Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 59: Trưởng Thành A!




Đinh Bùi Quân ở trong văn phòng cúi đầu xem văn kiện, nghe được tiếng gõ cửa thuận miệng nói. “Mời vào”.

Cửa được đẩy ra, Đinh Bùi Quân ngẩng đầu, thấy rõ ràng người tới liền mỉm cười. “Là cậu… đến báo danh à?”

Vệ Đình ở trước cửa mặc niệm ba lần “không phải sợ” mới cố lấy dũng khí đi vào, nhưng lúc nhìn thấy Đinh Bùi Quân, trên mặt vẫn không chịu thua kém mà hơi đỏ lên.

“Vâng, Đinh quản lý”. Vệ Đình đứng thẳng người trước mặt hắn, cúi mặt trả lời.

“Không cần mất tự nhiên như vậy, ngồi đi”. Đinh Bùi Quân khép lại tài liệu trong tay, cười hỏi. “Lúc trước vẫn một mực ở phòng hậu cần đúng không? Tôi có xem hồ sơ của cậu, học công nghệ thông tin?”

“Vâng”.

“Năm nay hai mươi tư tuổi?”

“Vâng”.

“Tốt nghiệp xong liền vào luôn công ty chúng ta? Vẫn chỉ được làm ở phòng hậu cần, có phải – ” Nói đến một nửa, Đinh Bùi Quân dừng một chút, bất đắc dĩ nói. “Cậu có thể ngẩng đầu lên nhìn tôi khi nói chuyện được không?”

Vệ Đình cuống quýt ngẩng đầu, bộ dáng không biết phải làm sao.

“Cậu rất sợ tôi sao?” Đinh Bùi Quân nói ra không mang theo ý trách cứ, chỉ là khẽ nhíu mày. “Cậu ngày đầu tiên tới báo danh, lại chưa làm sai chuyện gì, có cái gì đáng sợ?”

“A?” Vệ Đình ngẩn người, sắc mặt dần từ hổng chuyển sang đen, sau một lúc mới thốt ra câu trả lời. “Tôi chỉ là chiếu theo tình hình thực tế trả lời câu hỏi của anh… Còn có, chuyện tối hôm đó, thật xin lỗi”.

Y cảm thấy thật mất mặt, không chỉ uống rượu xong làm ra chuyện xấu trước mặt Đinh Bùi Quân, lại còn ngốc hồ hồ đi hỏi tên hắn…. Lúc Đinh Bùi Quân trả lời chắc là cũng thần tình hắc tuyến đi? Vào công ty lâu như vậy, quản lý các phòng chẳng lẽ lại không biết sao? Chính là Vệ Đình cẩn thận nghĩ lại, bi ai phát giác, trừ bỏ đồng nghiệp ngày thường thường xuyên gặp mặt hay tụ họp đi chơi, y đúng là không thể nhớ nổi tên của mấy vị quản lý ở công ty.

Qua loa một câu, Vệ Đình trong phút chốc cũng có thể thả lỏng tâm tình.

Thoạt nhìn vị Đinh quản lý này có vẻ rất tốt. Làm việc dưới tay anh ta, hẳn là có thể hoà hợp ở chung đi?

“Bất quá đã chuyển đến phòng này, về sau đi công tác nhiều, xã giao cũng không ít, cậu nên học cách khống chế tửu lượng đi”. Đinh Bùi Quân hay nói giỡn bỏ thêm một câu.

Vệ Đình cũng không còn khẩn trương, cười cười nói. “Kỳ thật trước kia tôi cũng không uống quá nhiều…. tửu lượng của Đinh quản lý mới thật sự là kinh người, không bội phục không được”.

Đinh Bùi Quân khoát tay nói. “Còn không phải là do ông chủ bức ép, mới bức ra đến nỗi này – đúng rồi, mang cậu đi làm quen với đồng nghiệp mới một chút, phòng phát triển có rất nhiều người cậu không biết đi”.

Vệ Đình lập tức đỏ mặt, lúng ta lúng túng đi theo Đinh Bùi Quân ra khỏi văn phòng.

Ngáp một cái, Vệ Đình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ.

Hôm nay y cũng chưa làm việc gì. Vừa mới đến, nghiệp vụ còn chưa quen, Đinh Bùi Quân không giao công việc cho y, chỉ bảo y trong hai ngày này xem lại văn kiện, làm quen với phạm vi nghiệp vụ. Vì thế y ngoan ngoãn ngồi xem hai chồng văn kiện trên bàn, không cẩn thận bỏ lỡ thời gian tan tầm, chờ đến khi đói bụng ngẩng lên mới phát giác đồng nghiệp xung quanh cơ bản đều đã về hết.

Mình đúng là quá chuyên nghiệp a, Vệ Đình tự giễu nghĩ, thu thập một chút đồ dùng, tắt máy tính, khoá cửa, ra đến thang máy lại vừa hay gặp phải Đinh Bùi Quân.

“Bây giờ mới tan tầm?” Đinh Bùi Quân có chút kinh ngạc nhìn y, cười nói. “Ngày đầu đi làm đã cố gắng như vậy, không tồi a”.

Vệ Đình có chút ngượng ngùng gãi đầu. “Đinh quản lý giờ cũng mới về a”.

“Số tôi là phải vất vả rồi”. Đinh Bùi Quân thở dài. “Chuyện chưa làm xong không có cách nào dừng lại”.

Thang máy đến, hai người một trước một sau đi vào, nửa ngày cũng không có gì để nói. Thẳng đến khi ra khỏi cửa công ty, Đinh Bùi Quân mới mở miệng. “Cậu về nhà nấu cơm à?”

Vệ Đình sửng sốt một chút, y buổi tối thường là hẹn bạn đi ăn hoặc là gọi đồ bên ngoài, trong nhà chưa bao giờ khai hoả, đành phải trả lời. “Tôi không nấu cơm”.

“Vậy buổi tối cậu ăn thế nào?”

Vệ Đình không hiểu được Đinh Bùi Quân là đang quan tâm cái gì, chẳng lẽ muốn mời y ăn cơm? Do dự một chút mới nói. “Dưới lầu có quán ăn”.

Đinh Bùi Quân nhìn y, cuối cùng khoát tay. “Vậy được rồi, mai gặp”. Sau đó liền đi về bãi đỗ xe.

Vệ Đình mờ mịt về ký túc xá.

Buổi tối ăn cơm, ti vi không có gì xem, Vệ Đình nhớ tới đèn trong phòng khách đã sớm hỏng, đèn mới còn chưa mua, mà dầu gội hình như cũng hết, liền cầm ví ra ngoài. Cách công ty bọn họ không xa có một siêu thị nhỏ, Vệ Đình mỗi tuần một lần sẽ đến mua một đống mỳ ăn liền rồi nước uống gì đó về, đây là nỗi khổ của việc không có bạn gái.

Đứng trước một loạt dãy hàng, Vệ Đình lười nghiên cứu, tuỳ tiện quét hơn mười gói mỳ vào giỏ hàng, đang chuẩn bị rời đi lại nghe được phía sau có người gọi. “Vệ Đình”.

Giọng nói có chút quen, Vệ Đình nghĩ, sẽ không khéo như vậy chứ? Quay đầu lại, quả nhiên là Đinh Bùi Quân.

Đinh Bùi Quân đi đến, Vệ Đình chú ý tới tay hắn trống không, kỳ quái, người này vào siêu thị tản bộ hả?

“Đinh quản lý”. Vệ Đình không được tự nhiên cười cười. “Cũng đến mua đồ?”

“Không phải”. Đinh Bùi Quân mỉm cười. “Ở bên ngoài trùng hợp nhìn thấy cậu”.

Vệ Đình trợn mắt, không phải chứ? Có vậy mà cũng muốn vào chào hỏi?

Đinh Bùi Quân nhìn giỏ hàng trên tay Vệ Đình. “Mua nhiều mỳ vậy? Cậu mỗi ngày đều ăn cái loại không có tí dinh dưỡng này?”

Vệ Đình nói. “Mua dự trữ thôi, đàn ông độc thân chỉ có thể như vậy, không có biện pháp”.

Đinh Bùi Quân bật cười, giống như lời Vệ Đình vừa nói có gì hài hước lắm. Vệ Đình không rõ hắn cười cái gì, bất an giật giật thân mình.

“Mấy thứ này ăn nhiều cũng chẳng được gì, không cần mua, tôi đưa cậu đi cải thiện cuộc sống”.

“A?” Vệ Đình kinh ngạc. “Tôi… tôi ăn cơm rồi”.

“Không phải đi ăn cơm, tôi cũng ăn rồi”. Đinh Bùi Quân lấy giỏ hàng từ tay Vệ Đình, ném hết đống mỳ về chỗ cũ. “Có một quán ăn vặt không tồi, tôi đang định đến đó một mình, nếu đã gặp cậu vậy thì cùng đi đi, tôi mời”.

Đinh Bùi Quân ngữ khí thực nhu hoà, nhưng thái độ lại kiên trì, giống như chắc chắn Vệ Đình sẽ không cự tuyệt hắn.

Vệ Đình đem một câu “tôi còn muốn mua bóng đèn” nuốt ngược trở về. Y trước giờ không am hiểu cách từ chối người khác, huống chi đối phương còn là cấp trên của mình.

Vì thế y thấp giọng trả lời một câu. “Vậy được rồi, cảm ơn Đinh quản lý”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.