Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 10




"Gọi cô ta đến phòng tôi."Cô lật bản báo cáo trong tay,lạnh nhạt buông lời.

"Vâng."Thư ký Tiêu đã theo cô lâu nên hiểu ý không hỏi gì them,xoay người đi ra ngoài.Lúc đóng cửa vẫn quay lại nhìn cô một lần xem phản ứng nhưng đều không nhìn ra vì cô đang cúi mặt xuống thấp xem báo cáo.

Cô ngâng nên đã thay thư ký Tiêu rời đi.Miệng bất giác nở một nụ cười bị thương.

Kiều Ngân Anh cái tên này bao lâu rồi cô chưa nghe thấy.Những kì ức quen thuộc như ùa.Người cô bớt giác run nên một cái,ánh mắt hiện nên phần chán ghét,khinh thường.Cuộc sống này quá nhỏ bé,hay là sự sắp xếp của số phận đây.Nếu có trách thì trách ông trời để cô gặp cô ta sớm vậy thôi.

Lúc này của phòng lại mở ra.Một cô gái tầm tuổi cô bước vào.Trên người cô ta diện toàn hang hiệu của những hang nổi tiếng, nếu người trong giới nhìn vào không ai tin cô ta chỉ là một trưởng phòng thiết ký nhỏ nhoi.

Cô nhìn cô ta,bắt gặp ánh mắt sợ hãi cùng với kinh ngạc của cô ta đang nhìn mình.Bước chân của Kiều Ngân Anh cũng có phần chậm lại,người run rẩy mà đi tới trước bàn làm việc cô.

Cô nhìn Kiều Ngân Anh, tay nắm chặt chiếc bút,hận không thể coi cô ta là chiếc bút trong tay mà bóp nát.Cô nhìn sự sợ hãi trong ánh mắt cô ta, lòng cũng chẳng ấm hơn chút nào.Nếu biết sẽ có ngày này cô ta có làm vậy với cô hay không?

Kiều Ngân Anh đi tới trước mặt cô,miệng lắp bắp nói:"Cô,cô,...đã trở về?"

Cô nhìn cô ta,cười to:"Ngạc nhiên lắm sao, em gái cùng cha khác mẹ?"Cô có nhấn mạnh chỗ "cùng cha khác mẹ".Ánh mặt chán ghét nhìn chằm chằm về phía Kiều Ngân Anh.

Đã 5 năm nhưng Kiều Ngân Anh hoàn toàn không thay đổi nhiều.Có khi cô ta còn đẹp hơn trước.Vẻ ngây ngô năm nào của cô ta cũng hoàn toàn sụp đổ,thay vào đó là sự mặn mà của người phụ nữ trưởng thành.

"Tại sao cô lại vào được đây?"Kiều Ngân Anh tuy sợ hãi trước sự trước xuất hiện của cô,nhưng cô ta cũng không quên giải đáp thắc mắc của mình.

"Kiều Ngân Anh,cô vào được Kỳ Liên chắc một phần cũng nhờ phúc của cha tôi chứ nhỉ.Còn tôi vào được là do Kỳ Liên là của tôi,là thứ mà ông ấy trả lại cho tôi."Cô nhìn vào mắt cô ta lạnh nhạt mà buông lời,sự cay độc như ngấm vào sâu trong cô lúc này.

"Cô nói láo.Ông ấy,ông ấy hứa..."Cô ta nghe xong không tin vào tai mình,vẫn cô chấp cãi lại nhưng đã bị cô chặn lời:"Hứa cho cô sao?Cô là gì với Kỳ Gia?Là đứa con hoang?Là đứa em cùn cha khác mẹ với tôi sao?Cô có quyền cướp những thứ của Kỳ Gia với tôi sao?..."

Cô đứng dậy,kéo Kiều Ngân Anh về phía mình.Mỗi một câu nói xong cô lại kéo cô ta gần thêm một chút,kéo tới khi cô sát tới mặt mình.Ép cô ta nhìn thẳng vào ánh mặt đầy vẻ chán ghét khinh thường của cô.

Kiều Ngân Anh sợ hãi,cô lấy sức lực của mình đây cô ra,nhưng sao mà đẩy được.Một người như thiếu nữ khuê các,còn cô từ nhỏ đã luyện qua võ sức lực hoàn toàn khác nhau.

"Kỳ Tuyết,cô buông tha cho tôi đi.Tôi,tôi,..."Cô ta vùng vẫy hỏi cô,những giọt nước mặt bắt đầu tuôn rơi.

"Cô xứng để tôi đeo bám sao mà buông tha?"Cô nắm chặt tay Kiều Ngân Anh,cũng không biết cô tình hay vô tình mà sực lực của cô khiến máu cô ta không lưu thong,bầm tím lại.Cô ta còn toàn thân da trắng như trứng bóc nên một vết bầm tím lại trên người cô ta lại nhìn vô cùng kinh khủng.

"Tại sao cô còn làm khó tôi?"Cô ta ngước mắt nên vẻ mặt đáng thương nhìn cô.

Bao năm rồi kĩ thuật diễn xuất của cô ta chỉ có khá nên chứ không kém đi,càng ngày càng khiến cô bội phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.