Cố Mộng

Chương 26: Anh để tâm tới việc cô có thể bên anh bao lâu




Hoàng Thái Cực xưng đế, chấn kinh toàn kinh đô.

Nhưng còn chưa để mọi người hoàn hồn, Hoàng Thái Cực đã cương quyết lần lượt định ra toàn bộ cục diện, lập quốc hiệu là Đại Thanh, xưng là "Khoan Ôn Nhân Thánh hoàng đế", chọn kinh đô ở Kiến Viên Khâu, Phương Trạch, đến thái miếu Phụng Tổ làm lễ tế cáo thiên địa. Sau đó phong thưởng bốn phía, phong đại bối lặc Đại Thiện làm Hòa Thạc Lễ thân vương, Đa Nhĩ Cổn là Hòa Thạc Duệ Thân vương, Đa Đạc là Hòa Thạc Dự Thân vương, A Tể Cách làm Đa La Anh quận vương, Hào Cách là Hòa Thạc Túc Thân vương. Trong đó Đa Nhĩ Cổn chưởng quản Lại bộ, Đa Đạc chưởng quản Lễ bộ.

Tiền triều bị điều động một tảng lớn, sau đó hậu cung cũng bắt đầu rục rịch. Bởi vì Hoàng Thái Cực tuy đã xử lý chuyện của tiền triều, nhưng hậu vị ở hậu cung lại chậm chạp chưa định, tuy mọi người điều biết ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về đại phúc tấn Triết Triết, nhưng địa vị tứ phi vẫn rất có lực hấp dẫn. Cho nên nhất thời, hậu cung tần phi đều sôi nổi tìm cách để lấy lòng Hoàng Thái Cực. Nếu nói không tranh, sợ cũng chỉ có một người là Đại Ngọc Nhi. Mà Tái Kỳ Nhã lại lo lắng Đại Ngọc Nhi sẽ phải chịu thua thiệt vì vậy cũng vội vàng tìm mọi cách giữ thể diện cho Đại Ngọc Nhi.

Một loạt thay đổi này đối với Tiểu Ngọc Nhi mà nói, nàng cũng không quá để ý sự tình bên trong, mà cho dù có để ý thìcũng không thể làm được gì, duy nhất không biến chính là dã tâm muốn thống trị Trung Nguyên của Đại Kim, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy cuộc sống của nàng trừ việc đãi ngộ cao hơn trước, cách xưng hô thay đổi, thì cũng không có chuyển biến gì quá lớn. Chuyện duy nhất hiện tại nàng phải làm chính là ở nhà chờ sinh. Hiện tại nàng cũng đã mang thai chín tháng, chờ đến lúc sinh cũng chỉ còn vài ngày, vì vậy Đa Đạc đã sớm đem mọi chuyện vụn vặt trong nhà giao hết cho quan gia đi làm, hắn không muốn có bất luận kẻ nào quấy rầy Tiểu Ngọc Nhi dưỡng thai. Hơn nữa Đa Đạc gần đây cũng không cần đi đánh giặc, cho nên mỗi ngày đều ở trong nhà cùng Tiểu Ngọc Nhi trò chuyện. Nếu đoạn thời gian trước Tiểu Ngọc Nhi xem như là thon gầy, thì hiện giờ nàng đã mượt mà lên không ít.

Tiểu Ngọc Nhi lười biếng mà nằm trên nhuyễn tháp được đặt ờ trong sân, ánh nắng chiếu lên mặt, cảm giác ấm áp khiến nàng thoải mái nheo con ngươi lại, sau đó rất tự nhiên há miệng ăn miếng quýt Đa Đạc đưa tới. Cảm nhận được vị chua chua lan tỏa ở trong miệng, Tiểu Ngọc Nhi vừa lòng gật gật đầu: "Loại quýt này ăn ngon hơn nhiều."

"Thật sao?" Đa Đạc bán tín bán nghi nhìn miếng quýt trong tay, sau đó cầm một múi cho vào miệng, lập tức Đa Đạc liền nhăn mặt, chua đến ê hết răng.

"Chua như vậy sao nàng có thể ăn được?” Đa Đạc dùng nước súc miệng, có chút lo lắng nhìn Tiểu Ngọc Nhi.

"Không hề chua chút nào." Tiểu Ngọc Nhi phản bác, sau đó cầm miếng quýt lên ăn, mặt không đổi sắc. Nhìn vậy, Đa Đạc liền cảm thấy miệng mình lại gợn lên vị chua ban nãy, nhưng nếu Tiểu Ngọc Nhi đã thích ăn thì một trượng phu tốt như hắn vẫn phải làm trọn chức trách, lột vỏ quýt, sau đó đưa một miếng đến bên miệng cho Tiểu Ngọc Nhi.

Đột nhiên, Tiểu Ngọc Nhi dừng lại một chút, sau đó ôm bụng than nhẹ một tiếng, Đa Đạc vội vàng khẩn trương nhìn nàng: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Một hồi sau, Tiểu Ngọc Nhi liền cười lắc lắc đầu: "Không có việc gì, đứa nhỏ nghịch ngợm lại đá ta vài cái."

Cao Oa cũng che miệng cười nói: "Cách Cách, lần này người hoài thai chính là một tiểu a ca khỏe mạnh."

Tiểu Ngọc Nhi cũng cười, tay xoa xoa bụng, Đa Đạc lại lập tức phản bác: "Nói hưu nói vượn cái gì, thai nhi lần này nhất định là một tiểu Cách Cách!"

Cao Oa bị hắn dọa sợ, sau đó có chút ủy khuất nhìn hắn: "Nhưng mà, ngay cả Tú Trân cô nương cũng nói, Cách Cách thích ăn chua, chua nam ngọt nữ, lần này nhất định là một tiểu a ca."

"Mới không phải đâu!" Đa Đạc tiếp tục ngây thơ phản bác, sau đó lại là một bộ biểu tình từ ái nhìn về phía bụng đang nhô lên của Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Cách Cách, đừng có nghịch ngợm trong bụng của ngạch nương con, chờ đến khi con xuất thế, a mã sẽ mang con ra ngoài chơi khắp nơi.”

Tiểu Ngọc Nhi dở khóc dở cười, sở dĩ Đa Đạc đối với hài nhi trong bụng chấp nhất như vậy hoàn toàn là do Đa Nhĩ Cổn, kể từ khi hắn có nữ nhi, mỗi ngày đều khoa trương mang đi khoe khoang khắp nơi, nói nữ nhi nhà hắn đáng yêu như thế nào, xinh đẹp như thế nào, nói sau này trưởng thành nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nhân của Mãn Châu.

Đa Đạc bị hắn kích thích liền phản bác. Không nhất định sẽ là nữ nhi của ca ca, nói không chừng về sau nữ nhi của hắn mới là cách cách xinh đẹp nhất, Tiểu Ngọc Nhi xinh đẹp như vậy, nữ nhi của nàng sao có thể kém được? Đa Nhĩ Cổn nghe vậy, tất nhiên là không vui, hai huynh đệ vì vậy mà chấp nhất, cứ như vậy tranh cãi lẫn nhau. Sau đó hai huynh đệ quyết định chờ Tiểu Ngọc Nhi sinh đứa nhỏ ra rồi sẽ xem lại, thử coi rốt cuộc là nữ nhi nhà ai xinh đẹp hơn. Kết quả là, sau khi về nhà Đa Đạc ngày cầu trời đêm khấn phật, mong rằng hài tử trong bụng Tiểu Ngọc Nhi là một tiểu Cách Cách, về phần a ca, bọn họ không phải vẫn còn trẻ sao? Về sau từ từ sinh là được!

Lúc này, một hạ nhân hoang mang khẩn trương đi đến, hướng Đa Đạc bẩm báo: "Vương gia, trong cung truyền tin tức đến, đại điển phong hậu bị hoãn."

Tiểu Ngọc Nhi rất kinh ngạc, Triết Triết trở thành hoàng hậu là chuyện đương nhiên, hôm này chính là lễ phong hậu của Triết Triết. Nhưng vì bụng của nàng hiện tại đã lớn như vậy nên không tiện tham gia, Đa Đạc lại không đành để Tiểu Ngọc Nhi một mình ở nhà, nên hắn cũng cáo ốm không đi, dù sao thì Hoàng Thái Cực phong vị cho hậu cung của hắn, cũng không liên quan gì đến mình, không đi cũng chẳng chết ai.

Đa Đạc nghe được tin tức này, liền phất phất tay tỏ vẻ đã biết, sau đó cho người kia lui ra, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi gọi lại.

"Vậy ngươi có biết nguyên nhân vì sao đại điển phong hậu lại dừng đột ngột như vậy hay không?”

Nghe nói là bởi vì đại phúc tấn bị mất phượng bào, hơn nữa hình như phượng bào đã bị một vị phúc tấn đang ở lãnh cung trộm mất, sau đó mặc lên người rồi tự sát.”

"Cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi không thể tin trừng lớn mắt.

Mà Đa Đạc lại nhíu nhíu mày, sau đó cho người kia lui xuống. Quay đầu lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn đang khiếp sợ, khuyên nhủ: "Chuyện trong hậu cung, thị phi nhiều, chúng ta không quản được nhiều chuyện như vậy, an tâm sống qua ngày là được rồi.” Dứt lời, Đa Đạc lại tiếp tục đút quýt cho Tiểu Ngọc Nhi.

Lúc đầu Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn suy nghĩ đến sự tình kia, nhưng nghe lời của Đa Đạc, nàng cũng liền nghĩ đơn giản, bọn họ không quản được nhiều như vậy, hơn nữa cho dù biết cũng không thể làm được gì.

Vài ngày sau khi đại điển phong hậu bị tạm hoãn, Tái Kỳ Nhã tới thăm. Cũng lâu rồi Tiểu Ngọc Nhi mới được gặp Tái Kỳ Nhã. Nên nàng rất có tâm chuẩn bị một chút, sau đó nhờ Cao Oa nâng ra tiền sảnh.

Đã lâu không thấy, Tái Kỳ Nhã vẫn một bộ dáng cao nhã đoan trang như trước, khi thấy nàng mang thai khuôn mặt liền trở nên khẩn trương, vội vàng đi tới, giúp Cao Oa đỡ lấy Tiểu Ngọc Nhi.

"Dì." Tiểu Ngọc Nhi nhìn nàng cười ngọt ngào.

Tái Kỳ Nhã ngồi vào chỗ của mình, buồn cười nói: "Con nhìn con đi, rất nhanh sẽ làm Ngạch Cát, vậy mà vẫn còn làm nũng với ta.”

Tiểu Ngọc Nhi cũng cười cười, Tái Kỳ Nhã lập tức hỏi: "Đa Đạc đối với con có tốt không?"

"Chàng đối với con tốt lắm, dì yên tâm." Tiểu Ngọc Nhi cười nói: "Trong khoảng thời gian này chàng ấy không phải đi đánh giặc, mỗi ngày đều ở nhà, vừa rồi ở Lễ bộ có chút việc chàng ấy phải đến xử lý nên đã đi trước.”

Thấy tươi cười Tiểu Ngọc Nhi phát ra từ nội tâm, Tái Kỳ Nhã cũng vui mừng gật gật đầu: "Hắn đối với con rất tốt." Sau đó lộ vẻ mặt u sầu, "Nếu như Ngọc Nhi cũng có thể có được một nửa hạnh phúc như con, tin rằng nàng sống trong hậu cung sẽ không quá gian nan như vậy.”

Tiểu Ngọc Nhi cười cười, dời đi đề tài: "Đúng rồi, dì, đêm nay ngài nhất định phải ở lại phủ dùng bữa, Đa Đạc trước khi đi đã nói phải khoản đãi ngài thật tốt."

"Được." Tái Kỳ Nhã gật gật đầu, sau đó phân phó thị nữ phía sau cầm hộp gấm tới mở ra, sau đó cưới nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Đây là huyết yến ta đặc biệt chuẩn bị cho con, rất tốt cho người đang mang thai, con sắp đến lúc sinh, nhất định phải bồi bổ tốt thân thể.”

Tiểu Ngọc Nhi ý bảo Cao Oa nhận lấy, sau đó có chút làm nũng nói với Tái Kỳ Nhã: "Cám ơn dì, trong khoảng thời gian này con uống rất nhiều thuốc bổ, cũng mập lên không ít.”

Tái Kỳ Nhã cũng cười nói: "Mập là tốt, có phúc khí."

Sau đó Tiểu Ngọc Nhi lại cùng Tái Kỳ Nhã hàn huyên một hồi lâu, không khí thập phần hòa hợp, nhưng Tiểu Ngọc Nhi chợt phát hiện thị nữ Ô Lan thường xuyên hầu hạ Tái Kỳ Nhã không thấy đâu nữa, hôm nay Tái Kỳ Nhã tới lại mang theo một thị nữ khác. Cho nên, nàng nghi ngờ hỏi: "Dì, Ô Lan đâu?"

Tươi cười của Tái Kỳ Nhã trùng xuống, nhưng rất nhanh đã trở lại như bình thường: "Ta phân phó nàng ở lại cung làm một ít điểm tâm quê nhà cho Ngọc Nhi, vì vậy không mang nàng đến. Chờ ngày khác, ta cũng đưa nàng đến làm cho con một ít."

"Cám ơn dì." Tiểu Ngọc Nhi mỉm cười đáp ứng, nhưng nghi ngờ trong lòng lại không biến mất.

Chỉ trong chốc lát, Tác Ni liền mang theo đại đội thị vệ trực tiếp xông vào trong Dự Thân vương phủ, hạ nhân cũng không thể ngăn lại.

Thấy Tác Ni hùng hổ mang theo người ngựa hiên ngang xông vào không có một chút cấp bậc lễ nghĩa, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi liền tức giận: "Làm càn! Ai cho các ngươi tự tiện xông vào vương phủ!"

Tác Ni hướng nàng thi lễ, nhưng là vẻ mặt lại là vẻ ngạo mạn, "Xin phúc tấn thứ tội, Tác Ni cũng chỉ phụng hoàng mệnh làm việc, trong lúc nhất thời không thể chú ý nhiều như vậy." Dứt lời, hắn liền hung tợn trừng mắt nhìn Tái Kỳ Nhã nói: "Tái Kỳ Nhã, ngươi hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, tội ác tày trời! Người tới, đem ác phụ này bắt lại cho ta!"

Tiểu Ngọc Nhi và Tái Kỳ Nhã đều sửng sốt, Tái Kỳ Nhã chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh, trong mắt tàn khốc nhìn thẳng Tác Ni: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta là đại phúc tấn Khoa Nhĩ Thấm, nữ nhi của ta là đại phi của hoàng thượng, ta làm sao có thể mưu hại Hoàng Thượng?"

Tác Ni cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Những lời này, Đại phúc tấn vẫn là lưu lại để nói sau đi, Tác Ni hiện tại phải thực thi nhiệm vụ, nhất định phải bắt hung thủ trở về quy án." Dứt lời, hắn lập tức cho hai thị vệ tiến lên bắt Tái Kỳ Nhã lại.

"Từ từ!" Tiểu Ngọc Nhi ngay lập tức bước lên phía trước, ngăn cản bọn họ, sau đó trừng mắt nhìn Tác Ni: "Ngươi nói dì ta hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, có bằng chứng gì?"

Tác Ni cười lạnh: "Đại phúc tấn đưa thuốc bổ cho Hải phúc tấn, trong đó có bỏ thuốc độc, kết quả Hoàng thượng ăn phải, hiện người đang hôn mê bất tỉnh, phúc tấn còn cần ta đưa chứng cứ cho ngài sao?"

Tiểu Ngọc Nhi tuy bất mãn thái độ của Tác Ni, nhưng cũng không thể cãi lại. Ngược lại Tái Kỳ Nhã bị bắt trụ lập tức phản bác nói: "Nói hưu nói vượn! cho tới bây giờ, ta chưa từng đem thuốc bổ cho sát tinh kia chứ đừng nói là hạ độc, nhất định là có người vu oan hãm hại ta!"

Tác Ni cũng không để ý, trực tiếp mang nàng đi.

Bọn họ vừa đi, chân Tiểu Ngọc Nhi cũng hơi lung lay một chút, Cao Oa bước lên phía trước đỡ lấy nàng.

Sau lần đó đó, Tiểu Ngọc Nhi vẫn luôn lo sợ bất an, Tái Kỳ Nhã tuyệt đối không có khả năng hạ độc hại Hoàng Thái Cực, cho dù muốn hãm hại Hải Lan Châu, Tái Kỳ Nhã cũng không ngu ngốc đến nỗi lấy chính danh nghĩa mình để đưa đi. Hơn nữa vừa vừa rồi khi Tác Ni nói Tái Kỳ Nhã là hung thủ, ánh mắt Tái Kỳ Nhã có một chút hoảng hốt, nhưng mà vừa nghe thấy vấn đề do thuốc bổ, nàng mới vội vàng phản bác. Vì vậy chỉ có thể biết, Tái Kỳ Nhã dù có ý muốn hại Hải Lan Châu, nhưng tuyệt đối không phải do chén thuốc bổ kia, nhất định là có người vu oan hãm hại.

Chờ buổi tối Đa Đạc trở về, phát hiện không khí trong phòng có chút ngưng trệ, những hạ nhân khác cũng không theo phân phó của hắn đi chuẩn bị tiệc tối, còn luôn cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh. Đa Đạc Nghi hoặc, bước vào phòng liền thấy Tiểu Ngọc Nhi gấp đến độ đi tới đi lui.

Thấy Đa Đạc trở về, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng ra đón: "Đa Đạc!"

"Làm sao vậy?" Đa Đạc nghi hoặc không hiểu nhìn thần sắc ngưng trọng của Tiểu Ngọc Nhi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay dì đến thăm ta, kết quả bị Tác Ni bắt vào đại lao, nói dì hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, chàng nói ta nên làm sao bây giờ?” Tiểu Ngọc Nhi khẩn trương nhăn mày.

Trong lòng Đa Đạc cũng kinh ngạc vạn phần, sau đó liền an ủi Tiểu Ngọc Nhi: "Nàng đừng có gấp, để ta phái người đi nghe ngóng tin tức, sau đó hai chúng ta từ từ thảo luận biện pháp.”

Tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng Tiểu Ngọc Nhi cũng biết trước mắt chỉ có thể như vậy, chỉ đành gật đầu.

Bất quá, người trước hết là đi thiên lao thăm Tái Kỳ Nhã, không phải Đại Ngọc Nhi cũng không phải Tiểu Ngọc Nhi, mà là Đa Nhĩ Cổn.

Đa Nhĩ Cổn nhìn đại phúc tấn kiêu căng trước đây hiện lại quỳ gối trước mặt hắn, cầu xin hắn chiếu cố tốt cho Đại Ngọc Nhi, thần sắc Đa Nhĩ Cổn vô cùng rối rắm. Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Bây giờ nàng đã là phi tử của hoàng thượng, nếu giữa ta và nàng có nhiều liên quan, đối với nàng ấy cũng không phải chuyện tốt."

Tái Kỳ Nhã ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng người duy nhất hiện tại ta có thể tin tưởng chỉ có ngươi."

Đa Nhĩ Cổn không hiểu nhìn nàng.

Tái Kỳ Nhã tiếp tục nói: "Ta biết, ngươi thích Ngọc Nhi."

Vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn nhất thời có chút xấu hổ, vừa định giải thích cái gì, chợt nghe Tái Kỳ Nhã tiếp tục nói: "Tuy rằng ta không biết tình cảm của ngươi đối với Ngọc Nhi còn lại bao nhiêu, nhưng ta cũng tin là ngươi cũng không muốn nàng bị người khác hãm hại. Hiện tại những người tìm cách vu hãm ta, như vậy mục tiêu kế tiếp sẽ là Ngọc Nhi."

Đa Nhĩ Cổn có chút chần chờ.

Tái Kỳ Nhã chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đã phiếm lệ, nhưng cũng có thể thấy rõ trong mắt nàng nồng đậm là vẻ khẩn cầu, nàng trước giờ luôn là một người mạnh mẽ, chưa bao giờ chịu thua. Nhưng hiện giờ nàng vì an nguy của Đại Ngọc Nhi, lần đầu tiên quỳ gối trước mặt người khác, khẩn cầu Đa Nhĩ Cổn nhất định phải chiếu cố tốt cho Đại Ngọc Nhi.

Lúc này, Đại Ngọc Nhi cũng đến, nhìn thấy Tái Kỳ Nhã quỳ trên mặt đất, lập tức liền khóc nức lên: "Ngạch Cát, người làm cái gì vậy? Mau đứng lên!"

"Không!" Tái Kỳ Nhã bỏ tay Đại Ngọc Nhi ra, lưng thẳng thắn, ánh mắt sáng quắc nhìn Đa Nhĩ Cổn: "Ta cầu ngươi đáp ứng yêu cầu của ta."

Đại Ngọc Nhi nghi hoặc mà nhìn Đa Nhĩ Cổn, sau khi Đa Nhĩ Cổn tiếp xúc ánh mắt của nàng, hắn liền nhanh chóng tránh đi, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu.

Tái Kỳ Nhã rốt cục an tâm cười: "Như vậy, ta yên tâm rồi." Sau đó nàng dựa vào Đại Ngọc Nhi đứng lên.

"Ngạch Cát, ngài thỉnh cầu hắn chuyện gì?" Đại Ngọc Nhi hỏi Tái Kỳ Nhã, nhưng mà Tái Kỳ Nhã cũng không trả lời, sau đó Đại Ngọc Nhi đem tầm mắt chuyển qua bên người Đa Nhĩ Cổn.

Đa Nhĩ Cổn tiếp tục tránh đi ánh mắt của nàng, sau đó cam đoan nói với Tái Kỳ Nhã: "Đại phúc tấn, ngài yên tâm, Đa Nhĩ Cổn ta nhất định sẽ giúp ngươi rửa sạch oan khuất, trả lại trong sạch cho ngươi." Dứt lời, hắn rời khỏi thiên lao.

Đại Ngọc Nhi nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng không biết đang dâng lên cảm xúc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.