Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 48: Ngày Đầu Tiên Làm Giáo Sư




Mấy ngày nay, hắn thường đưa ta đi tham quan trong biệt viện này, theo như lời hắn nói thì nơi này nằm trong góc khuất của hoàng cung, là tẩm cung của hắn —– nơi ở của hắn.

“Không, nhưng ta muốn ngồi thêm một chút nữa.”

“Ừ, vậy ngươi cứ ngồi nghỉ đi.”

Người của hoàng tộc có thể dịu dàng đến thế sao? Lần đầu tiên ta biết đến điều này, mặc dù trước kia ta cũng chưa từng gặp qua.

“Đại hoàng tử, ngài không cần dẫn ta đi dạo hằng ngày như vậy, ngài hẳn là còn rất nhiều việc phải làm, đúng không?”

“À, ta không có chuyện gì phải làm vội cả, chuyện cần làm thì những người khác đã làm xong hết rồi.”

Tuy hắn đang mỉm cười, nhưng giọng nói tràn ngập sự tự giễu.

“Đại hoàng tử, ngài có gì phiền muộn sao?”

Ta cẩn thận dò hỏi, thầm nghĩ: làm hoàng tử mà cũng có chuyện phiền muộn ư?

“Ừ” hắn nhìn ta, khẽ cảm thán: “Có một số chuyện không như ý, bất quá khi nhìn thấy Nghê Nguyệt, tâm tình ta đã tốt hơn rất nhiều.”

“Hả?vậy ngài cứ nói ra hết đi.”

Ánh mắt hắn chợt lóe, rồi trầm mặc một lát.

“Ta là đại hoàng tử, mẫu hậu của ta là đương kim hoàng hậu, tuy bà đã tạ thế nhưng thân phận của ta vẫn cao nhất. Thế nhưng phụ hoàng không thích ta, bởi vì phi tử mà ông ấy yêu thương nhất không phải là mẫu hậu, cho nên ông ấy không muốn truyền ngôi cho ta, mà cho Tam hoàng đệ, là đứa con của vị ái phi kia.” Hắn có chút tự giễu cười cười: “Hiện tại, ta hệt như kẻ dư thừa trong hoàng cung vậy, những chuyện quan trọng đều được phe phái của Tam hoàng đệ giải quyết, bọn họ muốn ta thấy khó mà lui a”

Ta lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Vậy sao ngài còn cứu ta? Rồi giữ ta ở lại nơi này, đã vậy gia tộc ta còn đang mang tội mưu phản, nếu bị người khác phát hiện ngài không sợ ngôi vị hoàng tử của mình sẽ bị tổn hại sao?” Lưu Nguyên Huy chỉ lẳng lặng ngắm nhìn ta, ánh mắt càng trở nên nhu hòa: “Đúng vậy a, có lẽ ta nên giao ngươi ra, thế nhưng ta lại nghĩ một hài tử thanh khiết và xinh đẹp như ngươi thật sự sẽ mưu phản sao? Hay chỉ làm người ta thương, người ta yêu?”

Vuốt ve mái tóc bị gió thổi toán loạn của ta, hắn vươn tay ôm ta vào lòng.

Lòng ta chợt ấm, nên ta muốn nép mình sát vào người hắn hơn.

Xung quanh gió nổi lên từng cơn, làm mái tóc, y phục của chúng ta tung bay hòa quyện vào nhau …

Giờ phút này sao mà yên ả hệt như mộng vàng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.