Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 5: Trúng tà




Tình ý mông lung, quan hệ ám muội, muốn ngừng nhưng không thể từ bỏ, muốn xa cách nhưng lại nhớ, muốn tránh nhưng lại không thể… Tâm tình phức tạp, mâu thuẫn tựa như những sợi dây thừng quấn thật chặt lấy Tô Tích Nhân, càng giãy dụa càng vô lực, nét đau thương nhàn nhạt ánh lên trong thu mâu sáng ngời, mâu quang mờ mịt, vẻ bất lực hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú, lúm đồng tiền đơn thuần không còn nhìn thấy nữa. Yêu, thì ra là phức tạp như vậy, tình, đâu phải chỉ một chữ khổ là có thể buông đâu?

Ánh mắt lơ đãng nhìn sang gương mặt tuấn tú tối sầm hờ hững, khóe miệng nhếch nhẹ, khổ sở một lần nữa tràn đầy trong lòng. Hắn quả nhiên tức giận, tức giận vì nàng là một tiêu vật không nghe lời trở thành gánh nặng của hắn sao? Tình cảnh phức tạp, tâm tình mâu thuẫn kéo lấy nàng, những ngày qua nàng từng rất muốn rời đi, nhưng rời khỏi hắn, nàng và Phỉ Thúy hai nữ nhân thân cô thế yếu làm sao có thể bình yên tới Tô Châu? Không thể rời khỏi, lại tránh không được, chuyện duy nhất có thể làm chỉ là cứ chịu đựng như vậy đi, cho đến khi tới được Tô Châu, hoặc là cho đến khi đau lòng không thể chịu được nữa thì thôi.

Rèm mi cong cong rũ xuống, che đi bi thương trong đáy mắt, Tô Tích Nhân bước từng bước chậm chạp đi tới đoàn người Đan Ty Tuấn.

Đan Ty Tuấn nhìn thấy bóng dáng Tô Tích Nhân, ban đầu rất vui. Đột nhiên nàng cùng nam nhân kia một màn ôm nhau làm cho bao nhiêu tâm tình vui vẻ trở nên ảm đạm, nàng có lẽ là thích nam nhân kia, nếu không với cá tính của nàng làm sao sẽ để y ôm như thế? Lo lắng đau khổ từ trong tim tràn ra cả cơ thể, không muốn bị nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, hắn cắn răng ép bản thân dời tầm mắt.

Quả nhiên hắn ghét mình?

Đã nói không muốn chú ý đến hắn nữa, nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được liếc hắn một cái. Liếc thấy tầm mắc Đan Ty Tuấn dời sang một bên, trái tim nhu nhược của Tô Tích Nhân lại không nhịn được phỏng đoán lung tung.

Phức tạp, mâu thuẫn, bi ai, lo lắng… Cuộc sống như vậy rốt cuộc còn kéo dài bao lâu nữa?

Trong lòng tựa hồ không thể thừa nhận, chẳng biết từ lúc nào nước mắt cũng đã dâng đầy trong hốc mắt, muốn trào ra ngoài. Chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ thích hắn. Hơn chưa từng nghĩ đến, hắn là một công tử phóng đãng phong lưu, tình cảm chân thành này phải làm sao đây? Từ bỏ sao?? Hay là cho mình một cơ hội nữa?

“Tiểu thư.”

Phỉ Thúy nhìn vẻ mặt buồn bã thống khổ của Tô Tích Nhân, không nhịn được cảm thấy đau lòng. Tiểu thư nhà nàng trước kia là đơn thuần, vui vẻ cỡ nào, nhưng từ sau khi quen biết Đan công tử cả người đều thay đổi, tâm tư đều vây quanh hắn, bị hắn ảnh hưởng, cả người thật là tiều tụy đi không ít, có đôi khi nàng không nhịn được oán trách lão gia vì sao phải chỉ danh Đan công tử bảo vệ tiểu thư? Nhưng nàng càng tự trách chính là, tự trách mình tại sao đem chuyện của Đan công tử trực tiếp nói cho tiểu thư, có lẽ, nàng không nên nóng lòng như vậy, có lẽ nàng chỉ cần suy nghĩ kỹ hơn một chút, có khi sẽ tìm được một phương pháp khác không thương tổn tiểu thư, nhưng đều là nàng làm sai rồi. Chẳng những làm cho tiểu thư thương tâm, còn suýt nữa mất nàng, nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm mới vừa rồi, tìm nàng còn đang thình thịch nhảy không ngừng. Cũng không nhịn được nữa, Phỉ Thúy chạy nhanh đến trước mặt Tô Tích Nhân:

“Tiểu thư, người có sao không?” Hai mắt tràn đầy lo lắng nhìn khắp toàn thân Tô Tích Nhân, xem xem có chút thương tổn nào hay không.

“Phỉ Thúy, xin lỗi, để em lo lắng rồi.” Nhìn thấy bộ dạng Phỉ Thúy lo lắng, căng thẳng, Tô Tích Nhân đau lòng cực kỳ. Aiz, mình thật là xấu tính quá mà, lần nào cũng làm cho Phỉ Thúy vì nàng mà phải lo lắng.

“Thật không có chuyện gì sao?” Vẫn là không yên lòng, Phỉ Thúy không nhịn được hai tay sờ sờ vai lưng Tô Tích Nhân. “Nhưng mà mới vừa rồi em thấy tiểu thư giống như muốn ngã vào cái sạp ven đường, thật sự không có bị thương sao?”

“Phỉ Thúy, ta thật không có chuyện gì.” Tô Tích Nhân kéo hai tay Phỉ Thúy. “Không cần lo lắng như vậy, có được không?”

Cặp mắt đầy lo lắng của Phỉ Thúy đón nhận ánh mắt đau lòng của Tô Tích Nhân, đúng nha, nàng lo lắng cho tiểu thư, cũng không phải là muốn làm cho tiểu thư lo lắng. Vội vàng thu hồi vẻ mặt căng thẳng, lộ ra nụ cười:

“Tiểu thư, chúng ta trở về quán trọ đi. Tắm rửa, cho nhẹ người một chút.” Tiểu thư mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, cần phải thả lỏng thật tốt.

“Được.” Thấy Phỉ Thúy lộ ra khuôn mặt tươi cười, Tô Tích Nhân cũng an tâm không ít, “Chúng ta đi thôi.”

Hai thiếu nữ mang theo nụ cười đi tới, cũng chạm phải Vu Phong vẻ mặt không được tự nhiên cùng Đan Ty Tuấn đang xoay lưng về phía bọn họ, nụ cười chết lặng.

Yên tĩnh, không khí nhất thời trầm mặc.

Vu Phong nhìn Thiếu chủ đưa lưng về phía bọn họ, rồi lại nhìn sang hai cô nương vẻ mặt vô tình, nhất thời gấp gáp, rồi lại dở khóc dở cười. Bọn họ căn bản thật giống như trẻ con, vẫn còn giận dỗi. Nhưng mà hắn không dám cười, bộ mặt Thiếu chủ quá kinh khủng, hắn sợ mình buổi tối sẽ thấy ác mộng.

Tiếng động lớn náo nhiệt chung quanh đối với bọn họ mà nói tựa như một thế giới khác, đang lúc không khí giằng co trầm mặc, Đan Ty Tuấn cất bước rời đi, bỏ lại một câu lạnh lùng:

“Về quán trọ.”

Vu Phong nhìn Thiếu chủ, rồi nhìn sang hai cô nương vẻ mặt vẫn như cũ không thay đổi, bất đắc dĩ phải đi theo.

Tô Tích Nhân và Phỉ Thúy liếc nhìn nhau một cái, cũng đi theo.

Đan Ty Tuấn tự mình đi ở phía trước, dung nhan tuấn mỹ, vóc người cao to dẫn tới vô số thiếu nữ thiếu phụ hai má đỏ bừng, tim đập liên hồi. Nhưng mà gương mặt tuấn tú của hắn tối sầm, cả người tản ra tức giận mãnh liệt ý tứ “không muốn chết thì đừng đến gần”, khiến cho các nàng buộc phải ngừng lại không dám tiến lên, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Cảm thấy một cái nhìn chăm chú quen thuộc, Đan Ty Tuấn không kiên nhẫn trừng mắt nhìn đám hoa si kia một cái, rồi quay lại phía sau, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt đau lòng, khó chịu của Tô Tích Nhân, cái loại vẻ mặt này giống như là vừa bị phản bội, nàng…

“A!”

Một tia nghi ngờ lóe lên trong đầu, cùng với một câu hỏi, dường như vấn đề đã tìm được cách giải quyết rồi.

Nàng đột nhiên thay đổi thái độ chẳng lẽ là nghe được chuyện trước đây của hắn? Nàng đang ghen có phải không?

Cái ý nghĩ này khiến cho hắn lay động, tâm tình dưới đáy vực phút chốc lại bay lên, ha ha… Khuôn mặt âm lãnh trong nháy mắt biến mất, cơn tức giận cũng tản đi hết. Tu La kinh khủng lại biến trở về thành một công tử tuấn tú.

“Hắn cười!”

“Thật tuấn tú!”

“Làn da thật đẹp nha!”

“…”

Đan Ty Tuấn đột nhiên bày ra nụ cười, khiến cho bao nhiêu nữ tử hoa si bên cạnh nhộn nhạo không nhịn được đỏ bừng mặt la hoảng lên.

Lần này Đan Ty Tuấn không tức giận, ngược lại còn nhìn về phía các nàng bày ra một nụ cười mị hoặc, gợi cảm cực kỳ.

“A, chàng đang nhìn ta.”

“Sai rồi, chàng rõ ràng đang cười với ta.”

“Cười với ta, cười với ta…”

Thanh âm cãi vả điên cuồng, những người đi đường cũng kinh ngạc dừng lại xem, nhưng những nữ tử bị nam sắc của Đan Ty Tuấn mị hoặc đều mặc kệ.

Đan Ty Tuấn trên mặt vẫn giữ nụ cười, chịu đựng tiếng la hét thủng màng nhĩ của những nữ tử cùng với việc bị người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn bây giờ không muốn cứ tiếp tục mông lung như vậy nữa, hắn muốn xác định tâm ý của Tô Tích Nhân, không cần phải suy đoán lẫn nhau như vậy nữa, mệt mỏi quá rồi!

Vu Phong kinh ngạc vạn phần nhìn Thiếu chủ thay đổi, rõ ràng một khắc trước còn giống như Tu La địa ngục hung thần ác sát, sao giờ phút này tự dưng mặt mày hớn hở, nhìn mọi người cười cợt vậy?? Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nghĩ mãi mà không hiểu.

Tô Tích Nhân che ngực, nụ cười thanh tú tái nhợt. Không phải là đã sớm biết hắn là người như vậy sao? Tại sao trong lòng vẫn khó chịu như vậy? Thì ra là tận mắt nhìn thấy lực sát thương còn đau hơn là lúc chỉ nghe thấy, cuống quít rũ ánh mắt xuống, né ra một màn làm nàng đau lòng hít thở không thông. Đầu ngón tay nắm lại thật chặt thành quả đấm, tựa hồ như vậy là có thể kềm chế trái tim rối loạn nhảy lên, nén lại đau đớn trong lòng.

Phỉ Thúy nhìn Đan Ty Tuấn trêu chọc những nữ tử xa lạ, mặc dù không giải thích được hắn vì sao thay đổi nhanh như vậy? Mới vừa còn tối sầm mặt như Diêm La đòi mạng, bây giờ lại không để ý đến mọi người mà trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng mà những chuyện này nàng không quan tâm, nàng chỉ biết là hắn phong lưu như vậy thật sự không đáng giá để tiểu thư yêu thương, oán hận trừng mắt nhìn Đan Ty Tuấn. Phỉ Thúy nghiêng đầu lo lắng nhìn về tiểu thư, lại thấy Tô Tích Nhân cúi đầu, căn bản là không thấy rõ nét mặt của nàng như thế nào? Nhưng dù cho không nhìn thấy nét mặt của tiểu thư, nàng vẫn có thể cảm giác được tiểu thư đang run rẩy, có thể cảm giác được bi thương không cách nào nói rõ kia.

“Tiểu thư.”

Đau lòng vỗ vỗ thân thể run rẩy của tiểu thư, Phỉ Thúy giọng nói nghẹn ngào ở bên tai nhẹ lẩm bẩm, “Người muốn khóc thì khóc đi, nhưng sau khi khóc xong, phải trở thành tiểu thư trước kia nha.”

“Phỉ Thúy…”

Một câu nói nhẹ nhàng của Phỉ Thúy, lại làm cho Tô Tích Nhân cả người bộc phát ra. Nàng nhẹ dựa vào Phỉ Thúy, trong lòng ủy khuất, khổ sở, thất vọng, vô lực như ngọn núi lửa tuôn trào, nước mắt cũng tựa hồ đã tụ thành sóng biển mãnh liệt dâng lên phá vỡ đê.

Nàng đang khóc?

Xa xa nhìn thấy đầu Tô Tích Nhân dựa lên vai Phỉ Thúy, thân thể đứng thẳng run lên, tựa hồ như đang khóc.

Nhận ra chuyện nào làm cho trong lòng Đan Ty Tuấn căng ra, hắn thu lại nụ cười, đẩy đám người, sải những bước dài đi về phía nàng.

“Thiếu chủ?”

Vu Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn Đan Ty Tuấn mới vừa rồi còn đang cười cợt, giờ phút này vừa biến thành vô cảm bước về phía mình. Thiếu chủ rốt cuộc là làm cái gì vậy? Một lát nổi giận đùng đùng, một lát mặt mày hớn hở, một lát lại lãnh cảm không có biểu tình, thật là làm cho hắn thấy hoa cả mắt, không hiểu ra sao.

Không để ý đến Vu Phong ngơ ngác, Đan Ty Tuấn lướt qua vai hắn. Đi tới trước mặt Phỉ Thúy, dừng lại.

Phỉ Thúy nhìn Đan Ty Tuấn đi tới, mặc dù không giải thích được nhưng vạn phần tức giận vì hắn làm tiểu thư thương tâm. Có lẽ là do tức giận quá, nàng cư nhiên cũng dám mặt đối mặt trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ cảnh cáo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Đan Ty Tuấn lông mày nhướn lên, thật ngạc nhiên nha đầu này thường ngày nhát gan, giờ phút này lại dám nhìn mình chằm chằm như thế, tuy nhiên bây giờ không phải là lúc cần chú ý những chuyện này. Đôi mắt thâm thúy sâu kín nhìn bóng dáng nhỏ nhắn còn đang khóc không ra tiếng, đau lòng như sợi tơ quấn lấy tim hắn. Hắn thật là ngốc, sớm đã biết Tích Nhân là trực tiếp như vậy, đơn thuần như vậy, còn vẫn cứ lòng vòng không nói rõ ràng, để cho một mình nàng âm thầm suy đoán loạn tưởng, để cho một mình nàng vì chuyện trước kia của mình mà thương tâm rơi lệ. Aiz, âm thầm thở dài một tiếng, hắn đầu hàng, vì không muốn hành hạ lẫn nhau, không cần phải làm cái gì phong lưu lãng tử nữa, cũng không cần chơi cái trò lòng vòng nữa, có yêu sẽ phải bày tỏ, có tình sẽ phải nói. Bất quá, nhìn tiểu nha đầu này giống như gà mái bảo vệ gà con, muốn nói chuyện thật tình với Tích Nhân cũng không dễ dàng.

Hai tay đột nhiên đồng thời vươn ra hướng về Phỉ Thúy cùng Tô Tích Nhân, một người giận dữ một người khóc khóc trong nháy mắt bị điểm huyệt. Bất đắc dĩ gật đầu xin lỗi một cái, Đan Ty Tuấn đem Phỉ Thúy giao cho Vu Phong còn đang ngu ngơ, còn mình mang theo Tô Tích Nhân nghênh ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.