Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

Chương 5: Trầm kha




Cổ Ly thấy Nguyệt Hà giả vờ đem lời chỉ trích của hắn đánh lạc hướng, sau đó mỉm cười cũng không dừng lại ở vấn đề này nữa, khẽ cười nói: "Chính vì bổn quân không biết, cho nên mới càng muốn tới góp vui, ta nghĩ chuyện này không vi phạm luật pháp của Thánh Thiên mà?"

Ở Thánh Thiên quân phi phi vị cao có thể tham nghị triều chính, nhưng không thể can dự quyết định của đại thần trong triều mà thôi, trước mắt Cổ Ly là người có phi vị cao nhất của nữ hoàng, tới bàng thính tuyệt đối không có vấn đề.

Nguyệt Hà nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác khẽ chau mày nhìn xuống Công Thân vương bên dưới, cũng chính là cha của ả, Công Thân vương lắc đầu vờ như không thấy, Cổ Ly này tới không có ý tốt, lúc nữ hoàng khó khăn hắn không ra mặt, vào lúc này vừa hay lại hồi cung, quỷ mới tin hắn không biết gì, thuần túy là tới góp vui.

Hành động này tuy nhỏ, nhưng không qua mắt được bọn Cổ Ly, Cổ Ly tiếp đó không đợi Nguyệt Hà mở miệng, liền ha ha ồ lên cười: "Sao thế, có phải bổn quân ở đây có chuyện khó nói? Thánh Thiên này có chuyện gì mà bổn quân không được nghe sao? Dù là nữ hoàng bệ hạ cũng không có chuyện gì giấu bổn quân."

Cổ Ly mở miệng là bổn quân, nữ hoàng, hoàn toàn không đem vẻ mặt sắt lạnh của Nguyệt Hà để vào mắt, những người có tâm cơ còn dễ nói, biết bối cảnh Cổ Ly vững, thấy hắn tới náo loạn đều không lên tiếng đứng sang bên cạnh, duy chỉ có một nam tử tuổi chừng hai mươi đứng bên dưới Nguyệt Hà là chau chặt mày, lúc này nhịn không được nói: "Cái gì bổn quân? Nữ hoàng đã rớt đài, không thấy tăm hơi đâu, ngươi còn cái gì mà bổn quân này, bổn quân nọ, tỉ tỉ của ta đã được mọi người chọn là nữ hoàng kế nhiệm, ngươi được chọn là quân phi, hay được lập làm thái phi, thì còn phải xem tỉ tỉ ta nói mới được tính, ngươi khoa trương cái gì?"

"Mân nhi, không được vô lễ." Công Thân vương từ sau khi Cổ Ly tới đây không mở miệng nói câu nào, lúc này chau chặt mày quở trách.

Cổ Ly ha ha cười chậm rãi đứng lên đi về phía Nguyệt Hà đang đứng bên cạnh long kỷ, vừa đi vừa nói: "Theo luật pháp của Thánh Thiên ta, ngày nào còn chưa hạ chiếu thư thì ngày đó vẫn chưa được tính, bổn quân vẫn chưa nhận được bất cứ chiếu thư thay đổi nữ hoàng, Minh quận vương đã nói, nữ hoàng bệ hạ đã mất tích, vậy thì lúc này bổn quân mới là người có địa vị cao nhất ở đây, Nguyệt Hà công chúa, bổn quân cho rằng ngươi vẫn chưa có tư cách đứng bên cạnh long kỷ, bên cạnh bổn quân." Nói xong, chậm rãi đứng về phía tay trái của long kỷ, lạnh lùng quét mắt nhìn Nguyệt Hà vẻ mặt phẫn nộ, nhìn xuống đám người trong đại điện.

Đám triều thần trên đại điện bất giác đưa mắt nhìn nhau, nhưng không phản bác lời của Cổ Ly, Cổ Ly mở miệng ra là lấy luật pháp của Thánh Thiên ra nói, tuy bây giờ mọi người đều biết Nguyệt Hà đã có được thiên hạ, nhưng theo luật pháp thì thật sự như Cổ Ly đã nói, vào lúc nữ hoàng không có ở đây hắn là người có địa vị cao nhất, Nguyệt Hà này vẫn thật sự không có tư cách đứng bên cạnh hắn.

"Ngươi thật to gan, lại dám nói lời này, được, cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, thì đừng trách bổn quận vương không khách khí." Người trẻ tuổi tính tình nóng nảy, thấy Cổ Ly ở trước mặt nhiều người như vậy xem thường tỉ tỉ hắn, liền sải bước xông về phía Cổ Ly đang đứng bên cạnh long kỷ.

"Lui xuống." Nguyệt Hà thấy đệ đệ của ả xông thẳng về phía Cổ Ly, liền thay đổi sắc mặt trách mắng.

Lời còn chưa rơi xuống đất, một đạo hàn quang thoáng qua, một đầu gối của Minh quận vương chợt mềm ra, liền hướng về phía Cổ Ly quỳ xuống, Cổ Ly lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử này một cái, hừ lạnh một tiếng nặng nề sau đó nhàn nhạt nói: "Thật to gan, lại dám mưu sát bổn quân."

Minh quận vương đó trở mình một cái bò dậy, nhằm về phía Cổ Ly tức giận gào: "Ngươi mới...a..." Lời vừa mới bắt đầu, thân hình nghiêng nghiêng ngã ngã ngồi xuống đất, trên mặt phút chốc toát cả mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận nháy mắt trở nên trắng bệch.

Mọi người trên đại điện đều kinh ngạc, tỉ mỉ nhìn chỗ đầu gối đang quỳ của Minh quận vương, máu tươi không ngừng chảy ra, trong tích tắc nhuộm đỏ cả y bào của hắn, thuận theo góc áo thấm ra ngoài, tí tách tí tách men theo bậc thang cao cao mà chảy xuống.

Công Thân vương sắc mặt chợt thay đổi bước tới, một tay xé rách y sam của Minh quận vương, chỉ thấy chỗ đầu gối hắn một ám tiễn đâm xuyên qua đầu gối, nằm vắt ngang đầu gối, Công Thân vương vừa nhìn sắc mặt liền đại biến, mau chóng cầm máu gọi thái y, bị thương ở đây e rằng sẽ tàn phế.

Nguyệt Hà công chúa sắc mặt chợt thay đổi tức giận nhìn Điệp Y: "Ngươi thật to gan, dám làm bị thương quận vương triều đình, người đâu, bắt lại cho bổn cung."

Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đều không mở miệng, Cổ Ly hừ lạnh một tiếng: "Có gì tìm bổn quân, bổn quân đây là phòng vệ bình thường, ngươi một Minh quận vương tép riu lại dám xem thường bổn quân không nói, hoàng đài này là nơi các ngươi có thể bước lên sao? Dám mang theo lợi khí xông lên, thì cũng không thoát khỏi chu di tam tộc."

Công Thân vương thấy con trai hắn đã đau tới ngất đi, bất giác đưa tay giao cho người bên cạnh mang xuống, vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn Cổ Ly: "Hay cho ngươi một Thu Hoành quân, bổn vương nể mặt ngươi ba phần, ngươi lại dám khơi mào mọi chuyện, dù người khác có dè chừng thế lực nhà các ngươi, bổn vương không sợ, bổn vương nói ngươi biết, thiên hạ này đã đổi chủ, từ hôm nay trở đi đã là của Nguyệt Hà, nó chính là nữ hoàng của Thánh Thiên chúng ta, ngươi chẳng qua là hoa vàng ngày hôm qua (nghĩa là hết thời), mà còn dám ở đây lớn tiếng không biết thẹn, được, bổn vương xem xem nhà các ngươi rốt cuộc tạo nên được sóng gió gì." Nói xong mau chóng vỗ tay ba cái.

Chỉ trong nháy mắt bên ngoài đại điện liền có rất nhiều thị vệ xông vào, chính là cấm vệ quân, còn chưa đợi Nguyệt Hà và Công Thân vương ra lệnh, Cổ Ly đứng trên đài cao khẽ cười, tiếng cười ngày càng lớn, dần dần trở nên vô cùng cuồng vọng, Nguyệt Hà thấy vậy khẽ chau mày, trừng mắt nhìn Công Thân vương, đây là muốn thành kẻ địch của Cổ gia, tình hình trước mắt không nằm trong suy nghĩ của Nguyệt Hà, thấy vậy, thở dài một hơi trong nháy mắt hạ lệnh: "Dẫn Thu Hoành quân và Cổ thiếu đương gia họ hồi Ly cung."

Cấm vệ quân xông tới đều đồng thanh đáp vâng, sau đó liền tiến về phía bọn Cổ Hạo Nhiên, từ lúc bước vào đại điện Cổ Hạo Nhiên vẫn chưa nói gì, đầu cũng không quay lại chậm rãi đưa tay lên, chỉ thấy giữa năm ngón tay có tấm lệnh bài, màu vàng lấp lánh, khiến đám cấm vệ quân đang xông lên đều dừng ngay tại chỗ.

Nguyệt Hà và Công Thân vương sắc mặt liền đại biến, Công Thân vương càng gấp gáp đưa tay sờ vào ngực, nhưng đôi mắt lại cùng với Nguyệt Hà đều nhìn vào lệnh bài trong tay Cổ Hạo Nhiên chằm chằm, lệnh bài nhìn tựa như bình thường không có gì lạ, lại chính là binh phù có khả năng ra lệnh cho tất cả cấm vệ quân của hoàng thành.

"Đem hết thị vệ trên điện giải xuống cho bổn quân, nếu có người dám phản kháng, thì đánh chết, đóng cửa điện lại cho ta, không có lệnh của bổn quân, tất cả người ở đây không được phép ra khỏi, nếu có ai chống lại giết bất luận tội." Cổ Ly vẻ mặt lãnh khốc hạ lệnh.

Cấm vệ quân liền cao giọng đáp, như lang như hổ xông lên, bắt hết đám thân tín của Nguyệt Hà đang có mặt tại đại điện, những cấm vệ quân này vốn là quan binh cấp cao nhất trong hoàng thành, hôm qua sau khi Nguyệt Hà tiến cung bọn họ ai nấy đều có dự cảm không hay, lại thấy đem hết đám thân tín thay vào những vị trí then chốt, bất giác đều có chút sợ hãi.

Bây giờ thấy Cổ Ly ra mặt, lại có binh phù, tâm trạng căng thẳng của từng người đều được thả lỏng, Cổ Ly ra mặt có nghĩa là không có thay đổi gì lớn, sau đó càng bán sức thể hiện, thu thập Nguyệt Hà và đám thân tín phải nói là nhanh gọn, sau một trận hỗn loạn, cấm vệ quân giải đám người vốn trên đại điện lui xuống, và đem hết cửa điện đóng lại.

Đám đại thần trên đại điện thấy tình thế đột nhiên thay đổi, Cổ Ly đã khống chế mọi thứ, bất giác đều lặng lẽ lui vào một góc của đại điện, bây giờ xem ra Cổ Ly có chuẩn bị mới tới, bất giác đều yên lặng xem tình thế thay đổi.

"Cổ Ly, ngươi dám trộm lệnh bài của bổn cung." Nguyệt Hà vẻ mặt sắt lạnh nhìn Cổ Ly, cánh tay giấu sau lưng bắt đầu không ngừng vùng ra.

Cổ Ly thu lại vẻ mặt lãnh khốc, ưu nhã cười lạnh lùng nói: "Binh phù này theo bổn quân được biết là vật của nữ hoàng, ngươi một công chúa từ đâu mà có?"

Nguyệt Hà thấy Cổ Ly có vẻ nhàn nhã, lời nói ra lại bức người, đem ả đẩy vào con đường có tội, sắc mặt bất giác trầm ổn cùng Cổ Ly đưa mắt nhìn nhau: "Được, cứ cho là binh phù này không phải của bổn cung, Thu Hoành quân, những gì ngươi làm bây giờ là vì cái gì? Khống chế binh phù, khống chế tất cả đại thần, lẽ nào ngươi muốn có được thiên hạ Thánh Thiên này? Bổn cung được mọi người ủng hộ, Thu Hoành quân, bổn cung không biết có ai ủng hộ ngươi lên làm hoàng đế, ngươi đây mới là mưu phản, đúng thật là mưu phản."

Cổ Ly thấy Nguyệt Hà phản ứng cực nhanh đem hết tội danh đổ lên đầu hắn, bất giác chậm rãi cong khóe môi cười, Cổ Hạo Nhiên nãy giờ không có biểu tình gì cũng mìm cười, nói nhiều lời như vậy, đợi chính là lúc này, không sợ ả phản kích, chỉ sợ ả không phản kích.

Nguyệt Hà thấy nụ cười cổ quái của Cổ Ly, bất giác hơi lùi sau một bước cảnh giác nhìn Cổ Ly, nửa buổi trời Cổ Ly thu lại nụ cười, nhìn xuống đám văn võ đại thần chậm rãi nói: "Lần này bổn quân đi sứ Ảnh Thúc, điệt nhi của ta trong lúc vô tình phát hiện một thứ rất quan trọng, bổn quân cảm thấy đây nên là một phần lễ vật cho Nguyệt Hà công chúa người, được mọi người ủng hộ làm tân hoàng, Hạo Nhiên, đọc cho mọi người nghe đi."

Sau đó trên mặt Cổ Hạo Nhiên mang theo nụ cười băng lạnh, từ trong ngực lấy ra tội chứng Nguyệt Hà thông đồng với địch, đọc trước đám đông, vừa đọc lên sắc mặt mọi người đều đổi sắc, sắc mặt Nguyệt Hà và Công Thân vương càng thêm cực biến, toàn thân bắt đầu không kiềm chế nổi.

Cổ Hạo Nhiên đọc xong tư liệu trong tay, đưa cho đám nguyên lão đại thần đứng phía trung lập kiểm tra bút tích, lạnh lùng nói: "Cái này được ta lấy từ trong phủ Thục Vương ở Ảnh Thúc, bây giờ Thục vương của Ảnh Thúc và Minh Hoàng đã khai chiến, Thục vương công khai tạo phản, ta tin những thứ này cũng không phải là không có nguyên nhân."

"A, ta biết, ta từng nghe nói Cổ Hạo Nhiên đại náo Lí quận của Thục vương Ảnh Thúc, Thục vương phong thành mười mấy ngày là để bắt Cổ Hạo Nhiên trộm đồ của hắn, đúng, tin này ta có nghe qua, chuyện này xem ra Cổ Hạo Nhiên trộm nhất định là thứ này, cho nên Thục vương mới khẩn trương như vậy, chuyện này là thật."

"Đúng, ta cũng từng nghe nói, còn nói Cổ Hạo Nhiên và thê tử của hắn từ trong lửa xông ra khỏi thành, là được bồ tát phù hộ."

"Đúng..."

Đám đại thần sau khi nghe Cổ Hạo Nhiên nói, liền ồn ào bàn tán, từ các góc độ ngày càng chứng thực thứ đồ này không phải là giả, Cổ Hạo Nhiên chăm chú nhìn mấy trọng thần đang biện luận bút tích, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đây chính là mục đích ban đầu hắn để lộ mặt thật, dù Thục vương có phong bế tin tức tốt hơn đi nữa, cũng có bức tường lộ gió, chính là muốn nó được truyền tới Thánh Thiên, quả không ngoài dự đoán bây giờ có tác dụng rồi.

"Nguyệt Hà công chúa, không biết ngươi giải thích chuyện này thế nào?" Cổ Ly lạnh lùng nhìn Nguyệt Hà sắc mặt trắng bệch, lời nói vô cùng sắc bén.

Sắc mặt Nguyệt Hà trắng bệch miệng vừa mở ra muốn nói, thì mấy vị nguyên lão trọng thần đang vùi đâu kiểm định bút tích, đột nhiên cao giọng: "Đúng, đúng là bút tích của Nguyệt Hà." Lời này vừa nói ra đám đại thần vốn đang bàn tán xôn xao, liền trở nên sôi nổi.

"Được lắm, ta nói một công chúa nhỏ bé lại có năng lực lớn như vậy để cứu tế, thì ra là có lòng mưu phản, đại nghịch bất đạo, trái với luân thường."

"Tặc tử bán nước, đây mới chính là tặc tử bán nước, lại câu kết với ngoại quốc tới đoạt Thánh Thiên chúng ta, tặc tử bán nước."

"Phản đồ, phản đồ, chu di tam tộc mới giải tỏa được mối hận trong lòng này."

"Thì ra chuyện này sớm đã được vạch kế hoạch, hay cho một Nguyệt Hà công chúa, hay cho một màn biểu diễn cứu tế, hay cho một âm mưu che mắt thế nhân."

"May mà có Thu Hoành quân, may mà có Cổ gia, nếu không chúng ta đều bị che mắt, Nguyệt Hà, Công Thân vương, các ngươi đáng bị cắt thành từng mảnh."

Nguyệt Hà nhìn tình cảnh phẫn nộ trước mắt của mọi người, dù ả có mạnh mẽ, tinh minh, quả đoán hơn nữa, sắc mặt bất giác cũng trở nên trắng bệch liên tục thối lui, quay sang Cổ Hạo Nhiên thanh âm sắc bén nói: "Ngươi dám động tới bổn hoàng, trong cung bổn hoàng đã bố trí người của bổn hoàng, ngươi nếu dám động tới bổn hoàng, bổn hoàng sẽ để ngươi chết không toàn thây." Lời này nói ra có chút cảm giác sa cơ lỡ vận.

Cổ Ly phá lên cười: "Nguyệt Hà, bổn quân nếu không nắm chắc mười phần, há tới đây để mặc ngươi hiếp đáp, ngươi đánh giá thấp Cổ Ly ta rồi, đám thân tín đó của ngươi bổn quân sớm đã phái người đi thu thập rồi, ngươi, chỉ còn lại mình ngươi cô lẻ, lại dám xưng là bổn hoàng, chết tới nơi rồi còn không biết."

Nguyệt Hà nghe Cổ Ly nói vậy, lại thấy vẻ nắm chắc phần thắng, bất giác toàn thân không chống đỡ nổi cơ thể, liên tục lui lại, bước hụt một cái từ trên bậc thang cao cao lăn lông lốc xuống, đám đại thần kích động, đặc biệt là đám đại thần ủng hộ nữ hoàng, liền nhào tới chỗ Nguyệt Hà công chúa ra sức tay đấm chân đá không còn chút phong độ quân tử gì.

"Muốn đi đâu?" Trong một góc của đại điện, Điệp Y nhìn Công Thân vương vẻ mặt sắt lạnh đang ở trước mặt, lạnh lùng ngăn hắn lại.

Lúc Công Thân vương nhìn tình thế không xong, liền bắt đầu chậm rãi lùi vào góc tường, còn ánh mắt của mọi người chỉ tập trung trên người Nguyệt Hà, vẫn may để hắn thành công trốn vào một góc, nhưng mà muốn qua mắt Điệp Y nãy giờ luôn lạnh lùng nhìn mọi thứ, thật sự là một chuyện không thể.

Công Thân vương nghe thanh âm lạnh lùng phía sau, toàn thân bất giác chấn kinh, mau chóng xoay người muốn động thủ, không ngờ, một đạo vũ khí lạnh băng băng đã trực tiếp kề lên cổ hắn, Công Thân vương lúc này mới nhìn thấy, đứng sau hắn chính là Điệp Y.

Điệp Y căn bản lười nói với hắn, chủy thủ trực tiếp kề lên cuống họng Công Thân vương, khiến không nói ra lời, trực tiếp ép hắn lui tới chính giữa đại điện.

"Được rồi, phong độ, mọi người, chú ý phong độ của mình, nói thế nào họ một người là Nguyệt Hà công chúa của Thánh Thiên ta, một người là Công Thân vương, các người phải để chút mặt mũi cho họ" Cổ Ly thấy Nguyệt Hà bị vây đánh gào khóc thảm thiết ngay chính giữa đại điện, bất giác ưu nhã nói.

"Thu Hoành quân, hai tên phản đồ này xử lý thế nào? Và bọn loạn đảng của họ phải xử lý thế nào? Bây giờ chúng ta không thể để cho đám loạn đảng chạy mất, nhân cơ hội này một mẻ bắt hết." Một người bộ dạng võ tướng thấy mọi người trở nên yên tĩnh, liền cung kính nói với Cổ Ly, vào lúc này Cổ Ly nghiễm nhiên trở thành người lớn nhất ở đây.

Cổ Ly nhàn nhạt cười: "Loạn đảng ta đã hạ lệnh truy bắt, còn như đám người tham gia mưu phản lần này..."

Cổ Ly còn chưa dứt lời, đám đại thần vốn cùng chiến tuyến với Nguyệt Hà, liền đều quỳ xuống vẻ mặt hối hận kích động nói: "Thu Hoành quân, chuyện này không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi chỉ là cho rằng Nguyệt Hà thật tâm suy nghĩ cho bách tính của Thánh Thiên, cho nên mới ủng hộ ả, sao biết được tên phản đồ này sớm đã có âm mưu, chúng tôi không biết chuyện, xin Thu Hoành quân niệm tình chúng tôi không biết chân tướng, lại trung thành với Thánh Thiên, xử lý khoan hồng, xử lý khoan hồng."

Cổ Ly nhàn nhạt nói vậy, liền đem người trước đây ủng hộ Nguyệt Hà dọa cho chết dở, đại tội mưu phản bị chụp lên đầu, Nguyệt Hà bọn họ phải bị chu di tam tộc, còn đám đại thần họ là đại tội chu di cửu tộc, bất giác tên nào tên nấy đều đem đầu dập tới vỡ ra, bạt mạng dập đầu với Cổ Ly.

Đám luôn ủng hộ nữ hoàng và duy trì trung lập, đều có chút vui mừng đứng bên cạnh nhìn đám người này, vừa nãy còn diệu võ giương oai, bây giờ lại thành tù nhân hạ cấp, sự thay đổi mau chóng này, bất giác khiến một số người cảm thấy kích thích.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn mọi thứ xảy ra trong đại điện, bay lên rồi lại rơi xuống tận chín tầng mây, thật sự quá khác biệt, Nguyệt Hà bị ẩu đả nằm trên đất không dậy nổi, làm gì còn dáng vẻ đắc ý và uy phong vừa nãy, đến cả cha ả cũng không nhìn ả một cái, đứng ngẩn ra một bên nhìn mọi chuyện, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bất giác đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu. Thắng làm vua, thua làm giặc, chẳng qua là thế.

Cổ Ly nhàn nhạt nhìn đám người trên mặt đất đang không ngừng dập đầu, chậm rãi nói: "Các vị đại thần quên rồi sao, bổn quân chỉ là một quân phi, không có tư cách quyết định việc triều chính, huống hồ, bây giờ nữ hoàng đã tự mình thoái vị, ta thân là quân phi cũng không biết tương lai thế nào, chuyện ở đây ta nói cũng không được tính, ta thấy bây giờ vẫn là mấy vị nguyên lão đại thần tới quyết định vậy, ta không có ý kiến gì." Sau đó chậm rãi dạo bước đi xuống khỏi đài cao.

Đám người không ngừng dập đầu đó sao có thể đem vận mệnh của mình, giao cho đám người giành thắng lợi xử lý, liền có người cao giọng nói: "Theo luật pháp của Thánh Thiên, phi vị cao nhất ở hậu cung có quyền tham nghị triều chính, bây giờ tuy nữ hoàng đã tự động nhường vị, nhưng quân phi vẫn là quân phi, Thu Hoành quân người bây giờ là người có vị trí cao nhất của Thánh Thiên, đương nhiên có quyền quyết định bất cứ chuyện gì."

Đám người giành thắng lợi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đồng thanh nói: "Thời kỳ khác thường đương nhiên đối đãi khác thường, Thánh Thiên có tiền lệ, hoàng đế đời thứ bảy sau khi bị sụp đổ, vương triều Thánh Thiên đại loạn do hậu cung Vân Hậu người có phi vị cao nhất có năng lực uy danh xuất chúng làm giám quốc đời sau, Thu Hoành quân bất kể về mặt nào đều đủ điều kiện để làm chức giám quốc này, vẫn mong Thu Hoành quân đừng khước từ, vì bách tính của Thánh Thiên mà suy nghĩ, vì vương triều Thánh Thiên mà san sẻ." Vừa nói đám đại thần vừa quỳ xuống bái Cổ Ly.

Cổ Ly bất giác nhướng mày nhìn đám đại thần quỳ trên đất đen nghịt, giám quốc chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi, không ngờ bây giờ thật sự được nhắc tới, bất giác nhàn nhạt cười: "Năng lực của ta sao có thể sánh được với đại hiền nhân Vân Hậu, các vị quá lời rồi."

Cổ Ly lời còn chưa dứt, một lão đầu râu tóc bạc phơ đứng ra, lão đầu này là nguyên lão bốn đời của Thánh Thiên, là thân tổ gia của nữ hoàng, thấy hoàng đế có thể không quỳ, luôn ngồi một bên im lặng quan sát thay đổi, lúc này run lẩy bẩy đứng lên, hô một tiếng hướng Cổ Ly quỳ xuống nói: "Nước không thể một ngày không vua, triều chính càng không thể một ngày xao lãng, nữ hoàng vô dụng, không gánh nổi quyền lực và trách nhiệm mà vị trí này mang tới, bây giờ Thánh Thiên nguy hiểm trong sớm chiều, nếu bây giờ không có ai chống đỡ cả Thánh Thiên, tương lai của Thánh Thiên thật đáng lo, Cổ Ly, bổn tướng thấy ngươi được, hy vọng ngươi không khước từ, vì Thánh Thiên ta mà tận lực."

Cổ Ly thấy lão thừa tướng quỳ xuống trước hắn, ngẩn ra sau đó nhẹ giọng thở dài, mau chóng bước lên muốn đỡ lão thừa tướng dậy, lão thừa tướng lại kiên trì không dậy, Cổ Ly bất giác lắc đầu nói: "Lão thừa tướng, lão tổ tông, Cổ Ly không gánh nổi đại lễ của người, Thánh Thiên này, aizz, Cổ Ly trước là gánh lấy vậy, vẫn mong lão thừa tướng và các vị nguyên lão trọng thần, mau chóng thượng nghị lựa chọn tân đế."

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đứng giữa đại điện đưa mắt nhìn nhau, lão thừa tướng này đúng là người càng già càng tinh ranh, bây giờ đã xóa sạch thế lực của Nguyệt Hà, cả Thánh Thiên người có thể so cao thấp với hoàng thất giờ chỉ có nhà bọn họ, chiêu quỳ xuống cầu xin của lão thừa tướng, từ chỗ có lợi mà suy nghĩ là cho Cổ Ly mặt mũi, chống lưng cho việc cầm quyền sau này của Cổ Ly, từ chỗ xấu mà suy nghĩ chính là ngăn Cổ gia tự xưng đế, dùng Cổ Ly khống chế Cổ gia, đồng thời lại để Cổ gia không thể không vì Cổ Ly mà chống lưng, đây mới thật là cao minh, xem ra Cổ Ly cũng hiểu được điểm này, cho nên sảng khoái đồng ý, Cổ gia vốn không có dã tâm xưng đế, tính kế như vậy hoàn toàn không cần thiết.

Đám đại thần trên đại điện thấy Cổ Ly đồng ý, bất giác đều hoan hô, Cổ Ly quay lại đài cao đứng bên trái long kỷ, nhìn Nguyệt Hà và Công Thân vương ngã đất, lạnh lùng nói: "Đưa hai người tống vào thiên lao, đợi tân đế tiếp vị mới giải quyết, còn về đồng đảng của họ, điều tra chức vị, thân thuộc, xử theo luật chu di tam tộc tới cửu tộc..."

Cổ Hạo Nhiên nhìn Cổ Ly bắt đầu ra lệnh, bất giác nhìn Điệp Y một cái, Điệp Y chậm rãi gật đầu, hai người cùng lúc nhìn về phía Cổ Ly, Cổ Ly không mấy để ý quay sang gật đầu với hai người, sau đó hai người lặng lẽ lui ra khỏi điện, tất cả cấm vệ bên ngoài sau khi nhìn thấy binh phù, tự động tránh chỗ cho hai người rời đi.

"Thế nào? Tất cả đều được khống chế rồi chứ" Ra khỏi đại điện, Cổ Hạo Nhiên thấy thủ hạ Phương lão gia tử mang theo, liền hỏi.

"Toàn bộ đã được khống chế, đã giao cho cấm vệ quân xử lý."

Cổ Hạo Nhiên gật đầu, họ mang theo người của Phương lão gia tử và Nguyệt đường giả làm đội nghi trượng, chính là để trong lúc bất tri bất giác trà trộn vào hoàng cung, xử lý tất cả đám thân tín của Nguyệt Hà đã được sắp xếp vào vị trí quan trọng, có binh phù trong tay làm ra chỉ lệnh, đi tới đâu tất cả cấm vệ quân đều phải nghe theo, đám thân tín của Nguyệt Hà dù sao cũng ít, cấm vệ quân bắt đầu thu thập thế như chẻ tre.

"Cổ Ly tiểu tử đó thế nào? Sao không đi cùng các ngươi?" Phương lão gia tử thấy chỉ có hai người Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, bất giác chau mày hỏi.

Cổ Hạo Nhiên nhìn về phía đại điện một cái, nhướng mày cười nói: "Nhà chúng ta bây giờ đã tạo nên một giám quốc."

Phương lão gia tử bất giác hơi ngẩn ra sau đó nói: "Tiểu tử này rốt cuộc là nghĩ gì?"

Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Ông ngoại không cần lo lắng cho tiểu thúc, tiểu thúc đã dám làm giám quốc, đương nhiên có lý do không thể không làm, đây chẳng qua chỉ là tạm thời, đợi khi nào tân đế lên ngôi, tiểu thúc có thể được giải thoát mãi mãi."

Phương lão gia tử chau mày suy tư, liền hiểu được ý của Cổ Hạo Nhiên, sau đó gật gật đầu nói: "Tình hình nghiêm trọng trước mắt này cứ để Cổ Ly tên tiểu tử đó đi giải quyết, chúng ta cũng yên tâm một chút, bây giờ cấm vệ quân đã tiếp tay, chúng ta tới lúc rời khỏi rồi."

Cổ Hạo Nhiên gật đầu, quay sang Điệp Y nói: "Điệp Y..." Cổ Hạo Nhiên vừa mới mở lời, trong không trung một chiếc bóng đáp xuống, Điệp Y nhìn chim bồ câu, mặt không biểu tình lấy tin ra.

"Tìm được chỗ cần dùng tới cha con Sơn gia rồi." Cổ Hạo Nhiên xem xong tin tức bồ câu đưa tới, bất giác cười lạnh một tiếng kéo Điệp Y mau bước khỏi hoàng cung."

Bồ câu chỉ đưa tới một tin, Đông Sở quân đã lẻn về tới kinh thành của Thánh Thiên, bây giờ đang ở cơ sở ngầm của Sơn gia cách đây mười dặm.

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.