Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người

Chương 20




Phượng Vũ Hoành cố gắng lục soát trí nhớ của nguyên chủ, không nghĩ tới mình và Bộ gia kia có quan hệ sâu xa gì đó với nhau.

Nhâm Tích Phong giải thích nghi hoặc của nàng: "Vốn chuyện này ta cũng không rõ lắm, cũng là trước đó vài ngày nghe mẫu thân ta nhắc đến thôi. Người nói lúc ngươi sinh ra, Diêu thần y đang trị thương cho anh ruột của Bộ Bạch Bình, cũng chính là cha của Bộ Nghê Thường, Bộ Bạch Kỳ. Lúc ấy Bộ Thông cũng ở đây, hắn hơn hẳn tám tuổi, nghe nói lúc ấy nhìn rất khôi ngô tuấn tú. Diêu thần y khi biết mẫu thân ngươi bình an sinh hạ được ngươi nên đã vui mừng quá độ, đưa cho Bộ Bạch Kỳ rất là nhiều thuốc tốt. Khi ấy Bộ Thông còn nhỏ tuổi, nhìn Diêu thần y vui vẻ như thế cũng cao hứng theo, còn khuynh náo lên nói nhất định sau nay sẽ cưới ngươi làm vợ."

Phượng Vũ Hoành vỗ trán, cái này rõ ràng không phải là quan hệ sâu xa, nó chính xác là một đóa đào hoa vụn.

Nhưng mà chuyện này cũng rất hấp dẫn các nàng, lời nói của Nhâm Tích Phong thật sự làm các nàng cảm thấy hứng thú, rối rít giục nàng nói nhanh lên, vì vậy Nhâm Tích Phong lại nói: "Diêu thần y còn tưởng rằng chẳng qua là câu nói đùa, ai nghĩ Bộ Thông kia luôn để trong lòng, lúc A Hoành ngươi sáu tuổi, hắn liền xin phụ thân mình đến cửa cầu hôn ngươi. Lúc đó ngươi thân là chính nữ Phượng gia, trong mắt của Phượng gia thì Bộ gia lúc ấy không đáng để vào mắt, cha ngươi tất nhiên là không bao giờ đồng ý chuyện này. Bộ Thông vì thế mà uất ức rất lâu, cho đến khi ngươi bị Phượng gia đưa ra khỏi kinh thành, Bộ gia đột nhiên chuyển mình, Bộ Thông liền xin Hoàng Thượng một nhánh binh mã, tự nguyện ra biên cương phía Đông giết giặc."

Phượng Vũ Hoành tặc lưỡi, hoá ra là một gã si tình?

Phong Thiên Ngọc nhắc nhở mọi người: "Chuyện này cũng không cần nhắc lại, người nào không biết A Hoành đã sớm cùng cửu hoàng tử có hôn ước, Bộ gia kia cũng chỉ là mơ mộng ban ngày, tám phần là nghĩ hôn ước kia cửu hoàng tử không để trong lòng, lúc ấy mới cả gan mà làm như vậy."

Phượng Vũ Hoành cũng gật đầu: "Đúng vậy, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, dù sao ta cũng không nhớ. Nhưng mà, trước kia Huyền Thiên Minh không coi ta ra gì sao, món nợ này ta sẽ cùng hắn tính toán tốt một chút."

Phong Thiên Ngọc im miệng, nàng lại gây họa sao?

Dưới sự dẫn đường của cung nữ, mọi người một đường đã đến Lưu Ly viện để cử hành cung yến. Nhưng đi được nửa bước, Phượng Vũ Hoành dừng lại, sau đó đẩy Tưởng Dung về phía trước, nói với ba người: "Các ngươi mang tứ muội ta đi trước đi, ta phải qua bên kia thỉnh an Vân phi nương nương trước đã. Khó khăn lắm mới vào cung một chuyến, phải đi thăm một chút người có khỏe hay không đã."

Tất cả mọi người hiểu, Bạch Phù Dung chủ động kéo Tưởng Dung đến bên người, lại quay qua nói với cung nữ dẫn đường kia: "Ngươi phụng bồi Phượng tiểu thư đi Nguyệt Hàn Cung đi, đường vào Lưu Ly viện chúng ta biết, đi theo mọi người vào cùng là được."

Cung nữ thật sự không muốn đi đến Nguyệt Hàn cung, người bên kia lúc nóng lúc lạnh không nói, người thường đến gần một chút thì sẽ tự dưng hoảng sợ. Hơn nữa vị Vân phi đó, tính tình cáu kỉnh, chỉ sợ chưa kịp lại gần đã bị dính đòn rồi.

Nhưng trước mắt Phượng Vũ Hoành phải đi, nàng cũng không còn cách nào, người này chính là chính là Ngự vương phi tương lai, vào cung đi bái kiến mẫu thân của tướng công tương lai cũng là điều hiển nhiên, nàng cũng chỉ biết nhắm mắt gật đầu một cái, rồi chuẩn bị mang Phượng Vũ Hoành đổi đường đi Nguyệt Hàn cung.

Phượng Vũ Hoành đương nhiên nhìn thấu nha đầu này không tình nguyện, nàng cũng không có ý làm khó một tiểu cung nữ, liền mở miệng nói: "Không cần đâu, ngươi mang các vị tiểu thư tiến vào Lưu Ly viện đi, ta và nha hoàn này lần trước đã theo chân cửu hoàng tử đến, đường đến Nguyệt Hàn cung ta cũng thuộc mấy phần."

Tiểu cung nữ vừa nghe xong thì vui mừng, xác nhận lại đường với Hoàng Tuyền một phen, chắc rằng các nàng thật sự biết đường, lúc này mới mang đám người Bạch Phù Dung tiến vào Lưu Ly viện.

Phượng Vũ Hoành cùng Hoàng Tuyền, đi về Nguyệt Hàn cung, Hoàng Tuyền hỏi nàng: "Tiểu thư, người có chuẩn bị lễ vật gì cho Vân phi nương nương không?"

Phượng Vũ Hoành gật đầu một cái: "Ở trong tay áo ta, vật nhỏ thôi, không dễ thấy."

Hoàng Tuyền nghe vậy mới yên lòng, vừa đi vừa nói: "Trong cung mọi người ai ai đều rất sợ Vân phi, nhưng thật ra Vân phi tốt vô cùng, đối với hai vị điện hạ cũng đặc biệt yêu thương. Chẳng qua tính tình hơi lạnh lùng, lại không muốn gặp Hoàng Thượng."

Phượng Vũ Hoành cũng bất đắc dĩ, tính tình Vân phi có chỗ nào lãnh cảm đâu? Rõ ràng là quái dị. Một cái phi tử mà không thèm nhìn mặt Hoàng Thượng, còn không bị biếm vào lãnh cung, mà thậm chí nhiều năm như vậy còn được cưng chiều, xem ra không thể trách Vân phi kỳ lạ, Hoàng Thượng cũng kì lạ không kém. Nàng lại nghĩ đến kiếp trước có danh ngôn rất đúng, chẳng lẽ không có được mới thật sự là tốt nhất?

"Đúng rồi". Nàng vừa nhớ tới những gì bọn Nhâm Tích Phong nói chuyện: "Việc liên quan đến Bộ gia, ngươi hiểu được bao nhiêu?"

Hoàng Tuyền suy nghĩ một chút, nói: "Cũng không nhiều, chỉ biết là Bộ Thông đóng tại biên giới phía đông Đại Thuận, trong tay có một phần tư binh mã. Lúc ban đầu đúng là do vị tiệp dư kia một bước lên làm Bộ quý phi, nên Bộ gia mới có thể khởi gia. Nhưng hôm nay xem ra, Bộ Bạch Bình - Bộ quý phi cũng phải dựa vào Bộ Thông thôi. Hoàng Thượng từ đó đến tận bây giờ cũng đều chỉ yêu một mình Vân phi nương nương, điều này ngay cả Hoàng Hậu cũng đành chấp nhận, nhưng cũng không hề bạc đãi Bộ quý phi, nên cái gì Bộ quý phi đều có, duy chỉ một thứ này không có, đó là đứa bé của riêng mình."

"Không có hài tử, vậy là không có tương lai." Phượng Vũ Hoành biết rõ đạo lý trong đó, "Bộ Nghê Thường chính là muội muội ruột của Bộ Thông, tuổi tác của nàng cũng gần Phượng Trầm Ngư, nhưng nàng đã có hôn sự?"

Hoàng Tuyền nói: "Bộ Nghê Thường được hứa hôn với tứ hoàng tử - Huyền Thiên Dịch, hình như định sang năm sẽ xuất giá."

Hai người nói chuyện được một lúc, thoáng cái đã đến gần Nguyệt Hàn cung.

Phượng Vũ Hoành nhìn cung điện cao ngạo mà lạnh lẽo này nhưng lại vô cùng tinh mỹ, không kiềm chế được sinh ra mấy phần cảm khái.

Nàng không biết Vân phi cùng Hoàng Thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không có ý định hỏi chuyện này với Huyền Thiên Minh, chỉ là một phi tử có thể làm được đến bước này, gần mười năm không tiếp nhận Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thế nhưng vẫn chiều cuộc sủng nịnh nàng đến mức này, quả thật là kì tích.

Nàng và Hoàng Tuyền đi đến trước cửa Nguyệt Hàn cung, bên trong cung nữ thấy các nàng đến cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ tiến lên phía trước hành lễ: "Nô tì thỉnh an vương phi."

Phượng Vũ Hoành cũng quen với việc người bên Huyền Thiên Minh và nơi này há mồm ngậm miệng cũng đều kêu nàng là vương phi, nên cũng không ngăn lại, chỉ nói: "Hôm nay tham gia Nguyệt Tịch yến, trước khi vào tiệc muốn vấn an Vân phi nương nương, không biết có được hay không?"

Cung nữ kia cũng tươi cười nói: "Dĩ nhiên là được rồi, nương nương sớm biết vương phi sẽ đến, sáng sớm đã để cho nô tì ra nghênh đón người."

Phượng Vũ Hoành ngẩn người, ngay cả việc nàng đến đây Vân phi cũng lường trước được sao? Nhưng mà suy nghĩ lại một chút, cũng không có gì kỳ lạ, chỉ cần là người có lễ độ, vào cung sẽ đến thỉnh an mẹ chồng tương lai thôi.

Nàng đi theo tiểu cung nữ kia vào bên trong, Vân phi vẫn thích ngồi ở trên Nguyệt đài kia. Tiểu cung nữ đi vào thông báo một lúc, rồi nói với Phượng Vũ Hoành: "Vương phi mời vào." Nhìn lại Hoàng Tuyền có chút ngượng ngùng nói: "Hoàng Tuyền cô nương cùng nô tì đợi ở bên này được chứ?"

Hoàng Tuyền trước kia từng là người của Nguyệt Hàn cung, nàng thậm chí còn làm ẩn vệ cho Vân phi hai năm, trong cung này người nào mà không nhận ra nàng. Nàng dĩ nhiên cũng hiểu quy củ của Vân phi, chỉ gật đầu một cái, không nhiều lời dù chỉ một chữ.

Phượng Vũ Hoành một mình vào Quan Nguyệt đại điện, chỉ thấy hôm nay Vân phi mặc bộ hoa phục màu phù dung, vẫn là khuôn mặt mười phần giống với Huyền Thiên Minh, khí chất lười biếng, ngồi trên bậc thang Quan Nguyệt đài, tay cầm một chiếc cốc lưu ly, đang uống thứ gì đó.

Mũi Phượng Vũ Hoành hít vào, ngửi một lần là biết, là rượu.

Nàng tiến lên mấy bước, quỳ trước mặt Vân phi: "Nhi tức thỉnh an mẫu phi, nhiều ngày không đến thăm mẫu phi, mẫu phi vẫn khoẻ chứ?"

Nàng vẫn dùng danh xưng do chính Vân phi chấp thuận lần trước mà gọi, cảm giác thân thiết lập tức kéo đến.

Vân phi lần này hết sức hài lòng, gật đầu một cái, chìa tay ra với nàng: "Đừng có lúc nào cũng quỳ, chỗ này của mẫu phi không có người ngoài, đến đây, ngồi đi."

Phượng Vũ Hoành thuận theo đi tới, duỗi tay ra, từ trong không gian trực tiếp lấy ra một vật mà nàng chuẩn bị: "Đây là lễ vật chuẩn bị cho mẫu phi, không biết mẫu phi có thích hay không?"

Vân phi sớm nghe Huyền Thiên Minh nhắc y thuật cao minh của Phượng Vũ Hoành cùng những thứ đồ kì lạ, cũng biết nàng từng cùng kỳ nhân Ba Tư có duyên sư đồ, hôm nay thấy Phượng Vũ Hoành cầm một vật kỳ quái, không kiềm được mà sinh mấy phần mong đợi.

"Là cái gì vậy? " Vân phi cầm trong tay, đem hộp gỗ mở ra, nhưng phát hiện đồ vật bên trong chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Nàng cầm vật kia trong tay, cũng không biết nó làm bằng vật liệu gì, trên nắp nạm vô số đá quý tinh mỹ, đẹp đến mức người ta không nỡ buông tay xuống. "Phía trên, những thứ này đều là đá quý sao?" Tuy là từ trước đến giờ Vân phi luôn lạnh nhạt với mọi thứ cũng không nhịn được mà đi hỏi một câu, lại dùng tay sờ một cái, mặt đánh nhẵn bóng, từng góc cạnh chạm trổ tinh tế.

"Đá quý gì cũng có." Phượng Vũ Hoành chỉ viên đá phía trên nói: "Mẫu phi người nhìn đi, hồng ngọc, lục tùng thạch (đá turquoise), thạch anh vàng, thạch anh tím, còn có cả vàng, bạc, ở nghĩa là đá mắt mèo." Nàng vừa nói vừa chỉ vào một chỗ nói với Vân phi: "Mẫu phi ấn vào chỗ này."

Vân phi kinh ngạc, theo lời nàng, ngón tay nhấn vào chỗ kia khẽ ấn xuống, đột nhiên, vật nhỏ trong tay mở ra, rồi sau đó nàng phát hiện, vật nhỏ trong tay xuất hiện mỹ mạo của một mỹ nhân.

Vân phi hoảng sợ thiếu chút nữa ném thứ này đi, nhưng nhìn kĩ dung nhan kia có vài phần quen mắt, không kiềm được nhìn thêm mấy lần, đột nhiên phát hiện - "Đây không phải là ta sao?" Dưới tình thế cấp bách, ngay cả bổn cung cũng quên tự xưng: "Đây là... gương?"

Phượng Vũ Hoành gật đầu, vật này ở thế kỷ XXI rất phổ biến, bên ngoài khảm nạm các loại hòn đá nhỏ, bên trong là hai mặt gương, một cái theo đúng tỉ lệ bình thường, một cái dùng để phóng to. Trước kia nàng cảm thấy đẹp mắt nên mua mấy cái, ném ở trong ngăn kéo dược phòng. Trước khi vào cung thì quyết định đem vật này đưa cho một mình Vân phi, nữ nhân mà, tất nhiên vui vẻ rồi, huống chi cái niên đại này vốn không có loại gương này, gương đồng đều là mơ mơ màng màng, mặt nước thì lại không chiếu rõ.

"Con dâu từng có duyên sư đồ với kì nhân Ba Tư, trước khi lão nhân gia sắp trở về, thì cho con dâu vài thứ tốt, con dâu nhìn chiếc gương này vừa nhỏ lại vừa tinh xảo, liền nghĩ phải mang đến cho mẫu phi." Ba Tư, một đất nước chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bị nàng cầm ra làm thứ cản, mười lần như một.

Vân phi thích vô cùng, lại phát hiện mặt khác của chiếc gương còn có công dụng phóng to, không kiềm chế được mà xúc động nói: "Thợ thủ công Ba Tư thật khéo léo, kỳ vật bậc này cũng có thể tạo ra. Lại nói, Đại Thuận ta người có thứ này chắc không nhiều lắm đâu?"

Phượng Vũ Hoành cam đoan nói: "Duy nhất chỉ có mình mẫu phi có thôi."

Vân phi lại càng vui vẻ hơn, kéo Phượng Vũ Hoành nói: "Từ nay về sau Minh nhi mà nếu có khi dễ con, con liền tiến cung nói cho ta biết, ta cùng thất ca ngươi nói, hắn chắc chắn phải nghe chúng ta."

Phượng Vũ Hoành che miệng khẽ cười, đúng là tâm nữ nhân, quả nhiên phải dựa vào lễ vật mà duy trì.

"Đa tạ mẫu phi." Nàng khôn khéo nói cảm ơn, sau đó nhớ tới lần trước Vân phi tỏ thái độ rõ ràng chỉ thân với Diêu gia, liền đem chuyện Tử Duệ được thu làm để tử chân truyền của Diệp Vinh, còn có tiểu bối Diêu gia có thể tham gia khoa khảo, tất cả đều nói cho Vân phi nghe.

Nhưng không nghĩ rằng, Vân phi chỉ khẽ hừ một tiếng, nói: "Người nhà họ Diêu lúc này sẽ không thèm thi khoa, không tin thì chờ mà xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.