Cô Học Trò Lăng Nhăng 3

Chương 48: Đã sẵn sàng...




Editor: Mèo (meoancamam)

"Anh không sợ!" Nghe thấy lời này của Tiếu Bảo Bối giống như đang đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ cho anh, trong mắt Diêm Soái liền lóe lên vui vẻ.

Nhưng rất nhanh, vui mừng trong mắt anh nháy mắt liền trở thành thất vọng.

Bởi vì Tiếu Bảo Bối nói cho anh: "Anh không sợ tôi sợ! Đến lúc đó bọn họ nói tối không biết giữ gìn, có lỗi với Kiều Trác Phàm thì làm sao giờ?" Khi nói đến ba chữ "Kiều Trác Phàm" kia, hai tay thả hai bên đùi Tiếu Bảo Bối không tự giác nắm chặt lại.

Đúng vậy, cô không thể để Kiều Trác Phàm hiểu lầm được!

Hiện tại anh đã đưa thỏa thuận ly hôn cho cô, nếu anh lại hiểu lầm cô nưa, vậy đời này chẳng phải thật sự đến cả mặt mũi cũng không gặp được hay sao?

Hơn nưa, lúc này cô thật sự không thể lưu lại Diêm Soái!

Ngoại trừ sợ người khác sẽ hiểu lầm bọn họ ra, Tiếu Bảo Bối càng muốn nhân lúc cha không ở nhà mà lén ra ngoài hiệu thuốc mua chút đồ.

Nếu Diêm Soái ở trong này thì cũng chỉ gây trở ngại cho cô thôi!

"Bảo Bối, em cũng thật tuyệt tình!" Nghe thấy một hồi lời nói của Tiếu Bảo Bối, trên mặt Diêm Soái liền hiện lên sự thất vọng. Vấn đề là, Diêm Soái anh lại vẫn quyết một lòng với người phụ nữ tuyệt tình này, đây mới là việc khiến Diêm Soái đau đầu.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô cũng không phải thật sự khỏe, Diêm Soái chỉ có thể nói: "Được, em đa nói như vậy thì anh trước sẽ không vào! Nhưng nếu vẫn có chút nào không thoải mái liền gọi điện nói cho anh một tiếng. Tuy anh không hiểu y lý nưng ít nhất anh cũng sẽ đưa em đến bệnh viện trong thời gian ngắn nhất!"

Diêm Soái nói một hồi cuối cũng cũng khiến trên mặt Tiếu Bảo Bối lộ ra nụ cười.

Tuy không biết có phải xuất phát từ tấm lòng thật hay không nhưng Diêm Soái rốt cuộc nhìn thấy cũng thoải mái trong lòng một chút. Sau đó anh liền theo như lời anh nói, lái ô tô rời đi.

Nhưng Diêm Soái hẳn cũng không dự đoán được, anh chân trước vừa rời đi thì sau lưng Tiếu Bảo Bối cũng đã rời nhà ngay sau đó.

Nhưng Tiếu Bảo Bối ra ngoài lần nưa, trên đầu liền mang theo chiếc mũ lưỡi trai màu đó mà Kiều Trác Phàm mua cho cô bữa trước.

Trước kia khi cô thấy chiếc mũ bóng chày màu trắng mà Kiều Trác Phàm đội lên trông rất đẹp mắt liền vẫn luôn thích cướp mũ của anh mà đội. Thấy cô thích như vậy, Kiều Trác Phàm liền đưa cho cô đầy loại mũ với đủ kiểu loại. Chẳng qua trong hàng loạt mũ như vậy, cô thích nhất chính là cái trên đầu này.

Bởi vì kiểu dáng của chiếc mũ này cực kỳ giống với của Kiều Trác Phàm. Mỗi lần đội ra ngoài, Tiếu Bảo Bối đều khoe với người khác rằng đây là mũ đôi mà Kiều Trác Phàm tặng cô...

Đội chiếc mũ này, trong đầu Tiếu Bảo Bối liền bất giác hiện lên những ký ức ngọt ngào giữa bọn họ trước kia.

Mọi thứ giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn không rõ, tại sao Kiều Trác Phàm lại  giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Nói không để ý tới cô liền không để ý tới cô, ngay cả mặt cũng không để cô nhìn thấy...

Lần trở mặt này quả thực so vơi lật sách còn nhanh hơn!

"Tiểu thư này, xin hỏi ngài cần gì?"

Khi Tiếu Bảo Bối nhớ lại những chuyện này, bất tri bất giác cô đã đi vào hiệu thuốc ven đường gần mà mình phát hiện ra khi vẫn còn ngồi trên xe của Diêm Soái. Mà mấy nhân viên cửa hàng nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vẫn luôn qua lại giữa mấy giá để dược phẩm, còn đội mũ lưỡi trai liền đề cao cảnh giác, trực tiếp tiến lên hỏi.

Được rồi, trước đó nhân viên đã nhìn thấy mấy cửa hàng nổi tiếng bị không ít loại người như vậy trộm đi không biết bao nhiêu dược phẩm, dẫn đến tổn thất.

"Tôi muốn cái..."

Que thử thai!

Nhưng thứ đồ này cô có chút nói không nên lười.

"Rốt cuộc là muốn cái gì nha?" Dường như nhân viên cửa hàng bắt đầu mất tin tưởng.

Mỗi ngày bọn họ trông cửa hàng, nhiều người tới tới đi đi như vậy, ai mà bọn họ chưa từng gặp qua?

Cho nên điều duy nhất bọn họ có thể làm được chính là tận lực khiến cho trước khi đám người có chút cử chỉ hành động khác thường làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến ích lợi của bọn họ liền đuổi mấy người đó đi.

Mà biểu hiện lúc này của Tiếu Bảo Bối chính là người quái lạ trong mắt bọn họ.

Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng đưa người phụ nữ này ra, miễn cho những thứ đồ khác trong tiệm thuốc lại bị mất.

Mà Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không biết trong đầu mấy người này đang nghĩ đến cái gì, vẫn vừa ấp úng vừa liên tục tìm kiếm que thử thai trong một đống các loại thuốc.

Cô hi vọng nhất chính là có thể tự mình tìm được thứ đồ này, liền không cần đỏ mặt trao đổi với nhân viên cửa hàng rồi.

Thế nhưng không biết que thử thai này có phải thành trấn điếm chi bảo (ở đây là ví que thử thai rất quý, rất khó tìm, chỉ có duy nhất một) hay không mà đã bị đặt ở một chỗ nào đó bí ẩn. Tiếu Bảo Bối đều đã lòng vòng ở chỗ này ba vòng mà vẫn không nhìn thấy thứ đồ này.

"Thử..." Cuối cùng Tiếu Bảo Bối chỉ có thể buông tha ý tưởng tự mình tìm que thử thai, xoay người ấp úng hồi lâu, rất không dễ dàng nổi lên dũng khí nói ra miệng thì trong tiệm thuốc liền có thêm một người.

Điều này khiến cho ba chữ "que thử thai" Tiếu Bảo Bối sắp nói ra miệng trong nháy mắt liền biến thành "thuốc nhỏ mắt"!

"Thuốc nhỏ mắt đúng không? Chờ ở chỗ này, tôi sẽ đi lấy!" Nhân viên cửa hàng vừa dặn vừa nhanh chóng đi qua lấy thuốc nhỏ mắt trên giá để hàng.

Nhưng lúc này, Tiếu Bảo Bối lại tiếp tục vùi đầu tìm kiếm vật mình cần tìm. ù sao thứ thuốc nhỏ mắt kia cô hoàn toàn không hề muốn.

"Cho cô, đây là thuốc nhỏ mắt..." Khi nhân viên cửa hàng vừa lấy ra thuốc nhỏ mắt liền phát hiện Tiếu Bảo Bối đang nửa ngồi bên cạnh giá hàng.

"Còn cần cái gì trực tiếp nói cho tôi, tôi giúp cô lấy!"

Tiếu Bảo Bối cắn môi mong, lại ấp úng cả buổi.

Được rồi, lần đầu tiên mua loại hàng này, da mặt cô thật sự có chút mỏng, thật sự có chút nói không nên lười.

Cô vẫn ngóng trông vị khách kia có thể mau chóng rời đi, như vậy cô muốn mua cái gì cũng không có nhiều người biết được.

Nhưng ngay tại lúc Tiếu Bảo Bối liếc mắt nhìn đến vị khách kia thì trong lúc vô tình liền phát hiện đồ vật mà bản thân vẫn luôn một mực cố gắng tìm kiếm.

Que thử thai lúc này được để ngay bên phải cô.

Tiếu Bảo Bối lập tức kích động liền đi đến bên kia, trực tiếp cầm ba cái từ chỗ đó.

"Thì ra cô muốn mua que thử thai sao? Tôi còn tưởng rằng cô ấp úng hồi lâu muốn làm cái gì cơ?" Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối như vậy, nhân viên cửa hàng cũng thời dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc đầu cô còn tưởng rằng Tiếu Bảo Bối chính là tên trộm vẫn luôn gây án trong tiệm thuốc của bọn họ cơ!

Nhưng khi tính tiền, cô lại vẫn không nhịn được nhìn Tiếu Bảo Bối đang cầm ba que thử thai nhiều lần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.