Có Lẽ Tớ Ngốc! Nhưng Tớ Biết Yêu Cậu

Chương 7




“Hồng Tiêu:

Xin lỗi, mười ba năm trước đây tôi nghĩ thật nhiều có nên nói với cậu hay không. Cuối cùng tôi quyết định không nói. Dù sao cậu chỉ biết sự tồn tại của Hoằng Nhi, cậu có nhận thức sự tồn tại của nó hay không tôi cũng không rõ lắm. Cho nên chuyện Hoằng Nhi bị cha tôi mang đi, tôi không nói cho cậu hay.

Một là tôi nghĩ rằng dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà chúng tôi, cậu chỉ là người cung cấp một tế bào mà thôi.

Mà tôi lại nghĩ rằng, tôi có thể giành lại Hoằng Nhi.

Nhưng mà tôi tự đề cao mình rồi, tôi tìm suốt mười ba năm cũng không thấy mặt cha tôi, đừng nói tới là Hoằng Nhi.

Năm nay nó cũng 16 tuổi rồi! Không biết nó còn nhớ tôi không nữa? Ha ha, chắc là không còn nhớ nữa rồi! Dù sao lúc nó bị bắt đi, tôi ngay cả một lần gặp cuối cùng cũng không thấy.

Hồng Tiêu, tôi sống không còn bao lâu nữa, bệnh này đã kéo dài mười sáu năm rồi, tôi đã không còn sức lực để cướp Hoằng Nhi lại nữa rồi.

Tôi hi vọng cậu có thể đưa nó về, tôi không hi vọng cậu có thể cho nó một thân phận gì, tôi chỉ hi vọng, cậu có thể cho nó một cuộc sống như người bình thường, như là một người bình thường.

Bắt nó đi chính là cha tôi, tôi hiểu rất rõ, ông ta sẽ biến Hoằng Nhi thành cái gì, nhưng mà tôi tin tưởng, bây giờ Hoằng Nhi còn nhỏ, vẫn còn có thể thay đổi.

Được sống bên cạnh Hoằng Nhi là cuộc sống hạnh phúc nhất của tôi. Nó là đứa trẻ có thể mang lại cho người ta sự ấm áp, nụ cười của nó khiến người ta phải rung động.

Đây cũng là vì sao tôi đem những tấm ảnh này cho cậu, bởi vì tôi biết cậu cũng là người cô độc. Ở nơi mà không có cái gọi là sự ấm áp của một gia đình, tôi tin tưởng nụ cười của Hoằng Nhi có thể giúp cậu.

Hồng Tiêu, tôi không bắt buộc cậu cái gì cả, nếu như cậu không muốn thì cứ đem lá thư này hủy đi.

Cha của tôi chính là Dạ Ảnh, chính là thủ lĩnh của tổ chức đó.

Dạ Mẫn”

“Hừ! Dạ Mẫn, Dạ Mẫn! Tôi phải sớm nghĩ đến! Chỉ có người của Dạ Ảnh, mới có khả năng thoát khỏi mạng lưới tình báo của Hồng gia! Ha ha! Như thế nào mình lại không nghĩ tới. Mười sáu năm trước thiếu chủ của Dạ Ảnh gia bị mất tích, Dạ Ảnh tìm ba năm, mười ba năm trước đã tìm được người thừa kế! Ha ha, như vậy đã rõ ràng rồi! Tôi như thế nào lại không liên hệ lại chứ! Dạ mẫn, qui tắc của tôi duy nhất một lần bị phá vỡ là bởi vì cô. Dạ Hoằng, tôi nhất định sẽ tìm lại, nó là của tôi.”

Hồng Tiêu căn bản là không nghĩ đến muốn tìm Dạ Mẫn, sở dĩ có phái người đi tìm mẹ con họ, Hồng Tiêu cũng chỉ là muốn đứa trẻ kia, trong lòng Hồng Tiêu, đứa con chưa từng thấy mặt này so với sự nghiệp, so với quyền lợi, thậm chí so với chính bản thân mình còn muốn quan trọng hơn.

Hôm nay, hôm nay, ngay lúc này, hắn rốt cuộc cũng tìm ra được tin tức của đứa con.

Lập tức cầm lấy điện thoại.

*

“Bảo bối ~~ em giỏi quá ~~”

“Dạ ~~ A ~~”

Hai người trên giường hăng say thực hiện những hành động chỉ biết thuộc về bọn họ, không không không, ta sai rồi, vốn là vận động.

“Ô ô ô ~~~~~ ô ô ô ~~~~” Điện thoại di động ở đầu giường không ngừng rung lên.

Bất quá người trên giường căn bản là không có phản ứng, nói cho chính xác, người phía dưới vươn tay chỉ vào điện thoại đang rung ở đầu đường, nhưng mà người nằm ở trên đem tay hắn kéo lại, ngăn chặn cái miệng đang định nói kia.

*

“Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được!” Trong điện thoại vang lên giọng nói không có bất kì cảm tình nào.

“Lại không biết đang làm cái gì nữa!” Gọi lại lần nữa, tiếp tục nghe âm thanh “Tút… tút…”

*

“Điện thoại của anh!” Người phía dưới rốt cuộc cũng có thể mở miệng.

“Anh không quan tâm!” Vừa mới bắn ra xong, đã muốn ôm lấy hắn. Hết lần lần tới lần khác điện thoại vẫn rung.

Cầm lấy điện thoại, vừa nhìn số gọi tới, ra dấu bảo người bên cạnh không nên phát ra bất kì tiếng động nào.

“Này ~ Tiêu à?” Đứa em này không phải loại dễ trêu vào, chọc hắn, liền chẳng thể nào sống tốt được nữa.

“Anh, tôi muống gặp một người.” Đối với hắn, Hồng Tiêu nói ngay trọng tâm cũng không cần vòng vo.

“Tôi nói chú! Bây giờ là mấy giờ rồi?” Nhìn kĩ lại cũng không khó thấy, người ở hai đầu điện thoại có không ít chỗ tương tự, tối thiểu, hai người đều rất dễ nhìn, bất quá người đầu này lỗ mãng hơn một chút.

“Tôi bây giờ vẫn còn trong phòng làm việc đây! Tôi chưa nghỉ, anh cứ vậy mà nghỉ sao?” Hơi ngừng một chút, “Bây giờ mặc kệ anh có ở nhà với anh, anh lập tức tới đây cho tôi!”

“Chú em, chú cứ cái kiểu này, anh sau này sẽ không đứng đậy nổi đó!” Trong miệng mặc dù là oán giận nhưng vẫn đứng dậy rời khỏi giường.

“Hồng Hàn, nếu như anh không muốn tôi nghỉ phép, anh liền đến nhanh một chút cho tôi, Dạ Hoằng trong Dạ Ảnh, tôi muốn gặp y!” Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp.

Lúc đầu quyền thừa kế nhà bọn họ vốn là của người anh này của hắn, mà phần kế thừa của hắn chính là phần tối của Hồng thị mà anh hắn đang quản lí bây giờ. Bất quá anh hắn cũng không trông nom, làm hại Hồng Tiêu phải dùng mọi thủ đoạn cùng tên anh họ dã tâm bừng bừng kia tranh đấu. Đoạt đến tay rồi, hắn không có khả năng quản lí công việc của cả hai người, cho nên liền đem phần khuất trong tối giao cho anh hắn – Hồng Hàn.

Hồng Hàn đối với bộ phận ngầm này chính là tài năng có thừa, mà còn chưa nói, hắn lại rất thích thú. Điều này làm cho Hồng Tiêu lần nữa nghi ngời, anh hắn có phải là muốn gia nhập giới xã hội đen.

Hơn nữa vì trả thù ông anh làm cho hắn mệt như vậy, Hồng Tiêu cứ thế thường thường nghỉ phép, không cho cấp dưới nói ra mình đang ở đâu, đem tất cả chuyện giao cho người anh của hắn làm.

Hồng Hàn nhưng lại rất sợ thằng em chết tiệt nghỉ phép, hắn mà đã nghỉ, thì mình phải chạy hai nơi, mệt muốn chết, như vậy cũng không thể cùng người mình yêu thương nhất là Tiểu Tường cùng nhau làm chuyện kia được.

“Dạ Hoằng? Chú muốn làm gì? Có chuyện gì muốn rầy rà đến hắn? Người của chúng ta không thực hiện được sao?” Nghi hoặc ?.?.?. phi thường nghi hoặc! Dạ Ảnh sở dĩ gọi là Dạ Ảnh, là bọn họ chỉ hoạt động ở một nơi bí mật nào đó, một tổ chức với những người kì lạ, công việc của bọn họ, rất phức tạp, ví dụ như: Giết người, đánh cắp tư liệu, bắt cóc, đánh thuê, trên cơ bản có việc cũng có thể tìm được bọn họ, bất quả cũng có chuyện bọn họ không là, chính là buôn lậu ma túy.

“Nghe khẩu khí của anh, anh biết hắn?” Nhướng mi hỏi.

“Đương nhiên, giang hồ ai mà chẳng biết đến đương gia Dạ Ảnh! Là đàn ông mà xinh đẹp đến kì dị, đã làm việc thì không để lại bất kì một con đường sống nào! Cũng là người thông minh làm cho người khác phải líu lưỡi! Và là người không hề có một chút cảm xúc nào!” Đi tới phòng tắm, Tiểu Tường đã xả nước ra bồn tắm. Cùng người yêu mến cùng nhau ngâm mình trong đó.

“Oh, anh giống như rất hiểu rõ hắn lắm!” Trong giọng nói tràn ngập sự chua xót.

“Đều là giang hồ hỗn tạp, đương nhiên rõ ràng rồi!” Có phải mình nghe lầm rồi, như thế nào cảm giác được hắn giống như đang ghen tuông vậy? “Chú còn chưa nói, chú tìm hắn làm gì vậy?”

“Cái này anh không cần phải xen vào, tóm lại chỉ cần nhanh sắp xếp để tôi gặp hắn là được.” Cắt đứt lời Hồng Hàn còn muốn hỏi, cứ thế nói tiếp “Chuyện của tôi, hình như không cần lúc nào cũng phải báo cáo với anh!”

“Tiêu, tại sao lại nói như vậy? Tôi tốt xấu gì cũng là anh của chú nha!” Hắn càng không nói, mình lại càng muốn biết.

“Đến lúc đó anh tự nhiên sẽ biết thôi!” Đây là câu trả lời của Hồng Tiêu.

Nhún nhún vai, khẩu khí thật bất đắc dĩ: “Được rồi, dù sao đến lúc đó cũng sẽ biết!”

“Không nói với anh nữa! Có gì liên lạc qua điện thoại cho tôi!”

“Này!” Ngăn cản hắn cúp điện thoại lúc này.

“Cái gì?”

“Tôi nghe nói y gần đây đi ra ngoài làm việc rồi, không biết lúc nào mới trở về, cho nên có thể phải đợi!” Hắn rõ ràng tính tình đứa em này của mình, hơn nữa thấy hắn coi trọng chuyện này, hay là sớm nói rõ là tốt nhất.

“Tôi biết rồi, cứ như vậy đi!”

“Được rồi! Có tin gì tôi sẽ gọi điện cho chú!”

“Uh!”

Cúp điện thoại, đem tất cả mọi thứ trên bàn làm việc cất hết vào két an toàn.

Khóa trái cửa rời khỏi phòng làm việc.

*

“Tiểu Tường, em nói Tiêu tại sao lại muốn gặp Dạ Hoằng vậy?” Cúp điện thoại, đem điện thoại ném sang một bên, ôm người kia cũng đang đứng trong nhà tắm.

“Anh ta tìm chủ nhân?” Lời nói thật bình thản.

Tên của Tiểu Tường là Dạ Tường, Dạ Ảnh thu dưỡng rất nhiều đứa trẻ mồ côi. Bọn họ từ nhỏ đều bị dạy gọi Dạ Ảnh là chủ nhân, chính là chủ nhân của bọn hắn.

“Tiểu Tường anh nói rồi mà, cho dù em nhất định phải gọi người nhà y là chủ nhân thì cũng đừng gọi trước mặt anh mà!” Dùng phương thức nói chuyện như đang làm nũng, lại từ trong miệng người ba mươi mấy tuổi nói ra, thật là có cảm giác không ổn chút nào.

“Mau đi đi. Dự tính hôm nay là sẽ trở về mà.” Mặc dù gọi thẳng chủ nhân là Dạ Hoằng thì rất là bất kính, nhưng mà là yêu cầu của người yêu, hắn không có cách nào cự tuyệt.

“Thật sao? Anh về trước đây, trở về chúng ta tiếp tục! Chụt ~” Hôm trộm một cái, lau nhanh thân thể, mặc quần áo. Đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.