Cô Học Trò Lăng Nhăng 2

Chương 153: PN Bối cách




Editor: Khuynh Vũ 

☆☆ CHƯƠNG 151: Xảo Ngộ ☆☆

Khương Tự chưa từng phủ nhận tâm ý với Úc Thất bao giờ.

Chính bởi vì hết sức rõ ràng điểm này, nên nàng mới càng sợ có dính dáng đến hắn.

Nàng đời này cũng không muốn trở thành thế thân của bất kỳ nữ tử nào nữa, cũng không muốn vô duyên vô cớ thành ma chết sớm, chí ít trước khi phụ huynh cùng trưởng tỷ của nàng bình an, nàng nhất định phải sống sót thật tốt.

Lòng nàng còn có hắn, lại không nghĩ sẽ cùng hắn ở bên nhau.

Đây là ý nghĩ chân thực của Khương Tự, nhưng nàng không có cách nào nói rõ với huynh trưởng cả.

Nàng cũng không thể nói nàng cùng Úc Thất đã từng là vợ chồng, hắn cái gì cũng tốt, chính là trong lòng có người khác.

" Cùng ta hồi phủ." Khương Trạm bắt lấy cổ tay Khương Tự, muốn kéo nàng đi.

" Nhị ca?"

" Sau khi trở về ta sẽ báo cáo với phụ thân việc này, để phụ thân tỉ mỉ khảo sát Dư Thất ca, nếu mà ——" Khương Trạm cực kỳ không tình nguyện, nhưng nghĩ đến tâm ý của muội muội vẫn chịu đựng dối lòng nói ra, " Nếu mà phụ thân tán thành, liền để trưởng bối của Dư Thất ca sớm sớm đến cầu thân đi."

Nói đến đây, Khương Trạm càng thêm bực mình: " Cũng không thể trơ mắt nhìn muội tuổi nhỏ vô tri, một ngày nào đó bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi được!"

Hắn thuần túy là suy xét vì Tứ muội, tiện nghi cho tên Dư Thất ca kia rồi.

Khương Tự dở khóc dở cười: " Nhị ca, huynh thật sự hiểu lầm rồi, muội mới không nghĩ lấy chồng nhanh như thế."

Khương Trạm nhíu mày, hiếm khi có dáng vẻ mười phần đáng tin cậy: " Trước đính hôn, đương nhiên không thể gả đi nhanh như vậy mất công quan tâm mà bị phiền não."

" Nhị ca, ý tứ của muội đó là muội không muốn gả cho Dư công tử."

" Muội không thương hắn?" Khương Trạm khẽ giật mình.

Chẳng lẽ là hắn suy nghĩ nhiều?

Không nên nha, hắn ngay cả thanh lâu đều đã dạo qua, có kinh nghiệm rồi!

Khương Tự cũng không biết kinh nghiệm của huynh trưởng từ đâu mà đến, kiên quyết nói: " Dù sao cho dù muội lấy chồng, cũng không muốn gả cho hắn."

Thấy nét mặt muội muội không giống làm bộ, Khương Trạm không xác định: " Thật sự?"

" Thật sự." Khương Tự gật đầu.

Khương Trạm lúng túng.

Hóa ra là thật sự nghĩ nhiều, hắn đã nói mà, Tứ muội mới gặp Dư Thất ca có mấy lần, làm sao lại bị dụ đi được.

Tuy rằng Dư Thất ca dáng dấp đẹp, nhưng hắn cũng không kém mà, Tứ muội mỗi ngày đều nhìn huynh trưởng tuấn tú như thế, tất nhiên không thể bởi vì bề ngoài mà động tâm với một nam nhân được.

Không sai, chính là như vậy, muội muội của hắn mới không phải nữ tử nông cạn như thế.

Ngẫm lại con sói đuôi bự còn đang nhớ thương muội muội, Khương Trạm nghiêm mặt: " Tứ muội, đã như vậy, muội phải đáp ứng ta, về sau không được đi đến chỗ Dư Thất ca nữa."

Khương Trạm tâm như trăng sáng, trong suốt sáng long lanh, nhưng cũng có trực giác kinh người.

Hắn mơ hồ cảm thấy Úc Cẩn  là loại người không đạt mục đích thề không bỏ qua, Tứ muội nếu thương hắn thì cũng thôi đi, nhưng nếu Tứ muội không có lòng này, vẫn là rời xa người đó thì tuyệt hơn.

" Vâng." Khương Tự không chút do dự gật đầu.

Nàng hai ngày này đúng là không đủ thỏa đáng, nói cho cùng, chiếu cố Nhị Ngưu là một mặt, không quản được lòng của mình mới là hàng đầu.

Đang yên lành tự dưng người không thấy, nàng kìm lòng không được liền sẽ lo lắng......

Thời điểm trời tối người yên, Khương Tự không biết mắng mình không có tiền đồ bao nhiêu lần.

" Cũng không cần gặp mặt Dư Thất ca nữa." Khương Trạm nghĩ đến lương bì rơi ở nhà Úc Cẩn, giận không chỗ phát tiết.

Nếu Tứ muội không thích, đương nhiên phải canh phòng nghiêm ngặt, bằng hữu thân thiết đi nữa cũng không thể gộp muội muội vào.

Khương Tự do dự một chút, gật đầu: " Được."

Nghe nhị ca cũng tốt, chỉ cần gặp mặt người nọ liền sẽ khiến trong lòng gợn sóng, không giống thời điểm vừa mới trùng sinh trở về, tràn đầy trong lòng chỉ muốn giải quyết phiền phức trước mắt, những thống khổ dây dưa kiếp trước thoáng qua như mây khói.

" Nhị ca, chúng ta trở về đi."

Khương Trạm đi được nửa đường, một bộ dáng muốn nói lại thôi.  

"Nhị ca còn có việc?"

Khương Trạm gượng cười: " Tứ muội có tiền không?"

Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp, ra hiệu A Man đem túi tiền cho Khương Trạm.

" Nhiêu đây đủ không?"

Khương Trạm mở ra nhìn thoáng qua, bên tai ửng đỏ: " Hình như không đủ lắm."

Khương Tự đánh giá thần sắc của Khương Trạm, cau mày nói: " Nhị ca sẽ không phải đi Bích Xuân lâu vung tiền như rác chứ?"

Nàng nghĩ A Man tùy thân mang trong túi cũng có tầm mười lượng bạc, đi tửu lâu thượng hạng ăn một bữa cũng đủ mà.

Mặt Khương Trạm trong nháy mắt đỏ lên, buồn bực nói: " Tứ muội nói gì đó, ta là loại người này sao!"

Nếu đi dạo thanh lâu hắn có thể có mặt mũi tìm muội muội vay tiền sao, vậy hắn thành loại người gì.

" Nhị ca cần bao nhiêu?" Khương Tự vốn dĩ không định hỏi Khương Trạm đòi tiền đến tột cùng đi làm cái gì, thế nhưng nghĩ đến chuyện kiếp trước hắn hỗn tạp với đám ăn chơi kia rồi cuối cùng mất mạng, trong lòng run lên.

Không được, nàng vẫn phải hỏi rõ ràng, vạn nhất nhị ca cầm tiền đi tụ tập quậy với những người kia, nàng tuyệt đối không thể đáp ứng.

Nghe Khương Tự hỏi nguyên do, Khương Trạm ngược lại thẳng thắn: " Ta muốn đi Hòa Khí Đường mua một gốc sâm núi thượng hạng tặng cho Dư Thất ca, không phải hắn bị thương sao."

" Bị thương?"

" Đúng thế, bị nội thương rất nghiêm trọng."

Khương Tự: "......" Khó trách Nhị ca không cùng Úc Thất đánh nhau lại chạy đến tìm nàng tính sổ sách, hóa ra là hỗn đản kia lại trợn mắt nói lời bịa đặt!

Chiếm tiện nghi của nàng, còn muốn nàng cõng nồi, sao da mặt hắn có thể dày như vậy chứ?

Trong đầu Khương Tự không tự chủ được hiện lên bộ dạng người kia, một chốc là hắn kiếp trước ôn nhu cẩn thận, một chốc là hắn kiếp này giảo hoạt vô lại, đến cuối cùng cả hai hợp lại, làm nàng trong chốc lát mơ hồ giữa giới hạn của kiếp trước kiếp này, đau đớn mơ hồ từ trong lòng từng chút một lan tràn ra.

Triệt để buông xuống một người đặt ở trong lòng, cũng giống như mạnh mẽ dùng đao khoét đi một góc vị trí của hắn, tóm lại là đau đớn thống khổ vô cùng.

" Làm sao vậy, Tứ muội?"

Khương Tự miễn cưỡng cười cười: " Không có việc gì, dù sao Hòa Khí Đường cách nơi này không xa, ta bồi Nhị ca cùng nhau đi đi. Lại nói, ở chỗ A Man còn có một cái túi ngân phiếu nữa mà."

A Man kinh ngạc nhìn Khương Tự một chút.

Cô nương không phải nói chờ nhìn thấy Dư công tử liền đem tiền trả lại sao, vì thế nàng vẫn luôn đem theo ở trên người, hôm nay cũng không biết giữa cô nương với Dư công tử xảy ra chuyện gì thế nên cũng quên mất tiêu, hiện tại cô nương lại muốn dùng số tiền kia mua sâm núi?

Khương Tự nửa điểm áy náy đều không có.

Nếu hỗn đản kia lừa gạt Nhị ca, vậy liền dùng bạc của hắn mua sâm núi là được.

" Nhị ca nhìn xem đủ không?"

Khương Trạm mở ra xem, mắt đều trợn trắng.

Không có thiên lý nha, đều là một cha sinh, hà cớ gì Tứ muội có tiền như vậy, mà hắn còn thiếu một đống nợ kia chứ?

Hai huynh muội cùng nhau đi Hòa Khí Đường, chọn lấy một nhánh sâm núi thượng hạng bọc lại, Khương Trạm đưa túi tiền còn thừa cho Khương Tự: "Tứ muội, chờ ta tích cóp đủ tiền rồi sẽ trả lại cho muội."

Khương Tự không có nhận túi tiền: " Không cần, nhị ca đưa cả cái này cho Dư công tử luôn đi."

Khương Trạm không hiểu ra sao.

" Dư Thất ca là ân nhân cứu mạng của Nhị ca, nếu đã bị nội thương nghiêm trọng, muội biết rồi thì không thờ ơ được, nhưng đưa thứ khác lại không hợp thích lắm, dứt khoát đưa chút tiền thuốc men, thực dụng lại không làm cho người ta suy nghĩ nhiều."

Khương Trạm không khỏi gật đầu.

Tứ muội nói đến thật có đạo lý, đến cùng là nữ hài tử thận trọng.

Hai huynh muội đi trở về, bất chợt nghe được một thanh âm kinh hỉ truyền đến: " A Tự, trùng hợp như vậy!"

Khương Tự nghe tiếng nhìn lại, liền gặp một đôi thiếu nam thiếu nữ đang đứng cách đó không xa.

Thiếu nữ tuổi xấp xỉ nàng, khuôn mặt trái táo ngọt ngào cười lên lộ ra một đôi lúm đồng tiền, chính là Đại cô nương nhà Vĩnh Xương Bá phủ sống ở cách vách - Tạ Thanh Yểu, mà thiếu niên tuấn tú lạnh lùng đứng ở bên người Tạ Thanh Yểu đúng là huynh trưởng cùng phụ mẫu của nàng - Tạ Ân Lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.