Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

Chương 11




Dương Mặc Thư ra khỏi cửa, bên ngoài gió rất lớn, thổi rối tung kiểu tóc đã được chải chuốt kỹ lưỡng vừa nãy, nhưng Dương Mặc Thư cũng không để ý.

Điện thoại của Tiểu Thạch Đầu rất nhanh đã gọi tới, “Sao còn chưa ra, chờ mày lâu lắm rồi.”

Dương Mặc Thư giơ điện thoại, “Tao đang ngoài cửa này, mày ở đâu?”

Vừa mới dứt lời đã có người vỗ vai Dương Mặc Thư, “Chỗ này.”

Dương Mặc Thư quay đầu lại, cau mày nhìn người vỗ vai mình.

Một người cao một mét tám mấy, đôi mắt hẹp dài, gương mặt ưa nhìn.

Quần tây màu xám tro, áo sơmi hoa văn nhỏ xanh dương rất chỉnh tề, toát ra một vẻ đầy sức sống.

Tóc mái Dương Mặc Thư bị gió thổi bay cuốn tung, “Anh là ai?”

Điện thoại đã bị ngắt, Tiểu Thạch Đầu từ phía sau người đàn ông chạy lên, “Tiểu Dương, giới thiệu cho mày một chút, anh này là Mạc Mặc, là người tao muốn giới thiệu cho mày quen…”

Sau đó mặt hướng về Mạc Mặc, “Đây chính là Dương Mặc Thư, anh cũng đã nhận ra rồi nhỉ, người này có phải ăn ảnh lắm không…”

Dương Mặc Thư nhớ ra, bắt tay với người đàn ông, “Xin chào, nghe tên chắc thường hay hẹn đi chịch dạo lắm đúng không?”

Mạc Mặc cười cười, “Không có, chuyện này tôi rất bảo thủ.”

Tiểu Thạch Đầu đi lên thúc cùi chỏ vào Dương Mặc Thư, “Mày có ý gì vậy…”

Dương Mặc Thư cất điện thoại, “Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”

Tiểu Thạch Đầu bĩu môi, “Bớt đi, lần nào ăn cơm không phải toàn là mày quyết định sao, chọn chỗ mau đi.”

Dương Mặc Thư suy tư nửa buổi, “Tao có hơi muốn đi ăn lẩu Trùng Khánh, nhưng mấy bữa nay quán đó sửa chữa nên không có mở…”

“Cậu cũng thích quán đó?” Mạc Mặc nhìn Dương Mặc Thư, cong cong khóe môi, “Tiệm cũ sửa là do tiệm mới đã khai trương, nằm trên đường Hoàng Hà, hay là chúng ta tới chỗ đó thử xem?”

Mắt Dương Mặc Thư sáng rực lên, “Được đó.”

Mạc Mặc cười theo, “Được, các cậu chờ chút, tôi lái xe tới đây.”

Nói xong còn nhắn nhủ một tiếng với Tiểu Thạch Đầu, rồi tới bãi đỗ xe lái xe ra.

Lúc chờ xe, Tiểu Thạch Đầu đầy đắc ý, “Sao, không tồi nhỉ.”

Dương Mặc Thư giơ tay sửa lại tóc một chút, “Ừa, mặc đồ rất được.”

“Đương nhiên rồi, người ta làm ở ngân hàng mà, coi như là nửa cao phú soái đi…” Tiểu Thạch Đầu thầm bực mình, “Tao cua anh ấy lâu rồi, nhưng anh ấy không phát miếng tín hiệu nào cho tao hết, cứ thích kiểu gầy gò trắng nõn, giờ không phải giới thiệu cho mày rồi sao.”

Dương Mặc Thư nhìn chung quanh, “Cao phú soái? Vậy anh ta đi xe gì?”

“Ừm… Xe khá chìm, là chiếc BYD của ngân hàng phát, nhưng cũng làm nổi bật cái sự cao phú soái của anh ấy rồi, anh ấy trang trí lại cái xe, đánh nhám xanh dương toàn xe, gắn đuôi gió lớn ở phía sau, thêm đèn led ban ngày, đèn mắt quỷ, ngầu lắm nha.”

Dương Mặc Thư chép miệng một cái, “Một con BYD thôi mà làm ngầu như vậy làm gì…”

Tiểu Thạch Đầu lắc đầu một cái, “Không đâu, giờ như nhìn không ra BYD nữa, anh ấy cạo logo xe bỏ rồi, để chữ B thêm phần cánh, vừa nhìn như Bentley.”

“Cánh B (*)? Sao tao cảm giác giống như anh ta đang mắng người vậy…” Dương Mặc Thư nhìn xe từ đằng xa chạy tới, “Nhưng mà, thực ra xe này anh ta để vậy cũng không xấu nhỉ…”

(*) Viết tắt của chữ 逼: dùng để chửi thề.

Tiểu Thạch Đầu lôi kéo cậu, “Ê, xe đến rồi, đi thôi.”

Mới vừa đi mấy bước, ai dè một chiếc Cayenne trực tiếp chặn ngay phía trước hai người.

Dương Mặc Thư nhận ra chiếc xe này, cũng biết là ai đến.

Cửa sổ ở ghế sau hạ xuống, người đàn ông bên trong ngậm thuốc lá, khẽ nhướng mày, tỏ vẻ ta đây thấy ớn.

Hứa Vãn Hà không phải cố ý tới tìm Dương Mặc Thư.

Chỉ là lái xe ngang qua, chợt nhớ tới người này, liền muốn đến tìm cậu, ai ngờ gặp được ở ngay cửa bệnh viện.

Lúc nhìn thấy Dương Mặc Thư, phản ứng đầu tiên của Hứa Vãn Hà là mấy ngày nay, mình tìm cậu ta có vẻ hơi bị nhiều rồi.

Nhưng trong giây lát nghĩ lại, chẳng qua là mình buồn chán tẻ nhạt quá, thêm nữa chàng trai này rất thú vị, ngủ cũng không tồi, còn là lần đầu tiên, không biết sạch sẽ hơn đồ đê tiện Đường Tử Ngôn kia bao nhiêu lần.

Nhớ tới Đường Tử Ngôn Hứa Vãn Hà lại rầu, hai ngày nay buồn bực cũng đều do cậu ta.

Bởi vì cậu đã thu xếp ổn thoả xong chuyện phía dưới hết rồi, dự định đi.

Đường Tử Ngôn muốn rời khỏi chỗ này.

Hứa Vãn Hà lúc trước cứ tưởng tới ngày này mình chắc chắn sẽ phát điên.

Nhưng không hiểu sao, chỉ là rất phiền muộn.

Hứa Vãn Hà cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Dương Mặc Thư, “Lên đây.”

Tiểu Thạch Đầu nhìn Hứa Vãn Hà, thấy khá quen, nhưng thực sự không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Dương Mặc Thư nín lặng trầm tư nhìn hắn một hồi, cảm thấy người này để trần vai mặc áo ba lỗ da trăn mà còn có thể đẹp trai xỉu như vậy.

“Sao anh tự nhiên tới đây, lỡ như tôi không ở đây…”

Hứa Vãn Hà gảy tàn thuốc ra ngoài xe, “Kêu cậu lên thì lên đi, ở đâu ra nói nhảm nhiều vậy.”

Dương Mặc Thư suy nghĩ một chút, “Anh phải mời tôi ăn cơm thì tôi đi với anh.”

Nhưng vừa mới dứt lời, cửa sổ xe đã kéo lên.

Dương Mặc Thư thấy thế bĩu môi.

Nghĩ thầm tên đàn ông này sao hẹp hòi đến như vậy, vừa nghe mời ăn cơm là không mời mình, thật keo kiệt, cái này nếu tới già chắc chắn là loại chủ nhân vì một mao tiền lẻ sẽ chống nạnh cãi nhau với người ta ngoài chợ đây.

Trên thực tế Hứa Vãn Hà chỉ là lười giải thích với cậu, trực tiếp kêu đàn em xuống xe xách người lên.

Dương Mặc Thư giãy giụa mấy lần, cuối cùng vẫn bị nhét vào xe trong tiếng gào thét yếu ớt của Tiểu Thạch Đầu.

Hứa Vãn Hà ngồi ở ghế sau, hai chân bắt chéo, lạnh lùng nhìn người lên đây.

Dương Mặc Thư không biết ngoài kia phải xử lý thế nào, liền nhìn thấy cảm xúc Tiểu Thạch Đầu biến hóa hết sức rõ ràng, đầu tiên là tràn đầy kinh ngạc, sau đó lại vẫy vẫy tay với Dương Mặc Thư tỏ ý tạm biệt.

Mạc Mặc cũng đã tới, vẻ mặt kỳ lạ.

Trong lòng Dương Mặc Thư đầy lạc lõng, vốn là có thể đi ăn được một bữa tiệc lớn.

Quay đầu đang muốn oán trách Hứa Vãn Hà, kết quả lại thấy hứng thú với chiếc quần hắn đang mặc, “Quần ống loe?” Dương Mặc Thư lại nhìn áo ba lỗ của hắn, “Anh vừa mới đi biểu diễn thời trang về hả?”

Hứa Vãn Hà lạnh lùng, không chắc chắn lắm cậu đang khen ngợi hay là châm biếm, “Không có, vừa nãy tôi đi ăn cơm với người ta.”

Dương Mặc Thư không vui lắm, “Vậy chúng ta sẽ ăn gì?”

Hứa Vãn Hà cau mày, “Cậu ngày nào cũng chỉ mẹ nó biết ăn, lát nói sau đi!”

Dương Mặc Thư giận thật rồi.

Ngồi qua phía bên cạnh, kề sát vào xe, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi Tetris (*), mặc cho Hứa Vãn Hà nói thế nào cũng không thèm để ý đến hắn.

(*) Game xếp gạch.

Hơn nữa hồi còn đi học Dương Mặc Thư chính là một game thủ, sáng nào dậy nhân lúc mạng trường chưa lag liền bắt đầu chơi Tetris, do là sở trường, nên chơi rất nhanh, trình độ linh hoạt của ngón tay, làm cho Hứa Vãn Hà bên cạnh nhìn mà trố mắt ngoác mồm.

Năm Đường Tử Ngôn còn 17 tuổi, Hứa Vãn Hà thường hay đi ăn cơm trưa với cậu, lúc đợi món ăn, cậu ngồi đó chơi rắn săn mồi, Hứa Vãn Hà thì ở bên cạnh nhìn.

Con người Hứa Vãn Hà lúc đánh nhau thì phản ứng nhanh, nhưng đối với bất kỳ sản phẩm khoa học kỹ thuật nào thì cũng phản ứng rất chậm, lúc còn trẻ thậm chí còn tới quán Internet bao ngủ đêm luyện thử, nhưng đáng tiếc kết quả cũng không như ý muốn, liền nhớ có tên sửa mạng đến nói cái gì mà kêu mình mình đừng đụng tới con chuột trên bàn nữa, quạu quá Hứa Vãn Hà đánh cho tên sửa mạng đó hộc máu, từ đó về sau nhìn thấy máy tính là đi đường vòng, thấy đàn em chơi máy tính là đánh.

Nhưng trong lòng Hứa Vãn Hà trước giờ đều cảm thấy người biết chơi game là rất giỏi.

Trong xe bỗng nhiên không có chút âm thanh nào.

Đàn em lái xe có hơi tò mò, giương mắt nhìn vào gương chiếu hậu.

Có lẽ là do mặc áo ba lỗ, nên càng nổi bật lên vóc người đẹp của Hứa Vãn Hà, cơ bắp dày đặc tích tụ trên cánh tay và trên ngực, làn da màu đồng cổ hiện ra mấy vết sẹo dữ tợn màu đỏ sậm, trông rất đen.

Hứa Vãn Hà sa sầm mặt châm điếu thuốc, cất bật lửa, rồi liếc mắt nhìn tên mặt trắng bên cạnh chơi game.

Ấn đường không tự chủ được dần dần giãn ra, mơ hồ bày vẻ sùng bái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.