Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

Chương 14




Chỗ hai người hẹn là một nhà hàng cao cấp, Hứa Vãn Hà cố ý tới muộn một lát, lúc đến nơi, lại chỉ thấy Phỉ Thất, không thấy Đường Tử Ngôn đâu.

Phỉ Thất nhìn thấy Hứa Vãn Hà, kính cẩn bước lên, “Anh Hứa… Xin lỗi… Anh Đường tạm thời có việc mới vừa ra ngoài, 5 phút là về, kêu tôi ở đây nói với anh một tiếng.”

Hứa Vãn Hà không hề nhìn hắn lấy một cái, trực tiếp bước vào phòng riêng.

Thấy hình như không nổi giận.

Phỉ Thất có hơi không thích ứng được, nhưng quay đầu lại thấy người này dùng đôi dép bệt da trâu Italia đắt tiền mạnh bạo đá vào cửa một phát, liền thấy yên tâm.

Đây mới là phản ứng bình thường mà Hứa Vãn Hà nên có.

Nhưng cái đá này của Hứa Vãn Hà dùng lực quá mạnh, nên phần đầu của miếng kim tuyến hơi cong lên.

Thực ra phần đầu cũng không phải là kim tuyến, mà là ngón chân, Hứa Vãn Hà quên mất lúc đến Dương Mặc Thư thay dép bệt cho mình, còn tưởng mang giày da, nên cứ ra sức đạp một phát.

Đầu ngón chân đau như kim châm muối xát, Hứa Vãn Hà cắn răng chịu đựng, một chút cũng không muốn nhìn chân có chảy máu hay không.

Như vậy thì không ngầu lắm.

Có đàn em bước tới, kề sát bên tai Hứa Vãn Hà, khẽ giọng nói, “Anh Hứa, chân chảy máu rồi.”

Hứa Vãn Hà lạnh lùng nghiêng mặt nhìn cậu ta, “Mẹ mày cái rắm.”

Đàn em mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Hứa Vãn Hà nóng nảy, liền nhanh chóng xin lỗi, “Xin lỗi, anh, em sai rồi.”

Hứa Vãn Hà không thèm để ý tới cậu ta, vênh váo tự đắc tiêu sái đến bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế sôpha, hai chân bắt chéo.

Nhân tiện rũ mắt lướt nhanh qua một chút, phát hiện chỉ rách da, rồi mặc kệ.

Hứa Vãn Hà còn rất hưởng thụ dáng vẻ mình bị thương chay máu, luôn cảm thấy đặc biệt có khí khái đàn ông.

Cốc Phổ Nhĩ đặt ở đối diện bàn, khói trà mịt mờ, còn chưa nguội, xem ra người này mới vừa đi thật.

Hứa Vãn Hà nhìn chằm chằm cốc trà đó phát ngốc một hồi lâu, đến khi tỉnh táo lại, nhìn thấy mình trong tấm gương trang trí đối diện.

Nón xấu quá.

Hứa Vãn Hà vội vàng lấy xuống, trong lòng thầm đệt thằng nhóc thối Dương Mặc Thư kia mấy trăm lần.

Sau đó lại sợ Đường Tử Ngôn lát nữa nhìn thấy, liền nhét nón dưới gầm ghế sôpha.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, Hứa Vãn Hà cảm thấy ổn hơn rất nhiều, chỉ có cái lỗ tai bị tật, hơi khó coi.

Hứa Vãn Hà lấy một điếu thuốc ra cho mình.

Có đàn em biết điều tới châm lửa, còn chuyển gạt tàn qua trước mặt Hứa Vãn Hà.

Đưa tay sờ sờ lỗ tai, Hứa Vãn Hà ngậm thuốc lá, trong lòng bực bội khó chịu, liền đứng dậy muốn ra ngoài hóng mát một chút.

Phỉ Thất hơi sốt sắng, “Anh Hứa…”

Hứa Vãn Hà gảy tàn thuốc lên đầu hắn, “Đi ra ngoài đứng một lát thôi, xem mày ngạc nhiên chưa kìa.”

Niên đại của nhà hàng này không ngắn, trang trí bên trong vẫn lấy kiểu cầu thang xoắn ốc theo phong cách châu Âu phổ biến trước đây, tay vịn đều là sắt nghệ thuật, sàn ốp gạch cẩm thạch.

Hứa Vãn Hà dựa trên lan can, từ kẽ hở cầu thang nhìn xuống.

Ở tầng 4 tầng 5, người đi cầu thang không có bao nhiêu, hầu như đều đi thang máy.

Hứa Vãn Hà cầm điếu thuốc, nhìn chằm chằm ở giữa tầng 1, tàn thuốc đọng trên điếu đã dài ngoằng.

Hai người đứng cạnh nhau nói chuyện, không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ nhìn cơ thể, Hứa Vãn Hà có thể nhận ra đó là ai.

Đường Tử Ngôn trời sinh là móc treo quần áo, quần áo đơn giản mặc ở trên người cậu lại đẹp như vậy, chàng trai bên cạnh đen gầy đẹp trai sáng sủa, trên chân vẫn là đôi Converse đen, nhìn màu sắc có hơi bẩn.

Hai người dính nhau một hồi, dường như phải đi hai hướng khác nhau, một người đi lên trên, một người đi xuống dưới, lôi kéo nhau, lắc lư mấy lần, lưu luyến không rời.

Hứa Vãn Hà trơ mắt nhìn, trong lòng hâm mộ muốn chết.

Mình đã lớn tới từng này, ngoại trừ lúc còn trẻ bị đánh bị người ta kéo tay lại, thì vẫn chưa được nắm tay ai.

Sau đó thấy hai người đó ôm hôn nhau một lần nữa, Hứa Vãn Hà liền xoay người về tiếp tục chờ.

Tiện thể sờ sờ vết dao chém trên eo mình, cảm thấy cũng không có gì.

Hứa Vãn Hà thấy rất lạ, mình vậy mà chẳng thể nào tức tối được, cũng không đau khổ trong lòng.

Không biết là do mệt mỏi, hay do cái gì khác.

Luôn cảm giác mình là người đặc biệt yêu dài lâu, bây giờ nhìn xem, thời gian đã đủ dài, vậy yêu đâu, cũng chỉ có thế thôi.

Trước đây Hứa Vãn Hà vẫn không nghĩ ra Đường Tử Ngôn thích Đường Phối lâu như vậy, sao chưa tới một năm đã yêu thế thân của Đường Phối, giờ nghĩ lại một chút, dường như bỗng nhiên có thể hiểu được rồi.

Đường Tử Ngôn lúc trước đã từng nhắc qua với mình, thời gian thực sự là một thứ tốt, nên nồng thì nồng, nên nhạt thì nhạt.

Có lẽ bởi vì con người quá hiện thực.

Có lẽ bởi vì, người đó trước giờ không phải người mình muốn đợi.

Hứa Vãn Hà ngồi trở lại trên sôpha, cảm giác ngón tay nóng rát, mới nhận ra điếu thuốc đã cháy sắp hết.

Đầu thuốc lá nhúng vào gạt tàn nước ngâm cánh hoa, phát ra tiếng xèo xèo.

Tiếng bước chân từ xa lại gần, Hứa Vãn Hà khẽ nghiêng đầu, nhìn người đó tới đây.

Vẫn như thường ngày, Đường Tử Ngôn mang theo tia cười nhạt trên mặt, trong túi cất giấu khẩu súng đen kịt.

“Anh Hứa, thật ngại quá, đã đợi lâu.”

Mí mắt Hứa Vãn Hà khẽ nâng lên, “Ừ.”

***

Dù máy điều hòa trong quán bún rất đầy đủ, nhưng hai người ăn mà đầu vẫn đầy mồ hôi.

Trong nửa tiếng, Dương Mặc Thư ăn hết một tô, Mạc Mặc ăn hết ba tô, còn thêm một cái bánh bao nhân thịt.

Dương Mặc Thư nhìn eo Mạc Mặc, “Anh ăn nhiều như vậy mà cũng không mập… Không có miếng bụng nào hết…”

Mạc Mặc nghĩ nghĩ, “Cũng thường thôi, tôi học thể thao mà, ngày nào lượng vận động cũng khá lớn, ăn cũng rất nhiều, lượng ăn không đổi được, giờ đã nặng hơn lúc còn đi học chút rồi, có điều ngày nào tôi cũng tập gym.”

Dương Mặc Thư thấy còn thời gian, ngồi một bên uống trà lạnh, “Anh không phải làm ở ngân hàng à, sao học thể thao?”

Mạc Mặc cầm giấy ăn lau mồ hôi trên trán, “Công việc là người nhà xin cho, tôi tốt nghiệp học viện thể thao.”

“À” Dương Mặc Thư uống một ngụm lớn trà lạnh, “Học thể thao rất tốt nha, anh học ngành gì?”

“Học chạy cự li ngắn, tôi giỏi nhất là chạy 400 mét.” Mạc Mặc nhìn Dương Mặc Thư, nở nụ cười, “Chạy cự li ngắn thường yêu cầu người cao lực đạp tốt, tôi thuộc về người có lực đạp tốt thiên về sức bền…”

Tâm trạng Dương Mặc Thư có hơi vi diệu.

Đang không biết nên nói gì, kết quả trong quán bún một tiếng nổ bụp vang lên, trong phòng bếp kinh hô lên, hình như là có cháy.

Dương Mặc Thư còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên tay bị cầm chặt, đã được người ta nắm lấy chạy ra ngoài.

Dương Mặc Thư có hơi không chịu nổi tốc độ này, “Ăn giật cũng không đến nỗi chạy coi thường mạng sống như vậy, với lại cũng đã trả tiền rồi mà.”

Mạc Mặc dẫn Dương Mặc Thư chạy non nửa con phố, đứng trước một cửa hàng rượu thuốc lá, “Trong quán toàn là bình gas, tôi sợ nổ tung thì toang…”

Dương Mặc Thư không thở nổi, muốn vuốt ngực, nhưng tay lại không nhấc lên được.

Tay Mạc Mặc không ấm lắm, lòng bàn tay hơi mát, không biết là do thể chất, hay do lúc nãy cầm cốc trà lạnh.

Dương Mặc Thư đột nhiên thấy rất nóng, “Ừm… Cái đó…”

Mạc Mặc không buông tay, “Hả? Sao vậy?”

Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng gầm rú giận dữ, “Đậu má!”

Hai người sững sờ, không hẹn mà quay đầu lại nhìn về một nơi.

Lúc Hứa Vãn Hà từ nhà hàng đi ra, tâm trạng sa sút, rất muốn châm điếu thuốc, kết quả đã hết sạch thuốc lá.

Đàn em liền lái xe đưa hắn tới cửa hàng rượu thuốc lá gần đó.

Lúc đang chờ, người ngồi ghế sau buồn bực ngán ngẩm nhìn xung quanh.

Từ xa nhìn thấy hai chàng trai nắm tay nhau trên đường, Hứa Vãn Hà lúc đầu còn thấy hơi xem thường.

Nhưng một giây sau Hứa Vãn Hà lại không nghĩ như vậy.

Đàn em ngồi ghế phó lái thấy người ngồi sau mở cửa xuống xe, cũng xuống theo, “Anh Hứa… Sao vậy…”

Trong nháy mắt đó, Hứa Vãn Hà thậm chí thấy rất lạ, vừa nãy mình cũng không giận, sao giờ lại muốn phát điên thế này.

Nhưng lý trí ngắn ngủi này, trong tức khắc đã bị lửa giận đàn áp.

Mẹ cái rắm, ông đây còn chưa được tay trong tay với cậu ta!

Nắm đấm răng rắc vang lên, Hứa Vãn Hà thấy mình sắp cháy bốc khói tới nơi rồi.

Dương Mặc Thư phản ứng tương đối nhanh, cấp tốc quăng tay Mạc Mặc ra, chỉ nói hai chữ, “Chạy mau!”

Mạc Mặc vốn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn qua thấy sắc mặt người đàn ông cực kỳ khó coi, lại nghe Dương Mặc Thư nói một câu như vậy, liền quyết định thật nhanh, nhanh chân bỏ chạy.

Dương Mặc Thư thở phào một hơi, đang nghĩ làm sao để thuần phục con chó mực lớn đang phát dại này, kết quả mới vừa đi tới, đã thấy Hứa Vãn Hà vọt một bước lớn chạy ra.

Dương Mặc Thư nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.

Theo lý thuyết Mạc Mặc đã chạy rất nhanh, ai ngờ Hứa Vãn Hà còn chạy nhanh hơn con la hoang, chưa tới 100m đã đuổi kịp Mạc Mặc.

10 tên đàn em chạy theo sau không một ai đuổi kịp được hắn, Dương Mặc Thư nghĩ, cái này nếu là đội bóng, Hứa Vãn Hà chắc chắn phải đá tiền đạo, tốc độ này thật sự cần phải đi cứu vớt nền bóng đá nước nhà, làm xã hội đen làm gì, quá lãng phí.

Thực ra Hứa Vãn Hà vốn chạy cũng không quá nhanh, đều do đánh nhau mà luyện ra, bởi vì ở đây đánh nhau đều cầm dao bầu, một khi bị người ta đuổi kịp là bị giết chết, cho nên nhiều năm như vậy, Hứa Vãn Hà đã quen không chạy thì thôi, chạy thì phải liều mạng.

Mạc Mặc chạy đến lúc sau đều bị tên dân chài đen doạ sợ ngây người, còn chưa rẽ ra đường, đã bị người ta đè xuống, túm tóc đập xuống đất.

Hứa Vãn Hà không nén được cơn giận, dép chạy rớt mất một chiếc, “Thằng chó đẻ dám nắm tay người của bố? Xem bố có chặt tay mày ra không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.