Có Một Không Hai

Chương 21: Xóa dấu vết




Gió thu hiu quạnh, trời cao vân đạm (vân: mây, đạm: nhạt)

Chùa hành tinh, biển xanh biếc, giao với đất liền một màu đen sẫm, lay động núi non. Sắc trời chậm rãi trầm hơn ở phía tây, ánh sáng trời chiều kiều diễm, thay thế kim quang chói mắt trên bầu trời, hoa mỹ đọng lại ở chân trời.

Toàn bộ núi non lúc này cũng bị nhuộm một tầng sắc màu trần bì (vỏ quýt), lộng lẫy vạn phần/

Phía bên trong dãy nói, trên một nhánh cây của một gốc cây đại thụ đường kính ít nhất cũng là mười thước, một đứa trẻ mới sinh được bao bọc bởi da thú, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ đừng nhỏ nhắn còn đang ngủ say.

Tiếng lay động của cây cối trong bụi cỏ tinh tế vang lên, một lát sau, một con vật cả người bao phủ lớp lông màu trắng giống như quả cầu lông nhỏ, trên miệng ngậm một cái chai giống như bình sữa, trong chai là chất lòng màu trắng ngà.

Quả cầu Tiểu Bạch mở đôi mắt to đen lung liếng, lúc nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh kia, trong mắt liền hiện ra một tia lóe sáng, phi thân một cái, quà cầu lông ngắn vững chắc đứng bên người đứa bé sơ sinh.

Tầm mắt của quả cầu lông nhỏ chăm chú nhìn, đứa bé sơ sinh chớp chớp hàng lông mi đen tuyền thật dài, mở đôi mắt xinh đẹp mang theo tia sát khí sắc bén.

Bên trái màu đỏ yêu mị, bên phải lại là màu bạc ma quỷ. Nhưng chỉ một lát sau, hai trong mắt yêu dị kia đã chuyển sang màu đen sâu thẳm.

Quả cầu lông nhỏ vốn đang nhìn đôi bảo thạch một đỏ một bạc kia say đắm, lại phát hiện đôi mắt đã biến về màu đen, liền giơ chân lên: “Oa Oa, tiểu từ kia, đừng biến trở về mà, bổn đại gia thích con ngươi dị sắc của ngươi.”

Tuy rằng hai khối bảo thạch màu đen cũng rất đẹp, nhưng đại gia hắn vẫn thích một đỏ một bạc kia hơn.

Đứa trẻ sơ sinh trở mình xem thường, không thèm để ý đến quả cầu lông nhỏ kì quái này, tầm mắt chuyển sang cái chai bên người quả cầu lông nhỏ, ánh mắt ý bảo với quả cầu là, đại tiểu thư nàng đây đói bụng.

Quả cầu lông nhỏ lầm bầm hai tiếng, đôi móng vuốt béo ý đô đô nhét cái chai vào miệng đứa bé sơ sinh, một bên lại than thở: “tiểu tử, ngươi là nhân loại đầu tiên mà bổn đại gia từng gặp, ngươi cũng không nên chết sớm như vậy, nếu không cũng thật quá có lỗi với bổn đại gia hai ngày lại phải đi tìm con hổ đáng giận kia xin sữa. Tiểu tử, bổn đại gia nói cho ngươi nghe, tên bổn đại gia là Manh Tạp Tạp, Manh Tạp Tạp có biết hay không? Chính là Manh trong Manh Tạp Tạp, sợi tổng hợp Manh Tạp Tạp… Tiểu gia…”

Đứa bé sơ sinh mở miệng lấy cái chai ra, trừng mắt liếc quả cầu lông nhỏ một cái, cái miệng đỏ sẫm nhỏ nhắn phun ra hai chữ: “Dài dòng!”

Quả cầu da lông ngắn nhất thời trừng to hai con mắt đen lung liếng, bốn cái móng vuốt vươn ra, một tay nắm lấy cổ đứa bé sơ sinh, trong giọng nói mang thep vài phần kích động: “Ngươi có thể nói? Trẻ con hơn một tháng tuổi mà có thể nói chuyện sao?Tiểu Tử, tiểu tử, ngươi là thiên tài sao? Ha ha, bổn đại gia thế là lại nhặt được thiên tài.”

Lông mày trên khuôn mặt đứa bé nhăn lại, dùng sức đem bốn cái móng của quả cầu trắng ném xuống: “Dài dòng muốn chết.”

Ánh mắt của quả cầu lông nhỏ lóe sáng, trong nháy mắt lại liền ảm đạm, tiểu tử kia không thích nó thì phải?

Đứa bé sơ sinh nhìn thấy thần sắc cô tịch ảm đạm của quả cầu lông nhỏ, trong đôi mắt đen nhánh hiện ra vài phần khó ihểu, cố gắng duỗi duỗi tay, đôi bàn tay nhỏ nắm lấy quả cầu lông nhỏ.

Thần sắc ảm đạm của quả cầu lông nhỏ trong nháy mắt biến mất tiêu, đôi mắt đen bóng lóe ra anh mắt chói sáng, bốn móng vuốt lần thứ hai ôm chặt lấy đứa bé sơ sinh: “Tiểu tử, bổn đại gia biết ngươi sẽ không chán ghét ta đúng không? Tiểu tử, về sau chúng ta cùng sống với nhau được không?

Đứa trẻ sơ sinh nghe thấy câu nói của quả cầu lông nhỏ, khóe miệng nhỏ nhắn hơi gợi gợi lên, nếu không có Tạp Tạp, lần trọng sinh này, chắc là nàng đang về với cái ôm của Minh giới.

Dùng sức ôm lấy Tạp Tạp, đôi môi của đứa bé sơ sinh nho nhỏ phun ra hai chữ: “Dạ Nhiễm.”

Dạ Nhiễm, tên của nàng.

Nàng còn có một cái tôn xưng, một cái tôn xưng dành cho người mạnh nhất giới cổ võ Trung hoa —– Dạ Nhiễm tông sư.

Ngày đóm nàng lấy xương để tế, lấy thịt để dẫn, lấy máu để ra lệnh, lấy sinh mệnh đang bị thiêu đốt, mở ra một tầng cuối cùng của Thương Khung bảo tháp.

Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng ngã vào trong lòng Thiên Vũ, đem cả cổ võ Trung Hoa giao cho nàng.

Mà nàng, Dạ Nhiễm Tông sư, lại sống lại ở nơi thần bí này, trở thành một đứa trẻ bị vứt bỏ,

Sống lại, là ý trời, hoặc cũng là duyên phận., cũng không phải là ý của nàng,

Thật ra, có thể sống là tốt rồi.

Trung Hoa, người thân duy nhất của nàng chỉ có muội muội Dạ Thiên Vũ, mà nàng trước khi chết, đã đem Tiểu Vũ phó thác lại cho em rể của nàng.

Nam nhân kia, sẽ không để cho Tiểu Vũ chịu ủy khuất, nàng, an tâm.

Mà hiện tại, đáy mắt Dạ Nhiễm tràn đấy sát khí, nàng hiện tại ở trong cơ thể đứa bé mới sinh, lại mang trong mình ít nhất mười bảy loại độc tố hỗn hợp.

Không ai, sau này không ai có thể động được đến Dạ Nhiễm nàng nữa, còn sống được thật là tốt.

Đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé, mở hai trong mắt màu đen, lần nữa biến thành hai tròng mắt yêu dị một đỏ một bạc.

Tạp Tạp béo giơ móng vuốt lên hai trong mắt yêu dị của Dạ Nhiễm, thanh âm ôn nhu mà bá đạo vang lên bên tai Dạ Nhiễm: “Giết người, báo thù, đều chờ đến lúc ngươi lớn lên, hiện tại ngươi ngủ đi cho bổn đại gia, ngươi bây giờ là nên ăn ngo rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn.”

Thanh âm mềm mại mang theo vài phần bá đạp, Dạ Nhiễm, ngươi chính là nhân loại đầu tiên của bổn đại gia, tương lại không có người thứ hai nữa, cho nên đại gia ta không cho phép người bây giờ tự hỏi nhiều như vậy.

Trong lòng Dạ Nhiễm chảy qua một dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng khép hai mắt lại, thân thể của đứa trẻ này đã quá hư nhược rồi.

Nhưng mà, lúc Dạ Nhiễm vừa ngủ say được một lúc, hai con mắt đen láy cuẩ Tạp Tạp hiện lên một tia sáng, một mình bay đi, rời khỏi bên cạnh dạ Nhiễm.

Giây tiếp theo, bóng dáng của Tạp Tạp đã xuất hiện ở phía sau một nham nhân áo bạc đầy tà mị.

“Hồ ly thúc thúc, thúc trốn ở đây làm gì vậy?!”

Tạp Tạp vừa nói xong liền vươn móng vuốt ra sau ót của nam nhân nọ.

Nhưng mà nam nhân kia lại chỉ tùy ý vung tay lên, Tạp Tạp liền bị quạt bay ra ngoài.

Nam nhân áo bạc xoay người, lộ ra chút tà mị, khuôn mắt tuấn tú xuất hiện trước mặt Tạp Tạp.

Hắn cười tủm tỉm, một tay nhéo lỗ tai Tạp Tạp, cười mỉm nói: “Quả cầu lông nhỏ, muốn đánh lén bổn tọa hả? Luyện thêm một nghìn tám tram năm nữa đi.”

Tạp Tạp vừa nghe đến mấy chữ quả cầu lông nhỏ liền nhất thời nổi giận: “Ngươi thối thúc thúc! Bổn đại gia không phải là quả cầu lông nhỏ, bổn đại gia chính là mỹ mạo tài nghệ ngời ngời, hóa thân của anh hùng hiệp nghĩa—Đại hiệp Manh Tạp Tạp!

Ngươi cái đồ rình xem hồ ly đáng khinh, bổn đại gia sẽ vì Dạ Nhiễm lấy lại công đạo!”

Nam nhân liếc mắt nhìn quả cầu lông nhỏ ở trong tay hắn giãy dụa, cười đến mức nụ hoa cũng nở ra: “Ô? Nói ta nghe xem một chútm đại gia ngài làm thể nào để lấy lại công đạo cho đứa trẻ con kia?

Tạp Tạp nói lầm bầm hai tiếng, lỗ mũi hướng lên trời, một cái móng vuốt béo ú chỉ vào mũi nam nhân, lớn tiếng nói: “Bổn đại gia muốn ngươi nuôi nấng Dạ Nhiễm, nếu không, bbổn đại gia dù phải liều cái mạng nhỏ này cũng sẽ phá nát hang của ngươi.”

Nam nhân buông lỏng Tạp Tạp ra, khuôn mặt tuấn tú vẫn cười tủm tỉm, trở nên trầm trọng vài phần, thanh âm cũng trở nên trầm thấp: “Tạp Tạp, quy củ của dãy núi đen này, ngươi chẳng lẽ còn không hiểu?”

Thân nhỏ của Tạp Tạp vừa lật, dừng ở trên vai nam nhân, bàn tay nhỏ bé chỉ vào Dạ Nhiễm đang ngủ say trên thân cây đại thụ, thanh âm mềm mềm không thể nghi ngờ: “Ngân Vũ, ngươi quả là danh phù kì thực (danh xứng với thực) là Vua của núi non hiểm trở, bổn đại gia mặc kệ cái quy củ bỏ đi của ngươi! Nuôi dưỡng Dạ Nhiễm, giải độc cho nàng!”

Đôi mắt đen láy của Tạp Tạp hiện vẻ thống khổ, Dậ Nhiễm gần đầy tháng, trong cơ thể lại có đến hơn mười loại độc trí mạng. Độc tố một khi đã bùng nổ, chờ đón tiểu Dạ Nhiễm chính là chỉ có hai chữ —Tử vong.

Tạp Tạp phẫn hận nắm chặt móng vuốt, đừng có ai nói với nó là ai đã bỏ Dạ Nhiễm! Càng đừng nói cho nó biết ai nhẫn tâm hạ hơn mười loại độc tố trên người đứa trẻ vừa đầy tháng này!

Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là Ngân Vũ nuôi dưỡng Dạ Nhiễm. Tuyên bố mệnh lệnh triệu tập ngủ độc thất quái của rặng núi, tụ tập tất cả độc tố của chúng, lấy độc trị độc, hoàn toàn giải được độc tố trong cơ thể của Dạ Nhiễm.

Nam nhân áo bạc thở dài, trầm ngâm nói: “Tạp Tạp, quy củ của núi non này không thể phá. Trừ phi…”

Tạp Tạp mở to mắt, ý bảo Ngân Vũ nói tiếp.

Bất luận là cách gì, nó nhất định phải giải độc tố trên người Dạ Nhiễm. Không biết vì sao, có lẽ chính là vì, cái đứa bé nho nhỏ kia, đáy mắt tịch mịch cùng cô độc giống với ánh mắt của nó. Lại có lẽ vì, đứa bé nho nhỏ kia, chỉ có trên người nó mới tồn tại mùi của nhân loại.

Nam nhân áo bạc chỉ vào Dạ Nhiễm, lại chỉ vào Tạp Tạp, trầm giọng nói: “Trừ phi, ngươi kí kết khế ước cùng nàng.”

Tạp Tạp nghe vậy ngây ngẩn cả người. Khế ước, không phải là chưa nghe nói qua.

Nhưng là, nó cũng chỉ là một con thú bình thường, nếu cùng kí kết khế ước với Dạ Nhiễm, tương lai nghên đón Dạ Nhiễm có thể là trưởng bối trong tộc, so với lên trời còn gian nan hơn, so với núi đao biển lửa còn nguy hiểm hơn.

Ngân Vũ nhíu nhíu hàng lông mi đẹp đẽ, nhìn về phía Tạp Tạp: “Thế nào, không tin nàng?”

Tạp Tạp lắc lắc đầu, không phải là không tin, mà là gia tộc của nó sẽ không cho phép nó tùy tiện kí kết khế ước.

Chỉ là, hiện giờ, sinh mạng của Tiểu Dạ Nhiễm đang rất nguy kịch. Ký? Hay là không ký? Tạp Tạp lắc đầu cười khẽ, đáp án đã sớm có rồi, không phải sao?

Ngân Vũ nhấc môi cười, một tay nắm Tạp Tạp, khẽ nhảy một cái, một người một quả cầu trắng đã xuất hiện bên người Dạ Nhiễm.

Ngân Vũ vươn cánh tay trắng nõn, cẩn thận đem Dạ Nhiễm ôm vào trong ngực. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười sủng nịnh: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nữ nhân của Ngân Vũ ta.”

Nhìn thấy động tác cùng đáy mắt sủng nịnh kia của Ngân Vũ, Tạp Tạp dùng móng vuốt đầy thịt của nó xoa xoa ấn đường, vì sao mà nó lại có cảm giác bị con hồ ly đáng khinh này tính kế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.