Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 18: Vậy Tại Sao Cô Không Lấy Anh Ta?




Roẹt.... Đùng!

Bầu trời đêm rực sáng, ánh chớp như những con bạch xà thi nhau bò trườn trên những đám mây đen cuồn cuộn, thiên nhiên đang giáng xuống cơn cuồng nộ của trời. Lý Đông mơ màng ngủ thì bị giật mình tỉnh giấc, ngay khi đó âm thanh điện tử vang lên:

- Kính thưa quý khách, máy bay đang bay qua vùng thời tiết xấu, vì lý do an toàn đề nghị quý khách dựng thẳng lưng ghế, thắt chặt dây an toàn, hạn chế di chuyển cho đến khi đèn tín hiệu được tắt. Quý khách có trẻ nhỏ đi cùng, đề nghị hỗ trợ thắt dây an toàn cho trẻ. Trong trường hợp cần sự trợ giúp, xin quý khách bấm nút gọi bên cạnh ghế ngồi, tiếp viên hàng không sẽ tới hỗ trợ. Xin cảm ơn!

Lý Đông khẽ di chuyển điều chỉnh ghế và thiết lại dây đai. Máy bay dần tăng độ cao, tiến vào vùng nhiễu động.

Hắn nheo mắt nhìn từng mảnh từng mảnh đen kịt vần vũ phía dưới khung cửa hình bầu dục, tâm trạng lại là ngũ vị tạp trần.

Thời gian thật là nhanh, khi đó hắn 26 tuổi, là một thợ kỹ thuật tại nhà máy cơ khí quốc doanh của huyện, máy móc lạc hậu, chậm đổi mới nên sản phẩm không có đầu ra, nhà máy còn hoạt động là do hàng năm còn nhận được đơn hàng từ chính quyền. Về phần công việc này, hắn có được là kế thừa từ người chú ruột công tác ở đây về hưu non.

Gia cảnh nhà Lý Đông cũng không khá khẩm cho lắm, cha mẹ đều là nông dân, hắn là con một, vừa học vừa làm giúp gia đình nên không học tập được nhiều, cố gắng lắm mới lấy được tấm bằng trung cấp cơ khí. Hắn an an ổn ổn công tác tại đơn vị, chăm chỉ hoàn thành phần công việc của mình, ban đêm tranh thủ chạy bàn ở mấy quán cà phê, hàng tháng trừ chi phí sinh hoạt cũng có chút tích cóp chuẩn bị cho cuộc sống sau này. Đôi lúc Lý Đông cũng muốn đi phương xa tìm kiếm một công việc tốt hơn nhưng cha mẹ đã nhiều tuổi, lại hay đau yếu nên hắn đành bỏ xuống.

Hắn có một người bạn gái, Ninh Lan Phương, cô gái hắn yêu tha thiết năm năm. Hắn từng cho rằng nàng là một ân huệ ông trời ban cho hắn. Nàng và hắn vốn là bạn học cùng cấp 2, hai người gặp lại tại buổi sinh nhật một người đồng nghiệp, từ đó bắt đầu nói chuyện yêu đương. Hắn thực sự yêu nàng, vì nàng hắn bỏ qua cơ hội được cử đi học của nhà máy, làm thêm không mệt mỏi kiếm tiền cho nàng theo đuổi giấc mơ nghệ sĩ... Thời gian đó, nàng từng là tất cả của hắn. Thế nhưng cuộc đời phản bội hắn, nói đúng hơn là Lan Phương phản bội hắn, nàng cho hắn một nhát dao sắc lẹm vào tim.

Ngày đó, vì lý do đột xuất, tiệm đóng cửa sớm, Lý Đông vội vã mua chút đồ ăn khuya, nghĩ đến đã lâu hai người không có cùng nhau ăn tối, hắn hấp tấp chạy trở về. Khi bước tới đầu phố, từ xa Lý Đông nhận ra Lan Phương, nàng bước xuống từ một chiếc ô tô sang trọng, vui vẻ ôm hôn một người đàn ông. Lý Đông vẫn còn nhớ rõ, khi hắn lao đến đứng trước mặt nàng và lạc giọng hỏi:

- Chuyện này là thế nào, từ bao giờ?

Lan Phương chỉ hơi sững sờ rồi quyết tuyệt trả lời hắn:

- Không có thế nào, tôi cũng định nói cho anh biết, đơn giản là chúng ta không hợp nhau. Tôi đã ở bên anh năm năm, không nhà, không xe, không tiền đồ, hàng ngày chui rúc trong căn phòng thuê 20m2, đấy là sống sao? Anh không thấy xấu hổ sao,anh nói yêu tôi sao anh không cố gắng vì tôi một chút, anh xứng đáng với tôi sao, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Người ta cho tôi những thứ anh không thể, anh còn muốn hỏi nữa ư, thật nực cười!

Tai hắn như ù đi, hắn không thể tin những lời này là phát ra từ nàng, hắn cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Một luồng khí nóng bốc lên trong ngực, đau xót tràn ngập trong lòng, mắt hắn tràn đầy tơ máu. Lý Đông cố giữ trấn tĩnh, nhìn nàng thật sâu rồi gằn giọng nói:

- Không ngờ cô là như vậy. Tôi đúng là một thằng ngu, mắt bị mù lâu như thế. Chuyện này chấm hết đi, hi vọng những thứ cô theo đuổi sẽ không làm cô hối hận.

- Hừ, tôi sẽ không hối hận. Trì hoãn bên anh lâu như vậy mới là hối hận lớn nhất của tôi.

Vết thương lòng sau đó dần dần rồi cũng đã lành sẹo. Sau ngày đó, vận đổi sao dời, Lý Đông tình cờ gặp lại một người bạn, hai người hùn vốn mở công ty nhập khẩu hàng tiêu dùng, hàng hóa tiêu thụ khá tốt. Sau sáu năm nỗ lực, Công ty của hắn đã có quy mô khá lớn, doanh số hàng năm đã đạt vài ngàn tỷ đồng. Hôm nay, Lý Đông có mặt trên chuyến bay này cũng là để qua Mỹ đàm phán một hợp đồng thay quyền tiêu thụ hàng điện tử.

Mải miết trong những dòng hoài niệm, máy bay chợt rung mạnh khiến Lý Đông tỉnh lại, hắn lắc đẩu mỉm cười xua đuổi những chuyện cũ, quay sang bên cạnh nói:

- Nhã Phương, lần hiệp thương này, cô thấy khả năng của chúng ta như thế nào?

Bên cạnh hắn là một cô gái, tuổi chừng 26,27, mi thanh mục tú, mũi cao tinh xảo, tóc xõa hai vai, vài lọn tóc uốn xoăn tinh tế phủ lên gò má gầy mịn, chiếc áo sơ mi bó tôn lên đường nét cơ thể, vừa gợi cảm lại vừa thanh lệ. Nàng gọi là Trịnh Nhã Phương, là trợ lý riêng của Lý Đông. Nhã Phương khẽ vén tóc, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chủ tịch, theo tôi thấy phía đối tác Oracle Electrics hiện cũng cấp thiết mở rộng thị trường nước ta, họ đang rất tích cực tìm kiếm Công ty nhượng quyền. Tuy nhiên, phía họ yêu cầu chúng ta phải có hệ thống tiêu thụ, hậu mãi rộng rãi đến cấp huyện. Về điểm này, ta có phần chưa bằng một số đối thủ cạnh tranh. Bộ phận thị trường đang tích cực phát triển mạng lưới tới địa phương, độ phủ đã đạt được khoảng 60%, dự kiến một năm tới mới hoàn thành được phạm vi cả nước. Có điều theo nguồn tin thì hiện Sunrise Co., Ltd cũng đã quan tâm và gửi đề nghị đến Oracle, nếu chúng ta không kịp thời bù đắp chỗ khuyết thiếu này có thể sẽ gặp nhiều khó khăn trong lần đàm phán sắp tới.

Lý Đông khẽ cau mày, Sunrise cũng là một đối thủ khó chơi, Công ty này là đơn vị lớn trong ngành điện tử gia dụng, quy mô và mạng lưới có phần vượt trội bọn hắn, hơn nữa ngoài thương mại còn tự sản xuất được một số nhãn hàng có lượng tiêu thụ rất khá, là đơn vị rất có thực lực. Lần nhượng quyền này nếu có thể thành công sẽ là bàn đạp để công ty vượt lên đối thủ, Lý Đông cũng có lòng tin thuyết phục đối tác tin tưởng kế hoạch phát triển của mình.

Đang cân nhắc làm thế nào thực hiện thành công cuộc giao dịch này, cả người Lý Đông chợt chao đảo, đèn tín hiệu khẩn cấp trong máy bay nhấp nháy liên tục. Lý Đông đưa tay bám chặt vào thành ghế, dường như máy bay va chạm vào một thứ gì đó, hành khách bắt đầu rối loạn, một số khoang hành lý bung ra, đồ đạc rơi xuống va chạm vào sàn. Lý Đông quay sang phía Nhã Phương, khuôn mặt nàng lúc này đã có chút bất an, hắn khẽ đưa tay vỗ vỗ tay nàng:

- Nhã Phương, bình tĩnh, thắt chặt dây đai an toàn, chắc máy bay gặp vùng nhiễu động mạnh thôi, đi qua sẽ không sao.

Nhã Phương hơi trấn tĩnh một chút, nói:

- Vâng…! Chủ tịch!

Máy bay vẫn càng lúc càng rung lắc mạnh, tốc độ hạ độ cao càng lúc càng nhanh, sau một lúc âm thanh cơ trưởng vang lên:

- Đây là cơ trưởng của chuyến bay mã số A7896 từ Hà Đô đi New York, xin quý khách chú ý thông báo khẩn cấp, máy bay chúng ta hiện đang bay qua vùng nhiễu động mạnh, vì lý do bất thường, máy bay tạm thời mất kiểm soát quỹ đạo, phi hành đoàn đang tiến hành xác minh khắc phục sự cố, chúng tôi cũng đang tích cực liên lạc và yêu cầu sự hỗ trợ từ mặt đất, máy bay sẽ đáp xuống sân bay gần nhất ngay khi có thể. Mong quý khách bình tĩnh, giữ trật tự, ngồi đúng khoang ghế, đảm bảo …...

Ầm ầm… A A A ….

Thông báo chưa phát hết thì máy bay bỗng quay tròn rồi ầm ầm rơi tự do, trong phi cơ là một mảnh hỗn loạn, đồ đạc va đập khắp nơi, nhiều người bị thương, đã có máu chảy.

Lý Đông hoảng hốt, hắn một tay bám chặt mặt ghế phía trước một tay ôm chặt Nhã Phương. Do cài đai an toàn nên 2 người không có bị rời khỏi chỗ ngồi.

Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh không có dấu hiệu chậm lại, người vật trôi nổi trong khoang lái, tiếng khóc, tiếng cầu cứu ầm ĩ… vô cùng thảm thiết! Lý Đông dần cảm thấy tuyệt vọng, hắn có chút hối hận đã đi chuyến bay này. Cảm thấy thân thể Nhã Phương đang run rẩy kịch liệt, hắn quay sang nhìn nàng, ánh mắt xót thương nói:

- Nhã Phương, xin lỗi vì đã để cô theo tôi chuyến đi này!

Nhã Phương lúc này đã vô cùng hoảng sợ, run rẩy nép vào người Lý Đông:

- Chủ tịch, em không muốn chết… hu hu…!

- Thật… xin lỗi…!

Hắn chỉ biết xiết chặt nàng vào lồng ngực mình như cố cho nàng một chút an ủi nhỏ nhoi. Lý Đông cảm thấy bất lực, hai mắt hắn đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt, hắn sẽ phải chết như thế này sao, lý tưởng, tình thân, tình yêu, khát vọng… tất cả sẽ chấm dứt sao? Ta gây ra oan nghiệt gì? Tại sao? Chết tiệt, khốn kiếp…!

A… A… A… Lý Đông ngửa mặt lên, muốn gào lên chửi thề, ông trời sao quyết đoạt số phận hắn, sao để hắn chết lãng xẹt như thế này?

Nhã Phương lúc này hai mắt cũng đã đẫm lệ, nàng cảm thấy cái chết đã rất gần, nàng chưa muốn chết, nàng còn rất nhiều điều muốn làm, rất nhiều thứ không muốn bỏ lỡ…

Dưới cái xiết chặt của Lý Đông, Nhã Phương tỉnh táo lại đôi chút, nhìn gương mặt Lý Đông gần trong gang tấc, Nhã Phương vội vàng ôm chặt eo hắn, nghẹn ngào nói:

- Chủ tịch… Chúng ta sẽ chết chứ?

- Nhã Phương, tình huống có lẽ không đến nỗi tệ như vậy đâu, phi hành đoàn sẽ khắc phục được sự cố…

Lý Đông an ủi nàng, cố bám víu vào một sự kỳ diệu. Nhã Phương cố nở một nụ cười yếu ớt:

- Chủ tịch, nếu thật phải chết, ngài nói có luân hồi sao?

Chần chờ 1 lát, Lý Đông khẽ nói:

- Hẳn là có!

Nhã Phương khẽ cắn môi, ngước cặp mắt ngấn lệ nhìn Lý Đông, nàng biết giờ cũng không còn hi vọng gì nữa rồi, cánh tay nhỏ vuốt nhẹ gò má hắn, thâm tình nói:

- Lý Đông, hãy để em gọi anh một lần như vậy, nếu thật có kiếp sau em muốn anh là miếng ghép hoàn thiện vết khuyết thanh xuân của em, bù đắp cho những hối tiếc của kiếp này, có được không?

Lý Đông nhìn vào đôi mắt long lanh của Nhã Phương, hắn hiểu ý nàng muốn nói gì. Nàng theo hắn năm năm, trải qua bao sóng gió, có giúp đỡ, có quan tâm, có sẻ chia, giữa hai người đã hình thành một sợi dây gắn kết vô hình nào đó. Tình cảm của nàng dành cho hắn không phải Lý Đông không nhận ra nhưng trong hắn luôn có một sự kháng cự. Giờ phút này, dưới áp lực sinh tử kề cận, cảm thấy được sự chấp nhất trong lời nói của nàng, trái tim hắn khẽ nhúc nhích, dường như có gì đó nứt vỡ lại như có gì đó hồi sinh. Hắn không nỡ và không muốn phá vỡ một mảnh chân tâm này, Lý Đông tha thiết nhìn nàng:

- Nhã Phương, nếu thật sự có kiếp sau, anh nguyện ý sẽ truy cầu em, để em không uổng phí mảnh tình này.

Hắn khẽ cuối xuống, vuốt ve làn tóc, tìm kiếm đôi môi mọng đỏ, run rẩy áp lên môi nàng … nụ hôn tử biệt.

Rầm… rầm …

Tiếng kim loại va đập mạnh vào mặt biển, âm thanh vỡ tan và xé toạc… nước tung bay… trắng xóa… Sau giây lát mọi thứ biến mất vào lòng biển cả, Đại Tây Dương chỉ còn những con sóng đang không ngừng nhấp nhô, gào thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.