Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

Chương 54: Ngoại truyện




(tinh thần AQ: nhân vật chính trong tiểu thuyết AQ chính truyện của Lỗ Tấn, điển hình cho phép ‘thắng lợi tinh thần’ – khi bị hạ nhục, đánh đập, lại không dám đương đầu, mà lại tự an ủi mình, tự cho mình là người chiến thắng)

Mấy người ôm nhau đau khổ hồi lâu hai mắt đỏ bừng, mãi không thể bình tĩnh, Uông Mộ Hoan nhiều lần nghẹn ngào, ôm lấy Cố Thanh Trì không nỡ buông tay.

Trong đầu nhanh chóng lướt qua mọi thứ trải qua trong hai mươi năm, không ai có thể cảm nhận rõ ràng được tâm trạng của bà khi đang trên lớp đột nhiên nhận được điện thoại nói con bị mất rồi.

Từ khiếp sợ lúc ban đầu đến bàng hoàng bất lực lại đến gặp khó khăn mà hy vọng tan biến, tất cả các cảm xúc trộn lẫn với nhau, nhớ nhung trở nên đau đến không muốn sống.

Hai mươi năm qua, bà nghiêm túc đối xử với mỗi một đứa trẻ trên lớp như con ruột của mình, nhưng mỗi một đứa trẻ cuối cùng đều rời khỏi bà.

Bà bị một người xa lạ vốn không quen biết vô tình tước đoạt quyền làm mẹ, bà không có chỗ trút, chỉ có tự trách.

Không ai có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng lúc nửa đêm nằm mơ bừng tỉnh của bà, bà thậm chí nhiều lần đã nảy ra suy nghĩ tự tử, nhưng bà không thể đi, lỡ như con trai trở về nhà thì sao?

Xảy ra chuyện chưa tới hai năm, từng người một ở bên cạnh đã từ bỏ hy vọng, cũng khuyên bà từ bỏ tìm kiếm, càng về sau chuyện này thậm chí trở thành một đề tài tránh né trong gia đình, trở thành điều cấm kỵ.

Chỉ có chồng sẽ băn khoăn đến cảm nhận của bà, làm bạn ở bên, càng không ngừng an ủi tinh thần cho bà.

Sóng gió bên trong không dứt, lời đồn đại không ngừng, mỗi ngày bà dường như là sống trong cảnh trong mơ tuyệt vọng xen lẫn hy vọng, cuối cùng có một ngày tỉnh lại, bà lại cảm thấy mọi thứ đều không chân thực.

Hình như chỉ có ôm chặt người trong lòng này, mới không lần nữa rơi vào trong cơn ác mộng.

Bà giống như ôm lấy hy vọng, ôm lấy ánh sáng, khiến bà cảm thấy tất cả đau đớn bà tiếp nhận, tất cả khó khăn bà bỏ ra hai mươi năm qua đều đáng giá.

Cảnh sát Chu đưa cho không ít khăn giấy, Thẩm Hòa Phong cúi người nói cảm ơn với mấy chú cảnh sát, vỗ nhẹ sau lưng Uông Mộ Hoan an ủi: “Hoan à, con đã tìm được rồi, chúng ta trở về từ từ trò chuyện.”

Cảm xúc của Uông Mộ Hoan vẫn xúc động như cũ, chóp mũi đỏ bừng, môi mỏng run rẩy, không ngừng nói lời cảm ơn với mấy cảnh sát xung quanh, gần như sắp quỳ xuống đất, cảnh sát Chu vội vàng đỡ bà.

“Đây vốn là chức trách của chúng tôi, chúng tôi cũng hy vọng có thể giúp đỡ nhiều trẻ em trở về gia đình hơn, mọi người gặp nhau một lần nữa, chúng tôi cũng vui vẻ.”

“Đúng rồi, thật ra đổi góc độ suy nghĩ, con cái khỏe mạnh, đã là may mắn trong bất hạnh rồi, một nhà các cô đoàn viên, về sau hãy sống vui vẻ với nhau.” Một cảnh sát nhân dân ở bên cạnh an ủi, anh ta từng gặp rất nhiều đứa trẻ trở về gia đình, không phải thiếu cánh tay gãy chân thì là mù điếc, như Cố Thanh Trì rất ít gặp.

“Cảm ơn mọi người, ” Cố Thanh Trì cúi mình một cái thật sâu về phía họ, “Thật sự rất cảm ơn mọi người, vất vả rồi.”

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, một nhóm người ăn điểm tâm ở một quán trà gần đó.

Ánh mắt Uông Mộ Hoan vẫn luôn không nỡ rời khỏi Cố Thanh Trì, lúc hỏi thăm hắn hai mươi năm qua sống thế nào, trong mắt tràn đầy thương tiếc và phiền muộn, những thời gian bỏ lỡ này, không gì có thể đổi lại được.

Cố Thanh Trì không giỏi nói dối cho lắm, liên quan đến chuyện năm đó Cố Kiên lên kế hoạch lừa bán hắn, lại nuôi dưỡng hắn như thế nào, hắn nói sự thật, “Lúc ấy vợ và con trai ông ta xảy ra bất trắc đi rồi, cho nên ông ta đã giữ con ở bên cạnh.”

Phần đánh chửi ở giữa cố gắng lướt qua, làm yên lòng cha mẹ nói mình sống rất tốt.

Tống Úc đau lòng Cố Thanh Trì, cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn, không vạch trần hắn, còn giúp hắn làm tròn lời nói dối thiện chí khi hắn ấp úng không giải quyết được.

Sau khi nghe Cố Kiên lần nữa phạm tội vào tù, cha mẹ Cố Thanh Trì rõ ràng đều có phần ngồi không yên, “Ông ta hại người khác máu mủ ly tán, thế mà còn lên kết hoạch đi đường cũ, ngồi tù mục xương là báo ứng của ông ta!”

Trong mắt Thẩm Hòa Phong tràn ngập tức giận, hận chẳng thế xé người đang sống sờ sờ ra.

“Nếu ông ta không làm chuyện này, bây giờ có lẽ con vẫn không tìm được bố mẹ đâu.” Cố Thanh Trì an ủi.

Nói xong những gì mình trải qua, Cố Thanh Trì cũng tò mò hỏi cuộc sống gần đây của bố mẹ.

Biết mẹ là một giáo viên trung học cơ sở đã có hai mươi năm tuổi nghề, bố thì kết thừa nghiệp cha, tham gia buôn bán trang sức và ngọc, trước mắt kinh doanh mấy cửa hàng trang sức.

Hai người rảnh rỗi sẽ đến viện mồ côi tặng đồ giữ ấm, dốc hết toàn lực giúp đỡ chăm sócc những đứa trẻ kia thuận lợi đi học, làm việc, giống như đang nuôi con của mình.

Cố Thanh Trì cảm thán hai câu từ đáy lòng, trong lòng sùng kính cha mẹ mình, có lẽ cũng chỉ có làm vậy, trong lòng họ mới có thể thoải mái hơn.

Cùng so sánh, mình không biết sự thật trái lại sống tốt hơn họ rất nhiều.

Chí ít trước khi vạch trần sự thật, khi coi Cố Kiên là cha ruột của mình, hắn đều rất tự nhiên xem hết thảy bạo lực hoặc là tai nạn trở thành những nhứ mình phản tiếp nhận trong quá trình trưởng thành, cũng không có quá nhiều lo lắng và băn khoăn.

Cố Kiên cũng có lúc thương hắn, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng coi hắn như đứa con đã chết của mình.

Cố Thanh Trì cảm giác máu mủ thật sự rất thần kỳ, mặc dù có thể nói là lần đầu tiếp xúc với bố mẹ của mình, nhưng lúc trò chuyện không cảm thấy xa lánh và lạ lẫm chút nào, ngược lại giống như là bạn bè đã lâu không gặp, luôn có chủ đề trò chuyện không hết.

“Ăn nhiều vào, nhìn con gầy quá.” Uông Mộ Hoan không ngừng gắp thêm thức ăn vào bát của Cố Thanh Trì.

“Con sắp một trăm năm mươi cân rồi.” Cố Thanh Trì cười nói.

(150 cân TQ = 75 kg)

“Con cao gần mét chín mộ trăm năm mươi cân cũng coi như gầy.” Uông Mộ Hoan vô cùng hưởng thụ cảm giác làm mẹ, như thể muốn nhét cho hắn tất cả đồ ăn thức uống ngon ở trên đời.

“Tiểu Úc cháu cũng ăn nhiều vào, cảm ơn cháu đã chăm sóc Thanh Trì nhà cô.” Khi Uông Mộ Hoan biết con trai mình không nhà để về đều được Tống Úc giúp đỡ quan tâm, thì sinh ra thiện cảm rất lớn với đứa trẻ này.

“Nên mà, nên mà…” Dù sao em ấy là vợ cháu. Tống Úc yên lặng bổ sung nửa câu sau ở trong lòng.

Người một nhà ôn chuyện xong lại lái xe về thành phố S thăm nhà Tống Úc, so ra mà nói, thành phố S cách Dự Thành gần hơn trấn Khê một chút, ngồi đường sắt cao tốc cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ.

“Vậy cục cưng tiếp theo con có dự định chuyển về sống với bố mẹ không?” Uông Mộ Hoan nhìn Cố Thanh Trì, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Cố Thanh Trì nhìn lướt qua Tống Úc, Tống Úc cũng nhìn hắn.

Hắn lưỡng lự một lát, sờ đầu uyển chuyển từ chối, “Ở đây con còn có công việc, tạm thời không tiện.”

“Công việc trở về có thể tìm lại mà, về nhà còn có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước, nếu con có hứng thú thì cùng trông cửa hàng với bố con, mân mê mấy món đồ chơi nhỏ kia.” Uông Mộ Hoan nói.

Mặc dù Cố Thanh Trì thật sư muốn trở về cùng cha mẹ, nhưng hắn không bỏ được Tống Úc, cũng không thể buông xuống, “Mọi người để con suy nghĩ thêm một chút, ngày mốt con được nghỉ sẽ về thăm mọi người.”

Hai vợ chồng đều rất tôn trọng ý của Cố Thanh Trì, cũng không kiên trì thêm, “Bố mẹ ở nhà chờ con, chào mừng con về nhà bất cứ lúc nào.”

Cố Thanh Trì không nhịn được đỏ cả vành mắt.

Sau khi tiễn bố mẹ, Cố Thanh Trì và Tống Úc cùng ngồi liệt trong ghế sofa.

Tống Úc hơi canh cánh trong lòng với vấn đề có trở về nhà sống hay không, “Sau này em định làm thế nào? Muốn đổi công việc không?”

Cố Thanh Trì thở dài, rất rõ ràng, lựa chọn này liên quan đến kế hoạch cuộc đời tương lai của hắn, càng là một bước chuyển ngoặt lo lớn sẽ ảnh hưởng cả đời hắn.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng, hắn không biết nên làm thế nào để hòa hợp tình cảm, gia đình và công việc với nhau, hình thành một cân bằng khéo léo.

Hắn tỉnh táo trong nháy mắt nhận ra mình đạt được một vài thứ, nhất định phải mất đi một vài thứ.

“Em không biết tương lai em muốn làm gì.” Lúc đứng trước lựa chọn, Cố Thanh Trì lại cảm thấy đau đầu, hắn không thể làm công cả đời trong quán cà phê.

“Vậy em nói cho anh, em có muốn về Dự Thành không?” Tống Úc hỏi.

Cố Thanh Trì ngước mắt nhìn anh, hắn có dự cảm Tống Úc sẽ chiều theo hắn, “Chắc chắn anh không hy vọng em về phải không.”

“Vậy em muốn trở về rồi.” Tống Úc rất nhạy cảm nghe được ý trong lời nói của hắn.

Chuyện này cũng rất bình thường, Cố Thanh Trì ngay cả nằm mơ cũng muốn trở về sống cùng bố mẹ hắn.

Thật ra Dự Thanh cũng có công ty chi nhánh của Quốc tế Đỉnh Tường, chẳng qua khu vực đó thuộc sự quản lý của nhà bác cả, nếu anh theo đến Dự Thành, hẳn là sẽ không đi làm ở Đỉnh Tường nữa.

Lúc bố mẹ Cố Thanh Trì hỏi ra vấn đề kia anh đã nghĩ đến việc sẽ đi cùng Cố Thanh Trì rồi.

Anh có trình độ có kinh nghiệm, đến đâu cũng không lo không có việc làm, đến lúc đó trực tiếp thuê phòng nhỏ là được rồi, nhưng dọn nhà hơi phiền phức.

Cố Thanh Trì bị nhìn thấu tâm tư ngoan ngoãn gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tống Úc, trịnh trọng nói: “Nhưng anh yên tâm, em sẽ không bỏ mặc anh, em đã hứa sẽ ở bên anh rồi.”

“Em ngốc à, em ở bên anh anh ở bên em có gì khác nhau, nếu em muốn về thì về, anh cùng về với em.” Tống Úc lại gần bên cạnh Cố Thanh Trì, “Anh có thể lại tìm công việc, dù sao anh còn trẻ, đến đâu làm lại cũng được.”

Cố Thanh Trì ngẩn người thật lâu, ngực ấm áp, “Sao anh có thể tốt đến vậy…”

“Đúng thế,” Tống Úc thổi tóc mái một cái, không xấu hổ tí nào nói, “Em nhặt được bảo bối rồi.”

Cố Thanh Trì cảm giác con đường dưới chân thoáng cái đã rõ ràng sáng tỏ, ôm anh hôn sâu hầu hạ một hồi.

Tống Úc quả nhiên là một chùm sáng.

Xong rồi sau đó hắn lại nghĩ đến một chuyện nghiêm túc, “Không phải anh còn có doanh nghiệp của gia tộc phải thừa kế à? Anh còn tìm công việc gì?’

“Để sau hẵng nói, bưng bít được ngày nào hay ngày ấy.” Tống Úc lắc lắc tay.

Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Bố mẹ anh nghe được lại muốn mắng anh.”

“Vậy còn em, em muốn học buôn bán trang sức với bố em không?” Tống Úc quay đầu hỏi.

“Nếu như trở về, hẳn là sẽ học,” Cố Thanh Trì cong một chân lên, giẫm trên sofa, bàn tay chống cằm chống lên đầu gối, rơi vào suy nghĩ, “Em cảm thấy ngành nghề gì cũng rất tốt, mỗi nghề đều sẽ có thú vui của nghề đó, ba trăm sáu mươi nghề, ngành nghề nào cũng có chuyên gia, em sẽ thử tìm niềm vui thú trong công việc.”

“Rất ao ước tính tình như em.” Tống Úc xoa xoa mặt hắn, đây cũng chính là một điểm anh thích ở Cố Thanh Trì, trên người hắn hình như mãi mãi cũng tràn trề sức sống, tràn đầy hứng thú với những chuyện mớ mẻ.

“Đó là em không có cách nào mà, em lại hông biết gì, chỉ có thể từ từ học thôi,” Cố Thanh Trì hơi phấn khích cười một tiếng, “Em đã lớn từng này còn chưa bao giờ vào cửa hàng trang sức đâu! Không biết có kiếm tiền được không.”

Tống Úc cũng không hiểu rõ lắm về ngành trang sức này, nhưng bố quen mấy người bạn mở tiệm vàng, lợi nhuận hàng năm cũng không tính là cao, nhưng nhìn cách ăn mặc của bố mẹ Cố Thanh Trì, kiếm được hẳn là cũng kha khá, lái xe cũng không rẻ.

“Em không cần quan tâm có kiếm được tiền hay không, dù sao có anh bao nuôi em.” Tống Úc vỗ vỗ bả vai hắn.

“Xì, tương lai ai bao nuôi ai còn chưa chắc đâu.” Cố Thanh Trì bĩu môi.

Tống Úc ngẩng đầu lên nở nụ cười, “Vậy chúc em sớm ngày phát tài bao nuôi anh.”

Đọc sách cùng Cố Thanh Trì hơn hai tiếng, Tống Úc đặt bút vẽ xuống giơ tay duỗi cái lưng mỏi, “Anh buồn ngủ rồi, anh muốn đi ngủ.”

Cố Thanh Trì nhìn thoáng qua thời gian, mới mười giờ, vươn tay ôm eo anh xoa nhẹ hai cái, “Vậy anh ngủ trước đi, lát nữa em tới.”

Tống Úc nhìn lướt qua quyển sổ trên bàn, bất đắc dĩ “Ò” một tiếng.

Cố Thanh Trì kéo cánh tay anh lại, hôn một cái lên mu bàn tay anh, “Ngủ ngon!”

“Chỉ vậy thôi?” Tống Úc không vừa lòng dẩu môi, bấm ngón tay tính toán, đã sắp một tuần không sinh hoạt tình dục rồi!

Anh không nhịn được oán thầm: Cố Thanh Trì nhanh vậy đã chơi chán rồi sao!? Chẳng lẽ là mình biểu hiện không tốt?

Cố Thanh Trì chu môi híp mắt ra hiện anh cúi đầu hôn một cái.

Tống Úc lườm một cái, một bàn tay dán lên miệng hắn, “Ngủ đây, ngủ ngon.”

Cố Thanh Trì có cung phản xạ mọc ở thùng phân hoàn toàn không ý thức được có gì bất thường, đọc tiếng Anh xong về đến phòng nhìn thấy Tống Úc vẫn vùi đầu chơi điện thoại.

“Không phải anh nói buồn ngủ à, tại sao vẫn chưa ngủ?” Cố Thanh Trì không nhanh không chậm cởi quần áo ra trèo lên giường.

Tống Úc nghe thấy âm thanh, lập tức thoát khỏi giao diện video như ăn trộm nhét điện thoại xuống dưới giường.

Lỗ tai đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Cố Thanh Trì biết rõ trong lòng, nhưng vẫn lại gần, giả vờ hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”

“Video…” Tống Úc chột dạ nằm im, cầu nguyện hắn đừng hỏi nữa.

“Em xem xem.” Cố Thanh Trì duỗi tay mò điện thoại dưới gối.

Tống Úc lập tức xoay người muốn đè tay hắn lại, nhưng tốc độ tay của anh nào so được với bàn tay luyện ảo thuật trong thời gian dài, Cố Thanh Trì nhanh chóng nhấn mở giao diện vừa nãy anh xem.

Phế liệu đồi trụy không ngoài dự đoán.

Tống Úc đỏ bừng cả khuôn mặt “Này” một tiếng, vươn tay cướp điện thoại, “Trả lại cho anh.”

Cố Thanh Trì giơ ra sau, Tống Úc vồ hụt.

“Có phải muốn làm không?” Cố Thanh Trì cười không biết xấu hổ.

Tống Úc bị đâm thủng tâm tư vừa thẹn vừa giận, ngoài miệng chết không thừa nhận, “Anh chỉ xem bừa thôi.”

Trong điện thoại không ngừng phát ra tiếng rên run rẩy, Tống Úc xấu hổ quả là muốn đập đầu chết.

Cố Thanh Trì vểnh khóe miệng lên không nhịn được trêu anh, “Anh muốn làm thì nói với em.”

“Trả anh!” Tống Úc bổ nhào qua, trực tiếp nhấn nút thoát.

Tiếng điện thoại đột nhiên im bặt, bầu không khí ngược lại trở nên kỳ lạ mập mờ.

Cố Thanh Trì trở tay tắt đèn bàn, xoay người đè lên người Tống Úc, “Nếu em không vào, có phải anh chuẩn bị tự giải quyết không?”

Hơi thở của Tống Úc trở nên dồn dập, có cảm giác xấu hổ bị bắt quả tang tại chỗ, “Sẽ không đâu.”

Cố Thanh Trì sờ dọc xuống theo bụng anh, hơi thở thô nặng ghé vào bên tai anh cười xấu xa nói: “Có phải muốn như vậy không?”

Toàn thân Tống Úc run rẩy, cơ thể không khỏi bắt đầu nóng lên, giơ tay vòng lấy sau lưng Cố Thanh Trì, cắn chặt răng không nói chuyện, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh không hợp với thiếu nhi.

Cố Thanh Trì nhéo nhéo eo anh, thúc giục nói: “Có phải không?”

Con ngươi Tống Úc đảo tròn trong bóng đêm, khó khăn “Ừ” một tiếng.

Một đầu gối của Cố Thanh Trì đẩy đùi Tống Úc ra, “Thừa nhận sớm chút không phải được rồi à.”

Lúc Tống Úc còn muốn nói gì đó, môi lưỡi nóng ướt của Cố Thanh Trì không nói lời nào đã chặn lại.

“Muốn thì nói với em, em là chồng anh, anh có gì mà phải xấu hổ,” Cố Thanh Trì nhấn chóp mũi anh một cái, “Một mình lén lút giải quyết em sẽ đau lòng.”

“Xéo, anh mới là chồng em.” Tống Úc trừng mắt, nửa câu sau với anh mà nói rõ ràng không phải trọng điểm.

“Sao anh có mặt mũi mà nói hử…” Toàn bộ cơ thể Cố Thanh Trì đặt lên người Tống Úc, một tay giữ hai cổ tay nhỏ gầy của Tống Úc.

“Làm sao không mặt mũi.” Tống Úc nhỏ giọng lẩm bẩm, ngửa đầu cắm một cái lên bả vai Cố Thanh Trì, lập tức bị bắt nạt đến nỗi hai mắt rời rạc, thở khẽ trong cổ một hồi.

Trong lòng không ngừng an ủi bản thân, ai nói ở bên dưới thì nhất định là vợ?

Anh chỉ nhường Cố Thanh Trì thôi.

Anh luôn luôn rất hào phóng.

Huống hồ ở bên dưới khá là hưởng thụ.

Hừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.