ vì chỉ có từ đầu gối trở xuống cử động mà thôi. Y đá nhanh tới độ ống quần phất gió kêu rèn rẹt. Thoáng chốc y thi triển ba chiêu, mỗi chiêu có ba thế, mỗi thế thành ba thức và mỗi thức phân thành ba đòn. Rốp... Rốp.. .Rốp... Quyền cước chạm nhau chan chát. Lão già tê liệt bay người trở về chỗ cũ.

Nhìn Lê Hào lão bật cười ha hả dường như thích thú chuyện gì.

-Hà... hà... hà... Thoái Mã cước quả nhiên danh truyền không dối. Mười mấy năm không gặp ta không ngờ Lê Hùng lại có được kẻ kế truyền tài ba...

Nghe giọng nói Lê Hào biết ngay lão già bị tê liệt là một cao thủ giang hồ quen biết với phụ thân của mình.

Vòng tay thi lễ y cung kính hỏi:

- Dám hỏi lão tiền bối là ai?

Lão già chợt buông tiếng thở dài:

- Danh hiệu của ta đã chết theo tháng ngày tù tội rồi. Ta chỉ nói cho chú em biết ta đã cùng với thân phụ của chú em theo hầu tiên đế bình loạn mười hai sứ...

Lê Hào im lặng suy nghĩ. Tuy không biết lão già bị tê liệt là ai song y đoán phải là một trong những người bạn thân với cha của mình. Y chỉ thi triển ba chiêu trong cước pháp gia truyền mà lão già đã nhìn ra lai lịch thời lão phải thuộc hàng cao thủ nhất đẳng giang hồ. Y nhận thấy nói cho lão già biết mục đích của mình sẽ có lợi nhiều hơn hại. Biết đâu lão có thể giúp y tìm được vật mà y muốn tìm.

- Lão tiền bối ở tù hơn một năm rồi nên chắc không biết tin tiên đế đã băng hà...

Lê Hào nhận thấy lão già biến hẵn sắc mặt cùng với giọng nói khàn đặc cất lên:

- Tiên đế băng rồi ư...?

Chầm chậm gật đầu Lê Hào thấy hai giọt nước mắt từ từ ứa ra trên khuôn mặt nhăn nheo của lão già. Thật lâu lão mới thở dài lẩm bẩm:

- Tiên đế băng rồi thời hàm oan của ta muôn đời không giải được. Tiên đế mất cũng do lỗi ở ta một phần...

Phòng giam nhỏ hẹp chìm vào im lặng. Lát sau lão già cất giọng nói khàn khàn:

- Chú em vui lòng kể lại đầu đuôi cái chết của tiên đế cho ta nghe...

Ngồi phệt xuống sàn đá Lê Hào hắng giọng:

- Khoảng chín mười tháng trước đây Đỗ Thích lẻn vào cung đâm chết tiên đế lúc người say rượu nằm ngủ trên giường ...

Lê Hào nhận thấy lão già cau mày song lặng thinh không nói gì hết.

- Theo lời tuyên bố của triều đình thời Đỗ Thích làm tới chức chi hậu gì đó, một đêm nằm ngủ mơ thấy sao rơi vào miệng nên nghĩ mình sẽ được làm vua do đó hắn mới nảy ra ý hành thích tiên đế. Lão tiền bối nên nhớ đây là lời tuyên bố của triều đình để giãi thích về cái chết mờ ám của tiên đế còn sự thực bên trong ra sao thời không ai được biết tận tường. Có một sự kiện đáng nói là trước khi tiên đế băng chừng một tháng thời Trần Gia Bạch, chưởng môn phái Cỗ Loa cũng đột ngột từ trần. Lão tiền bối chắc biết Trần Gia Bạch là thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư?

Lão già gật đầu nói gọn:

- Lão phu biết chuyện đó...

Tằng hắng tiếng nhỏ Lê Hào tiếp nhanh:

- Nghi ngờ về cái chết đột ngột của cố chưởng môn cùng cái chết đầy bí ẩn của tiên đế nên phái Cỗ Loa âm thầm mở cuộc điều tra. Họ khám phá ra vị cố chưởng môn của mình bị đầu độc chết bởi thứ độc dược kỳ bí vô sắc vô hương khi phát tác không lưu lại vết tích nào. Ngoài ra họ cũng tìm biết thêm là tiên đế không phải say rượu mà bị kẻ nào đó bỏ thuốc mê vào rượu nên tiên đế mới mê man rồi bị Đỗ Thích đâm chết...

Lão già chợt co rúm người lại dường như cố gắng trấn áp cơn đau vô hình đang cấu xé. Giọng nói của Lê Hào vang đều đều:

- Chuyện còn đang nhùng nhằng bỗng dưng có một vũ sĩ giang hồ lạ hoắc xuất hiện. Tự xưng danh là kẻ cầm sổ giang hồ, y phong cáo cùng toàn thể vũ sĩ là y nhập giang hồ với hai mục đích : thứ nhất làm sạch giang hồ và thứ nhì điều tra về cái chết của tiên đế. Bằng thứ kiếm thuật giết người độc địa y lần lượt ghi danh tám tên thủ lĩnh ăn cướp sừng sỏ nhất của phe hắc đạo vào trong cuốn sổ giang hồ....

Lão già lên tiếng ngắt lời của Lê Hào:

- Chú em muốn nói tới nhóm Bát Đại Vương... Giết được tám tên ăn cướp này thời kẻ cầm sổ giang hồ đáng được và phải được tôn làm minh chủ giang hồ... Y phải luyện được kiếm thuật trùm thiên hạ...

Lê Hào gật đầu cười tiếp:

- Không những thế y còn hạ sát vô số nhân viên do thám từ cấp trưởng ban trở xuống vì đoàn do thám cản trở không cho y và bất cứ ai điều tra về cái chết của tiên đế. Xuyên qua cuộc mạn đàm của y với hai vị Hắc Bạch Hộ Pháp của phái Cỗ Loa; tại hạ đoán một trong những vị quan đại thần tại Hoa Lư có thể là thủ phạm giết tiên đế còn Đỗ Thích chỉ là kẻ tay sai mà thôi...

Thần sắc của lão già hơi biến đổi song Lê Hào không thấy vì lúc đó y mãi mê nhìn ra của sổ như suy nghĩ chuyện gì.

- Họ còn cho biết muốn phanh phui ra bí ẩn trong cái chết của tiên đế người ta phải tìm kiếm những manh mối sau đây. Thứ nhất là cái chết của Trần Gia Bach. Thứ nhì là ai đã bỏ thuốc mê vào rượu cho tiên đế uống. Ai là người chủ trương hành thích tiên đế để lên làm vua chính là manh mối thứ ba. Manh mối thứ tư chính là Thiên Long Bát Tướng. Họ liên hệ thế nào trong cái chết đầy bí ẩn của tiên đế...

Tiếng nói của Lê Hào rơi vào im lặng. Lão già gục đầu ủ rũ. Lát sau lão cất giọng nghèn nghẹn :

- Chắc chú em không đoán ra ta là ai?

Lê Hào cười cười lắc đầu. Y không cần phải nhọc trí suy đoán vì biết từ từ lão già cũng tự thố lộ thân thế.

- Ta là Nhất Tướng, thủ lĩnh của nhóm Thiên Long Bát Tướng...

Lê Hào thiếu điều nhảy nhỏm khi nghe câu nói trên. Y hoàn toàn không ngờ lão già gầy gò, ốm yếu và bị tê liệt lại là người anh cả của nhóm Thiên Long Bát Tướng. Tám viên hộ tướng trung thành và tín cẩn này đều thuộc hàng cao thủ nhất đẳng giang hồ, được tuyển chọn kỷ lưởng đồng thời phải vượt qua nhiều thử thách khó khăn về vũ thuật cũng như hạnh kiểm. Nắm trọng trách bảo vệ sinh mạng của tiên đế nên họ rất thân cận, gần gụi và sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ tiên đế. Thế mà hôm nay người anh đầu đàn của nhóm Thiên Long Bát Tướng từng có một quá khứ lẫy lừng lại biến thành lão tù nhân bệnh hoạn đang chờ chết trong tử ngục Hoa Lư.

- Vì cớ gì lão tiền bối lại ra nông nỗi này?

Thiên Long Nhất Tướng chợt buông tiếng thở dài hắt hiu. Giọng nói của ông ta chùng xuống thật thấp:

- Ta bị cáo buộc về tội hảm hiếp xong giết chết một cung nữ hầu cận của Dương hoàng hậu. Chuyện xảy ra bất ngờ song ta còn nhớ rỏ. Hôm đó nhân buồn vì chuyện Nhị Tướng đột ngột qua đời ta có uống chút rượu để giải sầu. Nào ngờ mới uống chưa được một chén mà ta đã say khướt mê man không biết gì hết. Lúc tỉnh dậy mới biết mình nằm trên giường bên cạnh một cung nữ lỏa lồ đã chết từ lâu. Ta chưa kịp làm gì hết thời lính canh ập vào bắt trói. Tuy tình ngay mà lý gian song lúc đó không hiểu tại sao ta không thể nào mở miệng biện bạch hay phân trần và chống cự được. Dương hoàng hậu nổi trận lôi đình truyền lệnh tống giam ta vào ngục chờ khi nào tiên đế tỉnh rượu người sẽ xét xử. Nhưng hết ngày này sang ngày nọ ta dài cổ chờ đợi mà không bao giờ được thấy mặt tiên đế. Điều khiến ta kinh sợ nhất là khám phá ra hai chân của mình từ từ bị tê liệt không còn cử động được nữa. Ta thường băn khoăn tự hỏi tại sao anh em bằng hữu trong nhóm Thiên Long Bát Tướng lại không vào viếng thăm. Bây giờ nghe chú em nói ta mới biết có thể họ cũng lâm vào hoàn cảnh bi thảm như ta...

Lê Hào chợt ứng tiếng:

- Nếu tôi đoán không lầm thời chẳng có ai biết lão tiền bối giam giữ trong tử ngục này do đó không có ai vào thăm viếng hoặc hỏi han gì hết. Nhất là sau khi tiên đế băng sáu người còn lại đều mất tích một cách bí mật. Có thể họ đã bị sát hại hoặc bị giam cầm giống như lão tiền bối...

Thiên Long Nhất Tướng im lìm suy nghĩ xong gật gù nói:

- Hóa ra chuyện ta bị cáo buộc hảm hiếp và giết người chỉ là cách loại trừ nhóm Thiên Long Bát Tướng hầu thủ phạm có thể hành thích tiên đế...

Lê Hào vọt miệng hỏi một câu mà cũng là thắc mắc lớn nhất của y từ khi can dự vào cuộc điều tra về vụ án tiên đế.

- Theo tiền bối thời kẻ nào là thủ phạm hạ sát tiên đế?

Thiên Long Nhất Tướng nhìn đăm đăm ra khung cửa sổ hẹp. Không khí trong phòng giam tịch mịch, lạnh lùng và ẩm mốc.

- Dựa theo những điều tai ta nghe, mắt ta thấy cũng như lời tiết lộ của anh em thuộc nhóm Thiên Long Bát Tướng thời Dương hoàng hậu và Lê Hoàn là hai kẻ bị nghi ngờ là thủ phạm. Chú em chắc chưa tường là ngoài nhiệm vụ bảo vệ tính mạng của tiên đế, Thiên Long Bát Tướng còn kiêm nhiệm thêm trọng trách bảo đảm sinh mạng của Nam Việt Vương Liễn, Dương hoàng hậu, các hoàng tử và một số nhân vật quan trọng trong cung cấm. Mỗi vị tướng lãnh một phần việc và bảo vệ một người. Phần ta, Nhị tướng và Tam tướng chỉ huy đội cấm vệ quân bốn mươi tám người để bảo vệ tiên đế. Bốn mươi tám cấm vệ quân này đa số xuất thân từ phái Cổ Loa do Trần Gia Bạch tuyển chọn và được sự chấp thuận của ta. Tứ tướng và Ngũ tướng chỉ huy hai mươi bốn cấm vệ quân bảo vệ Nam Việt Vương. Ủa mà ta không nghe chú em nói năng gì tới Nam Việt Vương?

Lê Hào thở dài:

- Nam Việt Vương cũng bị Đỗ Thích hạ sát cùng lượt với tiên đế...

Liếc ra ngoài trời thấy xế chiều Lê Hào đứng lên cười nói:

- Tôi phải đi lấy cơm cho tù nhân ăn. Khi nào xong việc tôi sẽ trở lại gặp tiền bối. Vụ án tiên đế còn dài dòng và phức tạp lắm. Nói cả tháng cũng chưa hết...

Thiên Long Nhất Tướng im lìm không nói trừ hai giọt lệ từ từ ứa ra trên khuôn mặt nhăn nheo .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.