Cỏ Linh Lăng

Chương 14: - Anh nghiêng người và hôn lên




Nàng mỉm cười rồi quay lại:

_Quan gia, tiểu nữ xin từ chối, ngài làm vậy sẽ khiến phu nhân buồn đấy. Dù ngài không có thê thiếp, nhưng vẫn không một lòng một ý với phu nhân. Không có ai vui khi mà chồng mình dắt một cô gái về đúng không. Tiểu nữ vẫn đang nói với ngài, những ngày qua ngài hay đến đây, sẽ khiến phu nhân bị tổn thương đấy. Ngài vẫn có thể hỏi ý kiến phu nhân hoặc quan tư tế khác về những vấn đề này, tiểu nữ không hiểu biết như họ. Quan gia, nếu ngài buồn vì phu nhân giận, ngài chỉ cần dịu dàng ôm cô ấy vào lòng, cô ấy sẽ quên ngay thôi. Với con gái, Ngài chỉ cần thật lòng yêu cô ấy một chút. Cô ấy sẽ bất chấp vì ngài thôi. Vả lại tiểu nữ không đủ tin tưởng để theo Ngài. Ngài cũng nên hạn chế đến đây. Nếu không, phu nhân sẽ trở thành người đáng thương.

Rồi nàng quay đi. Một lát, sau khi chắc chắn hai ngừoi kia đang nghỉ ngơi tại phòng thượng khách, nàng mới cùng Uri và Nigi đi dạo ra bờ hồ. Hôm nay trăng thanh, nàng không muốn múa, nàng chỉ đứng trên mỏm đá quen thuộc, hít những hơi thật sâu, bất chợt nàng quay lại, mạng che mặt bay lất phất theo chiều gió, nàng nở một nụ cười thật êm dịu, tựa hồ như ánh trăng, nàng nói với hai nữ nhân phía sau:" Ở đây bình yên thật, ta muốn ở đây mãi mãi." Hai nữ nhân kia cùng cười với nàng, ba người bọn họ, đều rất yêu ốc đảo này. Chỉ một ít sau, nàng cùng họ trở về thần điện, những bước đi tựa như lướt trên cát.

Nàng không biết rằng, phía xa xa có ngừoi tóc ánh bạc, ánh mắt nâu trà, theo dõi nàng từ lúc nàng đang khuyên Menfuisu, lúc nàng từ chối, lúc nàng cười và nói muốn ở đây mãi mãi. Izumin thực chất vết thương đạn ở vai có phần khá hơn, nên muốn đến Ai Cập bắt Carol lần nữa, hắn có nghe mật thám nói Menfuisu rất hay cải trang đến đây, hắn thắc mắc nên theo dõi, hoàng cung Ai Cập hắn còn đột nhập được nói chi một ốc đảo nhỏ này, dù biết vấn đề cấm gì đó về ốc đảo đặc biệt này của Asisu nhưng ai cản được Izumin này. Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao, nếu là hắn trước khi Carol xuất hiện, hắn cũng nhất định rung động vì cô gái này. Nhưng giờ hắn đã yêu Carol, nếu cô gái này dụ dỗ được Menfuisu được thì càng tốt. Carol sẽ phải đến bên hắn thôi.

Sau khi Arista trở về, hai người kia đã bỏ đi, chỉ có một tờ giấy và một cái hộp nhỏ trên bàn. Tờ giấy là của Unasu ghi lại:" Triều đình có biến động, ta và vị thương gia kia phải đi gấp, vội để cho nàng mấy dòng. Ta có mua cho nàng loại trầm hương mà nàng thích nhất, lấy từ cống phẩm ta được ban tặng. Ta Unasu." Nàng cầm cái hộp chưa trầm hương lên rồi mỉm cười:" Một tên nô lệ chỉ biết bám đuôi con ranh đó như ngươi mà cũng biết để ý đến người khác vậy sao?"

Nàng ngồi trâm ngâm, bây giờ ốc đảo của nàng cứ như nơi lui tới nghỉ dưỡng của các hoàng đế vậy. Lúc trước còn thân phận Asisu ai cũng thấy nàng là bỏ đi, bây giờ nàng không cần đến họ, họ cứ bu bám nàng là thế nào. Chẳng lẽ càng xua đuổi thi bọn người đó càng thích đến à. Cũng đúng, lúc đầu Carol phản đối Menfuisu này nọ, em nàng đã yêu Carol đấy thôi. Nhưng bây giờ nàng không muốn ai đến, nàng chỉ muốn được yên. 

Arista không biết rằng, bây giờ nếu có một nhóm ngừoi phản động nào đó đánh úp vào ốc đảo, chắc chắn có thể làm bá chủ phương đông khi bắt được ba nhà cầm quyền của ba quốc gia lớn Ai Cập, Babylon và Hitaito. 

- -- ------ ----

Izumin lợi dụng lúc Menfuisu đi vắng, Carol lại đang đi vi hành mà bắt cóc, tuy nhiên trong lúc chạy khỏi Ai Cập, vết thương hắn chợt tái phát, hắn phải chạy sang Babylon, không thể về nước, nhưng vì sợ Ragashu có thù với cô nên hắn giả dạng dân thường mà đến Babylon. Izumin nhốt Carol trong căn phòng kín, cửa sổ bị lấp, ở phía tầng trên của một khu trọ. Nào ngờ Carol quá thông minh, xé một ít váy áo, cột vào thanh chắn cửa sổ, lồng mảnh vải qua khe hở nhỏ hướng ra ngoài làm hiệu. Lại xé chăn bông qua lỗ hổng đó mà nương theo gió rải đi khắp nơi. Carol không hiểu, cô đã nói với Izumin bao nhiêu lần rằng cô chỉ yêu Menfuisu, nhưng sao hắn không chịu nghe.

Menfuisu điên cuồng đuổi theo, nhưng vào địa phận Babylon, hắn sợ sẽ kích động Ragashu nên chỉ mang theo một toán ngừoi giả trang đi vào. Thấy được người dân đồn nhau những dấu hiệu kì lạ kia thì biết ngay là Carol, hắn đến đó giải cứu. Hai bên rượt đến rìa sa mạc, thì Carol giãy giụa làm vai Izumin chảy máu không ngừng, hắn gần như đứng không vững, Menfuisu nhân cơ hội cướp lại Carol. Cô mừng rỡ ôm lấy Menfuisu mà khóc. Menfuisu dỗ nàng an ủi, hắn rõ ràng yêu nàng, nhưng sao phút chốc nhớ lại người con gái kia, hắn cũng muốn bên cạnh cô ấy.

Izumin nhìn Menfuisu bằng ánh mắt căm thù, nhưng lực lượng không đủ để chống trả, hắn đang tính quyết chiến với Menfuisu một phen, Menfuisu cũng muốn nhân cơ hội này giết hắn. Nhưng sự việc lại xảy ra y như lần trước, quân lính Babylon lại xuất hiện, cả hai đều không muốn lộ tung tích nên đã giãn ra và chạy. Menfuisu lại thành công đưa Carol trở về Ai Cập.

Izumin phải ghé qua một ốc đảo khác trị thương, nơi đó cách Amet không xa, hắn chợt nảy ra một suy nghĩ, hắn sẽ không từ bỏ Carol đâu, hắn sẽ tập kích Amet, Menfuisu sẽ đến lo cho cô gái kia và hắn sẽ có cơ hội cướp Carol đi lần nữa, lần này hắn sẽ không để vết thương tái phát cản trở hắn như lần này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.