Cơ Hội Một Đời

Chương 6




Mọi người thành công trở về trung tâm an toàn, Triển Dực đem hoa đưa cho Mục Tát, còn bình thì đưa cho Phương Húc.

Mục Tát thông qua phân tích đặc tính của hoa, xác định đây là hoa được trồng trong vườn. Vườn trồng hoa ở khu thứ 7 phần lớn đều tập trung ở nông trường phía nam, mỗi vườn hoa đều có số riêng, rất dễ tra được.

Sau khi Phương Húc chụp X quang cho bình hoa, phát hiện dưới đáy bình có hai lớp, bên trong rỗng ruột, cất giấu một chiếc đĩa nhỏ. Phương Húc lấy ra, xem tư liệu bên trong.

Mọi người vốn tưởng rằng bên trong chứa văn kiện hoặc video gì đó, nhưng khi toàn bộ tin tức hiện lên trên màn hình, ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Thứ được cất chứa cẩn thận, là một mô hình đầu lâu, ba chiều, một khối hình học vô cùng đầy đủ. Xem kết cấu cơ bản, hẳn là thuộc về loài người, duy nhất không giống chính là răng nanh của đầu lâu này rất kì lạ.

Bình thường mà nói, đầu lâu của con người cùng huyết tộc khác nhau ở vị trí răng nanh. Răng nanh của huyết tộc nhọn dài, nhưng bình thường đều đâm sâu vào lợi, lúc hút máu mới vươn ra. Con người với huyết tộc chỉ có một bộ răng nanh, nhưng chiếc đầu lâu này lại có hai bộ. Một bộ giống như con người, mọc ở bên trong, bộ còn lại mọc ở ngoài vô cùng sắc nhọn, số răng so với bình thường hẳn là giống nhau, không thể co duỗi, cảm giác giống như khoang miệng của cá mập.

Triển Dực nhíu mày nhìn chiếc đầu lâu, “Đây là cái gì?”

“Có lẽ là nhân vật trò chơi?” Phương Húc nâng cằm quan sát, “Làm còn rất thật nữa chứ.”

“Trò chơi thì giấu vào cái bình làm gì?” Khải cảm thấy không hợp lý.

“Có manh mối gì trên cành hoa không?” Triển Dực hỏi Mục Tát.

Mục Tát lắc đầu, “Chỉ tra được vị trí của vườn hoa, là một vườn nhỏ chuyên trồng hoa hồng, ở nông trường được đánh số là khu 115. Hoa hồng của bọn họ không hề được nhập về cũng như buôn bán.”

Khải cảm thấy kì lạ, “Vậy bọn họ tiêu thụ hoa bằng cách nào?”

“Chắc là trồng để tặng người ta.” Nói xong, Mục Tát nhún vai, “Bởi vì không có kinh doanh, chỗ này là vườn hoa tư nhân nên chúng ta không có cách nào vào trong điều tra được.”

Triển Dực nhìn đồng hồ, “Vậy lén vào đi.”

“Quá mạo hiểm.” Khải ngăn cản, còn chưa nói xong đã nghe Bạch Vũ chậm rì rì nói, “Muốn đi thì đi buổi tối, thứ kia chỉ ra ngoài vào giờ đó thôi.”

Tất cả mọi người xoay đầu lại, chỉ thấy Bạch Vũ đang ngồi trên ghế xoay, hai tay đặt lên tay cầm, nâng quai hàm nhìn đầu lâu trôi nổi giữa không trung.

Triển Dực nhíu mày, “Anh biết đây là thứ gì?”

Bạch Vũ nghe thấy câu hỏi của hắn, ngược lại còn có chút bất ngờ, “Mọi người chưa từng thấy qua?”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Thứ này có tên là thi cổ tử.” Bạch Vũ vươn tay chỉ xương đầu, phát hiện ngón tay có thể xuyên qua màn hình, cho nên rút tay lại, cảm thấy rất mới mẻ.

“Thi cổ tử là con gì?” Khải nhịn không được hỏi Bạch Vũ.

“Ân…” Bạch Vũ nâng cằm, “Không biết phải giải thích làm sao nữa… Ví dụ như con người đi, nếu phụ nữ có thai ngoài ý muốn, vậy thai nhi cơ bản sẽ chết ở trong bụng, đúng không?”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu.

“Nhưng huyết tộc sẽ không.” Bạch Vũ không yên lòng, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt rơi xuống cái ly đặt trên bàn Triển Dực, vươn tay lấy, nói với Mục Tát đang tận lực trốn đằng sau Khải, không muốn bị Bạch Vũ chú ý, “Có gì uống không?”

Mục Tát thật cẩn thận cầm cái ly, mở tủ lạnh ra đổ máu nhân tạo vào, cung kính đưa lại, Bạch Vũ nhận lấy, Mục Tát “Sưu” một tiếng lại trốn về sau lưng Khải.

Bạch Vũ uống một hơi, cảm thấy còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, vì thế chậm rãi nói tiếp, “Nếu như người mẹ mang thai tới tháng thứ 13 vẫn chưa sinh, như vậy chính là khó sinh, mà khó sinh thì lúc nào thai nhi mới ra đời thì không biết.”

“Có ý gì?” Triển Dực không hiểu rõ.

“Nói chính xác là, phụ nữ có thai rất có thể vì khó sinh mà chết, nhưng thai nhi trong bụng vẫn sẽ sống. Người nhà không biết, sẽ cùng lấy thi thể và thai nhi đem đi chôn. Cứ như thế qua nửa năm, thai nhi sẽ phá bụng chui ra, loại này không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, nghe nói lúc ban đầu, nó hung mãnh vô cùng còn rất khát máu. Hai bộ răng nanh này chính là biểu hiện của bọn họ, có thể xưng là dã thú của huyết tộc.”

“Tại sao qua nhiều năm rồi tôi vẫn chưa từng gặp?” Khải khó hiểu, “Loại này rất ít à?”

“Bởi vì bây giờ có kiểu mổ bụng đẻ mà.” Mục Tát mở miệng, “Bây giờ nếu phát hiện phụ nữ khó sinh chỉ cần mổ bụng lấy thai nhi ra trước, như vậy sẽ không làm người mẹ tử vong, càng sẽ không khiến thai nhi biến dị.”

Tất cả đều cảm thấy có lý.

“Sinh mệnh thai nhi của huyết tộc là thứ khủng bố nhất thế giới, chuyện này huyết tộc cũng biết.” Triển Dực hơi lạnh giọng nói, “Không ai lại ngu ngốc đem cả cơ thể mẹ cùng thai nhi chôn cùng.”

“Nói như vậy là cố ý làm?” Phương Húc nhíu mày, “Sao tàn nhẫn vậy?”

“Lực sát thương của thi cổ tử rất mạnh à?” Triển Dực hỏi Bạch Vũ, “Cho nên mới phải hy sinh hai huyết tộc để thực hiện?”

“Bởi vì không đáng để làm vậy nên mới kì lạ.” Bạch Vũ cũng cười, “Nhiều răng nanh thì lợi hại à? Nếu như nói huyết tộc… chúng ta nói hồng huyết tộc uống máu là sói, vậy thi cổ tử chỉ là con chim bồ cầu bị phát điên thôi. Con người bình thường đối phó với bọn họ cũng không có gì trở ngại, huống chi bọn họ không biết suy nghĩ, chỉ cần động não một chút là được.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Lại nói, đây chính là biến dị không hoàn chỉnh của huyết tộc.” Phương Húc nhíu mày, “Chẳng lẽ là ngoài ý muốn? Tại sao lại muốn cất giấu tin tức của đầu lâu?”

“Nhưng chiếc đầu lâu này thật sự có chút kì lạ.” Mục Tát lầm bầm, “Giống như rất gần với con người lại có chút khác biệt với huyết tộc.”

Tất cả mọi người nhìn hắn, “Khác thế nào?”

“Xương của huyết tộc càng lớn càng cứng, hơn nữa tỉ lệ cũng sẽ cân đối hơn thứ này, quan trọng nhất chính là hai chiếc răng nanh này không giống như đã mọc từ lúc mới sinh, bộ bên ngoài có vẻ vừa mới mọc không bao lâu.”

Một câu của Mục Tát làm mọi người có chút lơ mơ, khó hiểu hỏi, “Sao lại nói vậy?”

“Nếu trời sinh có hai bộ răng nanh, một bộ chưa chắc sẽ mọc hết, hơn nữa vị trí cũng sẽ hướng vào trong. Nhưng hai chiếc này có vẻ khá dài, thoạt nhìn là của nam giới khoảng 20 tuổi, răng nanh đột nhiên dài ra phía ngoài.”

“Không thể nào.” Bạch Vũ lắc đầu, “Hơn nữa tôi chưa hề thấy thi cổ tử nào sống qua 20 tuổi.”

“Tại sao?” Mọi người khó hiểu, “Vốn sinh ra đã yếu nên chết yểu?”

Bạch Vũ hồi lâu không nói, nhìn mọi người, “Không phải nói bọn họ không có suy nghĩ, khi gặp người liền cắn à, chui từ trong bụng ra mới có nhiêu tuổi đâu? Đã sớm bị con người đánh chết rồi.”

“Vẫn là đi xem đi.” Triển Dực nghe xong, vẫn quyết định tối khuya đến chỗ đó nhìn thử.

Khải tựa hồ còn muốn ngăn cản, nhưng vô ích thôi, hắn biết từ trước tới nay Triển Dực chưa bao giờ nghe lời ai.

Bạch Vũ uống xong ly máu, bước tới trước mặt Triển Dực, “Tôi cũng đi, cho tôi lái xe của cậu nha?”

Triển Dực nhíu mày nhìn hắn, “Anh có bằng lái không?”

Bạch Vũ nghiêng đầu, tươi cười nhìn Triển Dực, “Bằng lái là cái gì?”

“Muốn lái mô tô phải trải qua một cuộc huấn luyện nghiêm khắc!” Phương Húc trả lời thay, “Tốc độ của mô tô nhanh như tốc độ âm thanh vậy, lại chạy trong không trung, vạn nhất đụng phải tòa nhà nào hoặc là người đi đường sẽ gây ra chuyện.”

Bạch Vũ gật đầu, tựa hồ đã hiểu, sau đó nói với Triển Dực, “Tôi cũng muốn một chiếc, mốt mua cho tôi chiếc màu trắng nha!”

Triển Dực không nói gì, ném tư liệu đi, Bạch Vũ đã te te chạy ra mô tô ngồi trước.

Khải cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi Triển Dực, “Dực, hắn có phải là…”

Triển Dực nhìn hắn một cái, “Trong lịch sử của hắc huyết tộc có ghi lại à?”

Khải trầm mặc một lát, gật đầu, “Hắn đúng là…”

“Anh thấy thế nào thì là thế đó.” Triển Dực nhìn nhìn hắn, “Nếu cảm thấy không phải thì thôi.”

Nói xong, hướng ra bãi đỗ xe, trước mặt, Bạch Vũ đã ngồi trên mô tô sờ sờ.

Khải bước lên vài bước, trầm giọng hỏi Triển Dực, “Tại sao cậu lại giữ hắn bên cạnh? Không giống tính cách của cậu.”

Triển Dực không trả lời, đút hai tay vào túi bước về phía trước.

“Bởi vì hắn mạnh hơn hắc huyết tộc?” Khải thấp giọng hỏi, “Mạnh tới nỗi có thể tiêu diệt huyết tộc?”

Triển Dực dừng lại, đứng tại chỗ trầm mặc một lát, xoay đầu nhìn hắn, “Vậy thì sao?”

“Nhờ hắn rửa hận?” Khải thăm dò hỏi.

Triển Dực đột nhiên cười một tiếng, “Hắn có lợi hại tới đâu thì vẫn là một huyết tộc.”

Khải ngơ ngác nhìn hắn, “Đúng vậy…”

“Anh nên biết.” Triển Dực tiếp tục bước về phía trước, “Chỉ cần là huyết tộc, ai tôi cũng cảm thấy chán ghét.”

Khải bất đắc dĩ thở dài, đi theo.

“Triển Dực!”

Lúc này, từ phía hành lang phía sau, Lam Lạc đột nhiên chạy tới, đuổi theo vài bước hỏi, “Vụ án thế nào rồi?”

Triển Dực không để ý tới hắn, nhìn Bạch Vũ ngồi trên mô tô, đã bắt đầu khởi động xe, cho xe bay lơ lửng giữa không trung, khống chế cũng được lắm.

Bạch Vũ vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, ý bảo Triển Dực leo lên.

“Này.” Lam Lạc thấy Triển Dực không để ý tới mình, nhíu mày chạy theo, “Tôi nói…”

Nhưng Triển Dực đã đội nón bảo hiểm leo lên xe, vỗ Bạch Vũ, “Đi thôi.”

Bạch Vũ lập tức rồ xe, sưu một tiếng, không thấy bóng nữa.

Bạn đang �

Lam Lạc khó thở, leo lên xe Khải, “Cho anh đi với!”

Khải nhíu mày nhìn hắn, “Anh đi theo làm gì?”

“Người chết chính là trong khách sạn của chúng ta!” Lam Lạc gõ mũ bảo hiểm của Khải nhắc nhở hắn, “Em cũng là người của gia tộc Raymond, hôm nay anh sắp bị đám thân thích kia cười cho tới chết! Triển Dực còn không chịu để ý tới anh.”

Khải nói thầm một câu, “Hắn không chịu nhìn anh cũng không phải ngày một ngày hai…”

Lam Lạc cầm mũ bảo hiểm gõ hắn, “To nhỏ gì đó, giờ có đi không hả?!”

Khải bất đắc dĩ, đành phải khởi động xe, đi theo Triển Dực.

Ngoài sở liệu của Triển Dực, Bạch Vũ chạy xe với tốc độ nhanh nhất, quẹo tới quẹo lui, cũng may là chạy trong không trung rồi đó, Bạch Vũ không khống chế được tốt.

Triển Dực cũng mặc kệ hắn, tùy tiện để hắn đụng người qua đường với mấy tòa nhà, giống như bất cần.

Bạch Vũ lúc đầu có chút buồn bực, nhưng rất nhanh hiểu ra, phát hiện ở trên tầng cao nhất cùng với mấy người lái máy bay, toàn bộ đều là huyết tộc, Triển Dực người này đúng là rất thú vị.

Rất nhanh hai người đã tới vườn hoa.

Triển Dực xuống xe, Khải cùng Lam Lạc cũng đã tới.

Lạm Lạc vừa rồi vẫn còn tức, tháo nón ra, chạy tới trước mặt Triển Dực, “Cậu tới vườn hoa làm gì! Còn vụ án thì sao! Cậu đừng có kiểu liên quan tới huyết tộc thì làm loa qua cho xong…”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Dực đã dùng tay đẩy mặt hắn ra, không thèm để ý tiếp tục bước về phía trước.

Mà ngay tại lúc hắn muốn vào trong, Bạch Vũ đột nhiên giữ tay kéo hắn sang một bên.

Đồng thời, một tiếng “Phốc” vang lên, có thứ gì đó màu đỏ bay ra, vừa lúc ném trúng chân Lam Lạc. Lam Lạc cúi đầu nhìn, chân mày đều chau lại hết — Bên dưới là nội tạng đang máu chảy đầm đìa…

Lập tức, một tiếng gầm rú vang lên, một bóng người vọt ra.

Tuy rằng động tác rất nhanh, nhưng Lam Lạc nhanh hơn, tâm tình lúc này của hắn không tốt, vươn tay nắm lấy cổ người kia, giơ lên giữa không trung… Bây giờ mới nhìn rõ, miệng người kia đầy máu, răng nanh dữ tợn dài ra ngoài.

Lam Lạc không kịp phản ứng, nhíu mày, “Con gì vậy, quỷ đỏ?”

Triển Dực đột nhiên đẩy hắn một cái.

“Ê…” Lam Lạc lảo đảo ngã sang một bên, tay cũng buông lỏng. Người nọ lấy tốc độ cực nhanh nhảy đi, tựa hồ là muốn chạy trốn.

Chính lúc này, chợt nghe Triển Dực mở miệng, dùng thanh âm trầm thấp nói, “Fanny…”

Người nọ bỗng nhiên dừng lại, giống như có chút chần chờ, xoay đầu nhìn Triển Dực.

Lúc này mọi người mới nhìn được rõ ràng bộ dáng của người kia, từ đôi mắt cho tới ngoại hình, rõ ràng là một con người, nhưng sao răng nanh lại dài như vậy?

Khải thấp giọng nhắc nhở Triển Dực, “Giống như cấu tạo của chiếc đầu lâu kia.”

Bạch Vũ tựa vào cột thủy tinh bên cạnh cánh cổng, khoanh tay nhìn, cảm thấy có gì không đúng, “Hắn không phải thi cổ tử.”

“Vậy hắn là ai?” Khải hỏi, Lam Lạc bên cạnh đang dùng khăn lau máu, “Hôi muốn chết, là máu người chết…”

Mọi người đồng thời đánh giá quái vật kia, hắn cũng nhìn chằm chằm mọi người, cúi đầu hét lên, hai mắt nhìn chằm chằm Triển Dực, giống như muốn hỏi.

Triển Dực nhìn hắn, lấy cái đĩa trong túi ra, mở hình bên trong cho hắn xem chiếc đầu lâu kia, “Fanny chính là tìm cái này? Bí mật biến cậu thành thế này, còn có biện pháp chữa khỏi, đúng không?”

Khải cùng Lam Lạc nghe xong đều ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau, có chút không rõ sao Triển Dực lại hỏi vậy.

Khóe miệng của Bạch Vũ hơi cong lên, vuốt cằm, nhìn mắt Triển Dực. Đôi mắt màu băng lam kia, lúc nhìn con người, rõ ràng so với huyết tộc ấm hơn, chẳng sợ người kia đã mất đi hình thái của một con người… Vẫn là câu đó, Triển Dực là một người rất thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.