Cô Học Trò Lăng Nhăng 2

Chương 151: Cử hành nghi thức




Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_Bird

Đối với vấn đề này của khỉ đá, Lăng Vân Tử suy tư hồi lâu, thả hạt dưa ra khỏi tay, thở dài thật dài, rồi cúi đầu xuống, mới đáp:

- Không như Hành giả đạo, Ngộ giả đạo tu hành không chỉ có một đường mà là bảy mươi hai đường nhánh. Có cả luyện đan, luyện khí, thậm chí cả thuật phòng the... Mỗi một người tu Ngộ giả đạo đều có sở trường riêng. Mà trong này, thuật suy diễn là pháp môn bắt buộc đối với người tu Ngộ giả đạo. Khác với Hành giả đạo, tu Ngộ giả đạo quan trọng nhất không phải là tư chất mà là thời gian, tiếp theo là ngộ tính.

Khẽ ngừng lại một chút, thấy khỉ đá chăm chú lắng nghe, Lăng Vân Tử nói tiếp:

- Mỗi một lần tu hành là mấy trăm năm. Mạng không đủ dài, tư chất ngộ tính dù tốt đến mấy cũng chỉ như lấy giỏ trẻ múc nước, là công dã tràng mà thôi. Nghe nói năm đó tư chất đại sư huynh không chút thu hút nào, chỉ vì sư phụ lấy được cây bàn đào trên Thiên Đình mà giờ huynh ấy mới thành Địa tiên nhất đẳng.

- Dù dùng cách gì, có thể giữ được tính mạng, kéo dài tuổi thọ, sống sót, mỗi cái đều là điều trọng yếu của người tu Ngộ giả đạo. Cho nên mỗi người theo Ngộ giả đạo đều gắng tìm cách suy diễn tìm lợi tránh hại. Chỉ cần có thể thắng được thời gian, hết thảy đều có là gì.

Khỉ đá bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhàn nhạt:

- So ra ta thấy thích Đan Đồng Tử hơn. Thích thì nổi giận, muốn đánh thì đánh, muốn rút kiếm thì rút kiếm, không có ẩn ẩn nấp nấp như vậy.

Lăng Vân Tử thở dài:

- Kỳ thật ta cũng không thích, tuy rằng sư phụ nói ta học suy diễn tốt nhất nhưng ta đã lâu chưa từng tính toán qua. Nếu mà có tính toán thì đã không đưa Dương Thiền tới đây.

Một câu nói kia không rõ thật giả thế nào nhưng lại khiến khỉ đá có chút vui vẻ.

Hai người trầm mặc hồi lâu, khỉ đá hỏi:

- Lăng Vân sư huynh, nghe nói lúc trước huynh tu phật, sau mới cải lại tu đạo?

- Đúng vậy, hẳn là đứa nhỏ Phong Linh kia kể với đệ?

- Vì sao đang tu phật lại chạy qua tu đạo? Nghe nói sư phụ trước kia tu tiên là tu đạo, sau đó muốn tu phật lại không tu thành. Thế lực Phật Tổ Như Lai ởTây Thiên ngày nay càng lúc càng mở rộng, hẳn tu phật cũng không thua với tu đạo chứ?

Lăng Vân Tử duỗi lưng một cái, xoa xoa cổ nói:

- Đó là trước kia sư phụ không rõ tu Phật là thế nào.

- Sao cơ?

- Tu đạo từ xưa đến nay có rất nhiều cách, không cần chặt đứt trần duyên, cũng không cần phải buông bỏ chấp niệm, chưa chắc không thể đạt được sở thành. Nhưng tu phật... Ta kể cho đệ một câu chuyện này...

- Ừ.

Khỉ đá yên lặng gật gật đầu.

- Trước kia, có một nữ nhân ôm đứa con mới đầy tháng của mình, vừa cho bú sữa, vừa ăn cơm. Lúc này có một con muỗi bay tới đậu trên cổ nàng, bị nàng vỗ một phát đập chết. Sau khi cơm nước xong xuôi, nàng đem cơm canh thừa vứt sạch, một con chó hoang đánh hơi lần tới, chạy đến muốn ăn, không ngờ nàng đánh chửi, ném đá đuổi đi.

Dứt lời, Lăng Vân Tử không đổi sắc nhìn qua khỉ đá.

Khỉ đá nghe được ngơ ngẩn, như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không rõ vì sao.

Lăng Vân Tử cười cười đắng chát, nói tiếp:

- Thế là Phật Đà chỉ vào nữ nhân kia nói với chúng môn đồ: "Nữ nhân này hoàn toàn không biết con muỗi nàng vừa đánh chết là mẹ của nàng đầu thai chuyển thế. Con chó hoang bị nàng đuổi đi kia chính là cha già đầu thai chuyển thế của nàng. Mà đứa trẻ nàng ôm trong ngực chính là cừu nhân giết cha chuyển thế mà nàng hận thấu xương.

Khỉ đá lập tức bật cười.

Lăng Vân Tử nói tiếp:

- Phật Đà dùng câu chuyện này khuyên bảo môn đồ của ông ta, chớ sát sinh. Đồng thời cũng ẩn dụ nói đến chuyện phàm nhân là người trần mắt thịt, không phân biệt thật giả, cùng với đó là phàm trần đau khổ, nhân tình hư vô, khích lệ khuyên nhủ môn đồ khắc khổ tu hành, sớm ngày thành Phật.

Khỉ đá còn tưởng câu chuyện không thú vị này kết thúc tại đây, thế nhưng lại không.

Đang nói đến một câu cuối cùng, trong ánh mắt Lăng Vân Tử rõ ràng lại có thêm chút bất đắc dĩ:

- Thế nhưng ngươi có biết, Phật Đà kia sớm đã can dự sinh tử luân hồi nơi âm phủ. Làm sao có chuyện hết thảy đau khổ tập trung vào một người đầy trùng hợp như thế được? Hủy đi hiếu đạo của nữ nhân chỉ để thành tựu lý luận chí cao của ông ta. Ta tự nhận không thể làm những chuyện như thế được. Nhưng mà các Phật Đà có thể làm ra được. Thoát khỏi bát khổ, bỏ đi chấp niệm, sẽ có ngày thành Phật. Thế nhưng tâm không cam, có thể thành Phật sao?

Tâm tình khỉ đá thoáng bồi hồi, mở to hai mắt, miệng há to không nói nên lời. Mà Lăng Vân Tử lại vẫn nói tiếp:

- Thoát khỏi bát khổ, bỏ đi chấp niệm thì còn có thể vui cười? Cái gọi là cực lạc chẳng qua là bởi vì chúng sinh có đau khổ.

- Trong lòng bọn họ, chỉ có phật pháp, lại không còn thứ gì nữa. Ta nghĩ ta vĩnh viễn không tu được như bọn họ. Đã như vậy, không bằng ta sớm buông bỏ, tìm con đường đi khác.

Nghe xong, khỉ đá đã hoàn toàn trầm mặc.

Trong lòng của hắn, mơ hồ cảm thấy Phật Đà càng thêm chán ghét, hơn cả Ngộ giả đạo nữa.

Nhưng xét về bản chất, lại cùng một đường với bọn họ đấy.

Trên mặt Lăng Vân Tử chậm rãi hiện lên dáng tươi cười, cười đùa nói:

- Lúc trước ta dựa vào câu chuyện này mà lẻn được vào Tà Nguyệt Tam Tinh động đấy. Ha ha ha, vốn sư phụ cũng không định thu, dù sao ta cũng là đệ tử cửa phật. Thế nhưng sau đó sư phụ cuối cùng vẫn thu, còn khen ngợi ta có tuệ căn. Ha ha ha ha.

Khỉ đá cũng nhàn nhạt cười theo.

- Ta cũng nên đi rồi, còn vài việc chưa xử lý xong. Còn phải đi đến chỗ sư phụ một chuyến a. Sư đệ ngươi chớ vội tu hành, nên tĩnh dưỡng thân thể cho tốt. Mệnh dài mới là mấu chốt, chuyện tu tiên chớ nên nóng vội. Hơn nữa...

Lăng Vân Tử đưa tay ra vỗ vỗ đấm lưng, mấp máy miệng, nhìn khỉ đá chăm chú, chậm rãi nhỏ giọng nói:

- Kỳ thật Thanh Vân sư huynh và Đan Đồng sư huynh làm người không tệ đâu. Nếu là kẻ có tâm địa ác độc thì đã không vào được Tà Nguyệt Tam Tinh động này rồi.

Dứt lời Lăng Vân Tử đứng dậy, rời đi.

Khỉ đá nhìn bóng lưng Lăng Vân Tử rời đi, trong đầu nghĩ lại tất cả những lời Lăng Vân Tử nói.

Một câu chuyện xưa kì dị...

- Phật môn...

Cái thế giới này, mình còn chưa hiểu biết gì nhiều.

- Như Lai...

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt đất không có gì, suy nghĩ rất lâu sau đó mới thì thào lẩm bẩm:

- Chỉ lấy Kim Cô bổng, thêm một chuyến xuống Địa Phủ nữa, còn lại không làm gì khác. Chỉ cần không gây khó dễ Thiên cung, có lẽ Phật môn cũng không tham gia vào.

Buổi trưa, Phong Linh trở về, cầm theo thư tay mà Thanh Vân Tử viết như thể bảo bối, miệng cười không khép lại được.

Khỉ đá đã lâu lắm chưa thấy tiểu cô nương này vui vẻ như vậy.

Có lẽ đối với cô bé mà nói, thư tay Thanh Vân Tử tự viết đúng là một bảo bối, không chỉ có thể cứu lấy mạng của hai con tiểu yêu, mà còn là tiêu chí chứng tỏ xung đột giữa Thanh Vân Tử và khỉ đá không còn tiếp diễn nữa.

Nghe nói mới đầu Thanh Vân Tử do dự một hồi lâu không trả lời, báo hại Phong Linh tưởng rằng ông không đồng ý. Kết quả Thanh Vân Tử rút ra một tấm da dê ghi chép lại địa đồ Linh Đài Phương Thốn sơn, vòng vòng mấy điểm, rồi hỏi Phong Linh muốn nơi nào.

Nghĩ đến ông ta do dự có lẽ không phải là chuyện đồng ý hay không, mà là lựa chọn nơi nào thích hợp. Nơi đó phải đảm bảo để hai con tiểu yêu có thể an ổn được, đồng thời cũng không vì sự hiện hữu của chúng nó uy hiếp gì đến an toàn của Linh Đài Phương Thốn sơn.

Ít nhất, có lẽ phải tránh xa các khu vực dày đặc pháp trận nữa.

Chỉ một chuyến đi này, kết quả là khiến Phong Linh khen ngợi Thanh Vân Tử không dứt miệng đến mấy ngày liền.

Khỉ đá thật sự không nghĩ Thanh Vân Tử lại sảng khoái đồng ý như vậy. Chẳng qua, lần này xem như đã hòa hảo với nhau rồi, thì sau này hắn đi Tàng Kinh các thế nào đây?

Đại ý người ta không ra gì thì khỉ đá đi nện một trận cũng coi như hợp tình lý, thế nhưng lần này người ta đã bán mặt mũi cho ngươi, đánh mặt người nữa thì lại không được rồi.

Chẳng qua chuyện này tính sau. Mấy tháng này khỉ đá còn chưa thành công tiến vào Tàng Kinh các, nhưng lại đã kinh qua hai trận đánh đấm rồi.

Ngẫm lại cũng thấy thoải mái.

Ba ngày sau, Đan Đồng Tử bỗng nhiên ra thông cáo muốn đi dạo chơi không tiếp tục quản lý sự vụ trong quán nữa, Thanh Vân Tử lần nữa tái nhậm chức.

Nguyên bản đạo quán lộn xộn thoáng cái trở nên ngay ngắn rõ ràng, đám đạo đồ lại ngày ngày tu hành tụng kinh như trước. Hết thảy mọi chuyện như khôi phục lại trở về ngay trước đêm khỉ đá xông vào Tàng Kinh các.

Cứ như thế khoảng chừng bảy ngày nữa, khỉ đá cũng đã bình phục, tu hành cũng càng thêm trôi chảy.

Tuy nói hắn bị thương không nhẹ như lần đầu tiên, nhưng tốt xấu gì cũng được Tu Bồ Đề đưa cho đan dược ổn định thương thế, lại có Thanh Vân Tử đích thân phối dược phụ trợ tất nhiên phải hơn hẳn những đơn thuốc thảo dược mà Phong Linh tự học thành tài rồi.

Mà khoảng thời gian này, không rõ Dương Thiền chạy đi đâu cả ngày không thấy bóng dáng, thỉnh thoảng nhìn thấy thì thái độ nàng vẫn lạnh nhạt với khỉ đá. Có lẽ nàng còn chưa giải khai khúc mắc giữa hai người được.

Dù sao khỉ đá cũng không để tâm. Quan hệ giữa hắn với nữ nhân này cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hơn nữa nếu tính kỹ thì chẳng phải từ chuyện vừa rồi, người nên tức giận phải là khỉ đá mới đúng chứ?

Đến sáng sớm ngày thứ tám, Vu Nghĩa gõ cửa phòng Phong Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.