Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 25




"Á,..."

Cô tỉnh lại người đầm đìa mổ hôi.Cảm nhận được khóe mắt cô chút ươn ướt.Tại sao hình ảnh này tự nhiên lại xuất hiện trong tâm trí cô.Là máu, là ngày cô tưởng trừng sẽ mất đi Tiểu Lãnh nhưng cuối cùng vẫn không xảy ra.Cô không biết nếu ngày đó cô thật sự mất đi nó thì sẽ ra sao.

"Mẹ, con nghe thấy tiếng hét.Có chuyện gì sao?"

Tiểu Lãnh mở cửa ra, cái đầu nhỏ nhắn được chải chuốt kĩ lưỡng thò vào hỏi cô.

"Không sao.Con mau xuống đi rồi mẹ xuống."

"Đúng là lề mề.Mẹ mau nên đi còn ra sân bay đón ông ngoại cùng bá bá."

"Biết rồi.Con lăn xuống cho mẹ."

Ách,... mấy ngày nó ngoan ngoãn quan tâm cô xong thì mấy hôm nay lại bắt đầu chọc tức cô.Thằng nhóc này đúng là không dạy lại không được, quá ma quái rồi, không coi ai ra gì.

Tại sân bay.

Cô mặc váy đen huyền ảo, đường may đơn giản nhưng tinh tế tôn nên đường cong quyến rũ của cô.Mái tóc nấu đất thả xuống che đi phần vai trắng mịn lộ ra do thiết kế của váy.Tiểu tử bé nhỏ đi cạnh cô chính là Tiểu Lãnh, cậu mặc bộ đồ thể thao năng động, gương mặt trắng hồng đáng yêu nhưng ánh mắt lại lạnh khó hiểu.

Hai người một lớn một nhỏ sánh bước đi vào sân bay thì gặp Lục Hàn.

Cô nhìn người đàn ông đó, mới có mấy ngày không gặp anh đã thay đổi quá nhiều.Gương mặt tiều tụy,mệt mỏi nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.Tự nhiên cô thấy mình có lỗi, rõ là cô biết một mình Tiểu Lãnh bầy ra trò đó nhưng vẫn một mực tức giận với cả anh.

Tiểu Lãnh cùng cô đi tới chỗ Lục Hàn.Anh nhìn thấy cô tự nhiên quay người định rời đi.

"Đứng lại, Lục Hàn."

Cô nhìn anh vẻ mặt khó chịu, không ngờ anh thật sự giận cô.Nhưng không phải, anh quay đầu lại nhìn cô vẻ mặt khó nói.

"Em không giận nữa?"

"Ách,..."

Hóa ra Lục Hàn anh sợ cô giận lên mới bỏ đi.Làm cô cứ tưởng anh giận cô, hóa ra là anh sợ cô vẫn giận anh về ngày hôm đó.

Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô kéo kéo, Tiểu Lãnh ngước mặt nên nhìn cô, gương mặt khả ái khác thường.

"Là con gọi chú ấy.Mẹ không giận chứ?"

Cô cười nhẹ.Thật ra cô muốn nói mình còn giận lắm nhưng bây giờ thấy Tiểu Lãnh dùng gương mặt cún con nói chuyện với cô còn Lục Hàn thì như đứa trẻ mắc lỗi mà nhìn cô.Làm cô thật sự không nhẫn tâm được vậy.

"Thôi không sao, cái gì đã qua cũng để nó qua đi."

Tiểu Lãnh gương mặt khác thường, nó như phát hiện được gì đó mà phi nhanh chạy khỏi tầm tay cô.Sau đó liền lao tới ôm lấy một người đàn ông tủng niên, bên cạnh ông ta là một nam nhân cao tuấn mỹ.

"Ông ngoại."

Tiểu Lãnh kêu lên, hai tay ôm chặt cổ người đàn ông kia.Ông ta cũng thuận thế mà bế Tiểu Lãnh lên, cưng chiều xoa đầu nó rồi đi về phía cô.Người ông bên cạnh cũng sải bước theo người trung niên kia.

"Cha! Anh hai!"

"Bác Kỳ! Anh Nghiên."

Cô và Lục Hàn không hẹn mà nhìn về người đàn ông trung niên kia cất giọng.Thật ra cha cô đã có tuổi nhưng do chăm chỉ tập liện cũng như ăn uống đầu đủ nên nhìn cũng chẳng già hơn cô là bao.

Người đàn ông mặt lạnh bên cạnh là anh hai cô.Tuy bề ngoài lạnh lùng, còn có biệt danh là ác ma nhưng anh hai cô thật sự rất cưng chiều và thương yêu cô cũng như Tiểu Lãnh.

"Lâu rồi không gặp hai đứa có khỏe không?"

Cô ngớ mắt ra nhìn cha mình vừa cất lời.Hôm nay ông ấy trúng gió sao? Mọi ngày chẳng bao giờ quan tâm hỏi han cô mà hôm nay vừa xuống mấy bay liền hỏi rồi.Chắc lại có việc gì rồi.

Lại nhìn thấy anh hai nháy mắt, cô liền hiểu ra sự việc.Chắc cha cô lại làm việc gì chọc giận mẫu thân đại nhân của cô rồi.Nhưng không có cách làm bà ấy hết giận nên muốn nhà cô giúp đỡ.

"Hứ, cha lại chọc giận mẹ chứ gì?"

Cha cô xoa đầu Tiểu Lãnh, ánh mắt trừng về phía cô.

"Nha đầu, trước mặt Lục Hàn giữ cho cha chút thể diện đi."

Cô và anh hai không nhịn được mà đồng thanh lên tiếng.

"Cha có thể diện sao?"

"Hai đứa..."

Cha nhìn cô với anh hai nản lòng.Ngay lúc này ở phía sau lưng cô vang lên giọng quen thuộc đến lạnh người.

"Cha..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.