Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 30




Cô nhìn Thiên Vũ im bặt, không nên tiếng nữa lòng cười lạnh.Thì ra cũng là vậy thôi sao, cô còn tưởng mặt anh ta sẽ dày hơn chứ.Thật thất vọng mà.Chân bước ngang qua Thiên Vũ, tới khi cô và anh giao qua nhau thì cô nhẹ giọng cất lời.

"Thế nào, cuối cùng anh cũng là người có lỗi với tôi thôi."

Dứt lời cô cứ thế rời đi để lại Thiên Vũ đứng hình ở đó.Nếu ai nhìn vào cũng thấy cô can đảm, người phụ nữ sống bằng lí trí.Biết cầm nên biết đặt xuống, biết yêu, biết buông nhưng nào ai hiểu được lúc nên xe cô đã khóc ra sao.Chiếc xe vút ra khỏi công trường đi tới bờ biển gần đó.Cô đi xuống, rảo bước trên bờ biển với những nắng ấm.Reng, reng,...!

"Có chuyện gì?"

"Chủ tịch, hôm nay họp cổ đông do người bên tổng công ty cũng là cha cô dự.Nhưng do không tìm được cô nên cha cô gọi Kiều Ngân Anh đi thay.Bây giờ công ty đang đồn là cô ta sắp nên thay chức vị của cô."

"Tôi biết rồi, 10 phút nữa tôi có mặt ở công ty."

Cút máy cô nhìn về phía bờ biển nhếch môi, xem ra cũng là trò chơi hay rồi.Cha cô lần này là muốn ép cô tới đường cùng.

*

Văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.Kỳ Tuyết ngồi trên ghế, tay chống cằm nghe Linda với thư kí Tiêu tường thuật lại mọi việc.Sau một lúc kể lể, kêu thán về sự khống hách, ngông cuồng của Kiều Ngân Anh cô gần như đã hiểu hết mọi việc.

"Thư kí Tiêu.Anh về Mỹ mời mẹ tôi về thành phố A một chuyến.Nhớ rõ kể hết mọi việc với bà, nhưng không được để bà gọi điện nói với cha tôi trước."

"Rõ thưa chủ tịch."

Thư kí Tiêu liền rời đi, bây giờ chỉ còn lại cô và Linda.Cô nhận lấy đống tài liệu từ tay Linda xem qua một lượt rồi nhấc bút kí tên.Sau đó để ý thấy sự lo lắng của Linda nên cười nhẹ, ôn hòa lên tiếng.

"Yên tâm.Cô theo tôi cũng lâu rồi còn nghĩ tôi dễ bắt nạt sao?"

"Chủ tịch, ý tôi..."

"Kỳ Tuyết, cô đưa cho tôi báo tài chính tháng này của công ty."

Kiều Ngân Anh nghênh ngang đi vào văn phòng cô.Cô ta không sợ trời sợ đất cứ thế đi tới trước mặt cô kiêu ngạo nên tiếng.

"Đừng giả ngu.Cô nên nhớ quyền hành công ty đổi lại cho tôi lắm giữ, cô chỉ trên danh nghĩa thôi.Là con bù nhìn."

"Trưởng phòng Kiều, cô đừng quá đáng."

Chưa kịp để cô nên tiếng Linda đã cất lời trước.Nhìn sự chán ghét của Linda với Kiều Ngân Anh rồi lại nhìn thẳng mặt Kiều Ngân Anh.Linda theo cô đã được một thời gian liền hiểu chủ tịch mình muốn tự giải quyết nên ngoan ngoãn tự động rời ra ngoài.Lúc này căn phòng tĩnh mịch hẳn chỉ có tiếng thở cùng ánh mắt đối nhau giữa cô và Kiều Ngân Anh.

Không thể chịu được nữa cô ta đập tay mạnh xuống bàn.Đáy mắt tức giận nhìn cô nhưng không dám to giọng quá.

"Kỳ Tuyết, cô đừng quá đáng.Mau đưa ra đây."

Cô không nói gì, ngả người vào ghế khiêu khích nhìn cô ta.Bàn tay cầm chiếc bút xoay xoay mấy vòng như thể cẳn phòng chỉ có mình cô vậy.Trước biểu tình đó cô ta thật sự tức giận, hai bàn tay đập mạnh xuống bàn,cao giọng.

"Kỳ Tuyết.Cô đừng giả ngu nữa, mang báo cáo tài chính tháng này ra đây."

Lúc này cô cười nhếch môi như đoán được gì đó.Ngôi thằng dậy đối diện cô ta.Tay lấy trong đống giấy tờ ra một tệp tài liệu bìa xanh khác hẳn.

"Của cô đây, chủ tịch Kiều."

Kiều Ngân Anh nghe xong ngạc nhiên nhìn cô sao đó rất nhanh vênh váo thể hiện nhưng cô ta không biết cánh cửa mở ra.Từ bên ngoài ba cô bước vào, gương mặt ông nhìn cô vẻ rất khó chịu là khác.Cảm giác như ai đó đã lừa của ông một cái gì rất lớn vậy.Cô nhìn ông, sau đó đứng dậy nhìn Kiều Ngân Anh nói nhỏ.Với chỗ nhìn của ba cô thì không nhìn ra cô đang nói chuyện cũng như cô nói gì.

"Gần nửa ngày kiêu ngạo của cô kết thúc rồi.Đây là món quà chia tay tôi dành tặng cô."

"Cô..."

Không thèm nghe đoạn sau của cô ta, cô đi nhanh tới chỗ ba mình đỡ ông ngồi xuống sofa mình cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh ông.Kiều Ngân Anh thấy vậy cũng đặt tài liệu xuống bàn đi tới chỗ đối diện ngồi.

"Ba!"

Cô và cô ta không hẹn mà cùng đáp.

Vừa thấy vậy cô ta liền quay sang nhìn cô ánh mắt đầy căm thù như thể cô cố tình bắt trước cô ta vậy nhưng cô nào có ý đó.Cô là gọi theo thói quen thôi mà, ai như cô ta con riêng mà ngang nhiên như thật.

"Con nói trước đi Kỳ Tuyết."

Ba cô khác hẳn lần trước,không quan tâm quá đến Kiều Ngân Anh mà chuyển hướng sang cô ân cần quan tâm.Cô thấy vậy cũng cảm giác khác lạ mà rùng mình, lại thêm ánh mắt như đâm thủng người của Kiều Ngân Anh nữa càng làm cô sợ hại hơn.

"Không có gì, con chỉ muốn nói ba muốn uống gì thôi."

"Cái đó ba kêu Linda làm rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.