Cơ Hội Một Đời

Chương 3




Miếng hình chữ nhật lần thứ hai rung lên, một lần nữa phá vỡ cục diện bế tắc.

Bạch Vũ giống như trước, nghiêng đầu nhìn cái miếng hình chữ nhật.

Triển Dực thấp giọng hỏi, “Chuyện gì?”

“Dực, kết quả kiểm tra máu đã có, cậu tốt nhất đến cảnh cục đi.” Thanh âm của Khải truyền tới, không quên hỏi một câu, “Cậu đang ở đâu?”

“Kết quả kiểm tra thế nào?” Triển Dực không đáp mà hỏi.

“Mục Tát phát hiện tốc độ lên cấp của virus tăng nhanh.”

Triển Dực khẽ nhíu mày, virus B.N phát tán càng nhanh, thời gian con người chịu ảnh hưởng của thuốc càng ít, càng dễ dàng phát cuồng, gia tốc tử vong càng cao.

“B.N là cái gì?”

Lúc này, Bạch Vũ đang ngồi ăn mì ngẩng mặt hỏi một câu.

“Ai đang nói vậy?” Thanh âm của Khải truyền đến cộng thêm vài phần kinh ngạc, “Dực, cậu đang ở đâu?”

Bạch Vũ tựa hồ nghe thấy, ùng ục uống hết nước mì, vươn tay đưa cái tô trống không ra, “Cưng, cho anh thêm tô nữa.”



Khải ở đầu dây bên kia hiển nhiên sửng sốt, nhất thời không nói được gì.

Triển Dực vươn tay cầm tô, nói với Khải, “Tôi tới liền.”

Đường dây tức thời chặt đứt.

Phương Húc cùng Mục Tát đang nghiên cứu máu, chỉ thấy Khải trợn mắt há hốc đứng yên tại chỗ, giống như bị kinh sợ.

“Sao rồi?” Mục Tát tò mò hỏi.

Khải trầm mặc một lúc, nhấn nút phát lại cuộc gọi lúc nãy đã được thu âm… Chợt nghe trong điện thoại truyền đến câu vừa rồi của Bạch Vũ, “Cưng, cho anh thêm tô nữa.”



Trong phòng làm việc nháy mắt trầm mặc, đại khái khoảng 30 giây.

“Là nam!”

“Dực biết nấu cơm!”

Mục Tát và Phương Húc cùng nói, nhưng trọng điểm hoàn toàn khác nhau.



Triển Dực nấu thêm một tô mì, đặt lên bàn trước mặt Bạch Vũ, “Là hai con quỷ đỏ mà anh giết.”

“Quỷ đỏ là con gì?” Bạch Vũ vừa ăn vừa hỏi, giống như chưa hiểu gì cả.

“Hai con quái vật hình người bị anh bẻ.” Triển Dực kéo ghế ngồi xuống, quan sát Bạch Vũ.

“Nga.” Bạch Vũ gật gật đầu, “Vậy hai con đó là gì?”

“Lúc trước anh chưa từng thấy?” Triển Dực hỏi.

“Lúc trước là nói hơn một ngàn năm trước hả?” Bạch Vũ nâng cằm hỏi hắn.

“Tại sao anh lại ở trong cái hang kia đợi hơn một ngàn năm?” Triển Dực hỏi.

Bạch Vũ kéo dài ngữ điệu, không chút để ý, “Tôi chỉ ngủ một lát thôi… Ai biết lại ngủ quên, cậu cũng biết thời gian không có nghĩa lý gì với tôi mà.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Triển Dực đương nhiên không tin.

“Hai con kia chắc là tìm vật này.” Rất nhanh đổi đề tài, Bạch Vũ vươn tay ném sang một thứ.

Triển Dực vươn tay chụp lấy, chỉ thấy đó chính là chiếc nhẫn ruby mà Bạch Vũ đeo. Tuy rằng rất cũ, nhưng khi bắt được nhìn kĩ, tuyệt đối là hi thế trân bảo. Đặc biệt là viên bảo thạch, sáng tới lóa mắt. Màu đỏ này, Triển Dực chưa từng thấy qua, màu đỏ bên trong bảo thạch giống như đang chảy, một màu đỏ có sinh mệnh.

“Đây là nhẫn gì?”

Bạch Vũ nhún vai, “Quên rồi.”

Triển Dực nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn Bạch Vũ.

“Ê.” Bạch Vũ dùng hai tay đỡ cằm nhìn Triển Dực, “Biểu tình này của cậu rất lãng phí khuôn mặt của cậu, cậu không muốn trở nên vui tươi hơn à?”

Triển Dực ném chiếc nhẫn lại cho hắn, “So với hắc huyết tộc, bạch huyết tộc lợi hại hơn ở chỗ nào?”

Bạch Vũ nâng khóe miệng, “Xem ra, đám trưởng lão Lancer đã mang bí mật hắc huyết tộc vào quan tài luôn rồi.”

“Anh có ý gì?”

“Cậu cảm thấy hắc huyết và bạch huyết là như nhau?” Bạch Vũ chậc chậc hai tiếng, tìm cái chén, dùng muỗng gõ gõ, “Cho tôi chén máu.”

Triển Dực mở vòi nước đổ vào, để trước mặt hắn.

“Uống cái này sẽ thiếu máu!” Bạch Vũ kháng nghị.

Triển Dực sắp sửa không còn kiên nhẫn nữa, nhìn hắn.

“Đúng rồi, cậu làm nghề gì?” Bạch Vũ hơi nheo mắt lại.

“Huyết hắc tộc có bí mật gì?” Triển Dực đối với vấn đề này vô cùng chấp nhất.

“Hắc huyết tộc không phải cấp cao nhất trong huyết tộc.” Bạch Vũ thấy hắn muốn biết, liền đơn giản nói, “Nếu đã bị người ta lãng quên, có nói gì cũng vô dụng.”

“Nghe không hiểu.” Triển Dực trả lời vô cùng đơn giản, “Nói rõ ràng một chút.”

Bạch Vũ gác chân lên tựa vào ghế sô pha, tìm một góc độ thoải mái, vươn tay chỉ đống sách, “Tôi đại khái đã hiểu được cuộc sống bây giờ của mọi người, có một số việc không nên nói ra, nếu không sẽ tự mình tìm lấy phiền phức.”

Triển Dực nhìn đống sách lớn bên sô pha, “Anh đọc hết rồi? Chỉ trong chốc lát?”

Bạch Vũ cười tủm tỉm, “Có phải tôi thông minh lắm không?”

Triển Dực không nói thêm gì, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

“Cậu thay quần áo đều có màu đen, hơn nữa lần nào cũng có một kiểu, vậy thay làm gì?” Bạch Vũ có chút khó hiểu.

Triển Dực không để ý tới hắn, ra ngoài, Bạch Vũ đi theo, “Tôi cũng đi.”

“Anh đi làm gì?” Triển Dực ngẩng đầu, so với Khải thì cũng cao cỡ cỡ đó, nhưng mà khi đứng gần, Bạch Vũ làm cho hắn có cảm giác, bạch huyết tộc có một nét đẹp hoàn mỹ tới khó lường.

“Ăn cơm xong phải ra ngoài tản bộ!” Bạch Vũ theo thói quen nghiêng đầu, nhìn Triển Dực đang muốn đánh người.

Triển Dực vươn tay đẩy ngực hắn một cái.

Bạch Vũ bị đẩy ngã, xoa xoa ngực, “Đúng là bạo lực.”

“Tôi lo ăn ở cho anh, anh phải nghe lời tôi.” Thanh âm Triển Dực lạnh lùng, “Tôi không ép anh nói, cho nên anh ở nhà thành thật đợi đi.”

“Nếu có người xấu tới thì sao?” Bạch Vũ chặn cửa lại không cho Triển Dực đóng, “Người ta sợ mà!”

Triển Dực lạnh lùng nhìn hắn một cái, không thèm đóng cửa, xoay người ra ngoài.

“Ái dà…” Bạch Vũ lắc đầu cảm khái, “Tính tính sao xấu vậy a, hèn chi đẹp mà ế.”

Hắn lắc lư bước tới bên cửa sổ, liền nhìn thấy Triển Dực lái xe phóng đi… Đồng thời, có hai chiếc xe ở phía sau đang theo dõi Triển Dực, lựa chọn góc độ tốt nhất để không bị phát hiện.

Bạch Vũ hơi cười cười, đút hai tay vào túi, trực tiếp theo cửa sổ nhảy ra ngoài.



Lúc Triển Dực trở lại văn phòng, chỉ thấy ba người trong phòng đang đứng xếp hàng nhìn mình, giống như xem thú lạ.

“Kết quả kiểm tra đâu?”

“Ở đây…” Mục Tát vừa đưa tư liệu vừa quan sát Triển Dực, đặc biệt là cổ.

Lúc đầu Triển Dực không để ý, thẳng đến khi Mục Tát muốn móc vào người hắn luôn, hắn mới có chút nghi hoặc nhìn lại, “Anh làm gì vậy?”

Mục Tát nheo mắt lại, hàm ý nói, “Tìm ô mai.”

Triển Dực dùng đôi mắt màu băng lam lạnh lẽo quan sát hắn, thẳng đến khi Mục Tát che ngược xoay mặt đi, còn than thở nói, “Lại phóng điện bậy bạ.”

“Điều tra bối cảnh của hai người kia, bọn họ dùng đạn khí, chắc là mua.” Triển Dực bảo Phương Húc điều tra, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Khải, “Anh có biết rõ chuyện của gia tộc Lancer không?”

Khải hơi sửng sốt, lắc đầu, “Gia tộc đó bị diệt vong nhiều năm lắm rồi.”

Triển Dực gật đầu, không nói thêm nữa.

“Người vừa rồi là ai vậy?” Khải thử thăm dò.

“Người nào?” Triển Dực đang xem tư liệu, thuận miệng nói một câu.

“Người bảo cậu cho thêm một tô.” Khải lên tiếng, Phương Húc với Mục Tát bên kia cũng nhiều chuyện nhìn sang.

Triển khép tư liệu lại, bình tĩnh trả lời, “Thú cưng.”

“Thú cưng…” Mọi người há to mồm.

“Ai nha, tôi đã bảo là có khuynh hướng S mà, hảo tiền vệ!” Mục Tát đang bưng mặt nói nhỏ, “Tôi muốn xem bộ dáng hắn cầm roi!”

“Thú cưng nói được hả?” Khải có chút không tin.

Triển Dực trầm mặc một lúc mới nói, “Chó hình người.”

“Là con gì?” Phương Húc cả kinh. �

“Tra được gì không?” Triển Dực thấy ba người không có tâm tư làm việc, sắc mặt liền trầm xuống, hỏi Phương Húc.

“Tra được rồi!” Phương Húc vội vàng thu lại bộ mặt nhiều chuyện, “Hai người này thuộc thành phần hỗn tạp, địa chỉ không biết, nhưng mà thường xuyên ra vào các quán ăn đêm ở khu C2, nghe nói còn rất được hoan nghênh.”

“Bọn họ là người cung cấp máu?” Khải kinh ngạc.

Bây giờ các chỗ ăn chơi được chia làm hai loại cơ bản, một loại là khu phố đêm bình thường của con người, huyết tộc cũng tới chơi.

Một loại là khu phố đêm của huyết tộc thuần túy. Loại này phi thường điên cuồng, cuộc sống túng quẫn nhưng có dung mạo cũng có thể vào đó làm, cung cấp 200cc đến 400cc máu, giải trí cùng huyết tộc, có thể kiếm được không ít tiền. Nhưng huyết tộc giống như loài mèo vậy, khi ngửi được mùi máu sẽ không dễ dàng kiềm chế. Máu nhân tạo có thể cho bọn họ ăn no nhưng không thể làm bọn họ hưng phấn, mà máu của người sống lại cực kì dễ dàng làm họ mất đi sự kiền chế, ngẫu nhiên sẽ gây ra tai nạn chết người.

Bởi vậy, loại hình trò chơi này là không hợp pháp.

C2 là một trong những khu phố đêm náo nhiệt nhiết của khu thứ bảy, bên trong có rất nhiều chỗ ăn chơi hấp dẫn những người trẻ tuổi, có không ít quý công tử của huyết tộc mang nhiều người trẻ tuổi vào đó hưởng lạc, cho nên nó khá hỗn loạn.

Triển Dực cầm địa chỉ muốn đi thăm dò, Khải muốn đi theo, chính là hai người còn chưa ra khỏi văn phòng, chợt nghe bảo an báo tin lên, có người muốn gặp Triển Dực.

Mục Tát bước tới phía trước màn hình giám thị, “Hảo mới mẻ, thậm chí còn có người tìm Dực Dực?”

“Là ai?” Triển Dực cũng có chút khó hiểu.

“Hắn nói là người ở nhà cậu.”

Khi nói chuyện, màn hình xuất hiện một thân ảnh màu trắng, người nọ ngẩng mặt lên, lộ ra tươi cười cho mọi người thấy. Nhẹ nhàng vẫy tay chào hỏi với Triển Dực, “Hớ nì!”

Dòng máu lạ thường của bạch huyết tộc, làm cho nụ cười của người này, phải nói là khuynh thành đổ nước cũng không đủ miêu tả.

Triển Dực nhịn không được nhíu mày — Bạch Vũ tới đây làm gì?

“Oa!” Mục Tát che miệng lại, “Đẹp trai quá! Dực Dực, là bạn trai cậu hả?”

Triển Dực trừng mắt nhìn Mục Tát.

Mục Tát lập tức chạy ra sau Phương Húc trốn, chưa từ bỏ ý định truy vấn, “Là người giống cậu hả? Á à! Con người gần đây sao đẹp quá vậy?”

Triển Dực bước nhanh ra ngoài.

Khải cũng đi theo.

“Tôi tới phố đêm, anh đi điều tra chỗ bán bom đi.” Triển Dực phân công ra làm việc, nói xong xoay người xuống lầu.

Khải nhíu mày đứng bên cửa sổ, nhìn xuống lầu, Triển Dực kéo lấy Bạch Vũ nhanh chóng rời đi.

“Ánh mắt hảo si tình a…”

Khải xoay đầu lại, chỉ thấy Lam Lạc đã đứng đằng sau hắn.

“Mắt anh có vấn đề thì có.” Khải cũng chuẩn bị xuống lầu.

“Tóc.” Lam Lạc quơ quơ sợi tóc trắng trong tay, “Đã điều tra.”

“Kết quả thế nào?” Khải dừng bước.

“Lúc ông già nhìn thấy, sắc mặt chuyển sang xanh lè xanh lét.” Lam Lạc cười xấu xa, “Sau khi đuổi anh đi, lập tức vào mật thất họp với các trưởng lão.”

Sau khi nghe xong, Khải cũng có chút khẩn trương, “Người mới đến lúc nãy anh có thấy không?”

“Người nào?” Lam Lạc khó hiểu.

“Người cùng Dực ra ngoài đó.” Khải truy vấn, “Tóc bạc.”

“Hả, Triển Dực hết bị sao cô đơn chiếu mạng rồi hả, hơn nữa còn cùng người khác ra ngoài?” Lam Lạc hỏi, “Hèn chi mắt em lúc nãy đỏ lè, ghen hả?”

Khải không thèm để ý tới Lam Lạc đang nói hươu nói vượn, chuẩn bị đuổi theo, cảm thấy lai lịch của người kia không rõ ràng.

“Ai!” Lam Lạc giữ hắn lại, “Em đừng biến thành nam nhân si tình thứ hai có được không? Triển Dực căn bản ghét hắc huyết tộc… Không phải, hắn ghét huyết tộc, em có yêu hắn thắm thiết cỡ nào cũng vô dụng!”

“Anh nói bậy bạ gì đó?” Khái nhíu mày hất tay hắn ra.

“Anh biết hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, em cảm thấy hắn rất bi thảm nên muốn bù đắp chứ gì.” Lam Lạc đi theo phía sau cằn nhằn, “Nhưng mà em phải biết rằng, hại chết mẹ con hắn là cha hắn chứ không phải chúng ta, em có thân phận gì em có biết không vậy? Có nhiều chuyện chính chắn không làm suốt ngày cứ đi theo hắn, còn làm cảnh sát quèn trong cảnh cục, mấy ông già trong nhà suốt ngày cứ mắng chửi anh, bảo anh làm anh mà không quản được em… Ê!”

Lam Lạc còn chưa nói xong, Khải đã leo lên mô tô phóng đi mất, Lam Lạc đành phải lắc đầu thở dài.



Triển Dực đã tới khu C2, dừng xe bên ngã tư đường, bất đắc dĩ nhìn Bạch Vũ thảnh thơi lắc lư đi tới. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được người kia làm sao có thể đuổi kịp mô tô mà chỉ chạy bằng hai chân?

Dù sao, hình tượng của Bạch Vũ có chút kì quái, hơn nữa giữa mùa đông lạnh lẽo, hắn lại chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn bạc, không gây chú ý mới là lạ.

“Anh về đi.” Triển Dực nói, “Đừng cản trở công việc…”

Nhưng Bạch Vũ không thèm nghe, hắn đang đứng trước một shop quần áo, nhìn xung quanh, vẻ mặt tươi cười ngoắc ngoắc Triển Dực, “Dực Dực, tôi muốn mua cái áo khoác màu trắng đó, mua cho tôi đi mua cho tôi đi!”

Triển Dực đỡ trán, Bạch Vũ đã lấy áo chạy đi thử.

Không thể giữ hắn ở đây, Triển Dực đành phải bước vào trong shop, “Mua xong lập tức về nhà.”

“Mang tôi theo mới có lợi đó.” Bạch Vũ mặc áo vào, chiếc áo vô cùng hợp với dáng người hoàn mỹ, mấy nhân viên cửa hàng đều đã bật chế độ mê trai.

Bạch Vũ đứng trước gương nhìn nhìn, tao nhã cài nút lại, nhắc nhở Triển Dực đang không bình tĩnh kế bên, “Cậu không tìm được con biến dạng trong này nhưng tôi tìm được.”

Triển Dực sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh tìm được quỷ đỏ?”

Bạch Vũ chỉ chỉ cái mũi, “Mùi máu biến dị, cách mấy phố tôi còn ngửi được.”

Triển Dực nhìn hắn.

Bạch Vũ ngoắc một nhân viên bán hàng, “Tìm cho tôi một đôi giày hợp với chiếc áo này.”

Nhân viên lập tức chạy đi lấy giày.

Bạch Vũ xoay đầu nháy mắt với Triển Dực, “Trả tiền đi cưng.”

Triển Dực đưa ví cho hắn, “Anh tốt nhất phải tìm cho ra.”

Bạch Vũ tiêu sái ném ví cho nhân viên, vươn tay khoác vai Triển Dực, nhìn hai thân ảnh một đen một trắng trong gương, hỏi, “Có đẹp không?”

Triển Dực không để ý tới hắn.

“Đúng rồi!” Bạch Vũ xoay bả vai Triển Dực lại, “Giúp tôi làm một chuyện.”

Triển Dực khẽ ngẩng đầu, chờ hắn nói.

Bạch Vũ cong khóe miệng, “Cười 1 cái đi?”

Triển Dực vươn tay cầm ví do nhân viên trả lại, gỡ tay Bạch Vũ ra, “Đổi giày xong lập tức ra ngoài.”

Nói xong, xoay người bước đi.

Bạch Vũ khoát tay với nhân viên đang há hốc, “Hớ nì của tôi chỉ thiếu tính hài hước thôi, nhưng mà gợi cảm lắm đó nha.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.