Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 37




Lầu cuối đều là khu làm việc của Giang Diệc Hãn, cách phòng thủy tinh rộng rãi sáng sủa đều là phòng trợ lý, phân thành tám ô, làm việc bận rộn bên ngoài là khu hành chính của nhân viên.

Rất khó tưởng tượng, nửa tháng trước, tầng lầu này vẫn chỉ bỏ không.

"Thư ký Tạ, giúp tôi gọi quán ăn trung quốc chuẩn bị một phần cơm trưa, bảo đầu bếp chính của chúng ta tự mình làm, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới." Còn chưa tới phòng làm việc, anh đã giao phó cho thư ký.

Thư ký lập tức gọi điện thoại, chờ thư ký mới vừa dừng máy.

"Có bánh bích quy sô - đa không?" Anh tiếp tục hỏi.

Sau khi lấy được câu trả lời phủ định, "Anh giúp tôi hỏi đồng nghiệp một chút, hoặc là đi xuống lầu mua, cho anh năm phút đồng hồ."

Bàn giao toàn bộ, anh tiếp tục mang Vãn Vãn vào phòng làm việc.

Vừa đến phòng làm việc, cả dạ dày Vãn Vãn quay cuồng càng lợi hại hơn, anh lập tức mang cô đi phòng vệ sinh.

"Ọe, ọe...." Vãn Vãn nôn đến cả bả vai đều đang phát run, khó chịu đến lợi hại.

Anh cắm hai tay ở trong túi quần tây, đứng ở bên cạnh, không hề rời đi, vẫn chỉ yên lặng nhìn cô.

"Ọe, ọe...." Âm thanh cô nôn ọe không chỉ rất đáng sợ, cả dạ dày giống như đang xoay chuyển, nhổ ra đều là nước mật vàng.

Bả vai nho nhỏ, dường như gánh vác áp lực rất lớn.

Nhìn từ sau lưng, thân thể cô rất không thoải mái, anh nắm chặt quả đấm giấu ở trong túi quần của mình.

Lần đầu tiên cô viêm dạ dày, bọn họ phát triển theo hướng người yêu, cho dù ốm đau, giữa môi của cô luôn có một nụ cười tự nhiên xinh đẹp ngọt ngào như hoa, hoàn toàn là một bộ dáng cô gái quyến rũ đáng yêu, khiến cho lòng của anh vừa căng thẳng vừa nặng nề.

Lần thứ hai cô viêm dạ dày, quan hệ của bọn họ bắt đầu mâu thuẫn, cô cự tuyệt sự đụng chạm của anh, cả người cô bị đau đớn và hành hạ, trong giấc mộng cũng rơi nước mắt liên tục.

Hiện tại, có thể là lần thứ ba.

"Có khỏe không?" Rốt cuộc anh vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Vãn Vãn lắc đầu một cái, đứng ở trước bồn cầu, tiếp tục nôn mửa đến dời sông lấp biển.

Rốt cuộc hôm nay cục cưng làm sao vậy hả? ‘Nó’ rốt cuộc đang kháng nghị cái gì? Có phải ‘nó’ cũng khổ sở giống mình không?....

Nói xong, hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của mình, cô sẽ cười chúc phúc. Nói xong, từ đó về sau cô phải cố gắng học không phụ thuộc, không để bất luận kẻ nào phí tâm chăm sóc.

Nhưng vô dục vô cầu, thì ra là khó khăn như thế. Đặc biệt là, trong lòng còn có tình.

Thật ra thì hiện tại cũng tốt, cô thật là sợ, bởi vì hốt hoảng khiếp đảm, bởi vì tham luyến hạnh phúc, cho nên cô sẽ nhờ anh giúp đỡ.

Giang Thiệu Cạnh đã hoàn toàn cắt đứt đường lui của cô.

Cho dù trái tim đau đớn bởi vì gặp được một màn anh và một người phụ nữ xinh đẹp khác mới bắt đầu mềm yếu, từ ngực lan tràn đến toàn thân, khiến cả dạ dày chua chua, khó chịu đến gần như khó có thể chịu được. Chỉ là, Vãn Vãn vẫn chịu đựng.

Vãn Vãn kéo ra, trong lỗ mũi đều là một cỗ khí chua, lại nôn mấy tiếng, tất cả nước mắt lớn chừng hạt đậu đều rơi ra ngoài, cô nhếch nhác vội vàng lấy mu bàn tay lau chùi hết.

Cô quan tâm anh, rất quan tâm, cho nên cô cũng quan tâm hạnh phúc của anh.

Cứ như vậy làm bạn bè cũng rất tốt, không có gì không tốt, thật không có!

Cô có đứa bé của anh, đây là quà tặng chia tay tốt nhất mà ông trời đã tặng cho cô, cô không thể cầm "Quà tặng" này rồi mà còn có lòng tham muốn đi lật đổ một hạnh phúc khác.

Nếu như con người quá tham lam thì sẽ có báo ứng, một khi lại đi cường ngạnh dựa vào tình yêu không thuộc về mình thì cô sẽ có báo ứng, chính là không hạnh phúc của anh.

Cô thật hy vọng mình có thể thật lòng thành ý, không có chút lòng tham nào mà đi chúc phúc cho anh.

....

Không thoải mái như vậy sao? Giang Diệc Hãn nhíu mày.

Tình cảm không thể đè nén lý trí xuống, nắm tay trong túi quần cuối cùng cũng buông ra, đưa tay phủ xuống đầu vai của cô.

"Có khỏe không?" Anh nhẹ giọng hỏi, dịu dàng trong giọng nói, khiến cả người Vãn Vãn đang khó chịu đột nhiên chấn động.

Tim hơi co lại, không khỏi chua xót.

Anh ngồi xổm xuống, từ từ vuốt ve nhẹ nhàng từng cái ở phía sau lưng của cô, cố gắng để cho khó chịu cô được hóa giải.

Tay của anh dường như có ma lực, khi anh kiên nhẫn và dịu dàng vuốt ve một cái lại một cái** , Vãn Vãn dần dần quên mất khí chua nơi ngực.

Cô nhớ lại ngày ở chung, anh nấu ăn, cô rửa chén.

Cô nhớ lại đêm tắm tinh dầu ở khách sạn cấp năm sao đó, anh giúp cô ** , tràn đầy sủng ái.

Trong đầu của cô đều là một màn lại một màn của bọn họ.

Tâm của Vãn Vãn lần nữa bắt đầu mơ hồ, da thịt toàn thân trở nên nong nóng đau đau.

Đã từng đau, chuyện cách mấy tháng đã bắt đầu mơ hồ, nhưng cảm giác đã từng yêu và hạnh phúc vui vẻ lại vẫn rõ ràng như thế.

Bàn tay của anh vẫn ấm áp như trước, ấm đến mức cách vật liệu may mặc cũng có thể xuyên thấu đến trái tim của cô.

Nhưng là, không nên ấm như vậy mới đúng...

Rõ ràng anh đã không cần phải miễn cưỡng mình cưng chiều cô, nhân nhượng cô nữa...

Hai người đều không nói một câu, trong cơ thể của nhau giống như có một con ma quỷ, giờ phút này chỉ muốn ích kỷ dung túng tình cảm của mình, lưu luyến phần ôn tình này thêm một chút.

Ánh mắt của Vãn Vãn ngơ ngác kinh ngạc, bởi vì dường như có vật gì đó làm cho cô mê mang.

"Khá hơn chút nào chưa?" Anh đứng ở bên cạnh cô, cách cô chỉ trong gang tấc.

Vãn Vãn quay mặt sang, ánh mắt mê mang chạm vào đôi mắt nhu hòa của anh.

Cứ nhìn anh ở trong khoảng cách gần như vậy, ngũ quan tuấn dật trên mặt anh rõ ràng như thế, mà biểu tình quá mức phức tạp buồn rầu ở trên mặt anh càng thêm không thể che giấu.

Vãn Vãn cảm giác mình không hiểu.

Nếu như chỉ là bạn bè, tại sao phải dùng ánh mắt khắc sâu nhìn cô chăm chú chứ?

"Tôi...." Cô giống như bị ma chưởng xui khiến.

Rõ ràng nói ra lời dạo đầu, nhưng không biết nên tiếp tục như thế nào.

Trong mạch máu có một cổ điên cuồng mãnh liệt làm cho không người nào có thể an bình, để cho hơi thở của cô thay đổi, tâm hồn xao động đã sớm vượt qua khó chịu của thân thể.

"Tôi...." Tim của anh, cũng trăm xoay ngàn đổ.

Buồng tim cũng xao động, không khỏi có một dòng **, muốn nói cho cô biết câu nói vẫn còn thiếu kia của cô.

Vãn Vãn, anh thích em

Lúc trước, hiện tại.

"Tôi...." Trong phòng rửa tay truyền đến giọng nói của người thứ ba.

Vãn Vãn và Giang Diệc Hãn cùng cứng đờ.

"Bánh bích quy...."

Tống Ngữ Yên chậm rãi đi tới bên cạnh Giang Diệc Hãn, cẩn thận từng li từng tí kéo kéo ống tay áo của anh, đưa tay của mình ra.

Trong tay của cô cầm bánh bích quy sô-đa anh muốn.

Giang Diệc Hãn như mới tỉnh dậy từ trong mộng, có ma chướng gì đó giữa hai bọn họ nhanh chóng tiêu tan, anh miễn cưỡng đặt lực chú ý của mình ở trên người Tống Ngữ Yên.

Mấy ngày này, anh đã có chút hiểu ngôn ngữ của cô ta.

"Thư ký đã đưa bánh bích quy tới?"

Tống Ngữ Yên gật đầu một cái, vẫn nhìn Vãn Vãn.

"Cô ấy đói...." Thúc giục anh, mau để cho Vãn Vãn ăn bánh bích quy.

Giang Diệc Hãn đỡ Vãn Vãn dậy: "Ăn mấy miếng bánh bích quy sô-đa đi, sẽ thoải mái hơn một chút."

Tống Ngữ Yên đứng ở bên canh bọn họ, vẫn không nhúc nhích nhìn Vãn Vãn.

Giang Diệc Hãn lập tức đọc hiểu ý của cô ta.

"Tôi giới thiệu hai người với nhau, cô ấy là Tống Ngữ Yên, bạn của tôi. Đây là Vãn Vãn, tôi.... tôi và anh của tôi...." Anh nghĩ một lúc lâu, mới khó khăn nói tiếp, "Bạn bè."

Anh dùng "Bạn bè" để hình dung hai người bọn họ.

Vãn Vãn cúi đầu, "Chào cô." Cô cố gắng mỉm cười.

Tống Ngữ Yên cũng cố gắng khẽ động khóe môi.

Hiện tại vẻ mặt dịu dàng trên mặt anh đã dọn dẹp sạch sẽ, trở lại nét mặt bình tĩnh không gợn sóng của cao thủ thương trường.

....

Phòng làm việc to lớn của đổng sự trưởng rất yên lặng.

Tống Ngữ Yên như chim nhỏ nép vào người, lẳng lặng rúc vào bên cạnh Giang Diệc Hãn, hai người bọn họ đang nói gì đó.

Trên thực tế đều là Giang Diệc Hãn một người đang giải thích, mà Tống Ngữ Yên đang nghe mà thôi.

Giang Diệc Hãn dường như đang dạy cô ta một vài thứ.

Vãn Vãn ngồi ở trên ghế sa lon, cách bọn họ một chút khoảng cách, mơ hồ nghe được mấy chữ gì mà "lưu thông như thế nào" "hợp đồng kinh tế" vân vân.

Báo biểu tài vụ xưởng in ấn của bọn họ cũng bị dùng làm tài liệu để giảng bài....

Vãn Vãn yên lặng ăn mấy miếng bánh bích quy, dạ dày quả nhiên thoải mái hơn một chút. Cô ngồi dựa vào trên ghế sa lon, nhìn nắng ấm tràn đầy ngoài cửa sổ, ngẩn người.

Cho đến khi anh đi tới trước mặt cô: "Ăn cơm." Vãn Vãn mới giựt mình tỉnh lại.

Không biết từ lúc nào, trên khay trà trước mặt cô đã bày bốn mặn một canh.

"Các người đã ăn chưa?" Vãn Vãn bình tĩnh hỏi.

"Bây giờ đã hơn hai giờ, buổi trưa tôi và Ngữ Yên ăn xong cơm trưa ở bên ngoài rồi." Anh đưa đũa cho cô, thành thật trả lời.

Quả nhiên.

Chứng thực suy đoán, dạ dày Vãn Vãn lại lướt qua một tia chua xót.

"Nhiều món ăn như vậy, tôi ăn không vô." Vãn Vãn cầm chiếc đũa, kinh ngạc nói.

"Cô là phụ nữ có thai, tại sao có thể không ăn nhiều một chút?" Anh cười yếu ớt nói.

Lời nói anh thuận miệng nói ra khiến Vãn Vãn khiếp sợ, cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, phát ra âm thanh như hút khí.

"Anh...anh, anh...." Cô nhìn anh chằm chằm, giọng nói run rẩy, "Làm... làm sao anh biết?"

"Tôi và anh hai là anh em ruột, chuyện vui như vậy, anh ấy làm sao có thể không nói với tôi?!" Giang Diệc Hãn giúp cô mở từng hộp tiện lợi ra, giọng trả lời rất nhạt.

"...." Đầu óc Vãn Vãn trống rỗng,

Giang Thiệu Cạnh rốt cuộc nói cái gì? Anh ta không thể nào làm trái với hiệp ước!

"Có chút hâm mộ các người, tôi cũng phải nhanh tìm cô gái tốt để kết hôn sinh con thôi." Con mắt anh rất trầm, lại cố buông lỏng nói.

Kết hôn, bình thường không nhất định là người mình thích nhất.

Bây giờ anh dần dần có chút hiểu những lời đạo lý này.

Bởi vì giữa tình yêu luôn tồn tại rất nhiều vấn đề thực tế không cách nào sao lãng.

Ví dụ như, vuột mất.

Ví dụ như, không thể yêu.

Khuôn mặt thanh lệ của Vãn Vãn thoạt nhìn rất trắng bệch, cô cầm chặt đũa, nói không ra lời. Giờ phút này có một loại cảm giác hít thở không thông không thể hình dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.