Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 7: Chứng thực




Thanh sơn lục thủy, trăm hoa đua nở xung quanh, tọa lạc bên trong một cái đình nhỏ cột trụ đỏ mái ngói xanh.

Trong đình, Tô Tích Nhân thanh tú cúi thấp đầu dựa vào một cây cột cách Đan Ty Tuấn rất xa. Đan Ty Tuấn đứng bên một cây cột khác, lông mày cau lại, bất đắc dĩ nhìn Tô Tích Nhân vừa được giải khai huyệt đạo liền bỏ chạy thật xa, ông trời đang trừng phạt hắn sao? Trước kia hắn phong lưu không hề kiềm chế, lưu luyến cả bụi hoa, nữ nhân đối với hắn tựa như xiêm y, nhìn thấy vừa mắt thì trăm phương ngàn kế chiếm lấy, sau đó ngán thì ném bỏ. Từ trước đến giờ không có nữ nhân nào có thể chiếm vị trí nào trong lòng hắn, mà nữ nhân càng yêu hắn càng làm hắn khinh thường: Yêu là cái gì? Tình là cái gì? Những nữ nhân ngu xuẩn này vọng tưởng dùng tình yêu trói buộc hắn, nhận được tình cảm từ phía hắn. Nói là tình cảm, hắn cũng hoài nghi, ai biết mục tiêu cuối cùng của các nàng có phải là tiền tài và địa vị sau lưng hắn hay không, ý nghĩ cực đoan làm hắn thương tổn không biết bao nhiêu nữ nhân chân thành quan tâm hắn, có lẽ thật sự là báo ứng, bây giờ sau bao khó khăn mới động lòng thật tâm, nhưng lại phải nếm bao khổ sở.

Thu mâu của Tô Tích Nhân cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Đan Ty Tuấn, trong lòng lại có cảm giác bối rối, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Không phải là có lời muốn nói sao? Nhưng sao hắn không mở miệng?

Hai người cứ như vậy mà nghi hoặc lẫn nhau, cũng không ai nói gì, không khí trầm mặc bất hòa phiêu tán trong cảnh đẹp khiến người ta tâm thần sảng khoái.

Một hồi lâu, không biết gió thổi qua trăm hoa đã bao lần? Chim non trên cây nhẹ hát đã bao lần? Sự trầm mặc rốt cục bị phá vỡ:

“Nàng…”

“Huynh…”

Trăm miệng một lời, hai người không hẹn mà ánh mắt cùng lúc nhìn nhau, một người hoảng loạn một người lãnh tĩnh.

“Nàng nói trước đi.” Thấy Tô Tích Nhân rốt cục đã mở miệng, không còn trầm mặc nữa. Đan Ty Tuấn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn bất động thanh sắc, chưa từng biểu lộ nửa phần tâm tình chân thật.

Mặc dù tầm mắt nóng như lửa của hắn làm tâm hoảng nàng ý loạn, nhưng nàng thật sự mệt mỏi, mệt mỏi, không muốn cứ tiếp tục ám muội không rõ ràng như vậy, Tô Tích Nhân lấy hết dũng khí, con ngươi trong veo chống lại ánh mắt thâm thúy, cánh môi anh đào khẽ mở, thanh âm mềm mại nhẹ chảy ra:

“Huynh không phải là có lời muốn nói với ta sao?”

Tô Tích Nhân nói thẳng khiến cho Đan Ty Tuấn có chút thất vọng, sau đó lại cười khổ trong lòng, sớm đã biết nàng là người đơn thuần như thế, rõ ràng cũng thích nàng ở điểm này, nhưng vì sao lại vẫn cảm thấy thất vọng? Thật sự là vì quá quan tâm, cho nên mới dễ dàng đau lòng sao?

Cặp mắt chuyển hướng nhìn ra muôn nghìn đóa hoa đủ sắc bên ngoài đình, hắn mỉm cười hít vào một hơi, dường như là chỉ cần có thể ngửi được hương hoa thanh tân kia, là có thể làm cho suy nghĩ bớt nhiễu loạn, là trái tim có thể bình tĩnh… Nụ cười mỉm hiện lên bên khóe miệng.

Ánh mắt nghi hoặc của Tô Tích Nhân mê hoặc nhìn theo Đan Ty Tuấn, làm sao vậy? Hắn vì sao lại không nói gì nữa rồi? Vì sao lại mỉm cười? Ánh mắt khó hiểu nhìn tầm mắt hắn tiếp xúc với những đóa hoa ganh đua sắc đẹp, thật rất đẹp, làm cho người ta tinh thần sảng khoái, nhưng bây giờ không phải là lúc say mê cảnh đẹp, phải nói rõ ràng, vấn đề dù sao cũng phải giải quyết.

“Huynh…”

“Nàng nói xem nơi này có phải rất đẹp hay không?”

Tô Tích Nhân vừa mới mở miệng, Đan Ty Tuấn đã thu hồi tầm mắt, từ trong miệng buột ra một câu nói như vậy.

“Hả?”

Tô Tích Nhân ngơ ngẩn, ánh mắt cũng nhìn theo cây xanh ngoài đình, phong phi điệp vũ, hoa tư yêu nhiễu*, nụ cười quanh quẩn trên khuôn mặt thanh tú, “Đẹp, rất đẹp.”

(*phong phi điệp vũ, hoa tư yêu nhiễu: bướm múa trong gió, hoa yểu điệu vờn quanh)

Tô Tích Nhân đã lâu mới thật tâm nở nụ cười, khiến cho Đan Ty Tuấn tâm tình kích động, rốt cục nàng đã cười, nụ cười này, dường như làm mây đen tan hết, ánh mặt trời lại xuất hiện, làm hắn kìm lòng không được bước tới gần Tô Tích Nhân.

Cảm nhận được Đan Ty Tuấn đang nhích tới gần, Tô Tích Nhân thu nụ cười lại, theo phản xạ muốn lui về phía sau.

“Lại muốn tránh ta sao?” Cử động của Tô Tích Nhân, làm cho tâm tình kích động của Đan Ty Tuấn trở nên nguội lạnh. Hắn ngừng bước, gương mặt tuấn tú khó nén nỗi bi thương.

“Ta là mãnh thú sao? Sao nàng lại vội vàng tránh ta như vậy?”

Cặp mắt thâm thúy sâu thẳm nhìn nàng, bi thương như vậy, vô lực như vậy.

Tô Tích Nhân không chịu được, thật đau lòng, hắn anh vũ bất phàm như thế lại lộ ra vẻ mặt cầu xin như vậy. Tim nàng bị kéo xuống nặng nề, nàng hai tay nắm chặt vạt áo, kiềm chế bản thân muốn bước lùi lại.

“Không có, không có, ta không có tránh né huynh.”

“Vậy sao?” Đan Ty Tuấn cười khổ, rõ ràng ánh mắt lóe lên, cũng không dám nhìn thẳng hắn. Nàng còn có thể nói không phải là đang tránh né hắn sao.

Phản ứng của Đan Ty Tuấn khiến cho Tô Tích Nhân không biết nên làm sao. Trời ạ, sao có thể như vậy? Hắn trước kia rõ ràng không phải là cái bộ dạng này mà? Trước kia hắn có khi lạnh lùng, có khi không kiềm chế được, có khi thích trêu cợt người khác… Nhưng tốt hơn nhiều so với bộ dạng ai oán trước mắt. Aiz, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nhưng bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Phỉ Thúy, lại thêm cảnh tượng trên đường, trái tim luống cuống đập loạn tâm lại lạnh xuống. Rõ ràng là chính bản thân hắn đa tình, bây giờ ngược lại làm như mình sai.

“Tìm ta, chỉ là muốn hỏi ta có phải đang tránh né huynh hay không thôi sao?”

Khuôn mặt lạnh lùng, lời lẽ sẳng giọng, khiến cho Đan Ty Tuấn đau lòng lại thêm kinh ngạc, nàng lại thế nào nữa đây?

“Huynh, không muốn nói ra suy nghĩ của mình sao?” Đan Ty Tuấn ngạc nhiên khiến Tô Tích Nhân lại thêm trầm mặc, chẳng lẽ hắn cũng không muốn giải thích hành vi của mình một chút sao? Tim, lại càng lạnh hơn.

Đan Ty Tuấn yên lặng, hắn không biết Tô Tích Nhân cũng có một vẻ mặt lạnh lùng, khẩu khí gây sự như vậy? Thở dài, hắn chăm chú nhìn Tô Tích Nhân:

“Ta muốn biết, nàng vì sao mấy ngày này đều không để ý đến ta?”

Tô Tích Nhân kinh ngạc, thì ra là hắn quan tâm sao, nàng vẫn cho là hắn bất mãn với nàng, xem nàng như một gánh nặng, kết quả cư nhiên không phải là như vậy sao?

“Huynh đang quan tâm sao?” Nghi vấn, bất tri bất giác hỏi ra miệng.

“Ta dĩ nhiên quan tâm.” Đan Ty Tuấn nhíu lông mày một cái, “Bị người ta thích lạnh nhạt, có thể không quan tâm sao?”

Thích?

Tô Tích Nhân không thể tin vào lỗ tai mình, hắn mới vừa nói thích sao? Ánh mắt không tự chủ nhìn vào đôi mắt hắn, mang theo vẻ không dám tin, nhưng lại chờ đợi.

“Ta thích nàng.” Vẻ mặt của Tô Tích Nhân làm Đan Ty Tuấn hài lòng, nàng quả nhiên còn thích mình. Hai cánh tay thon dài vui mừng ôm lấy bóng dáng còn đang ngây ngốc, nhẹ hít mùi hương trên tóc nàng, tựa lên đỉnh đầu nàng mà nhẹ lẩm bẩm, “Ta thích nàng.”

Dựa vào lồng ngực rộng rãi, nghe được hơi thở quen thuộc, lắng nghe thanh âm dường như đến từ thiên đường, tình yêu lại một lần nữa kích động trong lòng, có thật không? Hắn thích nàng? Nàng có thể tin tưởng sao? Khát vọng, vui sướng nhưng lại bị ý nghĩ hoài nghi kéo lại, ánh mắt một lát nhuộm ý cười, một lát lại ảm đạm buồn bã, trong lòng cũng mâu thuẫn như vậy.

Đan Ty Tuấn buông Tô Tích Nhân ra, ánh mắt thâm tình nhìn nàng.

“Còn nàng? Nàng có thích ta không?”

“Ta?” Tô Tích Nhân nhíu mày, nàng đúng là thích hắn. Nhưng mà nàng không dám xác định có muốn ở chung một chỗ với hắn hay không, những lời của Phỉ Thúy hiện lên trong lòng, cảnh ở đầu đường vừa nãy hiện lên trước mắt, lại càng do dự.

“Huynh thật sự thích ta sao?” Ánh mắt bất an, không xác định, nhìn thật sâu vào Đan Ty Tuấn, tựa hồ như vậy là có thể nhìn thấu thật giả trong lòng hắn.

“Dĩ nhiên.” Đan Ty Tuấn thâm thúy trả lời cũng không hề chớp mắt một cái, “Có lẽ mới đầu, ta cũng không có cảm tình gì với nàng, thậm chí là chán ghét nàng.”

Chán ghét?

Lời nói của Đan Ty Tuấn khiến cho Tô Tích Nhân căng thẳng, hắn quả nhiên từng chán ghét mình.

Để ý tới vẻ mặt Tô Tích Nhân thay đổi, Đan Ty Tuấn biết nàng đau lòng. Tim hắn cũng đau theo, cánh tay thon dài lại vòng lên ôm lấy nàng.

“Đừng khổ sở, đó chỉ là trước kia”. Nhẹ hôn sợi tóc của nàng, hắn thật ôn nhu thấp giọng lẩm bẩm bên tai nàng:

“Cũng không biết từ lúc nào, nàng từng chút từng chút bước vào trái tim ta, chiếm lấy một chút, sau đó lấp đầy cả trái tim, từ lúc đó trong mắt, trong đầu, trong lòng ta tất cả đều là nàng, một cái nhíu mày hay một nụ cười, một tiếng hay một câu của nàng đối với ta mà nói tựa như là không khí, không thể thiếu được. Không nhìn thấy nàng, sẽ cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, nghe không được giọng nàng, cũng sẽ giống như thiếu đi cái gì đó.”

Nói xong, dường như vẫn còn cảm thấy khủng hoảng, thật chặt ôm lấy Tô Tích Nhân, chặt đến mức Tô Tích Nhân có thể cảm giác được hắn sợ hãi trong lòng, cảm giác được mình sắp hít thở không thông.

Cảm giác mãnh liệt như vậy đánh sâu vào nàng, hắn như vậy có thể là gạt người sao? Vậy còn lời nói của Phỉ Thúy và cảnh tượng trên đường thì sao?

“Phỉ Thúy nói huynh rất phong lưu?” Rốt cục cũng nói ra chuyện canh cánh trong lòng.

Thì ra đây chính là nguyên nhân nàng đột nhiên không để ý tới mình, Đan Ty Tuấn thở dài một hơi, điều này có thể trách ai được đây, chỉ có thể trách bản thân trước kia quá hoang đường. Cười chua xót:

“Ta thừa nhận ta trước kia quả là rất phong lưu không kiềm chế, nhưng đó là chuyện lúc trước. Bây giờ ta trái tim ta chỉ vì nàng mà đập, trong mắt, trong lòng ta cũng chỉ có nàng. Trừ nàng ra, ta không nhìn nữ nhân khác một cái.”

Những lời ngọt ngào, khiến cho Tô Tích Nhân thật vui vẻ, nhưng là nàng vẫn còn nhớ ra cảnh tượng trên đường:

“Gạt người.” Không thuận vờ đấm nhẹ hắn một cái, nhưng mang theo ý nũng nịu mà bản thân nàng vốn không biết. “Huynh mới vừa rồi còn cùng mấy nữ nhân kia liếc mắt đưa tình.”

A… Ý ghen thật đậm nha.

Đan Ty Tuấn cười khẽ, bàn tay to bao bọc bàn tay Tô Tích Nhân, sủng nịch nói:

“Ngốc nghếch, đó là ta cố ý thử dò xét nàng.”

“Thử dò xét ta?” Tô Tích Nhân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, “Thử dò xét ta cái gì?”

“Ta mặc dù phát hiện tình cảm của bản thân đối với nàng, nhưng cũng muốn biết tâm ý của nàng đã, ta không muốn nóng nảy, càng không muốn miễn cưỡng nàng.” Thương tiếc vỗ về lên gương mặt nàng, nhẹ nhàng nói.

Ngọt ngào, đã không còn là một chút. Ngọt ngào tràn đầy trào dâng cuốn lấy Tô Tích Nhân, thì ra là hắn thật thích mình, thì ra là bọn họ cứ một mực hoài nghi lẫn nhau. Sự chần chờ như một khối băng, ái tình như nước biển mãnh liệt phá vỡ tảng băng ấy.

“Ta cũng thích huynh.”

Hoa múa theo gió, chim non ca xướng hoan hô, dường như khúc nhạc tình yêu tấu lên là vì bọn họ cuối cùng cũng đã bày tỏ tình cảm trong lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.