Có Lẽ Sau Này

Chương 43: Âm thầm lên án (9)




Mei rời khỏi Tổ chức,cứ như con chim xổ lồng,muốn cất cao đôi cách mà bay khắp nơi.Nhiều năm trời sống nơi rừng sâu,chỉ đc nhìn ra thế giới to lớn ngoài kia qua TV,sách báo,nó gần như quên mất cuộc sống bên ngoài,nó như thể 1 vật thể vừa đáp xuống hành tinh xa lạ. Nó cảm thấy vừa choáng ngợp,vừa thích thú. Quảng trường Reika lúc đó thật đông người,rất nhiều người bán hàng rong đi qua đi lại chào hàng và ~ nghệ sĩ lang thang đổ xô về đây bán nghệ kiếm cơm.1 góc là lão già nhỏ thó với cái kèn Sắc-sô-phôn hơi quá khổ so với thân hình của lão. 

Một góc khác là cô bé con với giọng hát lảnh lót,ko kèn,ko nhạc.Đi đi lại lại với chiếc xe đẩy con con chung quanh đài phun nước để chào bán ~ mòn hàng cũ kĩ là 1 bà lão to béo với cái áo chùng cũng quá khổ như bà. Lúc này,nó cảm thấy đói,và khát,nhg nó lại ko có tiền.Nó ngồi xuống,suy nghĩ xem phải kiếm cái gì bỏ bụng?Nó ko có tiền,nó cũng ko tiện gây nhiều chú ý bằng cách phô diễn kung-fu…

- Mua món gì giùm bà chứ,cô gái nhỏ? Bà lão bán hàng rong đứng trước cô bé và hỏi.

- Cháu…cháu ko có tiền thưa bà.

- Bà cũng có 1 cô cháu gái cỡ cháu.Chiếc nơ tóc của cháu rất đẹp.Cháu có thể đổi nó lấy 1 trong ~ món hàng ở đây cũng đc.

- Thật sao ạ?

- Ừhm.

Nó cười rồi nhìn vào “quầy hàng” của bà lão.Có 1 cây acmonica,nó có thể thổi acmonica để xin tiền.Hoặc lấy cây ghita,cái dương cầm bé xíu,hoặc là …cây tiêu!Nó nhìn cây tiêu thật lâu,lâu tới mức tim nó rung lên mà ko hiểu vì sao.Nó chưa bao giờ thổi tiêu trước đây,và nó hiểu nếu nó lấy cây tiêu đó,nó ko thể kiếm đc cắc bạc nào hết,vì nó ko hề biết thổi…

Vậy mà nó vẫn lấy cây tiêu.Nó cầm cây tiêu lên,ôm vào lòng như tìm thấy báu vật

- Tiêu này có 1 cặp,nhg bà đã bán hết 1 cây rồi.Vả lại nó ko thổi đc nữa.Cháu vẫn muốn lấy nó sao?

- Vâng ạ.

Khi nó ngước lên định cảm ơn bà lão thì bà đã biến mất,như thể chưa từng có ai xuất hiện.

Nó đưa lên môi thổi thử.Quả thật là nó bị hư rồi,ko thể phát ra âm thanh đc.Cô bé thất vọng.Thình lình 1 tiếng tiêu du dương vang lên bên tai,gợi nhớ Mei về 1 QK xa xăm nào đó mà cô bé ko hề biết.Mei nghe tim đập mạnh.Nó nhìn quanh,chạy khắp quảng trường để tìm nơi phát ra âm thanh tiếng tiêu đó…1 hồi sau,nó cũng tìm thấy…

Chàng trai ấy đứng đó,khuôn mặt đen đúa,bẩn thỉu,chung quanh toàn là trẻ con.Chúng bu quanh hắn dường như ko phải bị mê hoặc bởi tiếng tiêu như Mei,mà do “gian hàng” tượng đất sét đc nhào nặn khá khéo léo của hắn.Hắn dừng thổi khi 1 khách nhí quyết định “rinh” 1 bức tượng của hắn.

- Bao nhiêu anh?

- 20 cent,nhóc.

- Đây ạ.

Hắn cầm lấy tiền của cậu nhóc cho vào túi.Sau đó,khi ngước lên,hắn bắt gặp ánh mắt to của cô bé nhìn mình-1 ánh mắt quen thuộc vô cùng!Phải mất nhiều giây sau chàng trai mới cất tiếng được

- Em muốn mua tượng đất chứ?

- Ơ…em ko có tiền.Mà em cũng ko thích tượng đất.Chúng ko có gì đáng chú ý.

Chàng trai hơi ngạc nhiên,hơi bị “quê ”.Bỗng tiếng ồn từ xa vọng tới.Hình như đội cảnh sát trật tự lại đến để giải tán ~ người buôn bán rong,~ nghệ sĩ hành nghề lang thang.Chàng trai cũng vội vã thu gom mớ tượng của mình mà chạy.Mei vẫn đứng mà lặng lẽ trông theo.Cây tiêu của người ấy rơi lại trên nền đất.Mei đến để nhặt lên.Khi so sánh với cây tiêu cô bé đang giữ thì cả 2 đúng là 1 cặp…

- Thằng ranh! Tao canh mày đã lâu rồi.

- Tôi chỉ bán hàng,có làm gì sai đâu?

Thì ra chàng trai khi nãy đã bị tóm.Anh ta và cảnh sát đang đôi co với nhau.Hàng và chính chàng trai bị đem lên 1 chiếc xe kín mít.Mei sực nghĩ ra cách để cứu chàng trai kia.Cô bé lẻn lại gần chiếc xe.Lúc này nó đã bị khoá cửa trong lúc bọn cảnh sát tiếp tục thu gom ~ kẻ lang thang khác,trong xe chỉ còn mỗi 1 mình tài xế và… 1 “phạm nhân” ngồi phía sau.

- Suỵt!

Mei đưa tay ra hiệu để cậu ta im lặng.Sau đó,cô bé lẻn ra đằng trước châm lủng bánh xe.Tiếng bánh xe xì làm cho gã tài xế nhanh chóng nhận ra.Gã bước xuống xe xem sao.Mei tận dụng cơ hội lẻn vào buồng lái lấy chìa khoá đi,sau đó nhanh chóng ra ngoài và ra phía sau mở cửa xe thả chàng trai ra..Khi gã tài xế cáu bẵng trở lại buồng lái lấy chìa khoá mở cốp xe thì mới hay chìa khá bị lấy mất.Nhìn ra phía sau thấy kẻ lang thang ko còn trong xe,gã chạy vội ra phía sau,vào trong xe xem xét.Chưa kịp hiểu ra cớ sự thì cánh cửa đóng sụp lại,1 tiếng “cách” ở phía ngoài-gã hiểu mình vừa bị nhốt.Mei và chàng trai ló đầu qua chắn song le lưỡi trêu tức gã.

Đám cảnh sát trật tự quay lại.Họ đuổi theo 2 người.Cô bé cười tinh quái rồi bỏ chạy trước khi bị đám người còn lại tóm.2 người bọn họ chia ra 2 lối để chạy.Chàng trai chưa kịp nói “cảm ơn” thì cô bé đã mất tiêu.Mei đã chạy thì đố ai đuổi kịp!

Lại 1 ngày nữa trôi qua.Nó vẫn chưa đc có 1 giấc ngủ ngon và 1 bữa cơm no.Nó thèm thuồng ứa nước miếng khi đi qua dãy nhà hàng,nó tủi thân khi nhìn gia đình người ta quây quần bên nhau.Nó nhớ mẹ nó quá.Lần cuối cùng nó còn biết gọi mẹ là cách đây 5 năm…

Nó lang thang suốt ~ con đường của đại lộ Victor nhiều giờ liền, hàng người đông đúc qua lại nhìn nó như thể vật thể xa lạ vừa đến từ 1 hành tinh khác.Mặt mũi nó lắm lem vì bùn đất,đói khát và kiệt sức…Nó lê từng bước…ngồi xuống…và ngất đi…Nó mơ hồ nghe thấy ai đó gọi khẽ bên tai,1 bàn tay nâng lấy vai nó,lay nhẹ.Thế nhg nó ko còn sức lực để kháng cự nữa.Nó lịm đi.Kế đến là 1 cảm giác lâng lâng như đang đc nhấc bổng …Nó bay!

Ko biết nó thiếp đi bao lâu.Chỉ khi tỉnh lại,nó mới nhận ra mình đến 1 nơi hoàn toàn xa lạ,giữa 1 rừng người áo blue trắng tất bật.Chung quanh chẳng có ai mà nó quen biết.Nó cố gượng dậy.

- Chưa khoẻ đâu,cô bé.Em bị sốt và kiệt sức,cũng may là đc đưa vào đây kịp thời.

- Đây là bệnh viện ư?

- Ừhm.Anh trai của em bảo rằng cậu ta sẽ đến thăm em vào chiều nay.

- Anh trai?

- Ừhm.Nào,tới giờ uống thuốc rồi đấy.Sao đó nằm xuống,cần gì gọi chị,hiểu chưa?

Mei ngoan ngoãn nghe lời.Nhg trong đầu nó ko sao thôi ý nghĩ về “anh trai”.Nó chưa bao giờ có anh trai.Tuy nó biết chỉ là 1 sự ngộ nhận,nhg sao nó vẫn thấy vui vui.Nó tò mò,chờ đợi người “anh trai” sẽ đến vào chiều nay…

Nhưng người ấy sai hẹn.Nó nhìn chị y tá bằng ánh mắt thất vọng khi chị đem thuốc tới cho nó.Nó cứ ngóng mãi từ khi hoàng hôn buông xuống cho tới lúc bầu trời ngoài kia chỉ toàn là 1 màu đem kịt.Bọn trẻ ~ giường kế bên đã thôi cười đùa và chìm vào giấc ngủ.Chung quanh nó là ko gian im lìm và ánh sáng mờ mờ hắt vô từ dãy đèn hành lang. 

Nằm trên giường,nó nghĩ ngợi nhiều về việc mình sẽ đi đâu,làm gì vào ~ ngày sắp tới?Nếu nó về nhà nó sẽ bị tống vào cái trại tập huấn địa ngục ấy lần nữa.Còn nếu tiếp tục lang thang,nó sẽ phải đi đâu và làm gì kiếm sống bây giờ?Nó ko thể công khai xuất đầu lộ diện,vì Dark-thầy,và cũng là người đứng đầu tổ chức đang truy bắt nó khắp nơi. Tai mắt của ông đầy rẫy đất nước Senbi này.Suy nghĩ nhiều làm nó trở nên già dặn hơn so với cái tuổi 12 của mình.Nó cảm thấy cô đơn quá.

Nó nhìn qua lũ trẻ giường bên cạnh và thèm khát nụ cười của chúng biết bao nhiêu.Vây quanh chúng có rất nhiều thú bông,bánh kẹo,có người thân quan tâm chăm sóc.Còn nó…Nó xoay mặt vào trong mà nước mắt khẽ rơi,ướt cả gối…

Nửa đêm…

1 bàn tay thình lình đặt lên lan can cửa sổ khiến cho Mei mở bừng mắt.Cô bé bật dậy như mũi tên vì ngỡ người của Dark tìm tới.Và rồi,1 khuôn mặt xuất hiện ở bệ cửa,tóc tai bù xù,đen đúa làm Mei giật mình.Mei định hét lên thì cậu ta đưa tay lên miệng để ngăn cô bé chớ làm kinh động người khác.Mei nghe theo,vì cô bé nhận ra chàng trai lang thang bán tượng đất sét ở quảng trường Reika.Cậu ta cười với nhóc,rồi sau đó tiếp tục vừa leo vào,vừa nói:

- Anh xin lỗi.Có 1 chuyện khiến anh ko thể xuất đầu lộ diện công khai đc.Vì vậy mà anh ko thể tới thăm em sớm hơn.

Cậu ta nói vừa xong cũng là lúc chân đặt xuống nền nhà,tay kia lôi vào 1 túi gì to to.Mei chỉ biết ngơ ngác nhìn mà ko hiểu gì hết.

- Àh,cái này là dành cho em.Anh ko biết con gái sẽ thích chơi cái gì.Em xem ếch nhồi bông này thế nào?Hay con búp bê này?Hay con cá heo này?

Nhìn dáng vẻ con người xa lạ kia nhặng xị lên khiến cô nhóc bật cười.Cậu ta cũng cười.Rồi bỗng nhiên cái nhìn họ giao nhau,1 cảm giác thân thương ngọt ngào mà ko sao lí giải đc len lỏi vào tim họ.

Nhưng 1 chốc sau,nụ cười của Mei tắt ngắm. “Mình ko hề quen thân với con người này trước đây.Mình chỉ mới giúp hắn 1 lần.Vậy thì cớ sao anh ta lại tốt với mình như vậy?Vì sao lại tỏ ra quá ân cần với mình?”

Chẳng hiểu có phải vì sống quen trong “tổ chức” mà Mei nhìn người có vẻ thiếu niềm tin lắm.Cái nhìn của Mei đột ngột thay đổi nên chàng trai biết cô bé đang phân vân,nghi ngờ.

- Anh ko quen biết em,nhg chúng ta có duyên gặp nhau thì cũng coi như là bạn.Vả lại em đã cứu anh chiều nay.Anh vẫn chưa kịp nói với em lời cảm ơn.

- Sao anh lại bảo với chị y tá là anh trai của em?

- Vì họ hỏi người người thân của em ở đâu.Anh…

Chàng trai gãi gãi đầu ấp úng,sau mới nói tiếp:

- Anh là Brian.Còn em?Em tên gì?

- Meila.

- Nhà em ở đâu?

Mei liếcBrian 1 cách dửng dưng rồi nói:

- Vô gia cư.

- Hay là em bỏ nhà đi bụi?

- Nếu vậy thì sao?

- Em còn quá bé,ko thể lang thang bên ngoài như vậy.Anh sẽ gọi cho Hội bảo trợ trẻ em…

- Này,anh trả ơn em vậy sao?OK,đc thôi,rồi tôi cũng tìm cách trốn ra.Nhg tôi sẽ ko ngốc tới mức đợi anh kêu họ tới đây.

Mei ngồi dậy,hơi khó khăn 1 chút,nhg có vẻ như rất quyết tâm.Nó định bỏ đi.Brian ngăn lại:

- Thôi,nếu em ko thích thì thôi.Em chưa khoẻ hoàn toàn đâu.

- Sao anh phải lo lắng cho tôi chứ?Vì tôi đã cứu anh ư?Thôi đc,coi như tôi nhận mấy thứ đồ chơi vô tri anh đem tới,vậy là ko ai nợ ai nữa.

- Ko phải chỉ vì em đã cứu anh,mà còn 1 lí do gì đó…anh ko rõ,nó là 1 cảm giác mơ hồ…Như là chúng ta từng biết nhau trước đây.

Giọng Brian nói có vẻ rất thật. Mei cảm thấy Brian ko có vẻ gì là nói dối hay ba hoa. Điều hắn nói cũng là điều mà cô bé cảm nhận đc.Brian gây cho cô nhóc 1 cảm giác thân thiết,an toàn…

Thình lình,cô bé vội vã quơ lấy cái túi nhỏ dưới gối đeo vào người rồi bước xuống giường.Brian ngạc nhiên:

- Em vẫn muốn đi sao?Anh bảo sẽ để em yên mà.

- Bây giờ tôi ko đi ko đc nữa rồi.Tôi có khách tới thăm…

Ánh mắt Mei nghiêm lại,lạnh nhạt.Cô bé nhìn xuống bên dưới cửa sổ,phía dưới con đường dẫn lên dãy phòng của bệnh nhi này đang có vài kẻ mặc đồ đen đi lên,họ hỏi han bất cứ ai họ gặp trên đường điều gì đó mà cô bé nghe ko rõ.Mei ko trông rõ lắm họ là ai,nhg có lẽ người bọn họ đang tìm là cô bé.Họ là người Dark đang phái đi tìm cô nhóc.Cho nên đi khỏi đây càng sớm càng tốt!

- Họ ko tìm em đâu.

- Vậy chắng lẽ tìm anh sao?

Brian ko nói gì,nhg vẻ mặt hắn cũng y như Mei,khẩn trương,nghiêm túc.Hắn quay qua cô nhóc,dúi vào tay cô bé 1 gói nhỏ,hình như là tiền:

- Anh phải đi.Em cầm cái này xài đỡ.Bảo trọng đó.

- Anh đi đâu?

- Chưa biết.Bye nhé nhóc!

Brian xoa đầu Mei rồi bỏ đi.Mei cáu bẵng:

- Anh ném tôi vào đây rồi bỏ rơi tôi sao?Hừ,tôi ko tha anh đâu!Chờ với chứ!

Mei nói rồi cũng bỏ đi theo Brian.Khi bọn người lạ kia tìm tới thì chỉ thấy 1 mớ đồ chơi vung vãi và chiếc giường trống trơn.Bọn họ làm bọn trẻ thức giấc,y bác sĩ và cả bảo vệ bệnh viện ùa vào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.