Có Lẽ Là Yêu

Chương 27




Một tháng sau, ở Bắc Bình.

Tuy đã là đầu mùa xuân nhưng khí hậu của phương bắc vẫn còn giá rét đến đông người như cũ. Lớp tuyết đọng thật dày trên mặt đất dường như còn chưa chịu tan, trời lại bắt đầu lắc rắc bông tuyết. Đi ra ngoài mà không mặc áo ấm là không được.

Cẩm Tú quấn mình kín mít mà đi trên đường. Lúc mới tới nơi này, cái lạnh của phương bắc thật sự rất khó quen, thường xuyên cảm thấy mình cũng sắp đông cứng lại. Nhưng nơi này không khí trong lành và sạch sẽ, bầu trời cao và xa. Buổi tối không thấy bảng hiệu đèn màu lấp lánh nơi nơi, cũng nhìn không thấy những ngõ nhỏ chằng chịt. Giống như… so với Thượng Hải, là hai thế giới khác nhau vậy.

Nhưng xe hơi ở Bắc Bình lại không khác gì của Thượng hải. Nàng luôn có một loại ảo giác, đó là chiếc xe mà mình rất quen thuộc kia. Có đôi khi cũng biết mình rất buồn cười, không phải nói rời khỏi Thượng Hải là có thể quên tất cả, bắt đầu lại lần nữa sao? Nhưng kí ức chẳng những không có nhạt đi, ngược lại càng ngày càng sống động, mới mẻ.

Vẻ xinh đẹp của Minh Châu, sự phóng khoáng của Anh thiếu, chất điềm tĩnh của Hướng tiên sinh, đức trung hậu của Thạch Hạo, tính nhạy bén của Đường Hải, còn có lời lải nhải của vú Vương… Tất cả giống như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Mà trong lòng lại chưa từng quên được người mà nàng yêu tha thiết.

Hai ngày nay, Bắc Bình vẫn đang có tuyết rơi, nhưng chắc ở Thượng Hải, thời tiết đã bắt đầu ấm lại. Mấy người Minh Châu đã bắt đầu chuẩn bị quần áo cho mùa xuân, mà hoa trong Ninh Viên, không bao lâu cũng sẽ mở.

Bây giờ ngẫm lại, thật sự là rất may mắn. Một ngày trước khi rời khỏi Ninh Viên, nàng vội vàng trồng hoa và cây, nếu không thật không biết mình đã từng lưu lại thứ gì ở nơi đó. Qua vài năm nữa, đợi khi cây lựu lớn lên rồi, nhìn màu xanh um kia, Tả Chấn… hắn có ngẫu nhiên nhớ tới nàng chăng? Hắn có thể hiểu được tâm tình của nàng khi trồng hoa lúc ấy không?

Đó có thể xem như là chuyện duy nhất nàng từng làm cho hắn.

“Cẩm Tú! Cô tới rồi.” Có người chào nàng ở phía trước, thì ra đã tới quán trà rồi.

“Dạ, ông chủ Hoàng.” Cẩm Tú trả lời, bước nhanh mấy bước, chạy tới cửa quán trà. “Sao hôm nay lại đứng bên ngoài? Khách rất nhiều sao?”

“Không nhiều lắm.” Ông chủ Hoàng nói. “Chẳng qua là đi ra hít thở không khí, thuận tiện nhìn xem khi nào cô đến. Khách ở đây quen nghe cô thổi tiêu rồi, còn thường hỏi cô gái thổi tiêu kia có tới hay không?”

“Sao có thể không tới, tôi còn chờ lấy tiền công để ăn cơm mà.” Cẩm Tú nở nụ cười, vừa tháo mũ cùng khăn quàng cổ thật dày xuống, vừa bước vào.

Mỗi buổi chiều, nàng đều ở trong quán trà này thổi vài bản. Ngoài ra còn có vài người ca hát đàn từ (đàn từ là một hình thức văn nghệ dân gian, lưu hành ở các tỉnh miền nam Trung Quốc), kể chuyện, còn có một cô bé đàn tỳ bà nữa. Chẳng qua mọi người chỉ ở đây kiếm chút tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để duy trì kế sinh nhai. Quán trà này là quán trà lớn nhất vùng này. Mặt trước là căn lầu, mặt sau có một phòng khách lộ thiên độc lập. Bình thường khách khứa cũng không ít, đến buổi chiều, thì luôn ngồi đầy bảy tám phần. Cẩm Tú vào bằng cửa sau, từ đó xuyên qua sân, trực tiếp đến phòng khách lộ thiên. Nàng cởi áo khoác ra trước, chà xát ngón tay sắp đông lạnh rồi lấy ống tiêu ra.

Thử thử âm thanh, vừa thổi lên một tiếng bỗng cảm thấy có chút khác thường.

Sao xung quanh lại im ắng như vậy?

Phòng khách lộ thiên này chỉ cách đại sảnh bên ngoài một tấm mành. Bình thường ngồi ở chỗ này luôn có thể nghe thấy tiếng bên ngoài uống trà, nói chuyện phiếm, hầu bàn hét to nước trà, âm thành ồn ào… nhưng hôm nay không như vậy, bên ngoài là một mảng im ắng.

Cẩm Tú không khỏi đứng lên, đi đến phía trước mành, nghiêng tai lắng nghe một chút. Đúng vậy, không có tiếng nói chuyện nào. Đây là… chuyện gì vậy?

“Sao không thổi nữa?” Ông chủ Hoàng đang từ ngoài cửa bước vào, mỉm cười hỏi.

Cẩm Tú nghi hoặc mà nhìn ông ta. “Sao bên ngoài im lặng vậy? Hôm nay không có ai sao?”

“Có người.” Ông chủ Hoàng nói. “Có người bao quán rồi.”

Bao… quán?! Cẩm Tú ngây dại. Những chỗ thế này, còn có ai đặt bao hết? Quả thực chưa từng nghe nói qua!

“Vậy hôm nay tôi không cần thổi hả?”

Ông chủ Hoàng giữ chặt nàng. “Sao được chứ! Người ta nói muốn nghe cô thổi tiêu nhưng mà lại muốn yên tĩnh nên mới bao hết quán. Vừa rồi tôi còn sợ cô không đến, cho nên ra ngoài nhìn xem.”

Cẩm Tú bỗng trở nên hoảng hốt.

Ai lại vì muốn nghe một khúc tiêu mà bao hết toàn bộ quán trà chứ? Trình độ thổi tiêu của nàng vẫn chưa đạt đến mức này!

Chậm rãi đi đến phía trước tấm mành buông xuống kia, từ từ nhấc lên, thấy toàn bộ đại sảnh trống rỗng. Bàn ghế sắp xếp trật tự nhưng không có ai ngồi. Chỉ có ở cửa đại sảnh có một bóng người đang tiến vào. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào trên người hắn, giống như một vầng sáng màu vàng.

Người nọ đã bước vào cửa, từ xa xa mà nhìn nàng. Trong khoảnh khắc đó, trí nhớ bỗng trở lại rất lâu về trước, trong đại sảnh của Bách Nhạc Môn, cách khách khứa tưng bừng đầy cả phòng, cũng từng có người cùng nàng nhìn nhau như vậy.

Nơi này là nơi nào? Có phải… có phải là nằm mơ hay không?

Cẩm Tú nhìn hắn đang từng bước một đi về phía mình. Bỗng nhiên nhớ tới, từng có một lần, nàng bị đè lên mặt đất chuốc rượu, lúc ấy hắn cũng đi tới như vậy, anh đèn thủy tinh rực rỡ chiếu sáng cổ tay áo trắng tinh của hắn, có cả bình rượu tây màu hổ phách trên tay hắn nữa.

Thật là hắn. Càng ngày càng gần.

Cẩm Tú không khỏi ngừng thở, tay túm chặt tấm mành kia, kinh ngạc mà đứng sững ở đó. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập hoảng loạn, thịch, thịch, thịch! Đứng trước mắt chính là người mà nàng ngày nhớ đêm mong, tương tư muốn chết kia sao?

Bắc Bình và Thượng Hải, đâu chỉ cách nhau ngàn dặm, nàng im hơi lặng tiếng trốn ở cái góc này, làm sao hắn có thể tìm được? Nhưng người trước mắt vẫn áo sơmi màu trắng, áo khoác màu đen như cũ. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc như thế, quen thuộc giống như đã khắc sâu vào trong lòng nàng.

Tả Chấn. Tả trong tả hữu, Chấn trong chấn động!

Rốt cuộc hắn đứng lại, cách xa hai bước, hỏi: “Có thể để tôi chọn một khúc nhạc hay không?”

Cẩm Tú ngơ ngác nhìn hắn, nghe thấy chính mình nói: “Được.”

“Thượng Hải có một khách sạn tên là Sư Tử Lâm. Rất lâu về trước, tôi từng đi ngang qua vườn sau của nơi đó, tình cờ nghe thấy có người thổi tiêu, khúc nhạc rất êm tai, tôi vẫn không thể quên được.” Hắn chậm rãi nói. “Khúc nhạc kia tôi không biết tên, cũng chưa từng nghe qua, cho nên tìm khắp nơi mà không thấy. Cuối cùng lại nghe có người nói, quán trà này có người biết thổi ca khúc này, cho nên tôi từ Thượng Hải ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, xin cô thổi một lần cho tôi nghe.”

Rốt cuộc Cẩm Tú cũng giơ ống tiêu trong tay lên.

Tiếng tiêu tịch mịch vang lên, phảng phất xuyên qua tầng tầng kí ức, từ dưới đáy của thời gian dần dần hiện lên. Trong nhất thời, giống như lại nhớ tới cái đêm yên tĩnh kia, ánh trăng như nước, sương mù chập chờn, nàng đứng thổi tiêu trong chiếc đình trên mặt nước. Hắn ở xa xa ngoài cửa sắt lắng nghe. Vẫn là khúc nhạc kia, uyển chuyển du dương, lên bổng xuống trầm, dường như còn mang theo hương thơm của hoa đinh hương, bồi hồi quanh quẩn.

Cẩm Tú thổi mãi thổi mãi, chua xót từ từ dâng lên mũi, ánh mắt dần dần mơ hồ. Cuối cùng tiếng tiêu có chút lạc nhịp, rốt cuộc không thổi tiếp được nữa, nàng buông ống tiêu xuống.

Tả Chấn nhìn nàng. “Sao em biết khúc nhạc mà anh nghe tối hôm đó chính là khúc nhạc này?”

Cẩm Tú đáp: “Bởi vì, khi em ở Sư Tử Lâm, chỉ có buổi tối hôm đó mới thổi tiêu, cũng chỉ thổi điệu này.” Nàng đầy nước mắt mà mỉm cười. “Nói đến quả thật không dám tin trên thế đời lại có chuyện khéo như vậy. Ở Thượng Hải, em cũng chỉ thổi tiêu một lần, vô tình khiến cho anh nghe thấy. Em cũng chỉ đánh nhau với người ta có một lần, thế mà cũng để anh bắt gặp.”

“Anh cũng chỉ dạy một cô gái khiêu vũ, là ở Bách Nhạc Môn, cô ấy tên là Vinh Cẩm Tú.” Tả Chấn cũng mỉm cười. “Cô ấy từng nói, rất hy vọng từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cũng chỉ vì anh mà vui vẻ, chỉ vì anh ma khiêu vũ, chỉ vì anh mà rơi lệ.”

Nước mắt Cẩm Tú ào ào rơi xuống, nàng đi đến trước mặt hắn, gần trong gang tấc, đưa tay là có thể chạm vào!

Tiếp lời của Tả Chấn, nàng nói: “Cô ấy còn nói thật sự rất hối hận, chưa từng lắng nghe anh nói chuyện, chưa từng chia sẻ tâm sự với anh, cũng chưa từng ôm chặt lấy anh… Nếu thời gian có thể quay lại, nếu tất cả đều có thể trở lại một lần nữa…”

Không đợi nàng nói xong, Tả Chấn bỗng ôm nàng vào lòng.

Ôm chặt nàng vào ngực, sự run rẩy dữ dội kia như một tia chớp xuyên qua người hắn! Nhiều ngày trôi qua, tìm long trời lở đất, gần như lật tung từ nam chí bắc, phong trần mệt mỏi, bôn ba vạn dặm. Tất cả những chua xót trong quá trình tìm kiếm nàng đều hóa thành một trận cay xè, bất chợt ập lên hốc mắt hắn.

Cẩm Tú ôm chặt eo hắn, nước mắt nhanh chóng thấm đẫm áo khoác của hắn, giống như là sự chua xót kiềm nén lâu ngày trong lòng, cuối cùng cũng trút ra một cách thoải mái! Cuối cùng cũng đợi được ngày trở lại trong lồng ngực quen thuộc ấm áp mà nàng ngày nhớ đêm mong.

Tình cảm trước kia, rành rành như mới hôm qua, rõ mồn một trong lòng.

Từ lần đầu gặp nhau trước cửa nhà Minh Châu, tránh mưa dưới Vọng Hải Lâu đến điệu nhảy đầu tiên ở Bách Nhạc Môn. Từ lúc nghe tiếng tiêu bên ngoài Sư Tử Lâm đến lúc say rượu ở Ninh Viên. Từ cái nhìn ở Thất Trọng Thiên đến lời hứa dưới pháo hoa. Từ sự tan vỡ bên sông Lô Hà đến lần từ biệt ở bến tàu Trường Tam… Từng chút, từng chút! Có động lòng, có nát lòng, vô cùng ngọt ngào, tận cùng chua xót, còn có sự nhớ thương vô hạn vô bờ kia, trong giây phút này đều hóa thành cái ôm chặt chẽ!

Xa xa ngoài cửa sổ, trên bầu trời lại lất phất bông tuyết. Nhưng tại giây phút lưu luyến này, dường như ngay cả gió tuyết đầy trời cũng hết sức động lòng người…

…………………………………

♥~~~♥HOÀN♥~~~♥

……………………………………………..

Phiên ngoại

Vỏ trứng của con đâu?

Có một ngày, Tiểu Sơ Thất đang nghe mẹ kể chuyện, trứng gà có thể nở ra gà con.

“Mẹ, mẹ, vậy vỏ trứng của con đâu? Con muốn nó.”

“…” Cẩm Tú cảm thấy đầu phình ra. “Con và gà con không giống nhau, chúng ta không phải chui ra từ vỏ trứng.”

“Mẹ, mẹ, vậy con từ đâu ra?”

“Con từ bụng mẹ chui ra.”

“Con làm sao mà chui vào trong bụng mẹ chứ?”

“Cái, cái này…” Cẩm Tú nghẹn họng, hơn nữa mặt cũng đỏ bừng, vô tội mà ném cho Tả Chấn một ánh mắt cầu cứu.

Thế là Tiểu Sơ Thất liền bị một bàn tay to lớn xốc lên.

“Đến đây, con trai, ba dẫn con đi ăn kem”

“Kem?” Nó hôn ba một cái, thế này cũng có thể dễ dàng được ăn uống vậy sao!

“Ba, vậy vỏ trứng của ba đâu?”

Tả Chấn: “…”

Buổi tối, Tiểu Sơ Thất lại nhớ tới vấn đề này, Cẩm Tú trổ hết bản lĩnh mới dỗ được nó đi ngủ.

Nhị gia ôm lấy bà xã đã mệt mỏi hết hơi về phòng, nhắc lại. “Em nói xem, thế này có được không? Ba là tử số, mẹ là mẫu số, trên trừ xuống dưới, kết quả là cho ra Tiểu Sơ Thất.”

“Không biết xấu hổ!” Cẩm Tú đẩy hắn một cái.

“Nếu không thì ba là khí hidro, mẹ là khí oxy, chúng ta bị đốt, thế là… phản ứng ra Tiểu Sơ Thất?”

“Vô lại!”

“Cũng không được sao? Vậy nòng nọc tìm mẹ thì…”

“Anh chỉ biết ăn hiếp em!” Cẩm Tú kéo mền qua che lấy mặt, không chịu nghe nữa…

“Bà xã, vẫn là em thông minh! Ba ăn hiếp mẹ cho nên có Tiểu Sơ Thất!”

Cẩm Tú: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.