Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

Chương 13




Hứa Vãn Hà như bị điện giật vọt ra khỏi băng ghế, “Đệt mẹ! Con mẹ nó cậu làm gì trên quần tôi vậy!”

Nói xong liền bước lên tóm lấy cổ áo Dương Mặc Thư, “Cậu mẹ nó biết quần tôi bao nhiêu tiền không? Bố hôm qua mới mua đó!”

Dương Mặc Thư theo phản xạ cạy tay hắn ra, “Que kem đó, anh không hay biết gì sao?”

Người bên cạnh đều không có phản ứng gì lớn lắm, vẫn ngồi ở bên cạnh như trước nên nói gì thì nói đó. Tính tình Hứa Vãn Hà không tốt, ngày nào cũng dạy dỗ mấy người, điều này mọi người ai cũng đã quen rồi, cho nên đều không thấy lạ.

“Tôi giặt cho anh được không…” Mặt Dương Mặc Thư nghẹn có hơi đỏ, “Quân tử động khẩu không động thủ.”

Hứa Vãn Hà trong cơn thịnh nộ nghe cậu nói câu này ngược lại sửng sốt trong chốc lát, “Có ý gì?”

Nửa ngày trời mới suy nghĩ lại, “Cút mẹ mày đi, tao cứ thích động thủ đó thì sao!”

Có đàn em quỳ gối dưới chân Hứa Vãn Hà lấy giấy lau quần cho hắn, lau một hồi lại thấy chất liệu quần thực sự quá thấm nước, liền hơi khó xử ngẩng đầu, “Anh Hứa… Thấm vào hết rồi… Nếu không thay cái khác đi…”

Hứa Vãn Hà nhấc chân đá văng cậu ta ra, “Cút! Đệt!”

Mấy người trên ghế sôpha thấy Hứa Vãn Hà quạu thật rồi, liền vội vàng đứng lên, “Anh Hứa, nếu không em đi trung tâm thương mại mua một cái cho anh, anh mặc size mấy…”

“Không cần!” Hứa Vãn Hà tóm lấy Dương Mặc Thư đi ra ngoài, “Đi!”

Mấy người trong phòng thấy thế bận bịu cúi đầu khom lưng hướng ra bên ngoài.

Dương Mặc Thư vươn tay ra trong không trung, sao cũng không túm được bánh trên bàn, cuống họng nghẹn ứ, không nói được, cứ như vậy sống sờ sờ bị Hứa Vãn Hà một đường kéo ra khỏi cửa.

Lúc bị nhét lên xe, Dương Mặc Thư rốt cục cũng lấy hơi được, “Bánh của tôi còn để trên bàn anh, còn chưa ăn xong…”

Hứa Vãn Hà nghiêm mặt nói vị trí cụ thể muốn đi cho đàn em, giống như không nghe thấy.

Khoảng 10 phút sau, xe chạy vào một khu biệt thự ở ngoại thành.

Hứa Vãn Hà có rất nhiều bất động sản ở đây, nhưng cái nào cũng không được coi là nhà hắn, thỏ khôn có ba hang, làm nghề này trên căn bản chính là xin cơm trên mũi dao, chỗ ở mỗi tối của Hứa Vãn Hà cũng không giống nhau, hắn tối nay ngủ chỗ nào, chỉ có sáng hôm sau đàn em của hắn tới đón mới biết được.

Nhưng chỗ này không giống với mấy chỗ khác, chính là có một phòng thay đồ rất lớn, quần áo của Hứa Vãn Hà đều được giữ ở đây.

Dương Mặc Thư từ xa đã nhận ra căn nào là nhà của Hứa Vãn Hà.

Toàn bộ tiểu khu vốn là phong cách kiến trúc hiện đại, cũng chỉ có một căn nhà trang trí toàn bộ phía ngoài bức tường, dựng tận mấy cây cột phảng đá cẩm thạch trắng, vừa nhìn tưởng Đại lễ đường Nhân dân.

Xe dừng trước cửa nhà, Hứa Vãn Hà ném chìa khóa cho đàn em đi mở cửa, sau khi chờ mở cửa xong mới xuống xe.

Dương Mặc Thư theo sau vào nhà, tò mò quan sát bày trí trong nhà.

Thiết kế phong cách châu Âu rất bình thường, chắc là mời người đến thiết kế, cho nên cũng không tệ.

Hứa Vãn Hà rẽ vào hành lang, phất tay với Dương Mặc Thư, “Lại đây.”

Dương Mặc Thư theo tới, sau đó đứng ở cửa phòng để đồ cùa Hứa Vãn Hà sửng sốt đúng một phút đồng hồ.

Phòng để đồ có mấy trăm bộ quần áo không có gì là lạ, lạ ở chỗ là mấy trăm bộ quần áo đó bộ nào cũng xấu cực phẩm.

Hứa Vãn Hà đưa lưng về phía Dương Mặc Thư, không thấy rõ biểu cảm, không biết có phải đang đắc ý hay không, “Giúp tôi chọn một bộ đi.”

Dương Mặc Thư kéo cái áo ba lỗ màu vàng kim lấp lánh gần mình nhất ra, ngón tay nhỏ bé run lên.

Nghĩ người bán quần áo cho Hứa Vãn Hà có phải là kẻ thù của hắn không, mà lại phá hoại hắn như vậy.

Trong khi đang âm thầm thán phục, Dương Mặc Thư tiện tay mở tủ bên cạnh ra, nhìn hàng nón kiểu nào cũng có ở bên trong, rốt cục không nhịn được mở miệng, “Anh mua nhiều nón như vậy làm gì…”

Nói xong liền cầm lấy một cái nón rộng vành đi biển, “Kiểu nữ cũng mua… Anh muốn làm gì…”

“Cậu thì biết cái gì, đó là của nam,” Hứa Vãn Hà hừ lạnh một tiếng, “Lúc mua quần áo nhân viên cửa hàng giới thiệu nên mua đại, sau đó cũng đội rồi, nhưng thực sự xấu quá, liền bỏ không.”

Dương Mặc Thư thở phào một hơi, “Anh lại còn đội rồi…”

Hứa Vãn Hà hình như không có tức giận, “Đồ ở đây, có cái nào thích cậu cứ lấy về.”

Dương Mặc Thư không nói tiếp, tâm trạng suy sụp.

Nghĩ mình lúc trước có phải bị khoai lang che mắt không, lại coi trọng người như vậy.

Nghĩ tới đây, Dương Mặc Thư quay đầu nhìn Hứa Vãn Hà, định cắt đứt toàn bộ ý nghĩ thích hắn, kết quả ngoái đầu nhìn lại, vẫn cảm thấy hắn rất ngầu.

Chính là ngầu quê, ngầu bần, làm cho trong lòng Dương Mặc Thư không mấy dễ chịu.

Kéo giá áo ra xem một lượt, Dương Mặc Thư cố gắng chọn ra mấy cái thuần sắc, phối vàng nhạt với xanh dương đậm cho hắn, miễn cưỡng xem như là nhìn bình thường.

Lúc sắp đi Hứa Vãn Hà nhận điện thoại.

Dương Mặc Thư mới đầu không để ý, cảm nhận được giọng điệu của hắn không giống thường ngày lắm, tương đối khách khí, liền vễnh tai lên nghe một chút.

“Aiz, Tiểu Đường, khoan cúp máy, còn một chuyện…”

Dương Mặc Thư lúc này mới hiểu ra.

Xem ra lát nữa phải đi gặp Đường Tử Ngôn, hèn chi phải cố gắng ăn diện.

Dương Mặc Thư lập tức thêm một cái nón rộng vành cho hắn, còn thấy chưa đủ, liền thay một đôi dép bệt da trâu kim tuyến cho hắn.

Hứa Vãn Hà cũng không có ý kiến gì về cái này, soi gương thấy rất thoả mãn, giơ ngón cái lên với Dương Mặc Thư, sau đó vừa nói chuyện điện thoại vừa vội vàng ra cửa.

Đến khi ra khỏi nhà, cúp điện thoại, Hứa Vãn Hà liền với sắp xếp một tên đàn em đưa Dương Mặc Thư về bệnh viện.

Dương Mặc Thư có chút không cam lòng, “Tôi cũng muốn đi.”

Hứa Vãn Hà liếc cậu một cái, “Cút xéo, mau đi làm đi, tối tôi lại tới đón cậu.”

Dương Mặc Thư xụ mặt, oán giận ngồi xổm dưới đất xắn gấu quần hắn lên sáu nếp, “Giờ đẹp hơn rồi, đi thôi.”

Nói xong rồi nhìn anh dân chài này lên xe, trước khi đi còn vẫy vẫy tay với cậu.

Hắn không lấy cần câu cũng thật quá lãng phí cái tạo hình đó rồi.

Ánh nắng buổi trưa rất độc, phơi tới mức mắt Dương Mặc Thư nổ đom đóm.

Dương Mặc Thư đứng ở cửa tiểu khu chờ nửa ngày trời, kết quả không chờ được đàn em, mà chờ được một con Volkswagen chạy chậm tới.

Mạc Mặc hạ cửa sổ xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu, “Sao cậu lại ở đây?”

Dương Mặc Thư nhìn xe hắn một chút, “Mới đây mà cậu đã đổi qua xe thể thao rồi?”

Mạc Mặc nở nụ cười, nhe hàm răng trắng ra, “Không phải xe thể thao, là con quán quân Sagitar, chỉ là xe gia đình, không có nhiêu tiền, chẳng qua tôi chỉ sửa sàn xe thấp xuống, rồi đổi bánh xe, nhìn khá giống CC.”

Dương Mặc Thư quan sát nửa buổi, “Tôi thấy giống chiếc 4WD (*) hơn.”



(*) Xe kiểu DMT nói

Mạc Mặc cười thật vui vẻ, “Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi?”

Đàn em cũng lái xe tới, “Anh Tiểu Dương, lên đây đi.”

Dương Mặc Thư suy nghĩ một chút, từ chối tên đàn em, giận dỗi lên xe Mạc Mặc.

Mạc Mặc khởi động xe, “Vừa nãy sao tự nhiên đi vậy?”

Dương Mặc Thư thở dài, “Sớm biết đã không đi.”

Mạc Mặc nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu không phải còn chưa ăn cơm chứ?”

Chưa đợi Dương Mặc Thư nói chuyện đã mở miệng, “Tôi cũng chưa ăn, nếu không mình đi chung đi?”

Dương Mặc Thư lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, phát hiện còn một tiếng nữa đi làm, “Vậy thật ngại quá… Nếu không tìm quán ăn nhanh ăn đi… Tôi phải đi làm.”

Mạc Mặc suy nghĩ chốc lát, “A, tôi biết có một quán bún gần bệnh viện các cậu, ăn cực kỳ ngon…”

Đôi mắt Dương Mặc Thư hơi sáng lên, “Được!”

“Quán đó ăn ngon nhất là bún thịt thái sợi cải bẹ đó.”

“Đúng vậy!”

“Tốt nhất là thêm trứng cút vào.”

“Nó đó!”

“Thịt đóng hộp cũng được.”

“Quá chuẩn luôn!”

“Ăn xong nhất định phải uống thêm một cốc trà lạnh của quán mới được.”

“Cậu là thực thần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.