Cô Là Dân Chơi Hả?

Chương 10




Hôm nay là ngày cuối cùng tổng duyệt vở kịch.

Đúng ba giờ trưa, mọi người đều có mặt đầy đủ ở phòng tập nhảy của nhà trường.

Mọi phân cảnh đều đã diễn xong, không hiểu sao chỉ còn lại phân cảnh của Tưởng Đồng Đồng là diễn mãi không được.

Tưởng Đồng Đồng đợt này chỉ có duy nhất một phân cảnh, chính là cảnh Odile nhảy cùng hoàng tử Siegfried.

Lời thoại cũng chỉ có duy nhất mười câu, nhưng cô ta lại cứ quên mãi.

Khi mọi người đã diễn xong tất cả, Tưởng Đồng Đồng vẫn còn chưa học thuộc lời thoại của mình.

Nhìn đồng hồ đã bốn rưỡi chiều, Ngụy Phương có vẻ sốt ruột liền quay sang nói với mọi người:

“Như vậy đi, mọi người đã diễn xong hết rồi, chỉ còn một phân cảnh của chị Đồng Đồng. Hay là chúng ta cứ về trước, để chị Đồng Đồng cầm kịch bản về học thuộc. Sáng mai chúng ta đến sớm một chút, tập lại lần cuối. Mọi người thấy như vậy có được không?”

Dư Thi Thi có vẻ cũng cũng có chút khó chịu, nghe Ngụy Phương nói vậy thì vẫn phân vân: “Như vậy có được hay không? Nếu như Đồng Đồng đến sáng mai vẫn chưa thuộc, chỉ sợ đến lúc đó đi lên sân khấu lại lúng túng. Hay là chúng ta ở lại một lúc, đợi cô ấy…”

Thật ra Tưởng Đồng Đồng đã sớm học thuộc phân đoạn kịch của mình, nhưng cô ta cố tình làm như vậy. Chỉ là để muốn ở cùng một chỗ với Lương Đông. Vì thế giả bộ làm ra bộ mặt khó xử có lỗi, mở miệng áy náy nói: “Em mấy ngày nay có bài kiểm tra quan trọng, cho nên mới chưa thuộc. Em tính thế này, hay là mọi người cứ về đi, để em cùng Đông ca ở lại luyện tập một lúc. Đông ca không biết như vậy có được hay không?”

Tưởng Đồng Đồng nói đến đây, liền quay sang nhìn Lương Đông.

Dư Thi Thi cũng quay sang nhìn hắn, bộ dạng do dự: “Này…”

Lương Đông thấy mọi người cũng đã rất mệt mỏi rồi, cho nên không muốn bắt ép mọi người ở lại nữa. Vì thế hắn rất hào phóng mà đồng ý: “Được rồi, mọi người trở về đi. Tôi cùng Đồng Đồng ở đây tập cũng được!”

Ngụy Phương nghe vậy, vội vàng thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vừa quay sang nói với Lương Đông: “Quá tốt rồi!”

Dư Thi Thi là người cuối cùng rời đi, lúc đi còn vỗ vai Lương Đông một cái: “Vất vả cho cậu rồi!”

Mọi người đi hết, trong phòng tập nhảy rộng sáu mươi mét vuông chỉ còn lại một mình Lương Đông và Tưởng Đồng Đồng.

Tưởng Đồng Đồng làm vẻ mặt có lỗi, nhìn Lương Đông tỏ vẻ ái ngại: “Xin lỗi Đông ca!”

Lương Đông cầm kịch bản trên tay, lật qua lật lại một chút, mắt không liếc Tưởng Đồng Đồng một cái nói:

“Không sao đâu, anh giúp em tập!”

Hai người đã tập được mười năm phút, Tưởng Đồng Đồng vẫn làm như chưa thể thuộc nổi. Tuy rằng, đã diễn xong phân đoạn đó, nhưng vẫn phải nhìn vào kịch bản.

Tưởng Đồng Đồng gấp lại kịch bản trong tay, bộ dạng mệt mỏi quay sang Lương Đông:

“Đông ca, nghỉ một chút được không? Em mệt quá rồi!”

Lương Đông nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ, hắn cũng có chút hơi mệt. Vì thế gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Đồng Đồng

“Đông ca, chúng ta nghỉ mười lăm phút nhé. Mười lăm phút sau em nhất định sẽ học thuộc lời thoại!”

Lương Đông quay sang nhìn Tưởng Đồng Đồng khẽ cười: “Ừ!”

Nụ cười này của Lương Đông, làm cho tim của Tưởng Đồng Đồng đập loạn. Khiến cho cô ta cứ ngồi ngây ngẩn nhìn Lương Đông, mà bỏ qua năm phút quý giá để nói chuyện với hắn.

“Đông ca, anh đi thử đồ chưa?”

Ý của Tưởng Đồng Đồng chính là muốn hỏi Lương Đông đã đi thử đồ của hoàng tử Siegfried hay chưa.

“Vẫn chưa!”.

Lương Đông cầm cuốn kịch bản trong tay, đưa lên phe phẩy đón gió. Nhà trường chỉ cho phép bật đèn điện, còn điều hòa thì không cho. Đến đây từ ba giờ, hiện tại đã lăm giờ rồi, cho nên Lương Đông thật sự rất nóng. Mồ hôi đã ướt đẫm trên lưng, vài giọt theo từ trên huyệt thái dương chảy xuống cằm. Mùa hạ tháng sáu, quả thực là nóng như đổ lửa.

“Em cũng chưa, lát nữa chúng ta đi cùng nhé!”

“Ừ!”

“Đông ca…”

Lúc Tưởng Đồng Đồng đang định mở miệng hỏi số điện thoại của Lương Đông, thì bên ngoài cửa phòng tập nhảy có tiếng người truyền đến

“Ai đây?...”

Lương Đông ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh mặc trên người một chiếc áo phông màu trắng, trước ngực thêu một hình cầu vồng đủ màu sắc rất lớn. Quần đùi màu hồng, ngắn đến đầu gối. Chân đi giày thể thao màu đỏ cao cổ chắc chắn. Trên tay còn cầm theo đài cassette. Ánh mắt mang theo ý cười đảo quanh toàn bộ căn phòng.

Cậu ta bước về phía Lương Đông và Tưởng Đồng Đồng, giọng nói mang theo tia trêu chọc:

“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là hai người các cậu. Nóng như vậy còn chui vào cái hầm này hẹn hò!”

Tưởng Đồng Đồng lúc mới vào trường cũng đã nói chuyện với Triệu Tử Thiêm. Tuy nói là không thân thiết, nhưng cũng coi như là có quen biết. Nghe Triệu Tử Thiêm nói đến hai từ “hẹn hò” kia, gương mặt liền đỏ bừng, ngoài miệng thì cố gắng phủ nhận, nhưng trong lòng thì vui sướng nâng nâng.

“Nói gì vậy anh Tử Thiêm, chúng em ở đây tập kịch!”

Lương Đông đánh giá Triệu Tử Thiêm. Mấy lần trước gặp cậu ta, thấy cậu ta ăn mặc rất đơn giản. Màu sắc quần áo cũng chỉ là một hai màu trang nhã. Hiện tại gặp lại, Lương Đông suýt chút nữa là nhận không ra Triệu Tử Thiêm.

Cả người màu mè, như là cầu vồng bảy sắc. Nhìn bộ dạng của Triệu Tử Thiêm như vậy, Lương Đông cũng cảm thấy buồn cười.

“Cậu đến đây làm gì thế?”

Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn ra ngoài cửa, rồi quay lại nói với Lương Đông: “Vừa rồi đi qua sân trường, thấy phòng tập nhảy vẫn sáng đèn, lại không nghe thấy tiếng động gì. Tôi tưởng ai đó quên tắt điện, định lên đây tắt, ai ngờ lại gắp hai người các cậu đang hẹn hò vụng trộm! Hắc hắc!”

Đáy mắt của Triệu Tử Thiêm mang theo ý cười, khóe môi nhếch lên cao. Vẫn không quên trêu chọc hai người bọn họ.

“Anh Tử Thiêm…”

Tưởng Đồng Đồng ngoài mặt tỏ vẻ tức giận, nhưng trong lòng đã không biết sớm đi lên tầng mây thứ mấy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.