Cố Mộng

Chương 29: Trần Mịch Ngôn, em có nhũ danh




Tiểu Ngọc Nhi mê man suốt hai ngày một đêm, sau khi tỉnh lại bụng liền cảm thấy đói.

Đa Đạc vẫn luôn ở bên giường chờ nàng, thấy nàng tỉnh lại vô cùng cao hứng, vội phân phó Cao Oa đến phòng bếp đem canh gà đã hâm nóng bưng tới. Trong ngực hắn còn ôm tiểu a ca vừa mới ra đời không lâu.

Mới sinh được ba ngày, tiểu a ca tuy rằng vẫn giống như trước còn nhiều nếp nhăn, nhưng đã trắng nõn một ít. Lúc này đang rúc vào tã lót ấm áp, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phun bong bóng, hiển nhiên là ngủ được rất ngon.

Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy liền mềm lòng, không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc gương mặt nhỏ nhắn của tiểu a ca, tiểu đại ca tựa hồ như cảm giác thấy không thoải mái, hừ một tiếng rất nhỏ liền quay mặt đi ngủ tiếp. Tiểu Ngọc Nhi vội bỏ tay ra, khẽ cười nói: "Con thật đáng yêu."

Đa Đạc bĩu môi, "Giống y như khỉ con, có chỗ nào đáng yêu?"

Tiểu Ngọc Nhi bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, Đa Đạc vội vàng sửa miệng: "Đáng yêu, đáng yêu, không có gì đáng yêu hơn so với con." Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng Đa Đạc vẫn cẩn thận đánh giá tiểu đại a một phen, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ đứa nhỏ nào sinh ra cũng xấu như vậy sao?

"Cho ta ôm một cái." Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng nói, sau đó học hỏi Đa Đạc nên ôm đứa nhỏ như thế nào rồi mới tiếp nhận tiểu a ca từ trong ngực Đa Đạc.

Cảm giác thấy tiểu a ca có chút nhẹ, Tiểu Ngọc Nhi cười khẽ, "Nhìn không ra, con rất nhẹ."

"Ừm, nặng bảy cân.” Đa Đạc cười nói, "Tân khách hôm nay đến đây đều nói rằng con có phúc."

"Tân khách?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc.

"Đúng vậy, hôm nay tiểu a ca tắm ba ngày." Đa Đạc chỉ chỉ khóa trường mệnh trên cánh tay tiểu a ca, "Đây là quà hôm nay tẩu tử tặng cho con."

Tiểu Ngọc Nhi ảo não nhăn mi lại, "Ta cư nhiên lại bỏ lỡ lễ tắm ba ngày của con." Tiểu Ngọc Nhi lập tức cảm thấy mình không phải là một ngạch nương tốt.

Đa Đạc lắc đầu, "Không sao, cũng là vì nàng quá mệt mỏi, hơn nữa cho dù nàng có tỉnh, thân mình nàng vẫn còn rất yếu, căn bản là không thể đi ra ngoài."

"Thực xin lỗi a, ngạch nương không thể nhìn thấy lễ tắm ba ngày của con." Tiểu Ngọc Nhi xin lỗi hôn lên trán tiểu a ca, lại đùa tiểu đại ca một hồi lâu, nàng dường như là mới nhớ tới cái gì lập tức hỏi Đa Đạc, "Đa Đạc, chàng đặt tên cho con chưa?"

"Rồi, gọi là Đa Đan." thần thái Đa Đạc rất vui vẻ, "Ta tên là Đa Đạc, tên của con là Đa Đan, vừa nghe liền biết là hai cha con."

Nguyên nhân đặt tên khiến Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy buồn cười, nhưng nàng cũng đồng ý cái tên này.

Một hồi sau, Đa Đan lại đột nhiên gào khóc, Tiểu Ngọc Nhi vừa ôm vừa dỗ, nhưng bé con vẫn khóc lớn không ngừng, Tiểu Ngọc Nhi vội hỏi Đa Đạc: "Đa Đạc, con bị làm sao vậy?"

Đa Đạc nhíu mày, không xác định nói: "Chắc là đói bụng?" Mấy ngày nay chỉ cần hắn thấy Đa Đan khóc nháo thì vú nuôi sẽ lập tức cho uống sữa.

Dứt lời, Đa Đạc liền tính gọi vú nuôi đi vào, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại kéo hắn lại, cười nói: "Ta muốn tự mình cho con ăn." Sau đó, nàng liền cởi áo, bế Đa Đan đến trước ngực mình. Đa Đan cũng không khách khí ngậm lấy, ra sức ăn.

Đa Đạc ở một bên cũng cười khẽ, "Tiểu tử này mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, cư nhiên vẫn còn đói."

Qua một hồi lâu, Đa Đan rốt cuộc ăn no, sau đó Đa Đạc liền giúp bé thuận sữa, Đa Đan mở to đôi mắt đen tuyền, nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi.

Đa Đạc nhìn thấy kỳ lạ, "Tiểu tử này hai ngày trước còn không chịu mở mắt, như thế nào hôm nay uống sữa xong liền mở mắt ra."

Tiểu Ngọc Nhi nghe xong cảm thấy tâm đều mềm đi, sau đó có chút đắc ý nói: "Đương nhiên, con của ta tất nhiên là thân cận với ta rồi." Sau đó cúi đầu bắt đầu trêu đùa Đa Đan.

Trẻ con mới sinh rất nhanh liền cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi không có gì kinh nghiệm chắm sóc trẻ sơ sinh cũng sợ làm cho bé khóc, đùa một hồi liền để vú em ôm Đa Đan xuống.

Lập tức, Cao Oa liền đem canh gà đã hâm nóng từ phòng bếp bưng vào. Tiểu Ngọc Nhi bụng đói đến dán vào lưng, Đa Đạc thấy nàng chơi đùa với Đa Đan xong cũng không còn sức lực liền tự mình đút cho nàng ăn.

Tiểu Ngọc Nhi vừa nếm canh gà liền cảm thấy ngon vô cùng, không có một chút ngấy nào, không giống như canh mới nấu. Tiểu Ngọc Nhi liền nghi hoặc hỏi Cao Oa: "Cao Oa, canh này nấu từ khi nào?”

Cao Oa cười đáp: "Vừa mới nấu ạ, bối lặc gia không biết ngài khi nào mới tỉnh lại, vì thế liền phân phó nhóm nô tỳ không cách một khoảng thời gian nấu một lần canh gà mới, chờ phúc tấn tỉnh lại thì có thể uống được canh gà rồi."

Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cảm động nhìn Đa Đạc, "Cám ơn chàng."

"Chúng ta vợ chồng, còn nói cám ơn cái gì." Đa Đạc nhẹ giọng nói, sau đó lại tiếp tục cẩn thận đút canh gà cho Tiểu Ngọc Nhi.

Bên này hai người ngọt ngào thân mật, còn hiên giờ với Đại Ngọc Nhi mà nói chính là xét đánh giữa trời quang.

Tái Kỳ Nhã chết trước mặt Đại Ngọc Nhi, hơn nữa 'Hung thủ' lại chính là tỷ tỷ nàng vẫn luôn tín nhiệm. Đại Ngọc Nhi chưa từng hận Hải Lan Châu như vậy, cho dù trước kia Hải Lan Châu có nhiều lần hãm hại nàng nhưng trong lòng của nàng đều cho rằng các nàng là tỷ muội, vẫn còn có thể quay về như trước kia, nhưng mà, nàng đã quá ngây thơ rồi, gương đã vỡ thì sao có thể gắn liền?

Hải Lan Châu, từ nay về sau ngươi và ta không còn liên quan! trong lòng Đại Ngọc Nhi oán hận nghĩ.

Sau khi Tái Kỳ Nhã chết, Đại Ngọc Nhi chủ động nói với Hoàng Thái Cực sẽ khuyên giải Ngô Khắc Thiện, kiên định cam đoan Khoa Nhĩ Thấm vẫn là minh hữu của đại thanh, cũng ở trước mặt Hoàng Thái Cực nói rõ nàng sẽ không vì chuyện này mà ghi hận Hải Lan Châu. Hoàng Thái Cực bội phục nàng, lại đau lòng nàng vì mất mẫu thân nhưng vẫn có thể lấy đại cục làm trọng, cho nên mấy hôm nay hắn thường ngủ lại Vĩnh Phúc cung, Hải Lan Châu ở bên kia tất nhiên liền bị lạnh nhạt mấy ngày.

Hải Lan Châu cũng bởi vì bị Hoàng Thái Cực vắng vẻ mà cảm thấy vô vị, đi ra ngoài ngắm hoa lại gặp phải Triết Triết. Triết Triết đương nhiên là tới khuyên nàng hết lòng tuân thủ hứa hẹn lúc trước, báo xong thù của Trác Lâm và Tháp Na thì nhanh chóng ly khai hậu cung đại thanh. Nhưng Hải Lan Châu lại do dự, không chút nào còn quyết đoán giống như lúc trước.

Ánh mắt trào phúng của Triết Triết trước khi đi, khiến cho lòng của nàng giãy dụa. Chẳng lẽ, nàng thật sự yêu Hoàng Thái Cực sao?

Hoàng Thái Cực vì trấn an Ngô Khắc Thiện, nên đặc biệt truy phong Tái Kỳ Nhã là Hòa Thạc hiền phi, cũng tổ chức tang lễ lớn cho Tái Kỳ Nhã. Hơn nữa trong ngày tang lễ, Hoàng Thái Cực cũng tự mình tham dự, tự mình khuyên giải an ủi Ngô Khắc Thiện, Đại Ngọc Nhi cũng ở một bên yên lặng khuyên giải, Ngô Khắc Thiện mới miễn cưỡng ẩn nhẫn lửa giận trong lòng, quỳ xuống cảm tạ ân điển của Hoàng Thái Cực.

Đa Đạc cũng tham dự lễ tang lần này, mà ở nhà, Tiểu Ngọc Nhi cũng đã nhận được thư Tái Kỳ Nhã đưa tới.

Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc, "Đây là thư dì gửi cho ta?"

Cao Oa gật gật đầu, "Vâng, đại phúc tấn trước khi chết đã giao cho nô tỳ, nói chờ nàng đi rồi thì nhất định phải đem phong thư này giao tận tay cho ngài." Nhưng Cao Oa lại không nghĩ tới, Tái Kỳ Nhã nói đi, chính là vĩnh biệt.

Tiểu Ngọc Nhi vội vàng mở phong thư ra, thấy rõ nội dung trong thư, đồng tử Tiểu Ngọc Nhi mãnh liệt co rút lại. Sau đó vội vàng đem thư đưa cho Cao Oa, để nàng thiêu hủy.

Nhưng lúc Cao Oa đem thư đặt sát vào hỏa lò, Tiểu Ngọc Nhi lại do dự, suy nghĩ nửa ngày lại nói Cao Oa cất vào tủ treo quần áo, nhưng phải giữ bí mật không để người khác phát hiện.

Cao Oa lập tức nhận phân phó đi làm.

Tiểu Ngọc Nhi mệt mỏi tựa đầu vào giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc phức tạp. Dì, người nói cho con biết chuyện này, cũng thật khiến con quá khó xử...

Thời gian đến rất nhanh, đảo mắt Đa Đan cũng đã hơn hai tháng, thời gian hai tháng này Đa Đan từ dáng vẻ nhiều nếp nhăn như khỉ con đã lột xác thành bộ dáng nhỏ nhắn người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Đa Đan đặc biệt giống Tiểu Ngọc Nhi, trừ cặp lông mày giống Đa Đạc, còn lại quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Tiểu Ngọc Nhi, ngay cả Triết Triết cũng nói Đa Đan lớn lên cực kỳ giống Tiểu Ngọc Nhi lúc nhỏ.

Nghe thấy như vậy, Tiểu Ngọc Nhi càng thêm vui mừng, mỗi ngày đều ôm lấy Đa Đan không chịu buông tay. Mà Đa Đan cũng y như vậy, bám dính lấy ngạch nương của bé, chỉ cần có người muốn ôm bé tách khỏi Tiểu Ngọc Nhi thì lập tức sẽ khóc nháo không ngừng. Cho dù lúc ngủ có mang bé đi, thì sau khi tỉnh lại không thấy Tiểu Ngọc Nhi ở bên cạnh, càng khóc đến rung trời.

Tất cả mọi người đều nói bộ dạng tiểu a ca giống như tiểu kim đồng ngồi bên cạnh Quan Âm, người nào vừa thấy lập tức sẽ cảm thấy yêu thích. Ban đầu Đa Đạc cũng nghĩ như vậy, nhưng mà hiện tại hắn đã không còn cảm giác đó nữa, hơn nữa mỗi ngày hắn đều thấy Đa Đan rúc trong ngực Tiểu Ngọc Nhi, những lúc như vậy đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngươi có từng thấy tiểu kim đồng nào đáng ghét như vậy chưa? Ai ôm đi liền khóc, khi ngủ ôm đi thì tỉnh lại cũng khóc. Cho dù có đặt ở bên người Tiểu Ngọc Nhi, nhưng chỉ cần Tiểu Ngọc Nhi hơi không để ý tới thì lập tức cũng liền khóc.

Cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc! Đa Đạc tức giận trừng mắt nhìn con trai nhỏ đang chơi đùa ngón tay của mình, thật muốn đánh cái mông nhỏ một cái, nhưng khi nhìn thấy gương mặt giống Tiểu Ngọc Nhi như đúc kia, Đa Đạc lại không thể hạ thủ. Cuối cùng chỉ đành chọc chọc gương mặt nhỏ nhắn vài cái cho hả giận.

Đa Đan bị a mã chọc, không khóc không nháo, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Đa Đạc. Đa Đạc cũng nhìn bé chằm chằm, còn dám trừng ta? Xú tiểu tử, lão tử chọc ngươi vài cái thì có làm sao?

Cửa chi nha một tiếng mở ra, Tiểu Ngọc Nhi đi đến. Quay đầu lại liền thấy hai cha con đang nhìn nhau chằm chằm, nhịn không được cười ra tiếng.

Đa Đạc vừa thấy nàng, liền lập tức đứng lên, tiến đến bên người Tiểu Ngọc Nhi làm nũng, "Bảo Âm, nàng đã trở lại, ta chờ nàng thật lâu."

Tiểu Ngọc Nhi áy náy cười cười, "Thật có lỗi thật có lỗi, hôm nay nói chuyện phiến với Đỗ Lặc Mã rất vui nên quên mất thời gian." Sau đó nàng bước đến nôi, ôm lấy Đa Đan, ôn nhu nói: "Nguyên Nguyên, có nhớ ngạch nương không? Hôm nay ngạch nương nhớ con muốn chết."

Nguyên Nguyên là nhũ danh Tiểu Ngọc Nhi đặt cho Đa Đan, dù sao con vẫn còn nhỏ, gọi Đa Đan, Đa Đan, môt chút cũng không có thân thiết. Trùng hợp ngày Đa Đan sinh ra cũng là tết nguyên tiêu, nên Tiểu Ngọc Nhi liền gọi bé là Nguyên Nguyên.

Mà Đa Đan dường như là nghe hiểu, khoa chân múa tay cười vui sướng, còn nha nha nói ra những câu không thành lời. Tiểu Ngọc Nhi đương nhiên cũng cho rằng Đa Đan đồng ý với lời nàng nói, vì thế ôm bé lên hôn một cái. Hai mẫu tử hòa hợp biết bao.

Mà Đa Đạc bị ném sang một bên trong lòng có chút vị chua, ê ẩm nói: "Nàng không nhớ ta sao?"

"Nhớ a." Tiểu Ngọc Nhi cũng không có quay đầu lại, chỉ có lệ đáp lại một câu, sau đó lại lấy cái trống nhỏ ra chơi đùa với Đa Đan, bé cũng rất phối hợp cười cười mị mắt.

Đa Đạc bất mãn quyệt quyệt miệng, sau đó tiến đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, giả vờ cả giận nói: "Bây giờ ta rất tức giận."

Nếu trước kia Tiểu Ngọc Nhi có lẽ còn vây xung quanh hắn, hỏi hắn làm sao vậy. Nhưng trải qua mấy ngày nay, Tiểu Ngọc Nhi cũng biết hắn chỉ đang làm bộ như tức giận mà thôi, cho nên cũng rất thản nhiên nói: "Phải không? Vậy ta nói Cao Oa lấy cho chàng chén trà lạnh hạ hỏa."

Đa Đạc lập tức liền ủ rũ, có chút ủy khuất nhìn Tiểu Ngọc Nhi, "Bây giờ nàng không quan tâm đến ta nữa, ta sắp tới sẽ phải xuất chinh."

"Cái gì?" Câu này lập tức khiến Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, không hiểu nhìn hắn, "Bây giờ Nguyên Nguyên còn nhỏ như vậy, tại sao hoàng thượng lại để chàng xuất chinh? Lần này là đi đánh ai?"

"Tổ Đại Thọ." Đa Đạc thản nhiên nói.

Nghe được ba chữ kia, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi rất bất an, vội kêu Cao Oa ôm Đa Đan về nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy lần tấn công Tổ Đại Thọ này ngoài chàng ra còn có ai?"

"Ca ca của ta, còn có Hào Cách."

Tiểu Ngọc Nhi nhăn mi lại, "Sao lại có Hào Cách?" Kể từ lần trước nghe nói hắn ở phía sau bắn lén Đa Đạc, thiếu chút nữa đã khiến Đa Đạc bị thương, ấn tượng Tiểu Ngọc Nhi đối với Hào Cách lập tức chìm xuống đáy cốc, hơn nữa lúc Đa Đan đầy tháng, Đa Đạc mở tiệc rượu cũng có mời hắn đến, coi như để quên đi hiềm khích lúc trước, hắn không đến thì thôi, lại còn ở sau lưng châm chọc Đa Đạc, nói đây chỉ là bữa tiệc đầy tháng cần gì phải làm xa xỉ như vậy, không biết về sau còn sẽ làm ra những chuyện như thế nào nữa. Hơn nữa Hào Cách còn thân thiết với A Cổ Lạp, cho nên Tiểu Ngọc Nhi trăm triệu lần cũng không muốn Đa Đạc sẽ cùng hắn đi đánh giặc.

Đa Đạc cười khẽ, "Vốn là lần này Hoàng Thượng phái Hào Cách đi, nhưng Hào Cách đánh không được, cho nên phái ta và ca đi trợ giúp."

"Vậy cũng không nhất định phải là chàng và Đa Nhĩ Cổn đi a, đại thanh trọng võ, nhân tài thiện chiến rất nhiều, sao cứ bắt buộc phải là các chàng đi?" Tiểu Ngọc Nhi thực lo lắng.

"Ta cũng là không biết a, chắc bởi vì ta và ca đã từng lãnh binh tấn công Tổ Đại Thọ, cho nên đối với phương pháp tác chiến của Tổ Đại Thọ so với những người khác có hiểu biết hơn ột chút, phái chúng ta đi thì phần thắng cũng sẽ lớn hơn."

Tiểu Ngọc Nhi khẩn trương cau mày, "Nhưng quan hệ của chàng và Hào Cách còn chưa có dịu xuống, vạn nhất lần này hắn lại muốn ám toán chàng thì phải làm sao?"

"Không có việc gì!" Đa Đạc trấn an cảm xúc Tiểu Ngọc Nhi, đùa nói: "Cùng lắm thì lần này ta ra chiến trường mặc thêm mấy tầng khôi giáp, hơn nữa để tiểu tử Hào Cách kia cách xa ta một chút là được."

Tiểu Ngọc Nhi trừng hắn, cuối cùng cũng đành phải bất đắc dĩ nói: "Vậy chàng nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần cũng đừng xúc động như lần trước, tự mình lãnh binh ra ngoài, biết không?"

"Biết." Đa Đạc tiến lên ôm Tiểu Ngọc Nhi vào lòng, "Vì nàng và con của chúng ta, ta nhất định sẽ bình an trở về."

Tiểu Ngọc Nhi cũng ôm chặt lấy Đa Đạc, lo lắng trên mặt vẫn là không có tan đi.

Đa Đạc nhìn thấy, nghĩ nghĩ một hồi liền ái muội tiến đến bên tai Tiểu Ngọc Nhi khẽ cười nói: "Vì vậy hiện tại nàng phải dỗ ta đó?"

Tiểu Ngọc Nhi không hiểu nhìn hắn, "Dỗ như thế nào?"

Đa Đạc để trán mình tự lên trán nàng, chóp mũi đụng chóp mũi, bốn mắt nhìn nhau, tình cảm ái muội giao triền, đợi cho đến khi Tiểu Ngọc Nhi vì xấu hổ mà dời mắt. Đa Đạc mới cười nhẹ nói: "Ca hắn vẫn luôn khoe khoang Kỳ Kỳ Cách vô cùng đáng yêu, vốn là ta tính đợi sau khi nàng sinh nữ nhi, sẽ đi khoe với ca, nhưng mà Nguyên Nguyên lại là nam hài tử, không có cách nào đi so."

Tiểu Ngọc Nhi thấp giọng oán giận nói: "Sinh nam hay sinh nữ cũng không phải ta có thể quyết định."

Ý cười trên mặt Đa Đạc càng đậm, "Cho nên, chúng ta vẫn phải tiếp tục sinh mới được a."

Tiểu Ngọc Nhi xấu hổ đỏ mặt, hờn dỗi đập hắn một cái, Đa Đạc bắt lấy tay nàng, trong mắt mang theo ý cười, "Vậy nàng có nguyện ý sinh cho ta hay không?"

Tiểu Ngọc Nhi mi mắt rũ xuống, cả buổi mới gật đầu rất nhẹ. Nếu không phải Đa Đạc vẫn luôn chú ý tới động tác của nàng, cơ hồ là không biết.

Đa Đạc cười nhẹ hai tiếng, sau đó ôm Tiểu Ngọc Nhi từ chỗ ngồi chậm rãi đi về phía giường.

Màn giường khép lại, một đêm tình nùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.