Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

Chương 38




Cả buổi chiều, Cố Thanh Trì đều ngồi trên sofa trong phòng khách, không nhúc nhích.

Ngây ngốc nhìn chằm chằm cá trong rãnh nước, nhìn chúng nó xuyên qua lá cây cỏ xanh biếc, không buồn không lo.

Hắn nghe thấy âm thanh trong TV, nhưng suy nghĩ hoàn toàn không nằm ở đó.

Đầu bị hồi ức nhét tràn đầy, nhưng đồng thời lại cảm thấy trống không.

Không biết ký ức vốn nên thuộc về mình sẽ như thế nào.

Có tò mò, nhưng nhiều hơn vẫn là lo nghĩ.

Cảnh sát đề nghị hắn đi so sánh gen trước.

Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cho dù là vùng nào của cả nước, chỉ cần thông tin DNA được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu, sau khi kết nối mạng đều có thể tra được, nhưng phải mất một thời gian.

Nhưng hắn lại rất sợ biết kết quả.

Lỡ như người nhà của hắn từ lâu đã từ bỏ tìm kiếm thì sao.

Cố Thanh Trì không thấy ngon miệng, Tống Úc cũng không thấy ngon miệng theo, cả ngày chỉ ăn bánh mì.

Cố Thanh Trì cũng không nói lời nào, nước cũng không uống, ngồi lâu trong máy điều hòa, bờ môi bị khô da.

Lúc bốn giờ hơn, Tống Úc đấm đấm bắp chân hơi tê, mở miệng không biết lần thứ bao nhiêu, “Có đói không?”

Cố Thanh Trì ôm dối dựa tựa vào trong ghế sofa, vẫn lắc đầu, “Nếu anh đói thì ăn đi, không cần phải để ý đến em.”

“Anh mặc kệ em được à?” Tống Úc há miệng hít sâu một hơi, lại bất đắc dĩ thở ra từ mũi, “Em như vậy anh cũng sẽ khó chịu theo.”

“Em cũng muốn vui vẻ một chút,” Khóe mắt Cố Thanh Trì ửng đỏ nhìn anh, “Nhưng em không vui nổi, trong đầu em toàn là những chuyện trải qua trong quá khứ, tại sao cố tình là em? Tại sao hả?” Hắn đấm từng cái lên gối dựa trước ngực.

Tống Úc lại gần ôm hắn, “Nếu không thì em thay đổi góc độ suy nghĩ, tối thiểu bây giờ em đã biết sự thật, nếu không có chuyện này, có lẽ em sẽ còn chẳng hay biết gì lâu hơn.”

Cố Thanh Trì than nhẹ một tiếng, im lặng không nói gì.

Tống Úc rất sợ loại trạng thái này của hắn, cho dù làm ầm ĩ, ồn ào, khóc một trận, dù sao cũng là trút ra, cứ vậy giấu hết thảy cảm xúc ở trong lòng, anh sợ Cố Thanh Trì sớm muộn gì cũng bị bệnh trầm cảm.

“Anh tặng em món quà được không?” Tống Úc nhéo nhéo vành tai hắn, cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của hắn.

“Cái gì?” Cố Thanh Trì quay đầu.

“Em nhắm mắt lại, sau đó giơ tay ra.” Tống Úc nói.

Cố Thanh Trì nhìn anh một cái, nhắm hai mắt lại.

Tống Úc đeo chiếc đồng hồ đã chuẩn bị từ trước lên cổ tay hắn, “Xong rồi.”

Cố Thanh Trì đã đoán được là cái gì, mở mắt ra nhìn thật lâu.

Mặt đồng hồ thạch anh màu đen, dây đồng hồ đen tuyền bằng da, vị trí ban đầu có logo đổi thành một con cá chép nhỏ, hắn cảm thấy nhìn quen mắt, cẩn thận nhớ lại, mới nhớ ra con cá chép kia là ảnh đại diện Weibo của Tống Úc.

“Anh mua à?” Cố Thanh Trì kinh ngạc hỏi.

“Anh tự làm.” Tống Úc nói.

Cố Thanh Trì kinh ngạc đến nỗi suýt nữa không khép miệng lại được, sững sờ hai giây mới phản ứng lại, “Lừa người phải không…”

“Không tệ lắm, đầu óc hoạt động rồi,” Tống Úc xoa xoa sau gáy hắn, ánh mắt đảo qua đồng hồ, “Thích không?”

“Thích,” Đầu ngón tay Cố Thanh Trì nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt và dây đồng hồ, “Sao đột nhiên muốn tặng em cái gì?”

“Muốn tặng thì tặng thôi,” Tống Úc giơ hai tay vòng lấy cổ hắn, thơm một cái lên mặt hắn. “Muốn mang may mắn đến cho em, muốn nhìn thấy em cười.”

Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh, ngực nổi lên từng vòng gợn sóng.

Trước kia hắn chưa bao giờ cảm thấy tình cảm đáng ngưỡng mộ bao nhiêu, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy cái gọi là tình yêu, dưới thử thách của tiền tài và lợi ích bản thân cái rắm cũng không bằng.

Bạn gái trước của đầu bóng, yêu ba năm, đến khi nói chuyện cưới gả, đúng lúc gặp phải bố đầu bóng bị ốm cần ba trăm nghìn tiền thuốc men, sau khi bên nhà gái biết chuyện, chưa đến một tuần đã đề nghị chia tay để bình tĩnh lại.

Chuyện như vậy trong quán mạt chược càng nhiều, vì xe vì nhà, thậm chí có thể bỏ mấy trăm tệ trên bàn đánh bài.

Hắn cũng có phần không hiểu rõ những người đó ban đầu ở bên nhau rốt cuộc vì điều gì.

Đến cùng là tình yêu không chịu được thử thách của hiện thực hay là trong hiện thực vốn dĩ không tồn tại loại tình yêu “Chỉ cần anh ấy vui vẻ tôi thế nào cũng được”.

Nhưng từ sau khi gặp được Tống Úc, quan niệm của hắn về tình yêu đã thay đổi.

Tống Úc dường như cũng không quan tâm ai nỗ lực nhiều hơn trong phần tình cảm này, nếu không sẽ không thích hắn trước đây ngồi ở bên đường không có gì cả, càng không có khả năng đưa tay giúp đỡ khi hắn gặp khó khăn hết lần này đến lần khác, không cầu hồi báo.

Tình cảm của Tống Úc vô cùng đơn giản, thuần túy, có rất nhiều muộn phiền, nhưng lại rất tích cực lạc quan.

Chuyện để ý nhất mỗi ngày có lẽ là hắn có hài lòng không, có bị ấm ức không.

Con người là vậy, cuối cùng sẽ lĩnh ngộ được một vài thứ trong nháy mắt.

Hai mươi năm trước chịu khổ thì thế nào, tiếp theo còn có rất nhiều hai mươi năm phải trải qua, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bên cạnh có khối người sống đau khổ hơn hắn.

Buồn là thứ vô dụng nhất, nó không đổi lại được gì cả.

Cuộc sống tiếp theo trải qua ổn định vui vẻ là đủ rồi.

Hắn không muốn để cho Tống Úc khó chịu cùng hắn.

Thật ra thay đổi góc độ suy nghĩ, như vậy cũng rất tốt.

Nếu như nói năm đó không bị Cố Kiên bắt cóc, thì sẽ không gặp được Tống Úc…

Cho dù mình là trẻ mồ côi, khi hai mươi ba tuổi, đã gặp được một con cá vàng mang may mắn đến cho hắn.

Cố Thanh Trì tận khả năng an ủi mình.

Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.

Lúc này Tống Úc mới nhớ ra buổi sáng còn đặt cái bánh gato, lập tức đứng dậy đi mở cửa.

Cố Thanh Trì nhìn thấy hộp bánh gato, thốt ra một câu, “Sinh nhật anh à?”

Tống Úc “Hầy” một tiếng.

Cố Thanh Trì nghĩ đến gì đó, cúi đầu kiểm tra lịch mới nhớ ra là sinh nhật mình.

Bỗng nhiên cảm giác lồng ngực nóng lên.

Từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có ai nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho hắn đâu, mặc dù đây cũng không phải sinh nhật của hắn.

Tống Úc đặt bánh gato lên bàn ăn, không biết nên nói gì, tất cả lời chúc phúc bây giờ hình như đều không thích hợp, cuối cùng anh hỏi thẳng: “Đói không?”

Cố Thanh Trì đương nhiên không muốn phụ lòng ý tốt của anh, đứng dậy đi tới.

Bánh gato tổng cộng có ba tầng, bên ngoài không quét kem, có thể nhìn thấy ở giữa kẹp rất nhiều hoa quả, trên mặt quét một lớp kem, trên kem phủ đủ loại hoa quả, một lớp rất dày.

Chính giữa là một chuỗi tiếng Anh viết hoa bằng sô cô la, Cố Thanh Trì có thể đoán sơ được ý nghĩa là sinh nhật vui vẻ, hắn có thể đọc hiểu từ “happy” này.

Tống Úc giơ tay sờ lên công tắc trên tường, ánh đèn màu vàng sáng lên, bao trùm một chút ấm áp.

“Phải thắp nến cầu nguyện đúng không.” Cố Thanh Trì nhìn Tống Úc.

Tống Úc không ngờ Cố Thanh Trì cũng rất hăng hái với chuyện này, lập tức phối hợp nói, “Phải, anh đốt cho em.”

Cố Thanh Trì xiên một miếng xoài nhỏ ăn, có lẽ bởi vì từ sớm đến bây giờ cũng chưa ăn gì, một miếng này rất ngọt, đến cổ họng thậm chí hơi ngọt lịm.

Tống Úc không tìm được bật lửa, đến phòng bếp bật bếp ga đốt nến, anh cẩn thận từng li từng tí cầm hai ngọn nến đi tới.

Cố Thanh Trì mắt thấy từng giọt sáp dầu đang chảy xuống, vội vàng giành lấy.

“Mặc dù đây không phải sinh nhật thật sự của em, nhưng vẫn muốn chúc em vui vẻ,” Sau đó dịch cái ghế sang bên cạnh Cố Thanh Trì, “Chúc em mỗi ngày đều rất vui vẻ không có phiền muộn.”

“Vậy nguyện vọng của em là…” Cố Thanh Trì nói được một nửa đã bị Tống Úc bịt miệng lại.

“Ê ê ê, cái này không thể nói, em đọc thầm trong lòng đi.”

“Nhưng nguyện vọng này chỉ anh có thể thực hiện giúp em, em đọc thầm sao anh biết được?” Cố Thanh Trì nói.

“À…” Đây là lần đầu tiên Tống Úc nhìn thấy cách cầu nguyện ra bài không theo trình tự như thế, “Vậy được rồi, em muốn gì?”

“Sinh nhật sang năm anh cũng ở bên em, chỉ đơn giản vậy thôi.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc cười cong mặt mày, thân trên hơi nghiêng về phía trước, hôn mổ một cái trên miệng hắn, “Sẽ.”

Cố Thanh Trì cười một tiếng, một tay chống cằm, một tay vấn vê ngón tay Tống Úc, “Thật ra em vẫn luôn rất hâm mộ anh… Cuộc sống của anh giống như bật hack thuận lợi.”

“Đó là thuận lợi trong mắt em,” Tống Úc nhướng mày, khẽ thở dài, “Anh cũng có lúc bi quan và tuyệt vọng…”

“Lúc lên tiểu học, bố anh và dì còn có Tống Vũ đến công viên giải trí không dẫn anh theo, cũng bởi vì cuối kỳ Tống Vũ thi được điểm tối da, về sau anh giận dỗi không ăn cơm, bị viêm dạ dày cấp tính, lúc đau đến nỗi ngay cả đứng cũng không đứng được, bố anh còn mắng anh không hiểu chuyện, mặc kệ anh nỗ lực bao nhiêu xuất sắc bao nhiêu, ông ấy cũng sẽ không khen anh một câu.”

“Này, ở tiểu học em đã đọc một bài văn chưa, hình như gọi là cực kỳ tuyệt vời và quá hỏng bét rồi?” Tống Úc hỏi.

“Chưa.” Cố Thanh Trì lắc đầu, cho dù có cũng quên hết rồi.

“Có một đứa trẻ, mỗi lần viết gì đó, mẹ nó đều sẽ khen một câu, cực kỳ tuyệt vời, bố nó sẽ chửi một câu quá hỏng bét rồi…” Tống Úc dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc trong cuộc sống của anh, không có người khen anh cực kỳ tuyệt vời.”

Cố Thanh Trì đột nhiên nhận ra “À” một tiếng, “Thảo nào anh cứ bảo em khen anh, để thỏa nguyện phải không?”

“Vậy có phải anh rất xuất sắc không?” Tống Úc liếc nhìn hắn, nắm cánh tay hắn lắc qua lắc lại.

“Vô cùng xuất sắc,” Cố Thanh Trì kéo mu bàn tay Tống Úc, đưa lên miệng hôn mạnh một cái, “Ánh mắt của em sẽ không sai đâu.”

Khóe miệng Tống Úc khẽ nhếch lên, nhìn hắn.

“Lúc nhỏ hơn, anh vẫn chưa hiểu ly hôn là gì, cũng không hiểu tại sao mẹ rất ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều sẽ ôm anh khóc, tưởng là bà ấy đến nơi rất xa, nhớ anh, thế là mỗi đêm trước khi đi ngủ anh sẽ cầu nguyện với ông sao, hy vọng dì có thể biến mất, bố mẹ có thể sống cùng nhau lần nữa, sau đó đón sinh nhật với anh.”

“Nguyện vọng này đã chống đỡ tuổi thơ của anh, nhưng bỗng nhiên có một ngày, dì nói với anh, mẹ anh mãi mãi cũng không thể trở lại nữa, bà ấy còn mang thai con của bố anh, anh sẽ có thêm một cô em gái,” Khóe môi Tống Úc nhếch lên mỉm cười, trong mắt lại tràn đầy đắng chát, “Khoảnh khắc giấc mơ vỡ vụn là cảm giác gì, anh cũng hưởng qua rồi.”

Cố Thanh Trì sững sờ rất lâu, xoa xoa trán anh, lại hôn một cái, “Về sau em trải qua cùng anh, hằng năm đều trải qua cùng anh.”

“Thật ra bây giờ với anh mà nói, có đón sinh nhật hay không đã không quan trọng nữa,” Tống Úc cười nói, “Bố anh cũng rất ít tổ chức sinh nhật cho anh, sau khi lên cấp ba chuyển cho anh một số tiền tượng trưng, bảo anh ra ngoài ăn cơm với bạn bè.”

“Vậy phải làm sao, rốt cuộc là em có đón sinh nhật với anh không,” Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Anh có thể phối hợp chút không?”

“À! Đón đón đón!” Tống Úc ôm lấy cánh tay hắn, cười ngặt nghẽo, gật mạnh đầu, “Hai chúng ta lén lút đón!”

“Tại sao phải lén lút, cứ quang minh chính đại, còn phải vô cùng long trọng!” Cố Thanh Trì bình tĩnh nhìn anh.

“Cách long trọng là như nào?” Trong đầu Tống Úc đột nhiên hiện lên loại pháo 8000 tiếng nổ khi đón tết.

“Đăng chín ô vuông lên vòng bạn bè.” Cố Thanh Trì nói.

(chín ô vuông gốc là 九宫格 bạn nào chơi instagram hoặc Weibo sẽ biết đây là một cách đăng ảnh như hình ở dưới)

(nguồn Weibo: 株木琅玛君)

Tống Úc cười đến độ cằm cũng sắp trật khớp.

“Không phải không có ai đến công viên trò chơi với anh à, em đi cùng anh!” Cố Thanh Trì xoa xoa trán anh, “Anh muốn làm gì em cũng làm cùng anh, chúng ta bù lại những điều chưa hưởng thụ trong hai mươi năm trước đó.”

Tống Úc cười hì hì, ngón trỏ chỉ vào hắn, “Công viên trò chơi là em muốn đi phải không, chắc chắn em cũng chưa từng chơi.”

“Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra là đạo đức làm người cơ bản nhất.” Cố Thanh Trì nhíu mày.

Tống Úc cười lên nhéo mặt hắn một cái.

Ăn vài miếng bánh gato, Cố Thanh Trì cau mày lại, nắm tay đè xuống bụng, “Dạ dày hơi khó chịu.”

“Hầy, ai bảo em không ăn sáng, đau dạ dày phải không,” Tống Úc nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày hắn, “Đau lắm hả? Có cần đến bệnh viện đăng ký không?”

“Vẫn ổn, hơi hơi thôi.” Cố Thanh Trì nghiêng đầu dựa vào lưng ghế.

“Em chỉ là đói lâu quá, anh đi nấu cho em bát cháo, ăn rồi dạ dày sẽ thoải mái hơn nhiều,” Tống Úc đứng dậy đi vào phòng bếp, ngoài miệng vẫn không dừng được giống như bắn liên thanh. “Một ngày ba bữa phải ổn định, lời này không có ai nói với em à, bảo em ăn gì em cứ ăn đi, còn ương ngạnh với anh, trâu bò như thế muốn tu tiên à? Nếu anh không ở đây em định thế nào? Cả ngày không ăn gì? Bảo em ăn giống như rót thuốc độc cho em ấy, đau một chút nhớ lâu…”

Cố Thanh Trì không nhịn được bật cười, ngực dâng lên cảm giác ấm áp.

Tống Úc chính là một chùm ánh sáng ấm áp như thế.

Thật ra lúc đầu quyết định ở bên nhau, hắn không chắc chắn Tống Úc thích gì ở mình, thích mình tới mức độ nào, rốt cuộc có phải nhất thời hứng thú không.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, liệu phần tình cảm này có trở nên chẳng còn thuần thúy hay không.

Nhưng sự thật chứng minh cũng không có.

Mỗi một ngày ở cùng Tống Úc, đều cảm thấy giống như ngày đầu tiên mới quen, ngọt ngào, có ồn ào cũng có cãi nhau, nhưng nhiều hơn đó là ăn ý.

Thậm chí không cần ngôn ngữ, cũng có thể cảm giác được suy nghĩ của đối phương, tình yêu được bao bọc trong những việc nhỏ không đáng kể, để tình cảm trở nên ngày càng kiên định.

Hắn cẩn thận suy nghĩ, nếu có người vì tiền từ bỏ tình cảm, vậy đã nói rõ bọn họ vẫn chưa gặp được tình yêu đích thực.

Hắn cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, gặp được loại tình yêu “Chỉ cần anh ấy vui vẻ, tôi mới có thể vui vẻ theo”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.