Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

Chương 10




Nói xong Hứa Vãn Hà tiện tay ném tấm thiệp đó lên bàn.

Nhưng bởi vì lực quá mạnh, nên làm cho tấm thiệp trực tiếp cọ xát trên mặt bàn trượt ra ngoài, rơi xuống đất.

Đàn em bên cạnh thấy vậy đang muốn khom lưng nhặt lên, kết quả Hứa Vãn Hà đúng lúc đứng dậy đi về phía bên này.

Nhìn thấy giày Hứa Vãn Hà đạp lên thiệp, đàn em đó liền thẳng lưng lại, không cúi xuống nữa.

Hứa Vãn Hà không hề hay biết, chỉ mãi liếc đống hoa bên cạnh.

Phiền muốn chết, “Mau ném đi.”

***

Dương Mặc Thư ăn cơm xong trở về, ngắt cho mình một nhành hoa vàng nhỏ trên bồn hoa trong bệnh viện, trở lại phòng làm việc, tìm chai nước cắm lên.

Nghĩ mình lớn như vậy rồi cũng chưa từng được nhận hoa, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện nhận hoa từ một người đàn ông, thực sự cũng đủ ngốc nghếch.

Thật thiệt thòi cho hắn có thể nghĩ ra được, hèn chi vẫn không theo đuổi được người ta.

Theo đuổi một người đàn ông không dễ dàng gì, cho người đó ăn đồ ăn ngon là được, ví dụ như mình, người đàn ông nào muốn theo đuổi mình, chỉ cần ngày nào cũng mua mấy túi đồ ăn bỏ đầy tủ lạnh của mình, thì coi như các loại tư thế nào cứ tùy chọn, đánh mông trói JJ cũng không sẽ không khóc.

Dương Mặc Thư thở dài.

Thật là.

Tên khốn đen đúa quê mùa đó thật không bền bỉ, dễ theo đuổi như vậy mà không theo, nhất thiết phải theo đuổi bạch phú mỹ.

Đến 3 giờ chiều, Hứa Vãn Hà cũng không gọi tới, không biết bên kia theo đuổi thế nào rồi, chắc không phải là kết quả tốt.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại Dương Mặc Thư bỗng nhiên vang lên, là của Tiểu Thạch Đầu gọi, cũng chính là người hôm đó uống muốn chết với mình còn kiên cường chống đỡ không ngã gục sau đó bị Hứa Vãn Hà đánh cho gục tại chỗ.

Cảm xúc của Tiểu Thạch Đầu hình như tốt hơn rất nhiều, “Tiểu Dương, tan tầm cùng ra ngoài nha?”

Dương Mặc Thư khẽ cau mày, thấy hoa trong chai nước có hơi héo, “Làm gì?”

“Mày bữa đó không phải la làng không ai thích mày sao, tao giới thiệu một người cho mày quen… Tụi tao đang ở cùng nhau nè… Tối đi chung…”

Dương Mặc Thư đổ nước vào trong chai, thấy hoa dường như có tinh thần hơn, cũng không biết có phải tác dụng của tâm lý hay không, “Nói sau đi, nếu như tan làm không ai tìm tao, tao đi liền.”

“Đừng mà… Chờ ai tìm mày nữa… Mau tới đi, người này vừa khéo là kiểu người mày thích, thân hình cao lớn, nhìn cũng được…”

“Không cần.” Dương Mặc Thư nhìn đồng hồ trên tường một cái, “Tao theo đuổi một người đã rất mệt mỏi rồi, không muốn theo đuổi thêm người thứ hai nữa đâu.”

“Nói không chừng anh ấy theo đuổi mày rồi sao, tao cho anh ấy xem hình mày trong điện thoại tao, anh ấy cũng rất muốn quen biết mày… Nói khuôn mặt mày rất được người ta thích…”

Dương Mặc Thư không lên tiếng, mở ngăn kéo ra, móc ra cái gương nhỏ soi thử.

Nửa ngày trời mới nói, “Tao nhìn kỹ thấy được hơn vừa mới nhìn nhiều… Mới nhìn thì tao mắt một mí, thực ra nhìn kỹ là mí lót nha.”

“Được, tan làm xong tụi tao tới chỗ mày, không gặp không về.”

Tiểu Thạch Đầu nói xong liền cúp điện thoại.

Dương Mặc Thư không phản ứng lớn lắm, rồi lại khám thêm hai bệnh nhân, tới chỗ bác sĩ Vương ăn cherry, cả buổi chiều này cứ như vậy mà trôi qua.

Hứa Vãn Hà vẫn không có động tĩnh như cũ, lúc đó Dương Mặc Thư có gọi cho hắn một lần, hắn không nghe máy, Dương Mặc Thư cũng không gọi lại.

Thấy sắp tan làm rồi.

Trong lòng Dương Mặc Thư bỗng nhiên trống rỗng, không hề có kích động muốn chạy xuống dưới chấm công, ngồi yên bên bàn làm việc sắp xếp ngăn kéo.

Kết quả phát hiện bảng thông tin giường lúc nằm viện của Hứa Vãn Hà trong ngăn kéo dưới cùng.

Bẩn thỉu, phía trên toàn là dấu giày.

Nhìn một hồi, Dương Mặc Thư chợt nhớ tới, người này hình như đã từng cưỡng gian mình.

Nhớ tới đây, Dương Mặc Thư từ chỗ ngồi đứng lên, soi gương chải tóc chỉn chu, rồi ngồi xổm dưới đất lau giày da cả buổi, sau đó xuống lầu đi hẹn hò giả ké cơm thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.